Đọc truyện Đũa Lệch Dễ Thương – Chương 37
Đúng như những gì Bối Nhĩ Đóa dự đoán, Bối Hành An bị Từ Trinh Phân gọi điện thúc giục trở về, bà ta chỉ nói sáu chữ, quản lý con gái của ông.
“Các con quen biết thế nào?” Bối Hành An cầm một tách trà, ánh mắt ông dịu dàng, giọng nói điềm đạm.
Bối Nhĩ Đóa cũng không muốn giấu diếm, từ đầu tới cuối kể rõ sự tình.
Bối Hành An nghe xong thì khá kinh ngạc: “Phim giả tình thật?”
“Bố nói không sai.”
Bối Hành An im lặng, sau đó ông nói: “Con chắc rằng con thích cậu ta, cậu ta cũng vậy?”
“Vâng ạ.”
Bối Hành An uống một ngụm trà, buông tách xuống ông nhìn con gái cười cười: “Nhĩ Đóa, con cũng sắp hai mươi lăm tuổi rồi, quyền tự do của con bố sẽ không can thiệp, chẳng qua con lần đầu yêu đương tất nhiên bố phải quan tâm. Thí dụ như bản thân con thích cậu ta điểm gì, phân tích tình cảm cả hai có thể duy trì bao lâu, thái độ cậu ta thế nào, có thật lòng hay không, sinh hoạt lâu dài có thích hợp không.”
Bối Nhĩ Đóa có chút nhức đầu: “Có phải mẹ đã nói gì?”
Bối Hành An thành thật nói: “Bà ấy bảo con không có kinh nghiệm yêu đương, dễ dàng bị dụ, nhất thời xúc động sẽ chịu thiệt thòi.”
“Con không phải nhất thời, con và anh ấy đều thật lòng, mẹ nói như vậy là có thành kiến.”
“Thận trọng một chút vẫn tốt hơn. Nhĩ Đóa, con phải hứa với bố, trước khi kết hôn nhất định không được phát sinh chuyện khác.”
Trong lòng Bối Nhĩ Đóa phiền muộn nhưng không cách nào bác bỏ lời dạy của Bối Hành An, cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Bối Hành An vỗ nhẹ bả vai con gái, chiều chuộng nói: “Nhĩ Đóa, con chắc hiểu được cảm xúc của bố bây giờ, nuôi dưỡng con lâu như vậy đột nhiên bị một người đàn ông khác cướp đi, tâm trạng căng thẳng lo âu này thật sự phức tạp.”
Bối Nhĩ Đóa quàng tay ôm cổ ông: “Con hiểu, nhưng mà bố cũng đừng nên thành kiến đối với Trữ Vi, thật ra anh ta không có ý gì.”
“Còn nhiều thời gian, cậu ta có vấn đề hay không chúng ta sớm muộn sẽ biết.”
Bối Nhĩ Đóa hiểu được hàm ý sâu xa, đang định nói giúp bạn trai vài câu, Bối Hành An đã đổi đề tài, ông kể về chuyến đi đến châu Âu, còn mở vali ra lấy một đống hình chụp khoe, ngoài ra còn có quà tặng.
Thừa dịp Bối Nhĩ Đóa cầm quà, Bối Hành An đi vào phòng bếp trổ tài nấu nướng. Hai bố con dùng cơm sau đó tiếp tục ngồi trên sofa tán gẫu, mãi cho đến khuya Bối Hành An mới rửa mặt nằm ngủ ở sofa.
Ở phòng ngủ, Bối Nhĩ Đóa trằn trọc không yên, cô không ngủ được đành phải đứng lên đi đến phòng khách, lôi kéo mè nheo với Bối Hành An: “Bố, bố vào giường ngủ đi ạ, con ngủ ở đây.”
Bối Hành An mở to mắt, vẫy vẫy tay: “Không sao, bố ngủ ở đây rất thoải mái.”
