Đọc truyện Đũa Lệch Dễ Thương – Chương 40
Cao Hiển Âm được đưa đến bệnh viện liền bị đẩy vào phòng phẫu thuật, trải qua sáu giờ, sau khi tỉnh lại anh ta hỏi: “Hoắc Tiểu Đồng không đến đây chứ?”
Có thể thấy được khoảng thời gian này anh ta áp lực biết bao nhiêu.
Đối với Hoắc Tiểu Đồng, Cao Hiển Âm còn sống sót sau vụ tai nạn quả là kỳ tích. Từ khi anh ta quyết định chia tay, Hoắc Tiểu Đồng giống như người điên, không ngừng chửi rủa anh ta, thậm chí còn lên weibo của bạn bè anh ta công khai nhục mạ anh ta, mỗi ngày cô ta đều chạy tới trước cửa viện nghiên cứu đổ lỗi cho anh ta, còn chạy đi tìm mẹ của anh ta nói lý. Mẹ của Cao Hiển Âm là một giáo viên trung học đã về hưu, là người khiêm tốn, bình sinh chán ghét những loại chuyện này, bà còn nói thẳng với Hoắc Tiểu Đồng, nhìn bộ dạng của cô bây giờ, tôi thấy con trai mình đã quyết định đúng. Tuy nhiên Hoắc Tiểu Đồng vẫn mất lý trí, một lần nữa chạy tới viện nghiên cứu tìm Cao Hiển Âm, chờ Cao Hiển Âm vừa đi ra, cô ta cầm lấy giỏ xách đập xuống đầu anh ta, Cao Hiển Âm chẳng những không đánh trả, còn bình tĩnh cò kè mặc cả với cô ta: “Hoắc Tiểu Đồng, rốt cuộc là em muốn thế nào thì mới buông tha cho tôi?”
“Buông tha anh? Trừ phi anh chết đi!” Hoắc Tiểu Đồng khắc nghiệt nói.
Không nghĩ tới Cao Hiển Âm nghe xong liền quyết đoán xoay người, trước dòng xe lui tới anh ta chạy vọt ra, không đến nửa phút, anh ta đã bị một chiếc xe tông thẳng vào người.
Hoắc Tiểu Đồng không ngờ anh ta tình nguyện lựa chọn kết thúc bằng cách giải quyết này, dọa cô choáng váng sợ hãi.
Giờ phút này, người nhà Cao Hiển Âm đều đã đến bệnh viện, thay phiên đi vào phòng cấp cứu thăm anh ta, ngoài ra còn có các đồng nghiệp cũng chờ ở hành lang, thậm chí còn có cánh nhà báo mon men đến, bọn họ muốn biết vì sao đường đường là một nhà nghiên cứu lại muốn lựa chọn tự sát.
Cao Hiển Âm nghe chị mình khóc lóc kể lể với phóng viên: “Trước đây là do em tôi nhìn lầm người, hẹn hò với người phẩm chất kém, chia tay cũng không được bình yên, người phụ nữ kia luôn bịa đặt sinh sự, đánh mắng nó, còn khiến cho nó tâm lý bất thường.”
Lúc Bối Nhĩ Đóa tới bệnh viện, Diệp Trữ Vi cũng đang loay hoay mua cà phê ở máy bán hàng tự động.
“Trữ Vi!”
Diệp Trữ Vi xoay người, Bối Nhĩ Đóa đứng cách anh ta vài bước, anh ta nhanh chóng bước qua.
Bối Nhĩ Đóa đi đến trước mặt anh ta, liếc mắt nhìn thấy vạt áo anh ta dính nhiều vết máu, thoạt nhìn rất ghê tởm.
“Anh không sao chứ?” Cô vội vã hỏi.
“Ừ, anh không sao.”
Bối Nhĩ Đóa không điều chỉnh được cảm xúc, trong lòng cô chợt co thắt lại, nhanh chóng nhào vào người anh ta.
“Quần áo của anh rất bẩn.” Anh ta cúi đầu nhìn cô, trái tim mong manh trở nên yếu mềm.
Anh ta rõ ràng đã dặn dò cô ở trong điện thoại, không cần phải lo lắng, không cần phải đến bệnh viện.
Công bằng mà nói, bệnh viện không phải là nơi mà mọi người thích, mùi thuốc khử trùng và mùi máu tươi hòa lẫn vào nhau, ngửi lâu sẽ khiến người ta lo âu, tràn ngập những khuôn mặt bi ai và đau đớn, đáng nói là dễ dàng tác động vào tinh thần của con người.
