Đưa Em Đến Hòn Đảo Của Anh

Chương 39: Mạnh Mẽ Ra Mặt


Đọc truyện Đưa Em Đến Hòn Đảo Của Anh FULL – Chương 39: Mạnh Mẽ Ra Mặt


Quyết tâm của Vương Kết Hương vỡ tan tành vào ngày hôm sau.
Chuyện xảy ra trước khi đóng cửa hàng.

Muộn rồi, khách thưa, hầu hết nhân viên cửa hàng đều rảnh rỗi.

Họ tụ tập nghỉ ngơi trong phòng trong, có người chơi di động, có người hút thuốc.
Vương Kết Hương đang thu đống khăn lông đã phơi khô vào.

Công việc này một mình cô làm hết được, nên bảo Khương Băng Băng ra ngồi trước.
Đám nhân viên cửa hàng đang tán dóc mấy chuyện tào lao, Vương Kết Hương để ý bên đấy, vì cô nghe thấy Khương Băng Băng hét lên: “Xéo qua bên kia đi, anh phiền chết đi được”.
Cô quay đầu nhìn vào phòng, thấy một gã đàn ông tựa đầu lên vai Khương Băng Băng.
Gã kia như một miếng kẹo mạch nha, Khương Băng Băng né tránh, gã ta lại sấn tới.

Gã cũng coi như một thợ cắt tóc có số có má trong tiệm.

Người nhéo eo Vương Kết Hương lần trước cũng là gã.
“Băng Băng à, anh đây mệt quá, cưng mát xa cho anh tí đi.”
Khương Băng Băng đẩy cánh tay gã ra, giận dữ: “Em mát xa là lấy tiền đấy, anh có trả tiền em không?”
“Trả chứ,” Gã ta đáp ngọt xớt: “Em xoa bóp mà anh sướng là anh trả.”
Nhân viên bên cạnh nháy mắt: “Anh Hạo, sướng kiểu gì hở anh?”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cười hiểu ý.
“Cái sướng này đặc sắc lắm nhé, chà, bàn tay nhỏ của Băng Băng nhà mình rờ mày một cái, sẽ khiến mày càng phấn khởi hơn, tối ngủ không được.”
“Đúng rồi, nếu mày đang xìu, với kỹ thuật của Băng Băng, xoa bóp mày mấy tí, mày sẽ cửng lên ngay.

Khó chịu khô ran cả người, khó chịu chết đi được.”
Một nhân viên nam lừ mắt nhìn kẻ lên tiếng, tóm lấy tay Khương Băng Băng đặt lên đùi mình.
“Đám đàn ông chúng mày tệ quá.


Băng Băng, đừng nghe chúng nó, ngồi ra đây mát xa cho anh.”
“Thôi xin kiếu.” Sắc mặt Khương Băng Băng không được tươi tỉnh lắm.

Cô ta muốn rút tay mình ra, nhưng lại bị nắm quá chặt, không thể thoát thân được.
Vương Kết Hương đi vào phòng, chẳng nói chẳng rằng chỉnh nước về lạnh nhất.

Cô cầm vòi hoa sen, xối thẳng vào đám đàn ông xung quanh Khương Băng Băng.
Đám nhân viên nam bất ngờ bị dội ướt rượt.
Họ nhảy dựng khỏi ghế, tránh né khắp nơi, chửi bậy như rươi.
Cửa hàng trưởng đang cắt tóc xông vào, cướp vòi hoa sen trong tay Vương Kết Hương.
Gã đàn ông tên anh Hạo là kẻ bực bội nhất, gã lau cái mặt ướt rượt, xông lên định đánh Vương Kết Hương.
Nắm đấm của gã sắp bổ xuống, nhưng cô hoàn toàn không né, gân cổ trừng mắt đối đầu với gã ta.
“Được rồi được rồi,” Cửa hàng trưởng tách họ ra: “Bên ngoài còn khách nữa, các cô các cậu làm sao đấy?”
“Ai mà biết được, con mẹ điên này gây sự trước đấy chứ, bố đây chọc nó chỗ nào?” Anh Hạo đá đổ chiếc ghế, mặt mày giận dữ: “Mẹ nó, mày phải xin lỗi tao ngay.”
“Anh đã làm gì, anh đã nói gì, ở đây có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, người xin lỗi phải là anh mới đúng.”
Vương Kết Hương ưỡn thẳng lưng, đường đường chính chính đối chất với gã.
Anh Hạo nhận khăn giấy người khác đưa, lau khô nước dính trên người: “Đm con chó cái điên động rồ đòi cắn người này, tao cũng muốn nghe thử đây, ý mày là sao?”
“Anh sờ mó Khương Băng Băng, cậu ấy không thích, anh sàm sỡ, mọi người đều thấy cả.”
Đôi mắt cô trắng đen rõ ràng, giọng cô trong trẻo.
Cô nói xong thì quét mắt nhìn những người ở đây.
Mọi người né tránh ánh nhìn của cô theo bản năng.
Cửa hàng trưởng nhìn về phía Khương Băng Băng.
Cô ta rõ ràng đang hoảng sợ vì sự việc đột ngột này, đứng trong góc không nói lời nào.
Cửa hàng trưởng cân nhắc rồi lựa chọn thương lượng với Vương Kết Hương.
“Anh biết hai cô là đồng hương, cô muốn tốt cho con bé, nhưng cô không thể gây sự trong tiệm của anh được.”
“Em không gây sự, là anh ta, là họ gây sự đấy chứ,” Vương Kết Hương đưa ngón tay chỉ từng gã đàn ông tham gia và chuyện vừa rồi: “Những kẻ này, nói năng bậy bạ, động tay động chân.

