Đọc truyện Dưa Hấu Ngọt Ngào Nhất – Chương 37
Người đàn ông này… lại tới nữa rồi.
Tay xăm hình giảm âm lượng TV, chào hỏi với đối phương: “Vẫn như cũ sao?”
Kevin thở dài thườn thượt: “Ừ, cho một cốc bia lạnh…”
“Ok!”
Trong TV đúng lúc phát lại show thực tế của bọn Minh Tinh, trúng cảnh hôm ảnh đế và tiểu thịt tươi vào nhà ma, tiểu thịt tươi sợ hãi vô cùng trông không khác gì con chim cút rúc vào bên cạnh ảnh đế.
Kevin không nhịn được ai oán: “Số mình sao mà khổ như thế…”
Tay xăm hình: “Trời nóng thế này, người đến cắt tóc chắc là cũng giảm đi ha?”
Kevin suýt nữa không nhớ được bài: “Hở… À, à! Cắt tóc! Đúng, cắt tóc đó!”
Tay xăm hình không nhận ra sự khác lạ của hắn: “Nhóc phụ việc lại gây họa sao?”
“Đừng nói nữa, mấy hôm trước bị bệnh thủy đậu cho nghỉ mấy ngày”, Kevin nói đến lại thấy tức, “Không ngờ nó dám lừa tôi nửa đêm lái xe đến thành phố bên cạnh tìm tên đầu bảng kia chơi, lại còn lây cả bệnh cho người khác.”
Tay xăm hình giật mình: “Thành phố bên cạnh? Tên đó không phải làm ở tiệm bên cạnh sao?”
Kevin: “Hắn có công việc bên kia nữa.”
… Chỗ này làm ăn còn rất náo nhiệt.
Kevin uống một hớp bia, không muốn lại phải nghĩ những chuyện đau đầu này.
Hắn lắc lắc cái cốc, hỏi tay xăm hình: “Biết anh lâu như vậy mà vẫn chưa hỏi anh tên gì nha.”
Tay xăm hình lau cốc, cười nói: “Tôi á? Cha tôi họ Lãnh, mẹ họ Nguyễn nên liền lấy tên tôi là Lãnh Nguyễn.”
Kevin: “Hở, trứng lạnh?” ( Lãnh Nguyễn /Lěng Ruǎn/ còn trứng lạnh (lãnh noãn) / lěng luǎn/)
Tay xăm hình: “…”
Tay xăm hình: “Không, Lãnh Nguyễn, thiên vô an nguyễn”
Kevin: “À, Nguyễn!”
Tay xăm hình: “Đúng rồi đúng rồi! Anh nối vào đọc lại xem nào.”
Kevin: “Trứng lạnh.”
Tay xăm hình buông khăn lau, chống tay xuống mặt bàn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Lão Long tức giận nháo lão Nông, Lão Nông tức giận quấy nhiễu lão Long. Nông giận Long phẫn nộ làm Nông phẫn nộ, Long lại giận Nông phẫn nộ Nông giận Long.” Hắn nói liền tù tì một câu uốn lưỡi, “Anh thử xem nào.”
Kevin nhìn hắn.
Lẳng lặng nhìn hắn.
Kevin: “Coi như tôi có thể phát âm chuẩn đi nữa, anh nghĩ tôi có thể chỉ nghe một lần là nhớ cả một câu dài như vậy sao?”
Tay xăm hình: “… Nói cũng đúng.”
Hắn lại đọc mẫu từng câu một cho Kevin đọc theo, phát hiện ra tất cả những chữ âm r l khác Kevin đều có thể nói rõ ràng, chỉ mỗi “ruǎn” và “luǎn” hai chữ này lại không phân biệt nổi, đọc kiểu gì cũng giống như “Trứng”.
Tay xăm hình: “Thử nói mềm cứng không ăn xem nào.”
Kevin: “Trứng cứng không ăn.”
Tay xăm hình cong khóe môi, giơ ngón tay cái với hắn.
Kevin: “…”