Ngay cả khi anh ta là người đứng ngoài, đợi sáu tiếng đồng hồ tâm trạng cũng không thấy thoải mái.
Nhưng giây phút anh ta được Bối Nhĩ Đóa ôm vào lòng, những cảm xúc tiêu cực đó hoàn toàn biến mất.
Bối Nhĩ Đóa siết chặt Diệp Trữ Vi không buông.
“Sao vậy? Anh căn bản không có bị thương, em lo lắng cái gì?” Anh ta hỏi lại.
“Em cũng không biết.” Giọng của cô sa sút, “Chỉ là muốn ôm anh cũng không được sao?”
“Được, nhưng em chắc rằng muốn cùng anh ôm ấp tại nơi đông người, trình diễn thời khắc sinh ly tử biệt, làm nũng với anh?”
Diệp Trữ Vi thành công nhắc nhở Bối Nhĩ Đóa, cô hiểu được bản thân cô có tính cách trẻ con, rất nhanh nới lỏng anh ta, hỏi trọng điểm: “Cao Hiển Âm thế nào rồi anh?”
“Phẫu thuật thành công nhưng chưa thể vượt qua nguy hiểm, cần ở lại bệnh viện quan sát, sau đó sẽ tiến hành trị liệu. Người nhà cậu ta cũng đã đến, đang nói chuyện với cậu ta.”
“Còn Hoắc Tiểu Đồng?”
“Không biết.” Anh ta kéo tay cô qua, đi tới ngưỡng cửa, “Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đi ăn cùng anh.”
“Em ăn rồi ạ, em đi cùng anh.”
Bối Nhĩ Đóa theo Diệp Trữ Vi đến quán ăn nhanh ở đối diện để giải quyết bữa tối, lúc đi ra ngoài anh ta bị một cậu bé tay bưng chén canh đụng trúng, bao nhiêu đồ ăn trong chén đều hắt lên áo anh ta.
Chiếc áo dính màu máu tươi cùng với váng dầu của đồ ăn trở nên bẩn hơn, Bối Nhĩ Đóa nhìn thấy còn khó chịu, huống chi xưa nay Diệp Trữ Vi là người có tính sạch sẽ.
“Tìm một chỗ giặt sạch đi ạ.” Bối Nhĩ Đóa đề nghị.
“Gần đây không có phòng tắm công cộng.”
“Em thấy bên cạnh có một chuỗi khách sạn.”
Ánh mắt Diệp Trữ Vi nhìn Bối Nhĩ Đóa có chút thay đổi, giọng điệu anh ta không xen lẫn cảm xúc cá nhân: “Khách sạn? Cũng tốt.”
Anh ta sải bước, nhàn nhã đi đến một khách sạn gần đó, Bối Nhĩ Đóa đi ở phía sau anh ta, nhanh chóng ý thức được bản thân đã lỡ lời. . . . . .
Khi bọn họ bước chân vào phòng, Bối Nhĩ Đóa cảm thấy có chút khó chịu, nhất là khi cô nghe được tiếng Diệp Trữ Vi đóng cửa, cô càng lo lắng hơn.
“Anh đi tắm một chút, em cứ ngồi đây xem tivi.” Diệp Trữ Vi đi vào phòng tắm.
Bối Nhĩ Đóa ngồi xuống sofa, bật ti vi, lấy điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, cô không thể nào tập trung được, cách cánh cửa đóng chặt kia, tiếng chuyển động của Diệp Trữ Vi và tiếng nước chảy phát ra âm thanh rất rõ ràng.
Sao cô lại cùng anh ta đến nơi này? Bối Nhĩ Đóa buông điều khiển từ xa xuống, ngón tay sờ mũi, thật xấu hổ, trọng điểm là do cô đề nghị.
Bối Nhĩ Đóa vụng trộm nghía qua cánh cửa phòng tắm đang đóng, tưởng tượng người ở bên trong hoàn toàn không mặc gì, khoảnh khắc này khiến cô xấu hổ.
Sau khi tắm xong, Diệp Trữ Vi tiện tay đem chiếc áo sơ mi giặt sạch, lúc đi ra trên người anh ta chỉ khoác áo choàng tắm.
Bối Nhĩ Đóa đã chuyển từ sofa đi đến bên trái chiếc giường, một tay gác lên gối tựa, nhàn nhã xem tin tức.
“Anh tắm xong rồi.” Diệp Trữ Vi chủ động lên tiếng, cắt ngang sự chú ý của cô.