Biết không lay chuyển được ông, Bối Nhĩ Đóa cũng không kiên trì, cô ngồi xổm xuống nói lời trong lòng: “Bố, bố có biết chuyện mẹ đang hẹn hò với người khác không?”
Bối Hành An nghe vậy cũng không phản ứng, nhẹ nhàng giật giật khóe miệng: “Vậy à? Bà ấy không kể với bố.”
“Mẹ dĩ nhiên không dám kể, có gì vẻ vang chứ, người đàn ông kia thoạt nhìn chưa đến ba mươi, khuôn mặt lại không đáng tin.”
Bối Hành An thở dài: “Bà ấy là người thông minh, con không cần phải lo lắng.”
“Bố, sao bố lại bênh vực bà ấy? Bà ấy đối xử với bố không tốt, lúc ly hôn còn không thèm nói câu xin lỗi.”
“Nhĩ Đóa, con đừng ghi hận mẹ con, bà ấy vốn dĩ là người nóng tính nhưng trong lòng luôn yêu thương con, về vấn đề hôn nhân giữa bố và bà ấy, con cũng không thể đơn giản quy tội cho một người.” Ấn đường(1) của Bối Hành An lõm xuống, năm tháng đã khiến ông hằn lên dấu vết này, trong đó bao gồm cả tình yêu với người vợ cũ, “Lúc trước bà ấy cũng không muốn gả cho bố, là bố cưỡng cầu, kết quả này không phải ngoài ý muốn.”
(1) Ấn đường nằm phía dưới khoảng giữa hai lông mày chừng 1 cm. Trong thuật xem tướng truyền thống, khoảng 1 cm đường được gọi là “cung mệnh”, đại diện cho mệnh cách cơ bản của một người. Ấn đường là nơi tụ họp tinh khí nguyên thần của một người và là bộ phận rất quan trọng của khuôn mặt.
“Mặc kệ lúc trước bà ấy có đồng ý hay không, bà ấy đã đáp ứng gả cho bố thì bà ấy không nên bỏ bố giữa chừng.”
“Bố luôn nghĩ nếu có thể kiên trì thì cũng đã kiên trì đến cùng, nhưng mà kiên trì thật sự rất thống khổ, bà ấy chọn lựa bỏ cuộc, muốn bản thân được tự do đồng thời cũng giải thoát cho bố.” Bối Hành An vị tha nói, “Nếu không thì đời này bố cũng khó có thể du ngoạn đây đó, chiêm ngưỡng nhiều cảnh đẹp như vậy.”
Bối Nhĩ Đóa bất lực nhìn ông: “Bố lúc nào cũng bênh vực bà ấy, hừ.”
“Bố đã từng suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần còn con bên cạnh, như vậy là đủ rồi.”
“Điều này đương nhiên rồi ạ.” Bối Nhĩ Đóa nói xong trong đầu không dè dặt hiện lên gương mặt của người nào đó, bàn tay xoắn xoắn vạt áo, “Dù có lập gia đình, con cũng sẽ ở cùng bố.”
Bối Hành An sờ sờ tóc con gái, dịu dàng nói: “Ừ, nhanh đi ngủ đi.”
Vài ngày sau, Bối Hành An hoàn toàn đóng quân ở nhà của Bối Nhĩ Đóa, không có ý muốn rời đi, lúc đầu Bối Nhĩ Đóa vui vẻ vì được ở gần ông, trong lòng không có chút nghi ngờ, từ từ cô mới phát hiện, rốt cuộc ông hình như đang tính toán cái gì.
Có lúc Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi đang tán gẫu điện thoại đột nhiên cô nghe được tiếng cửa răng rắc, cô vừa nói chuyện vừa lặng lẽ xuống giường, bước qua thì nhìn thấy Bối Hành An nhanh chóng xoay người, tựa như ông vô tình đi ngang qua, thảnh thơi hướng tới toilet.
Cô hơi bối rối, nhẹ nhàng khép cửa tiếp tục nói chuyện.
“Lát nữa anh tới đón em đi ăn cơm.” Diệp Trữ Vi nói.
