Đọc truyện Đũa Lệch Dễ Thương – Chương 45
Phim tuyên truyền chuẩn bị trình chiếu, cả một tuần Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa đều tham gia quảng cáo khiến cho những người độc thân gào khóc thảm thiết.
Mặc dù Đường Lật rất bận nhưng cũng không quên gọi điện thoại cho Bối Nhĩ Đóa, giọng đầy oán trách: “Ngày nào cũng nhìn cậu và Diệp Trữ Vi thân mật trước mặt mọi người, tớ chán sống lắm rồi.”
“Cậu mau mau tìm bạn trai đi.” Bối Nhĩ Đóa gợi ý rất thiết thực.
“Bây giờ công việc bận rộn, tớ làm sao có thời gian.”
“Không phải dì của cậu đang giúp mẹ cậu tìm một người xem mắt cậu sao?”
“Đừng nhắc nữa, hôm rồi vốn là đi xem mắt, kết quả tớ lỡ hẹn, mẹ tớ cằn nhằn liên tục.”
“Sao lại lỡ hẹn?”
“Công ty có cuộc họp, sau khi kết thúc đã hơn chín giờ tối, tớ dứt khoát gọi điện thoại từ chối, bây giờ nhà người ta đã không còn để tâm đến tớ nữa rồi.”
“Đã dự tính đi xem mắt, sao cậu lại không xin phép?”
“Sếp Úc không duyệt.”
“Sếp Úc không duyệt chỉ là cái cớ, quan trọng là cậu không muốn đi.” Bối Nhĩ Đóa trách móc, “Đường Lật, căn bản là cậu vẫn còn yêu thầm Sếp Úc.”
“Tớ không có!”
“Không có? Vậy tại sao mỗi ngày cậu đều tăng ca, còn thường xuyên đi chung với sếp Úc? Thậm chí cậu không hề bận tâm đến các bộ phim Hàn Quốc, cậu nhìn lại mình đi, đến thời gian uống trà với tớ cũng không có. Đường Lật, tớ biết cậu là người không có tham vọng, sở dĩ cam tâm tình nguyện làm chuyện này là do người đó.”
Đường Lật á khẩu không trả lời được.
“Úc Thăng cũng xấu tính thật, không chấp nhận cậu nhưng lại để cho cậu hy vọng, còn nói cậu là một cô gái tốt, xứng đáng được nhận những điều tốt hơn, đừng vì anh ta mà trì hoãn mọi việc, rõ ràng là anh ta tính toán, chưa muốn từ chối hẳn.”
“Ý của anh ta không phải như vậy.”
“Gần như là vậy.” Bối Nhĩ Đóa khinh bỉ, “Dù sao thì anh ta cũng đã đạt được mục đích, xoay cậu vòng vòng.”
“Được rồi, tớ thừa nhận là cậu nói đúng, chỉ cần làm việc cùng anh ta, tớ không thể khống chế bản thân không nghĩ đến anh ta.” Giọng Đường Lật thẳng thắng và bất lực, “Nhĩ Đóa, tớ nghĩ kỹ rồi, xong công tác này tớ sẽ xin từ chức.”
Lúc này đến phiên Bối Nhĩ Đóa bất ngờ: “Cậu nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừ, tớ thật sự không thể tách biệt giữa công việc và tình cảm với nhau, ở cạnh anh ta một ngày, tình cảm của tớ dành cho anh ta càng nhiều, càng chìm sâu thì tớ càng đuối sức, tình cảm này đơn phương giống như những nữ phụ trong truyện ngôn tình.”
“Nữ phụ? Thế ai mới là nữ chính?”
“Hình Chân chứ còn ai, cậu không thấy sếp Úc đối xử với cô ta dịu dàng thế nào đâu, cô ta làm đổ cốc cà phê lên văn kiện quan trọng, hoặc là cô ta phạm lỗi, anh ta đều mỉm cười không nói. Hình Chân cũng không phải người thích khoe khoang hàng hiệu, cơm trưa cô ta chỉ ăn bánh bao và uống hồng trà, rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư nhưng lại ăn mặc giản dị và đơn thuần, đó mới đúng là tiêu chuẩn của nữ chính.”
