Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)

Chương 5


Đọc truyện Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger) – Chương 5

Thứ 6, 8:27 am

“Dante đã đưa cậu bản báo cáo thiệt hại chưa?” Richard hỏi, tựa lưng vào tấm nệm da mềm trong chiếc limousine.

Donner trèo vào ngay sau anh. “Rồi, đối với những thứ mà ông ta chắc chắn. Ông ta vẫn đang cãi nhau với bên bảo hiểm về giá trị của hầu hết những đồ vật bị thiệt hại. Giám định viên đã phải nôn ra một lần rồi.”

Chiếc xe phóng qua con đường dài, uốn lượn và chiếc cổng mở, vẫn được canh gác bởi cảnh sát mặc đồng phục. “Đã là ngày thứ 3 rồi. Bọn họ còn định ở đây bao lâu nữa?”

“Tới khi họ bắt được tên đánh bom, tớ đoán thế. Hơi khó để tớ phàn nàn với cảnh sát là họ đang bảo vệ cậu quá tốt. Nói mới nhớ, Castillo gọi tớ sáng nay để phản đối rằng cậu đang đi khỏi, và tớ mở ngoặc nhé “khu vực an toàn của nhà cậu hôm nay, khiến cậu trở nên trở thành một mục tiêu dễ dàng hơn cho một kẻ ám sát” đóng ngoặc”

“Vậy là tớ được cảnh báo à? Đừng kiện ông ta nếu tớ bị giết.” Richard xoay 2 vai. “Và tớ chỉ mới tới văn phòng cậu làm việc trong vài giờ.” Anh liếc sang Donner. “Nhân tiện, cậu có tính tiền tới nhà đón và đưa tớ về không đấy? Tớ bảo cậu là tớ muốn tự đi rồi nhé.”

Tom mỉm cười. “Tớ là nhà bán lẻ, nên hầu như cái gì cũng phải tính tiền hết.”

“Trong trường hợp đó, tớ quên chưa nói cho cậu một vài chuyện tối qua.” Donner chỉ nhìn anh, nên Richard hít vào một hơi. Anh có thể giữ bí mật; thực sự thì anh thích thế hơn. Mặt khác, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, anh muốn vụ giết người được giải quyết. “Tớ có một vị khách. Cô ấy ghé qua thăm tớ sau khi cậu rời đi.”

“Cô ấy nào? Cậu phải thu hẹp phạm vi thì tớ mới đoán được, chàng trai hot nhất Vương quốc Anh.”

“Tớ đã bảo đừng bao giờ nhắc đến nó với tớ một lần nữa.”

Vị luật sư khịt mũi. “Xin lỗi, ai tới thăm cậu?”

“Cô Smith”

Tom há miệng ra, nhưng không có âm thanh nào phát ra được. “Cậu – cô ta – thế quái nào mà cậu không nói gì hả Rick? Chết tiệt.” Anh giật chiếc điện thoại cài ở thắt lưng ra. “Đây-” anh chỉ một ngón tay về hướng Rick khi bấm điện thoại bằng tay kia “- đây là lý do cậu cần vệ sĩ cá nhân.”

“Cúp máy đi”

“Không. Cậu và cái miệng kín chết tiệt của bọn người Anh. Cô ta ở trong nhà cậu? Ở đâu? Cô ta có đe dọa -”

“Tớ cũng không bình tĩnh. Và tớ cũng không vui vẻ gì.” Richard giật điện thoại khỏi tay luật sư của anh và gập nó lại. “Tớ trả tiền cho cái điện thoại này, cho nhà cậu, và cho Chris đi học ở Yale,” anh gầm gừ. “đừng làm tớ hối hận.”

Mặt Donner đỏ lên. “Cậu…”

“Coi trọng tớ một chút đi, Tom. Cô ấy không phải người muốn giết tớ. Và báo với Castillo là cô ta tới cũng không có lợi gì cho ai cả.”

“Không có lợi gì cho cô ta cả, và đó chính là mục tiêu ở đây.” Tom ném chai nước anh lấy ra vào ghế đối diện. “Chết tiệt! Dẹp hết mọi giả thuyết đi, sao cậu biết cô ta không định giết cậu?”

“Cô ấy bảo tớ thế.” Chọc tức luật sư của anh cũng công bằng thôi, xét đến việc anh thấy phiền phức thế nào. Đây là vấn đề của anh, và anh sẽ quyết định giải quyết thế nào.