Bối Nhĩ Đóa ngồi dậy, chỉ chỉ quần áo trong tay anh ta: “Để em dùng máy sấy hong khô quần áo giúp anh.”
Diệp Trữ Vi không nói lời nào, đưa quần áo cho cô.
Trong bầu không khí im lặng, Bối Nhĩ Đóa cầm máy sấy tỉ mỉ thổi quần áo của Diệp Trữ Vi , Diệp Trữ Vi yên vị ngồi ở trên ghế, một bên uống nước một bên nhìn cô.
Ở trong mắt anh ta, cô gái trước mặt vừa dịu dàng vừa đạo đức tốt.
Cô cúi đầu, sợi tóc tung bay trước trán, che khuất tầm nhìn của cô nhưng cô cũng không điều chỉnh lại, chuyên tâm sấy quần áo cho anh ta, một tay phe phẩy máy sấy, một tay chậm rãi phất quần áo của anh ta, như đang chuẩn bị vuốt thẳng mỗi một nếp nhăn trên đó.
Cái tay kia không chỉ chạm vào quần áo của anh ta mà giống như đang chạm vào thân thể anh ta, anh ta nhìn cô vài phút, đứng dậy đi qua.
Lúc Bối Nhĩ Đóa đang chú tâm, bất thình lình cổ tay trái cô bị anh ta chế trụ, lực chú ý của cô cũng hướng về phía anh ta.
“Còn chưa xong mà.”
“Đừng làm nữa.” Anh ta tự tiện chủ trương, lấy quần áo trong tay cô, chủ động tắt máy sấy.
“Sao vậy?” Cô cảm thấy ánh mắt anh ta không lương thiện.
Anh ta không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay cô, chậm rãi đặt trên đầu gối mình.
Cô bỏ qua bầu không khí kỳ lạ này, dựa sát vào anh ta dịu giọng nói: “Thế nào rồi? Hôm nay anh rất mệt?”
“Ừ, có chút.”
“Cần em giúp gì không?”
“Giúp anh một chút.” Anh ta nói xong liền nằm lên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Nằm cạnh anh.”
Bối Nhĩ Đóa vẫn không nghi ngờ, cô nằm xuống giường, mắt nhìn trần nhà, một bàn tay cô nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, tay kia bị Diệp Trữ Vi nắm.
Sau vài giây trầm mặc, Bối Nhĩ Đóa nghiêng đầu: “Anh đang nghĩ gì?”
“Nghĩ làm thế nào để nhận được sự đồng ý từ mẹ em.”
Bối Nhĩ Đóa mỉm cười: “Đừng nói là gần đây anh luôn suy nghĩ về điều này?”
“Đây không phải là chuyện nhỏ, huống chi anh đã đồng ý với bố em.”
Bối Nhĩ Đóa cảm thấy ánh mắt anh ta đăm chiêu, điệu bộ trầm tư thật quyến rũ, nhịn không được đưa tay dọc theo mái tóc anh ta, chỉ xuống đỉnh trán: “Ai bảo anh dễ dàng đáp ứng điều kiện của bố em? Hiện tại tự mình chuốc khổ? Nói cho anh biết, trong thế giới này, hầu như không ai có thể thuyết phục được mẹ em.”
“Đã như vậy, chúng ta phải quyết liệt hơn.”
“Ý anh là sao?”
Diệp Trữ Vi hơi nghiêng người, đôi mắt anh ta gợn sóng dưới ánh đèn: “Đầu tiên phải hoàn thành mục tiêu trước hôn lễ.”
“Em vẫn chưa hiểu?”
“Có con trước, mọi chuyện tính sau.”
Bối Nhĩ Đóa nhất thời kinh ngạc, đồng thời trước mắt cô xuất hiện một bóng đen, Diệp Trữ Vi thoải mái cúi người xuống, một tay anh ta chế trụ hai tay cô, tay kia thì đặt ở bên người cô, hơi thở anh ta hoàn toàn bao trùm cô: “Em không đồng ý?”
“Anh, anh không được cám dỗ em.” Bối Nhĩ Đóa phát âm lí nhí.
“Cám dỗ? Anh chỉ muốn hỏi em.” Anh ta đè thấp giọng, “Trả lời anh.”
Hỏi? Có cần thiết phải hỏi ở tư thế này không? Giọng nói dịu dàng, còn có ánh mắt sâu thẳm?
“Anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đúng không?” Trái tim Bối Nhĩ Đóa đập hỗn loạn, cô cố gắng giữ vững bình tĩnh, giả vờ như không việc gì để thử lòng anh ta, “Nếu em thật sự mang thai, anh lại không chịu trách nhiệm, em phải làm thế nào? Phụ nữ phải biết tự bảo vệ mình, tuyệt đối không thể làm mẹ đơn thân.”