“Nếu cậu thật sự cảm thấy khó chịu, vậy thì đừng làm nữa.” Càng nghe cô càng cảm thấy Đường Lật đáng thương.
“Ừ, chờ sau khi kết thúc chương trình tớ sẽ xin từ chức, sau này sẽ không gặp lại anh ta.” Đường Lật nói xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “À không, mém chút thì tớ quên mất, anh ta và Diệp Trữ Vi có quan hệ thân thiết. Cả cuộc đời này nếu tớ có gặp mặt anh ta thì chỉ là gặp nhau trong hôn lễ của cậu.”
. . . . . .
Lúc hẹn hò, Bối Nhĩ Đóa kể chuyện của Đường Lật với Diệp Trữ Vi, thuận tiện chế giễu Úc Thăng, Diệp Trữ Vi nghe xong cũng không thèm quan tâm, anh ta nhắc đến vấn đề khác: “Nhĩ Đóa, em muốn tổ chức hôn lễ theo nghi thức Trung Quốc hay phương Tây?”
“Phương Tây đi ạ, tương đối đơn giản, nghi thức Trung Quốc khá rườm rà.”
“Bố anh thích nghi thức Trung Quốc, mẹ anh lại thiên về phương Tây.”
“Thế hôn lễ của bố mẹ anh lựa chọn theo nghi thức nào?”
“Trung Tây kết hợp.”
“Trung Tây kết hợp cũng không sao ạ, nhưng mà liệu có kỳ quặc không?”
“Không sao, chúng ta có thể yêu cầu người tổ chức hôn lễ bày trí.”
“À. . . . . . Ý? Tại sao chúng ta lại bàn về vấn đề này?”
“Đây mới là việc chúng ta nên bàn.” Anh ta nghiêng người, cúi đầu nhìn cô, cố gắng nói, “Nhĩ Đóa, em quên là chúng ta đã cùng chung chăn gối cả đêm rồi sao?”
“Nhưng chúng ta chưa làm gì cả, vẫn còn trong sạch.”
“Trong sạch?” Đôi mắt đen láy sáng ngời của anh ta xẹt qua một loại cảm xúc, “Bao gồm cả việc em vì anh mà phục vụ chuyện cá nhân?”
Bối Nhĩ Đóa lập tức đưa tay chặn môi anh ta, không muốn để anh ta nhắc đến chuyện ở trong khách sạn.
Anh ta trực tiếp kéo tay cô xuống, bổ sung thêm: “Không chỉ một lần.”
“. . . . . .”
Anh ta nói đúng, từ sau lần ở trong khách sạn, không biết vì sao chuyện đó lại tiếp tục xảy ra. . . . . . Tuy quan hệ giữa bọn họ trong sạch nhưng không thể nói chưa làm việc gì.
“Em là người bảo thủ, lại dám hành động thân mật với anh, chắc hẳn phải chịu trách nhiệm chứ?”
Hành động thân mật…
Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng đưa tay kia chặn môi anh ta, ngăn cản lời nói hàm hồ lại bị anh ta thừa dịp cắn một cái.
“Trữ Vi, rõ ràng anh đã đồng ý với em thuận theo tự nhiên.” Cô đành phải nhắc lại nhận thức chung giữa bọn họ.
Quả nhiên, mỗi lần cô nói như vậy, Diệp Trữ Vi sẽ trở nên trầm tĩnh mà nuông chìu cô, tạm thời buông tha cô.
“Trữ Vi, anh đi với em tới trung tâm thương mại đối diện mua váy nhé.” Cô lôi kéo anh ta.