“Chúng tôi làm thuê, làm đủ hết công việc được giao, nhận tiền lương.

Công việc của các anh là cắt tóc, công việc của chúng tôi là gội đầu, không lý gì chúng tôi lại thấp kém hơn các anh, phải chịu sự bắt nạt vô cớ của các anh.

Cửa hàng trưởng, chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện lớn tiếng như vậy trong tiệm cắt tóc, cũng là lần đầu kể từ khi lên thành phố, cô mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.
Trong thời khắc này, Vương Kết Hương chẳng sợ gì cả, cho dù bị gã đàn ông đang giận dữ kia đánh chết ngay tại chỗ, cô cũng không sợ.
Khách hàng trong tiệm, nhân viên nam bị xối nước, các nhân viên khác của cửa hàng, đồng loạt nhìn cửa hàng trưởng.
Vương Kết Hương có lý, nếu không theo cô, cửa hàng trưởng sẽ không xuống nước được.
“Các cậu không được đùa giỡn mấy cô trong tiệm nữa, về sau chú ý hơn nhé.” Anh ta quay về phía những kẻ mà Vương Kết Hương chỉ trích, dạy dỗ vài câu.
Sau hôm đấy.
Không ai trong tiệm dám chọc Vương Kết Hương nữa.
Chứng kiến hành động ngày đó của cô, mọi người đều biết cô không dễ bắt nạt.
Anh Hạo cầm đầu, đám thợ cắt tóc cố gắng không tiếp xúc với cô.

Khách hàng tới, gọi người gội đầu, cần người pha thuốc nhuộm, cắm điện máy sấy, họ toàn gọi Khương Băng Băng.
Khương Băng Băng bận rộn như con quay, còn Vương Kết Hương thường hay làm hết việc vặt vãnh, rồi rảnh rang đứng xem.
Chập tối là lúc tiệm tóc đông nhất, có khách tới, cô chủ động qua giúp.
Anh Hạo coi như không thấy Vương Kết Hương đứng cạnh mình, nói với khách hàng: “Chị chờ một lát nhé, nhân viên gội đầu quán em đang bận.”
“Em gội cho……” Vương Kết Hương cầm khăn lông, chuẩn bị làm việc.
Gã ta không nhìn cô, chỉ nói: “Để Khương Băng Băng gội.”
Vương Kết Hương định nói thêm, gã đã gọi vọng vào buồng trong: “Băng Băng à, em nhanh tay lên, có khách mới này.”
“Dạ dạ.” Khương Băng Băng lau khô tay, cuống cuồng chạy ra.
Vương Kết Hương ngăn cô ta lại, thì thầm với bạn mình: “Khách trước còn phải làm khô tóc nữa đúng không? Cậu bận việc cậu đi, để tớ gội đầu này cho.”
“Không cần.” Thái độ của Khương Băng Băng với cô lãnh đạm một cách khó hiểu.
Nói thật, Vương Kết Hương không hề hối hận về việc xối nước vào đám nhân viên nam.

Nhưng, hình như cô lại làm sai rồi.
Sau khi tan làm, Vương Kết Hương khăng khăng theo sau Khương Băng Băng, muốn nói chuyện với cô ta.
Khương Băng Băng ngồi xổm ở đầu ngõ, hút hết điếu thuốc nọ đến điếu thuốc kia.
Vương Kết Hương nói rất nhiều, hỏi cô ta rất nhiều, cô ta chỉ nghe mà không đáp.
Sương khói lượn lờ, luôn có thứ gì ngăn cách khuôn mặt của hai người bạn thân, làm họ không thể thấy rõ ánh mắt nhau.
Rít hết hơi thuốc cuối cùng, Khương Băng Băng rốt cuộc cũng lên tiếng.
Cùng đêm ấy, cô ta nói một câu duy nhất với Vương Kết Hương.
Cô ta nói: “Trong xã hội này, chịu khổ là điều khó tránh khỏi.

Ai cũng như nhau thôi, khổ thì phải nhịn, vậy mới sống khá lên được.”
……
Cô làm công việc ở tiệm cắt tóc đến cuối tháng, cuối cùng đã tới ngày lĩnh lương.
Cửa hàng trưởng để lương trong phong bì, sáng nay Khương Băng Băng đã nhận được lương rồi.