“Hôm nay? Hôm nay hình như không tiện, bố em sáng nay đi siêu thị, ông mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị nấu nướng buổi tối.”
“Ngày mai thì sao?”
“Ngày mai em đã có hẹn với bố đi dạo vườn hoa.”
“Nhĩ Đóa, từ khi bố em trở về, chúng ta chưa từng gặp mặt.”
“Em biết. . . . . . Nhưng mà hiện giờ em muốn đi ra ngoài cũng khó, nếu bảo em đi cùng anh, thế nào ông cũng tra hỏi.”
“Tại sao?”
Bối Nhĩ Đóa trầm mặc, cô không dám nói rõ với Diệp Trữ Vi, mấy ngày nay mỗi khi cô cố tình nhắc đến anh ta, Bối Hành An lại nhanh chóng lảng sang chuyện khác, tỏ vẻ không hứng thú, cô thử nhiều lần nhưng đều thất bại, cuối cùng cũng không dám đề cập.
Nghe được hơi thở nặng nề ở đầu dây bên kia, Diệp Trữ Vi nói: “Bác ấy có thành kiến với anh?”
“Không, không, không.” Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng phủ nhận, “Em nghĩ rằng ông ấy vẫn chưa chấp nhận được sự tồn tại của anh.”
“Anh tồn tại khá hợp lý.” Diệp Trữ Vi nói, “Nhĩ Đóa, em không còn là cô bé chỉ mới mười bốn mười lăm, bố em không cần cẩn thận như vậy.”
“Em biết, nhưng xin anh hãy cho ông ấy một ít thời gian.”
“Được.” Diệp Trữ Vi đồng ý, sau đó anh ta hỏi, “Nhưng mà, em cũng không thể trốn ra ngoài?”
“Lén lút trốn ra? Nếu bị bố phát hiện ông ấy sẽ đau lòng, như thể em ruồng bỏ ông.”
Diệp Trữ Vi không muốn nhiều lời nữa, Bối Nhĩ Đóa cảm nhận được, cô liền nói điều nịnh nọt dụ dỗ anh ta, kết thúc cuộc gọi là thời điểm cô chống tay lên trán suy nghĩ. Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày cô khó xử như vậy.
Buổi tối, Bối Nhĩ Đóa và Bối Hành An cùng nhau nấu nướng, sau khi ăn uống no bụng Bối Hành An tích cực lấy hai cái túi đựng rác, tìm dây ni lông cẩn thận buộc chặt. Bối Hành An cầm hai túi to đi được một đoạn thì thở gấp, cách thùng rác công cộng còn có mười bước chân, ông dứt khoát vác hai túi to lên vai, đi thật nhanh đến thùng rác trước mặt. Được một đoạn nữa thì ông trượt tay, hai bao rác suýt ngã xuống đất. . . . . . Bỗng nhiên có một lực mạnh chụp lấy, thoải mái cố định hai túi to lại.
Bối Hành An hoảng hồn, phía sau truyền đến một giọng nam trầm ấm: “Chào bác, cháu đến chơi.”
Bối Hành An còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một người cao lớn tiến lên, trực tiếp lấy hai bao rác ở trên vai mình, giúp đỡ ném vào thùng rác, sau đó cậu ta nhẹ nhàng phủi phủi tay.
“Cám ơn.” Bối Hành An khách sáo nói, “Cậu đến đây tìm Nhĩ Đóa?”
Diệp Trữ Vi hơi nghiêng người, nhìn vào ánh mắt có chút phòng bị của Bối Hành An: “Con đến là để gặp bác.”
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Thái độ ông càng khách sáo.
“Muốn cùng bác trò chuyện về vấn đề của Bối Nhĩ Đóa.”
Bối Hành An nhíu mày: “Vấn đề? Thật ngại quá, tôi không rõ ý cậu.”
Diệp Trữ Vi suy nghĩ, thái độ tôn trọng: “Chúng ta có thể tìm nơi nào đó nói chuyện không ạ?”