Bọn họ đi vào trung tâm thương mại, tầng một là các gian hàng hoạt động quảng bá thương hiệu mỹ phẩm, trên đài có một mỹ nữ đang đứng, một chuyên gia trang điểm tích cực đổ một giọt sữa dưỡng da vào lòng bàn tay, anh ta xoa đều sữa, sau đó xoa lên mặt mỹ nữ, MC đứng bên cạnh cầm micro cất cao giọng: “Chỉ một phút đồng hồ đã có thể biến gương mặt này tràn đầy sức sống? Rất kỳ diệu đúng không mọi người? Không bằng chúng ta mời thêm người khác lên, trước đó tôi đã từng mời Trương Dật Lộ dùng thử sản phẩm này, bây giờ chúng ta hãy nghe cô ấy nói ra cảm nghĩ chân thực nhất.”
Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi không cùng mọi người tiến đến sân khấu, bọn họ lặng lẽ đi thang máy lên tầng hai, không quan tâm cái tên mà MC vừa reo lên.
Sau khi được MC mời, Trương Dật Lộ chân thành đi lên, đồng thời mỉm cười với mọi người, tầm mắt nhanh chóng nhìn về phía thang máy tầng hai, Bối Nhĩ Đóa đang thân mật kéo cánh tay Diệp Trữ Vi.
Hình ảnh kia khiến cho Trương Dật Lộ có chút thất thần, giọng nói khen ngợi của chuyên gia trang điểm sau đó đã kéo cô ta quay về thực tại.
“Dật Lộ quả nhiên xinh đẹp, ngay cả cử chỉ đơn giản cũng khiến người ta động lòng, tôi đứng gần quan sát cũng không thấy một sợi chân lông trên mặt, chắc hàng ngày cô ấy chăm sóc da rất kỹ.”
Trương Dật Lộ ân cần chấp nhận những lời khen: “Con gái đều coi trọng làn da, tôi cũng không ngoại lệ.”
“Bạn có thể chia xẻ một chút bí quyết tâm đắc của mình không?”
“Ngoại trừ công việc, thời gian khác tôi hoàn toàn không trang điểm, sáng sớm uống một chén nước ấm, mỗi ngày kiên trì tắm bồn để bài trừ độc tố, bình thường ăn nhiều trái cây và thực phẩm giàu chất xơ.”
“Đi ra ngoài hẹn hò cũng không trang điểm?” Chuyên gia trang điểm cố tình chế giễu scandal gần đây của cô ta.
Trương Dật Lộ nghe xong thì thẹn thùng cười: “Không quá lòe loẹt, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên là được rồi.”
“Giày cao gót cũng không mang?”
Trương Dật Lộ không trả lời, khuôn mặt cô ta đắm chìm như thể đang yêu nhưng tâm trí lại ở nơi khác.
Trên tầng hai, Bối Nhĩ Đóa cầm hai chiếc váy do dự, cả hai chiếc váy cô đều thích, một cái tương đối thuần khiết, một cái lại khá gợi cảm, cô cứ như vậy so tới so lui, mãi đến khi Diệp Trữ Vi lên tiếng: “Nếu thích thì em cứ mua cả hai.”
“Cả hai?” Đôi mắt cô sáng ngời, nghĩ rằng lúc này không nên xa xỉ.
“Cái này em có thể mặc đi chơi.” Diệp Trữ Vi nhìn chiếc váy dài hơn mắt cá chân, nhìn lại chiếc váy ngắn chỉ cách đầu gối một chút, tiếp tục nói, “Còn cái này mặc ở nhà, một mình anh ngắm được rồi.”
“. . . . . .”
Kết quả sau khi Diệp Trữ Vi kiên trì nói, Bối Nhĩ Đóa cũng đồng ý mua cả hai, anh ta trả tiền nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Đừng mặc chiếc váy ngắn kia ra đường.”
Bối Nhĩ Đóa đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh ta.
“Còn muốn đi dạo ở đâu? Anh đi cùng em.”
“Em đang tính mua cho anh một bộ quần áo.”
“Hửm? Sao đột nhiên lại đối xử tốt với anh?”