“Cứt thật. Đưa tớ điện thoại, Addison. Sa thải tớ nếu cậu muốn. Nhưng cậu sẽ không bị giết khi tớ ở đây.”


“Kịch tính lắm, nhưng không phải nhiệm vụ của cậu. Nó là của tớ, luôn luôn là của tớ. Giờ thì bình tĩnh và nghe đây, không thì tớ cũng không cần phải nói gì cho cậu hết.”

Sau khi văng ra vài câu nguyền rủa nữa, Tom ngồi lại và khoanh tay, vẻ mặt và cơn giận dữ của anh vẫn còn rất nóng. “Tớ nghe đây.”

“Tớ đã bất tỉnh ít nhất 5 phút sau khi quả bom nổ. Thay vì bỏ tớ lại đấy hay giải quyết tớ luôn, cô ấy kéo tớ xuống tầng dưới, mạo hiểm bị phát hiện, trước khi trốn đi. Tối qua khi cô ấy trèo qua cửa sổ trần, cô ấy nhắc lại điều đó, rồi lặp lại đoạn cuối của cuộc nói chuyện của chúng ta trong phòng để chứng minh là cô ấy cũng có thể giết tớ lúc đó. Cô ấy thừa nhận định lấy trộm viên đá – không thành công, tiện đó – và thực sự… nhờ tớ giúp đỡ đảm bảo là cảnh sát biết cô ấy không liên quan gì đến vụ nổ.”

“Và cậu nói gì?”

“Tớ từ chối.” Và sau đó anh nhận ra khi đang tắm nước lạnh, điều đó làm anh không vui. Không phải bởi vì vẻ ngoài của cô gần như làm anh cứng lên, mà bởi anh muốn tự giải quyết vụ này, và cô đã cố cho anh cơ hội. Nhưng nó không đúng với những điều kiện chết tiệt của anh, vậy nên anh từ chối cô. “Sau đó cô ấy cảnh báo tớ hãy cẩn thận và chúc tớ may mắn, bởi người đặt quả bom đó ít nhất cũng giỏi ngang cô về khoản đột nhập, và cô ấy đã đột nhập thành công lần nữa đấy.”

“Và đó là tất cả?”

“Chà, theo một cách nào đó, cô ấy đề nghị giúp tớ tìm ra ai là kẻ đặt bom nếu tớ giúp cô ấy gỡ bỏ án giết người.” Tất nhiên là cô cũng nói vài điều khác nữa, nhưng anh muốn giữ chúng cho riêng mình. Anh cúi xuống nhặt lên chai nước khi nó lăn về phía mình và đưa lại cho Donner. “Nghĩ lại thì tớ băn khoăn liệu mình có nên tiếp nhận lời đề nghị này.”

Tom tiếp tục lườm anh, nhưng càng nghĩ anh càng thấy tiếc đã để cô trốn vào màn đêm. Dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh, cô đã rất lo lắng và vì lý do nào đấy anh thấy mình có thể thông cảm. Và anh không nghĩ cô sẽ đưa ra lời đề nghị nếu cô không thể đáp ứng. Đó có vẻ không là cách làm việc của cô.

Theo một cách nào đấy, thế giới của cô rất giống của anh, dù đối thủ của anh mặc vest và hầu hết bơi trong khu nước cạn của ánh sáng ban ngày. Nếu trường hợp của họ tráo đổi, anh cũng sẽ làm đúng như cô – đi tới gặp người có quyền lực cao nhất để xem liệu hắn có thể thay đổi tiến trình của sự việc. Nếu Julia Poole hay bất cứ diễn viên, người mẫu nào anh từng hẹn hò gặp phải rắc rối kiểu này, cô ta sẽ chớp chớp mi mắt và cầu xin sự cứu giúp của anh, chờ anh dọn dẹp mọi thứ. Nhưng cô Smith thì không. Cô đề nghị một giao dịch. Có vẻ cô cũng ghét phải chia sẻ quyền lực như anh.

“Cậu thực sự đang cân nhắc phải không?”

“Tớ là người kinh doanh, Tom. Tớ tin vào đánh giá của mình với mọi người và hoàn cảnh vì tớ rất giỏi việc này. Đúng, tớ thực sự đang cân nhắc.”

“Và nếu giả dụ như cậu quyết định hợp tác với cô Smith, cậu sẽ giả dụ liên lạc với cô ta thế nào?”