Diệp Trữ Vi cụp mắt xuống, đôi mắt anh ta dưới ánh mắt đèn lấp lánh như hoàng hôn, xa xôi mà nặng trĩu, nhìn vào Bối Nhĩ Đóa đang rối loạn.
Sau một lúc, anh ta nói: “Em nói đúng, em biết làm thế nào để tự bảo vệ mình, thậm chí đối với anh cũng muốn phòng bị.”
Anh ta trả lời trước sự ngạc nhiên của cô, cô vốn nghĩ rằng anh ta muốn nhân cơ hội này để thực hiện một lời thề son sắt.
Mặc dù cô luôn tin tưởng anh ta, nhưng cô vẫn muốn nghe anh ta hứa, từ trước đến nay lời hứa của anh ta đều có sức hấp dẫn riêng biệt, có thể khiến cô thoải mái đắm chìm trong hạnh phúc.
“Trữ Vi?” Cô khẽ gọi tên anh ta.
“Anh sẽ tìm cách khác.” Anh ta trực tiếp bỏ qua phương thức của Hà Dương.
“Không phải là em không tin anh, nhưng mà. . . . . .” Cô chợt dừng lại.
“Anh biết.” Anh ta nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị của cô, “Đừng lo, anh sẽ không làm điều đó với em.”
Cô nhàn nhạt nở nụ cười, đưa tay ra xoa mặt anh ta: “Không nghĩ anh lại tốt với em như vậy.”
“Tuy anh sẽ không chạm vào em nhưng mà bây giờ anh cần mượn tay của em.”
“Hả?” Cô phát hiện đôi mắt anh ta đang ngầm chịu đựng, lo lắng nói, “Anh làm sao vậy?”
Anh ta nằm lại bên cạnh cô, nắm tay cô trực tiếp để nó chạm vào bộ phận đàn ông.
Như có dòng điện xẹt ngang người Bối Nhĩ Đóa, cô hoảng hồn muốn rút tay về nhưng bị anh ta khống chế lại.
“Anh, anh… sao anh lại đột nhiên như vậy?” Rõ ràng cô chưa làm gì mà anh ta đã mất tự chủ thế này?
“Bởi vì anh là đàn ông.” Anh ta chậm rãi dùng sức vuốt nhẹ mu bàn tay cô, cố gắng dẫn dắt, “Ở cạnh em, phản ứng này không phải là lần đầu tiên.”
“Lần, lần thứ mấy rồi?”
“Không nhớ rõ.” Giọng anh ta tự nhiên, không có gì là không ổn.
Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng im lặng, lắp bắp hỏi tiếp: “Lần trước của anh là khi nào?”
“Cùng em tản bộ.”
“Tản bộ? Tản bộ mà anh cũng có thể. . . . . . Diệp Trữ Vi, anh thật quá đáng.”
Anh ta cầm tay cô dùng lực, nói: “Bây giờ thay anh giải quyết.”
“Diệp Trữ Vi, anh không thể kìm nén sao?”
“Nhĩ Đóa, kìm nén lâu anh rất khó chịu, hơn nữa anh cũng không có khả năng điều khiển bản thân.”
“Vậy anh vào nhà tắm đi, tự anh giải quyết.” Bối Nhĩ Đóa mệt mỏi, quả thực cô chỉ mong được anh ta thả tay ra.
“Nếu chỉ có một mình, anh đương nhiên sẽ tự tìm cách, nhưng bây giờ còn có em, tại sao anh phải chịu thiệt?”
“. . . . . .”
“Huống hồ chuyện này không phải tại anh, em cũng có trách nhiệm.” Anh ta nói, “Anh sẽ không cho phép em lâm trận bỏ chạy.”
“. . . . . .”
Vì thế sau khi Diệp Trữ Vi tận tình dạy bảo, Bối Nhĩ Đóa cũng thao tác thành thục.
Diệp Trữ Vi đối với việc này rất hài lòng, sau khi kết thúc anh ta ôm cô vào lòng.
“Nhĩ Đóa, không thể không thừa nhận, em học hỏi rất nhanh.”
Hai lỗ tai cô đều ửng hồng lên, giả vờ như không nghe thấy.
Tay anh ta đặt ở bụng cô, miệng kề sát tai cô, giọng dịu dàng: “Lần sau em có muốn thử một phương thức khác hay không?”
“. . . . . .”