“Khụ khụ, em chỉ đột nhiên nghĩ, còn chưa tìm được món quà nào phù hợp với anh.”
“Anh không thiếu quần áo.”
“Vậy anh thiếu cái gì. . . . . .” Đến khi nhìn thấy ánh mắt mờ ám của anh ta, Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng cảnh cáo, “Em chỉ muốn mua một món quà cho anh chứ không muốn thực hiện theo yêu cầu nào khác.”
Anh ta cân nhắc một hồi: “Anh chỉ thiếu một chiếc cốc.”
“Cốc? Chúng ta lên tầng sáu nhé, có một cửa hàng bán cốc, chất lượng rất tốt.”
“Không, ngày khác anh sẽ đưa em đến một nơi, nơi đó em có thể yêu cầu người ta làm theo kiểu dáng em thích, xem như là món quà em tặng anh.”
“Vâng, nhưng anh thật sự chỉ thiếu một chiếc cốc? Không phải vì em mà tiết kiệm tiền chứ?”
“Nghĩ đến một ngày nào đó tài sản là dùng chung, anh thay em tiết kiệm cũng là điều tất yếu .”
Bối Nhĩ Đóa nghe được mấy lời này, cảm thấy ngọt ngào, cô gãi lưng anh ta: “Đừng quá nuông chìu em, nếu sau này em kiếm được nhiều tiền, anh muốn mua cái gì em đều sẽ mua cho anh.”
“Ngoại trừ chiếc cốc thì anh chưa nghĩ ra muốn mua thứ gì, sau này nếu nghĩ ra, chỉ sợ đến lúc đó em không mua nổi.”
. . . . . .
Bối Nhĩ Đóa về nhà, cô viết trên weibo, một câu rất đơn giản.
“Hạnh phúc là những điều nhỏ nhoi tạo thành, anh ta nguyện ý mua cho tôi hai chiếc váy, đổi lại chỉ muốn tôi tặng cho anh ta một chiếc cốc.”
Sau đó, mọi người bình luận rất sôi nổi.
“Quá ngớ ngẩn, đàn ông mua váy cho phụ nữ là có ý đồ, mặc váy sẽ khiến phụ nữ lẳng lơ, điều này có lợi cho anh ta, lại còn muốn một chiếc cốc(1)? Thật sự là bi kịch.”
(1) Chiếc cốc đồng âm với Bi kịch.
Bối Nhĩ Đóa uống một ngụm nước mém chút sặc, cô nhìn xuống một chút nữa.
“Đọc những dòng nhật ký gần đây của bạn, tôi có thể nhìn ra nó khá tình cảm, tôi không biết hình dung như thế nào, à, bạn có vẻ trưởng thành, bình tĩnh, và hạnh phúc hơn. Có phải bạn sắp có chuyện vui hay không?”
Bối Nhĩ Đóa chăm chú nhìn những dòng bình luận này thật lâu, đáp án trong lòng trở nên sống động, cảm xúc mênh mông, cô đặt tay trên con chuột không ngừng run.
Nếu bây giờ muốn cô kết hôn với anh ta, cô sẽ không một chút do dự, tương lai thế nào cô cũng không hối tiếc.
Khó có thể tin được, bọn họ chỉ mới quen biết nhau, anh ta lại có thể khiến cô yên tâm như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến anh ta, thế giới của cô trở nên đầy màu sắc, cô tìm được nhiều niềm vui hơn, dường như là bất tận.
Di động trong tay Bối Nhĩ Đóa truyền đến âm thanh tin nhắn.
Cô suy nghĩ thật lâu, miễn cưỡng quay đầu xem tin nhắn.
“Bối Nhĩ Đóa, tôi đã sớm biết cô và Diệp Trữ Vi đóng giả nhân tình, bây giờ hai người có thể giả vờ, nhưng không thể nào giả vờ suốt đời, cô cứ đắc ý đi, tôi chờ xem về sau cô sẽ thế nào.”