“Để cậu báo với Castillo à? Tớ không nghĩ vậy đâu, ông bạn.”

“Đừng hành động kiểu Anh như thế nữa.”

Richard nhướn một bên mày. “Như cậu đã nhiều lần chỉ ra trong mấy ngày vừa qua, tớ là người Anh.”

“Cậu là bạn tớ. Nếu cậu định nhảy ra khỏi máy bay, tớ sẽ theo sau cậu – nhưng tớ sẽ mang dư một cái dù. Cậu cho tớ biết mọi việc, và tớ sẽ không nói với ai. Trừ khi cậu mạo hiểm cuộc sống của mình”

“Cuộc sống là mạo hiểm.” gõ ngón tay trên chỗ để tay, Richard nhìn ra cửa sổ trong vài phút. Một cách rất đột ngột, những cây cọ và bãi biển nhường chỗ cho những tòa nhà và đèn tín hiệu. “Vậy làm cách nào chúng ta liên lạc với một người mà cảnh sát sát không thể tìm ra?”

“Tớ không biết vì lý do quái quỉ nào mà cậu thấy cần phải mạo hiểm cái sọ dày cộp, giá hàng tỉ đô của cậu.” Vẫn lắc lắc đầu, Donner mở nắp chai nước, uống một hơi và nhăn mặt như thể anh ước nó là bourbon.

Ben ở ghế lái bấm nút liên lạc qua loa. “Ngài Addison, có nhiều camera ở ngoài. Tôi có nên vòng ra bãi đỗ xe?”

Phía trước họ, ở bên phải là tòa tháp sáng loáng nơi công ty luật Donner, Rhodes and Crithchenson chiếm 3 tầng cao nhất. Xếp hàng trước chiếc cửa xoay vào tiền sảnh, hàng tá camera và phóng viên đều tập trung sự chú ý giống như một bầy sư tử vừa ngửi thấy mùi của một con linh dương. Suy nghĩ thật nhanh, Richard đưa điện thoại cho Donner. “Không cần, dừng ở lề đường cho tôi.”

Lái xe và luật sư cùng nhìn anh.


“Được rồi, tôi chắc mà,” Rick nói. “Tom, giả vờ là cậu đang nghe điện, và chuyển máy cho tớ ngày khi tớ ngừng nói với lũ diều hâu đó. Nhưng phải nhớ để họ chĩa mic vào tớ trước nhé.”

“Được thôi, cậu là ông chủ mà.”

Richard cười với anh. “Đúng, tớ là ông chủ.”

Ben đỗ xe và nhảy ra khỏi ghế ngồi, vội vàng mở cửa sườn phía sau. Tom chui ra trước, chủ yếu vì Richard đẩy anh. Chúa ơi, anh ghét báo chí. Ngoài sự hiện diện thường xuyên, khó chịu như ruồi muỗi cắn của họ, hai năm trước họ đã làm ầm lên một vụ ly hôn vốn đã đau đớn và cử mấy tay chó săn tới bới tìm trong những gì còn sót lại. Chà, hôm nay họ có thể hữu ích cho anh.

“Ngài Addison- Rick – anh có thể cho chúng tôi biết tình hình vết thương của anh không?”

“Đó là một vụ giết người hay trộm cắp?”

“Nhà anh bị mất những gì?”

“Vợ cũ của anh có phải đối tượng tình nghi?”

Richard cầm lấy chiếc điện thoại Tom gần như dúi vào tay anh khi họ lội qua đám đông ầm ĩ. “Chờ một chút,” anh nói, và nhấc điện thoại lên nghe. “Cô… Jones?” anh bắt đầu. “Được, 4h được rồi. Tôi sẽ bảo Tom chuẩn bị giấy tờ. Cảm ơn vì lời đề nghị – tôi có thể cần nó. Gặp lại cô sau.” Anh gập điện thoại và đưa lại cho Tom khi tiếng ồn quanh anh bắt đầu tăng lên. “Tôi không được phép tiết lộ chính xác những gì bị mất,” anh tiếp tục, giọng to hơn, “dù vậy, một vài mảnh gốm cổ Meissen bị vỡ trong vụ nổ. Chúng là những đồ vật ưa thích của tôi, và tôi thực sự rất tiếc.”

Anh không thể nói gì hơn mà không kinh động tới Castillo và FBI, nhưng cô Smith có vẻ rất thông minh, và anh cá là cô biết chính xác anh sở hữu những đồ vật nghệ thuật nào và đặt chúng ở đâu. Giờ anh chỉ cần đợi và xem mình có đúng hay không.