“Được, tôi cũng đang muốn đi mua một chút đồ, cùng nhau đi.” Bối Hành An miễn cưỡng mỉm cười, ông bước nhanh về phía trước.
Diệp Trữ Vi bình tĩnh đi theo sau lưng ông.
Bối Hành An đi một đoạn đường, chợt dừng bước lại chờ Diệp Trữ Vi, không khỏi ngẩng đầu nhìn: “Cậu cao bao nhiêu?”
“1m90 ạ.”
Bối Hành An cố sức quan sát cậu ta một lần nữa, sau đó tự nhìn lại chiều cao của mình.
Đến đầu cửa hàng, Bối Hành An chọn một số món, lúc trả tiền đồng xu trong ví vô tình rớt xuống đất, Diệp Trữ Vi thấy thế liền cúi người, đem đồng xu nhặt lên đưa cho ông.
“Cám ơn.” Bối Hành An nói.
Sau khi đưa tiền, bọn họ ngồi ở chiếc bàn tròn phía trước cửa hàng, bắt đầu nói chuyện.
“Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng đi.” Bối Hành An bày ra bộ dạng nghiêm túc.
“Cháu là Diệp Trữ Vi, hai mươi bảy tuổi, hiện đang làm việc tại Viện nghiên cứu dự phòng phòng chống dịch bệnh động vật, bằng cấp thạc sĩ, bình thường ham thích đọc sách, trò chơi và các môn thể thao, sức khỏe cường tráng, không bài bạc thuốc lá rượu chè, con một, quan hệ gia đình rất đơn giản.”
“Còn gì nữa không?” Bối Hành An giả vờ bình tĩnh.
“Trước đây chưa từng yêu đương, con gái bác là đối tượng đầu tiên.”
“Cho nên?”
“Cháu đối với cô ấy là thật lòng, cùng cô ấy yêu đương và sẽ kết hôn với nhau.”
“Tiếp tục?”
“Vâng.” Đôi mắt Diệp Trữ Vi mờ nhạt trong bóng đêm, trực tiếp bổ sung hoàn chỉnh, “Cháu vẫn sẽ qua lại với cô ấy dù cho có người nào phản đối.”
Bối Hành An yên lặng quan sát vẻ mặt Diệp Trữ Vi, sau một hồi ông nói: “Lời nói không quan trọng, quan trọng là hành động.”
“Bác cần cháu làm cái gì?” Diệp Trữ Vi hỏi trực tiếp.
Trước khi anh ta đi tới đây gặp Bối Hành An, vừa đúng lúc Úc Thăng gọi điện muốn tới nhà, biết được anh ta muốn đi gặp trưởng bối của người yêu, Úc Thăng hỗ trợ bày mưu tính kế: “Các bậc bố mẹ đều sẽ thử lòng con rể tương lai, để biểu đạt thành ý, phương thức nhanh nhất chính là điều kiện vật chất, nhà bao lớn, xe thế nào, hôn lễ có thể xuất ra bao nhiêu tiền, anh tuyệt đối đừng xem nhẹ điều này, có thể chiếm được tình cảm của bố vợ tương lai hay không thì đây chính là điểm mấu chốt. Tóm lại, anh trực tiếp hỏi ông ta cần gì, đáp ứng tất cả yêu cầu ông ta đưa ra, tốc chiến tốc thắng mà đối phó.”
Điều Úc Thăng nói không phải không có lý do, vấn đề là từ trước đến giờ anh ta không thích quanh co thương lượng, gọn gàng dứt khoát là thói quen đơn giản nhất.
Bối Hành An nhìn Diệp Trữ Vi, nghiêm túc nói: “Cậu cần chờ đợi.”
“Chờ đợi?”
“Cậu phải cam đoan, trước khi kết hôn nhất định không được chạm vào con gái tôi.”
Diệp Trữ Vi im lặng, sau đó anh ta cự tuyệt: “Thứ con không thể cam đoan nhất là chuyện này.”