Tới tận lúc đóng cửa, Vương Kết Hương vẫn chưa có phong bì, cô nhịn không được, bèn đi hỏi cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng nhai kẹo cao su, vẻ mặt thản nhiên: “Cô có biết mình đang thử việc không? Chỉ nhân viên chính thức mới có lương thôi.”
Vương Kết Hương nhíu mày: “Không phải em đã được tuyển vào làm rồi sao, sao lại thử việc ạ? Huống hồ, dù là làm thử, nhưng anh có nói trước với em đâu, em không biết.”
Anh ta gãi gãi gáy, lảng sang chuyện khác: “Tháng này cô gây lắm họa cho anh như thế, anh chưa đòi tiền cô là còn tốt với cô lắm rồi.”
“Em gây họa gì ạ?”
Cô đoán là anh ta muốn lôi chuyện cũ ra.

Nhưng rõ ràng lúc trước cửa hàng trưởng ủng hộ cô, sao bây giờ anh ta lại lật lọng?
“Nếu vì chuyện em hắt nước người ta trước kia, bây giờ anh bảo họ hắt lại vào em là được chứ gì?”
Vương Kết Hương chưa từng gặp phải tình huống này, cô hoảng loạn, mất hết uy phong ngày ấy, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại: Không lấy được tiền lương, toi đời rồi.
Cô sẵn sàng xin lỗi, thậm chí quỳ xuống, chỉ cần có thể lấy được tiền……
“Kết Hương à, anh biết cô từ quê lên, nhưng cô vụng ăn vụng nói quá.”
Tất cả nhân viên cửa hàng đều ở đây, cửa hàng trưởng bảo họ tới làm nhân chứng.
“Tiệm mình có chị khách quen, chị Triệu, chị ấy đòi thêm màu vào thuốc nhuộm.

Cô bảo da chị ấy đen, không hợp màu sáng.

Thế là bả nghe cô, không nhuộm nữa luôn.


Giá nhuộm tóc chỗ chúng ta thế nào, cô phải biết rồi chứ? Cô có nên đền đơn này không?
“Khách nam đến cắt tóc, cô phụ trách đề cử kiểu tóc, cô xổ toẹt một câu ‘Tóc anh ít thế này, cắt nữa là trụi đấy’, thế là anh ta gội đầu rồi đi luôn.
“Còn mấy hôm trước nữa, có con bé học sinh muốn duỗi tóc, cô sấy tóc cho nó, vừa sấy vừa nói ‘Tóc em xoăn tự nhiên, duỗi chỉ để được mấy tuần rồi lại xoăn lại thôi’.

Nó nghe xong cảm thấy không có hời, nên không duỗi tóc nữa.”
Cửa hàng trưởng nhổ kẹo cao su, ngón tay ấn mấy cái lên máy tính.
“Để anh tính giá tiền gốc của những đơn này nhé.”
Vương Kết Hương nhìn chằm chằm vào con số không ngừng tăng lên trên máy tính, hai mắt ngập nước: “Em chỉ…… nói thật thôi, em không biết mình phải bù tiền.”
Lời cô nhẹ hều, không có sức lực gì.
Như lời cửa hàng trưởng nói, anh ta tính từng khoản rành mạch, cô phải trả những khoản tiền này.
Vương Kết Hương nhìn đám đồng nghiệp xung quanh, cầu xin sự giúp đỡ.
Họ khoanh tay tỏ vẻ không liên quan đến mình, chữ “Chế giễu” hiện rõ trên nét mặt.
Không ai nói đỡ cho cô, bao gồm cả Khương Băng Băng.
Cửa hàng trưởng đưa máy tính cho cô.
“Này, cô xem con số này đi, anh đối xử với cô tốt lắm rồi đấy.

Đây là quy định của tiệm anh, cô mà thấy không phục thì có thể thôi làm.”
Lưng Vương Kết Hương còng xuống.
“Băng Băng,” cửa hàng trưởng tìm nhân chứng: “Cô làm trong tiệm anh lâu, cô cũng biết tiệm mình có quy định đấy lâu rồi đúng không?”
Cô ôm ấp tia hi vọng cuối cùng, nhìn Khương Băng Băng.
Khương Băng Băng nhẹ nhàng gật đầu.
Đây có lẽ là ngày lạnh nhất năm, Vương Kết Hương đi ra khỏi tiệm cắt tóc, hai túi trống trơn.
Vương Kết Hương muốn về nhà……
Về nhà, trùm kín chăn, khóc lớn một trận.
Những bông tuyết to bằng lông ngỗng rơi xuống từ bầu trời đêm.
Cô ngẩn ngơ nhìn con phố xa lạ trắng toát, đầu óc đờ ra.
Nỗi uất ức nghẹn trong lồng ngực, khiến cô khó lòng thở nổi.
Dù cố hết sức để sống, vẫn không thể sống qua ngày được.
[HẾT CHƯƠNG 38].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.