“Nhưng liệu ngài có thể khẳng định rằng Patricia Addison-Wallis là…”

“Xin lỗi, tôi có cuộc họp,” anh ngắt lời, cố giữ hàm mình không nghiến chặt lại. Nghe thấy cái tên Addison và Wallis nối liền như vậy vẫn làm anh muốn đấm một ai đó. Dù vậy, một trong những thứ ít ỏi mà tòa án đồng ý cho Patricia là quyền tiếp tục sử dụng cái tên mà cô ta đã có trong vòng 3 năm trước.

Sự im lặng của tiền sảnh mở ra cho anh một luồng không khí mát mẻ, tuyệt vời của điều hòa sau cái nóng ẩm của mặt trời và sự bao phủ chật chội, ầm ĩ của những giọng đọc tin tức đã được rèn luyện. Anh không thể không phủi hai tay áo và kiểm tra trên cổ áo đề phòng máy nghe lén trong khi đợi Donner bắt kịp anh.

“Chúa ơi,” Tom nói khi anh bước qua hệ thống an ninh và cánh cửa xoay. “Tớ nghĩ tớ mất một cánh tay ngoài kia rồi.”

“Cậu có hiểu màn nói nhảm của tớ lúc đó không?” Richard hỏi, tiếng anh hơi vang khi họ bước về phía cánh cửa thang máy bọc đồng ở phía bên kia của hành lang có trần rất cao.

“Tớ bắt kịp phần Jones/Smith, khá là rõ mà, và cuộc hẹn lúc 4h. Nhưng phần về đồ gốm bị mất thì không theo được.”

“Không phải là “Missing” (bị mất). Meissen. Đồ gốm cổ của Meissen khá là nổi trong giới sưu tầm. Và nơi có bộ sưu tập lớn nhất thế giới tình cờ lại ở ngay đây, trên đại lộ Worth.”

“À. Vậy thì tớ hy vọng cô Smith của cậu thông minh hơn tớ.” Richard nhún vai. “Nếu không thì tớ sẽ phải mua một món đồ gì đó của Meissen lúc 4h chiều nay mà không được lợi ích gì.”

“Cái này thì sao, ngài Addison?” Vị trợ lý cửa hàng rất nhiệt tình gợi ý, thành công trong việc xoay, chĩa và khoe ngực của cô ta cùng một lúc. “Theo như ngài nói thì cái này có vẻ hợp sở thích của ngài.”

Richard liếc về phía cửa, việc mà anh đã làm mỗi phút trong suốt 12 phút vừa rồi. Bọn họ đã phát gợi ý nho nhỏ của anh trên tin tức ít nhất 12 lần từ sáng nay; nếu cô Smith ở gần một cái tivi, cô sẽ nghe xem được. Nếu cô xem được, cô sẽ hiểu tin nhắn của anh. Và cô sẽ xuất hiện, như anh yêu cầu. Anh hít vào một hơi và quay trở lại với cặp đèn treo tường sáng màu tinh xảo khoảng năm 1870. “Không phải đồ treo tường. Tôi muốn thứ gì đó để bàn.”


“Tất nhiên, thưa ngài. Lối này ạ. Chúng tôi vừa nhập về một vài thứ rất đẹp của thế kỉ 18 từ một bất động sản ở Strasbourg.”

Liếc lại nhìn cửa lần nữa, anh đi theo cô ta. Cô tới trễ. Anh không quen phải ngồi vặn ngón tay, và anh không thích thế. Khi anh hẹn ai đó, anh muốn họ đến đúng giờ, hoặc tốt hơn là đến sớm. Thời gian của anh rất đáng giá.

Cô trợ lý cửa hàng chắc đã nhận ra. Tấm biển “Làm ơn hẹn trước” trên cửa không làm hai bọn họ ngừng cuộc mua bán. Nó không ngăn được cô ta viết số điện thoại riêng lên mặt sau card của anh, và sẽ không ngăn được cô ta chuồn tấm card vào túi đồ của anh nếu anh mua thứ gì đó.

Tom giữ vị trí cách anh vài bước, thờ ơ với những thứ đồ sứ tinh xảo, thay vào đó tập trung chú ý vào những người trợ lý và khách hàng khác. Cảnh vệ có vẻ không phù hợp với một luật sư có danh tiếng và uy tín như Donner, nhưng Richard rất hiểu giá trị và sự hiếm hoi của một tình bạn thật sự. Nếu theo chân anh chiều nay cho Tom một chút cảm giác kiểm soát, Richard không thấy vấn đề gì – chỉ cần người luật sư không can thiệp.