. . . . . .
“Cái gì? Bố em nói chuyện với anh?” Bối Nhĩ Đóa ở trong chăn mỏng nhỏ giọng.
“Nhưng anh không đáp ứng điều kiện của bố em.”
Bối Nhĩ Đóa thậm chí sốc rồi.
“Anh không thể cam đoan bản thân anh không làm chuyện gì.” Anh ta nói, “Trước khi kết hôn không để anh chạm vào em, xác suất này cực kỳ nhỏ.”
“. . . . . .”
Anh trai à, trong lòng anh nghĩ như vậy nhưng cũng không nên thẳng thừng nói với trưởng bối chứ. . . . . .
“Trừ chuyện đó ra, anh đồng ý đáp ứng hết tất cả các yêu cầu.”
“Khụ khụ, Trữ Vi, bố em là một người đàn ông bảo thủ, ông không thể chấp nhận được chuyện đó, chẳng lẽ anh không hiểu sao?”
“Nhĩ Đóa, em có thể cam đoan sao?” Anh ta hỏi lại.
“. . . . . .” Ở trong điện thoại đàm luận chuyện này, Bối Nhĩ Đóa luôn cảm thấy ngượng ngùng.
“Em có thể cam đoan nhẫn nhịn được không?” Giọng anh ta quyến rũ đủ để cô nhớ lại, “Anh nhớ được lần đó ở trong công viên, em ngoài ý muốn rất nhiệt tình phối hợp cùng anh.”
“. . . . . .”
Bối Nhĩ Đóa cứng họng hoàn toàn, cẩn thận ngẫm lại, rất nhiều lần cô bị Diệp Trữ Vi hớp hồn, nơi bị anh ta chạm vào đều trở nên kích thích, sự kích thích này lan tỏa nhanh chóng, khiến cô không nhịn được vừa muốn cận kề vừa muốn rời xa, càng ở gần anh ta cô càng không thể kìm nén, đôi lúc vượt quá tưởng tượng trong lòng phát sinh dục vọng. . . . . .
Chuyện thân mật giữa nam và nữ là những ham muốn lớn nhất của con người.
“Nhưng anh đâu cần thành thật đến vậy.” Nói tới đây, gương mặt cô nóng bừng, hạ thấp giọng, “Có một số việc anh không nói, em không nói, bố em vĩnh viễn không biết.”
“Ý em là, trước khi cưới chúng ta không cần bàn chuyện này với trưởng bối?”
“Đúng vậy.”
“Vậy khi nào thì em cùng anh bàn về chủ đề này?”
“. . . . . .”
Bối Nhĩ Đóa nói, “Anh lại nghĩ bậy rồi.” Đến giây thứ hai thì tim cô đập thình thịch, rất lâu mới bình tĩnh lại.
Trước khi ngủ, Bối Nhĩ Đóa tùy tiện mở weibo xem tin tức, thuận tiện trích dẫn một câu chuyện về anh chàng Lý Công, anh ta đã học thuộc lòng hàng trăm con số(2) để tỏ tình với bạn gái mình, đồng thời cô viết vào đó hai chữ cảm thán: “Thật giỏi.”
(2) Bên Trung Quốc có thể dùng con số thay chữ viết để tỏ tình. Vì dụ: 584.1314.520 = Anh xin thề, suốt đời anh yêu em
Ba phút sau, cô nhận được tin nhắn từ Diệp Trữ Vi.
“Anh cũng có thể.”
“Khoác lác.” Cô nói.
“Không tin sao, bây giờ anh gọi điện thoại đọc cho em nghe.” Anh ta chính thức đe dọa.
Trán cô lập tức đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến sắp gặp phải khổ hình, lập tức điều chỉnh ngôn từ: “Em tin, em đương nhiên tin, anh so với anh ta giỏi hơn, so với bất cứ kẻ nào cũng đều giỏi hơn, điều này anh không cần nghiệm chứng.”
“Em nghĩ như thế là tốt rồi.”
“. . . . . .”