“Mấy thứ này giá bao nhiêu?” Donner hỏi, thả lỏng đủ để chú ý một chiếc bình nhỏ.

“Tớ nghĩ hầu hết rơi vào khoảng giữa của 5 con số.”

“Cậu nghĩ? Cậu biết giá của mọi thứ, Rick”

“Tớ bảo cậu là tớ không thu thập thứ này mà.”

“Nhưng…”

“Đó là lý do tớ chọn Meissen, bởi cô Smith sẽ biết tớ không có đồ Meissen nào trong gallery.”

“Cậu có khá nhiều đồ cổ và nghệ thuật, Rick. Làm sao mà cô ta biết đây là thứ duy nhất cậu không sưu tập?”

Trong khi cô trợ lý nhìn anh đầy hy vọng, Richard vờ hứng thú vào một bức tượng nhỏ kiểu thôn quê hình một cô gái bên một con dê. “Đó không phải là vấn đề, và đây không phải thứ duy nhất tớ không sưu tập. Ví dụ như một vài người, tớ tin là, hứng thú hơn với những mô hình hành động của G.I.Joe. Nhưng tớ cũng không sưu tập chúng.”

“Dù sao thì những mô hình cũ cũng đẹp hơn, khi chúng có tóc thật.”

Rick đông cứng lại, một dòng điện xẹt từ sau gáy anh tới vùng háng. Anh quay lại và nhìn thấy một cô gái trẻ đang nghiên cứu một cái khay đựng kẹo màu hồng trang trí một con thiên nga. Không lạ là anh đã không nhận ra cô. Chiều nay, cô phù hợp với Đại lộ Worth tới mức hoàn hảo trong bộ váy ngắn bằng cotton màu xanh vàng khoe đôi chân nâu dài, đôi sandal vàng và trên tay cô là chiếc ví trắng không cần phải có chữ “G” to trên nắp để tuyên bố xuất sứ của nó.

Cô trợ lý tận tình đi ngay sau cô chỉ bổ sung cho vòng hào quang của sự giàu có của những cư dân Palm Beach. Trong một khắc, anh băn khoăn liệu cô có phải một kẻ giàu có nhàn rỗi, ăn trộm tìm cảm giác mạnh, nhưng nhanh chóng loại bỏ ý tưởng đó. Biểu hiện của cô quá sinh động, đôi mắt cô quá tò mò, nó không cho phép bất cứ ai ném cô vào giữa lũ người giàu cô lập, tách biệt.

“Sao cô làm được điều đó?” anh hỏi với giọng dịu dàng tương tự.

“Nhận xét về Joe à? Ồ, lúc nào chúng chẳng xuất hiện trong những tiệm đồ cổ ít nổi tiếng, không phải là tôi hay mua đồ ở đó đâu nhé.” Vẫn không nhìn vào anh, cô di chuyển sang một thứ khác.

Richard giữ nhịp với cô ở phía bên kia của bàn trưng bày. Mái tóc thẳng màu nâu đỏ rẽ sang hai vai, không phải là màu nâu hay đỏ đơn thuần, mà là một màu đồng mờ tối dưới ánh đèn trong cửa hàng. Và anh lại cảm nhận được dòng điện chạy giữa hai bọn họ. Anh tự hỏi liệu cô có cảm thấy nó. “Thực ra ý tôi là khả năng cô bỗng dưng xuất hiện.”

Môi cô cong lên. “Tôi hiểu ý anh. Anh triệu tập tôi mà, vậy vấn đề là gì?” Ánh nhìn của cô nâng lên, hướng ra sau vai anh. “Và đừng để anh ta lại gần tôi.”

“Tom, đi xem thứ gì đi.” Anh nói, cảm thấy Donner đang tiến về phía mình.

“Tớ đang xem vài thứ đây. Cô Smith, phải không?”

“Tom Donner, luật sư. Tôi không thích luật sư.”

“Và tôi không thích kẻ giết người hay là trộm.”

“Tom, bình tĩnh nào,” Richard hướng dẫn, liếc nhìn những thứ đồ sứ tinh xảo và đắt tiền xung quanh. “Tớ hẹn cô ấy tới đây.”

“Đúng, và…”


“Đúng, anh hẹn tôi,” cô cắt ngang, quay trở lại nhìn anh, như thể cô đã đánh giá Tom xong và gạt bỏ anh. “Và một lần nữa, lý do là gì đây?”

“Tôi đã đổi ý.” Anh nói, vòng qua rìa tủ trưng bày để tới gần cô.

Lần đầu tiên cô trông có vẻ ngạc nhiên. “Tại sao?”

“Tôi có phải giải thích không?”

“Có, tôi nghĩ là phải,”

Cô trợ lý, hình như cảm nhận được sự thay đổi nguồn hứng thú của anh, lại tới gần, và cô Smith tiếp tục đi với người trợ lý của mình tới tủ trưng bày tiếp theo. Khẽ nguyền rủa và ước là cô có thể đoạt được đơn giản như một thứ đồ sứ Meissen, Richard chỉ vào thứ đồ gần nhất, một cái nồi kem trên một giá đỡ nhỏ. “Tôi muốn cái này, làm ơn gói lại cho toi.” Muốn, chiếm đoạt, sở hữu. Đó là cách làm việc của anh.

“Tất nhiên, ngài Addison.”

“Tôi nghĩ con dê và cô thôn nữ hợp với anh hơn đấy.”

Richard vờ không nghe thấy lời bình luận nhẹ nhàng của cô Smith. “Tom, đi kiểm tra thứ đó đi,”

“Đừng m-”

“Tớ không đi đâu cả. Và tớ sẽ kể cho cậu mọi thứ,” anh nói dối. “Cho tớ 5 phút chết tiệt để nói chuyện với cô ấy được không?”

“Nhìn thấy cô ta,” Donner thì thầm, “Tớ hiểu tại sao cậu lại hứng thú, nhưng hãy đảm bảo rằng cậu đang suy nghĩ bằng đúng bộ phận của cơ thể.”

“Cậu không phải bảo mẫu của tớ.” Richard bước gần hơn khi cô đưa một ngón tay lên một trong những tác phẩm mới. “Tối qua cô có điểm đúng,” anh nói giọng trầm, tự hỏi liệu cô có nhét được bức tượng nhỏ nào vào cái túi Gucci kia không. Muốn, chiếm đoạt, sở hữu. Mọi thứ cũng không khác nhau lắm, và ý nghĩ này làm anh cứng lên. Anh lướt mu bàn tay qua cánh tay cô. “về phần cô không phải người muốn thổi bay tôi,” anh lặng lẽ tiếp tục, “và quan điểm của cô có thể hữu ích hơn một tay thám tử.”

Cô dường như suy nghĩ trong một khắc. “Vậy anh sẽ bảo đảm tôi không bị kết tội giết người.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

“Và anh sẽ gọi điện và làm bất cứ thứ gì cần thiết để kéo tôi khỏi đống phân này?”

“Tất cả những gì cần thiết,” anh đồng ý

“Và anh sẽ không báo cảnh sát tội trộm cắp.”

“Cô không thực sự lấy cắp gì từ tôi.” Anh nhìn khuôn mặt cô khi đôi môi cô hơi rung động. “Phải không?”

“Không, nếu anh không để ý.”

Lại là sự hài hước có phần rùng rợn của cô, dù anh không thực sự thấy thú vị lắm. Họ yêu cầu nhiều thứ từ phía nhau, và vì cô đã tới cuộc hẹn của anh, anh nghĩ bước tiếp theo sẽ là phần của mình. “Cô cần phải tin tôi,” anh đề nghị, “và tôi cần phải có thể tin cô. Khi chuyện này qua đi, không thứ gì được biến mất khỏi nhà tôi. Điều đó rõ chứ, cô Smith?”

Lần đầu tiên trong buổi chiều đó, cô nhìn thẳng vào mặt anh, đôi mắt xanh lá cho anh biết cuộc gặp này đã khiến cô phải trả giá thế nào khi cô đánh giá anh và lời nói của anh. “Samantha,” cô nói gần như thì thầm. “Sam. Anh sẽ biết họ của tôi khi tôi quyết định có thể tin được anh.”

Richard đưa tay ra. “Rất vui được làm quen với em, Samantha.”

Với một hơi thở sâu, cô cũng đưa tay bắt tay anh. Hơi nóng tỏa dọc xương sống anh khi họ chạm nhau. Dù sự hợp tác này có thế nào đi nữa, nó cũng không hề đơn giản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.