Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 5


Bạn đang đọc Đứa Con Của Yêu Quái – Chương 5


Thì ra đêm qua khi Hạ Mạc rời khỏi nhà thím Ngô, bà đã cho cậu cái đầu vịt.

Hạ Mạc vốn đã ăn tối ở nhà, hơn nữa còn gặm dưa hấu, lại ăn thêm thịt vịt hầm ngon miệng nhà thím Ngô, vì vậy cậu không nuốt nổi đầu vịt được nữa.

Bà Mạc ngại mùi thịt vịt tanh, trước nay không đụng vào, mà vị trí thôn họ Hạ hẻo lánh, phần lớn người dân đều làm nông là chính, không mấy ai giàu có, thậm chí có mấy nhà còn thuộc dạng nghèo rớt mùng tơi.
Trong đó nhà Hạ Thần là nghèo nhất, Hạ Thần là một trong số những đồng bọn đông đảo của Hạ Mạc, năm nay vừa lên sáu, bố đi làm công ở bên ngoài chết ngoài ý muốn, mẹ ôm tiền bồi thường chạy theo người khác, nó theo bà nội mà sống, ông nội hồi trẻ bị thương nên thành người què không thể làm việc nặng, bà nội bệnh tật quanh năm, một năm hơn ba trăm ngày thì hai trăm ngày phải uống thuốc, nhà nghèo đến mức khố rách áo ôm.

Chẳng qua trước đây khi bố Hạ Thần còn sống cũng là người chăm chỉ cần mẫn, quanh năm đi ra ngoài làm công, hàng năm có thể mang về nhà không ít tiền, đến tết nếu dư dả sẽ mang ít món đồ chơi thú vị hoặc đồ ăn ngon về cho Hạ Thần.
Lúc ấy Hạ Thần bằng lòng chia đồ ăn vặt hoặc cho Hạ Mạc chơi chung đồ chơi, về sau nhà nó gặp biến cố, trẻ con nhạy cảm khó tránh khỏi tự ti, hơn nữa dù nó còn nhỏ nhưng vẫn biết làm việc nhà đỡ đần giúp ông bà nội, dần dần không thể chơi chung với đám trẻ trong thôn được nữa.
Hạ Mạc vẫn còn nhỏ, Hạ Thần lớn hơn cậu hai tuổi, khi Hạ Thần chơi với mình, cậu vừa biết đi biết nói, khi nhà Hạ Thần gặp chuyện, cậu cũng chỉ mới hơn hai tuổi.

Đáng lẽ với những đứa bé nhỏ tuổi như vậy, sang ngày sau sẽ quên sạch chuyện hôm trước, nhưng Hạ Mạc không giống thế, cậu không những nhớ rõ chuyện khi còn bé mà còn rất nhớ bạn của mình, có đồ ăn cũng có thể nhịn thèm mà để lại một phần cho bạn.
Vì thế sau khi ra khỏi nhà thím Ngô, Hạ Mạc rẽ đến nhà Hạ Thần.
Kết quả còn chưa tới nhà Hạ Thần, Hạ Mạc liền thấy hai vợ chồng ông sáu Hạ lọ mọ giữa đêm.

Cũng do hai người kia xui xẻo, đang lén lút ôm trẻ con qua nhà anh cả Hạ thì vừa vặn đụng mặt Hạ Mạc.


Hạ Mạc nhỏ người, lúc ấy tìm chỗ trốn theo phản xạ, không để hai vợ chồng ông sáu Hạ nhìn thấy.
Hạ Mạc có đôi mắt âm dương bẩm sinh có thể nhìn thấy quỷ hồn.

Cậu ngoắc ngón tay, gọi một con quỷ nhỏ đi bên cạnh ông sáu Hạ qua, sau khi dò hỏi một phen mới biết ông sáu Hạ muốn làm chuyện xấu.

Hạ Mạc còn nhỏ, con quỷ kia cũng không lớn hơn là bao, chết đã được vài năm, đầu óc mơ hồ nói năng lộn xộn, vì vậy Hạ Mạc chỉ biết ông sáu Hạ muốn làm chuyện xấu chứ không biết rốt cuộc là lão muốn làm gì.
Mấy hôm nay Hạ Mạc vẫn đang tiếc rẻ vì không thể ra tay trừng trị tên khốn này, sẵn cơ hội tới, tất nhiên cậu sẽ không bỏ qua.
Cậu vốn định quay về báo cho mẹ một tiếng, kết quả chưa kịp về thì trời đã đổ mưa, mà ông sáu Hạ vốn định mau chóng vào núi xử lý “hàng hóa” khó nuốt kia, nhưng mưa lớn quá lên núi sẽ rất nguy hiểm, vì vậy khi trời vừa lác đác vài giọt nước, thừa lúc đang đêm lão đã đi vòng ra, ôm “hàng” cùng vợ lẩn vào núi.
Dù sao Hạ Mạc vẫn còn là con nít, hơn nữa còn lớn gan, nóng đầu bèn bám theo.
Nhờ chuyến đi này, Hạ Mạc mới biết thì ra hai vợ chồng kia muốn giết người.

Trong núi sâu có cái hố không biết ai đào sẵn, sau khi ông sáu Hạ tìm đúng chỗ thì ném thẳng đứa trẻ trong tay xuống, không màng tới tiếng khóc la của nó mà xúc đất đổ vào trong.
Chôn sống.
Hạ Mạc nhớ tới khung cảnh trong bộ phim xem trước đó không lâu, lúc ấy chỉ cảm thấy tức giận, bây giờ càng tức tới ngứa răng, hận không thể giống mấy đại hiệp trong phim truyền hình cầm kiếm vung đao chém cho bọn chúng vài nhát.


Chẳng qua cậu vẫn biết tự lượng sức mình, nếu đối đầu chính diện chắc chắn sẽ không đánh lại hai vợ chồng nhà kia.
Vì vậy cậu học theo mẹ, khẽ âm thầm niệm chú gọi hồn.
Với pháp lực của bà Mạc thì 90% là giả bộ, dù có gọi quỷ thần cũng sẽ không được đáp lại, nhưng Hạ Mạc không giống thế.
Pháp lực của bà Mạc là giả, nhưng mấy thứ gia truyền của bà là thật.
Từ nhỏ Hạ Mạc đã quen tai quen mắt học được vài thứ, chỉ tiếc bình thường không có đất dụng võ, mãi tới bây giờ…
Vì trước đó mơ thấy quỷ nên trong lòng ông sáu Hạ vẫn còn sợ hãi, không dám thuận tay xử lý “món hàng” vô dụng như trước, cần phải làm món “hàng” này chết trước, còn phải làm cho sạch sẽ, ông ta cân nhắc hồi lâu cũng chỉ nghĩ ra cách chôn sống.
Ông ta cố hết sức mình xúc đất lấp hố, đột nhiên sau lưng có trận gió ùa tới, thổi đến mức sống lưng ông ta phát lạnh, theo bản năng quay lại nhìn, thế nhưng lại chỉ thấy từng khuôn mặt nhỏ xanh trắng cứng đờ.
Có lẽ gần đây vừa nhắm mắt là lại mơ thấy quỷ, cho nên ông sáu Hạ chỉ biết đứng chết lặng, nhất thời không kịp phản ứng, mà vợ lão đứng bên cạnh thấy ông ta đột nhiên đứng đực ra, có tật giật mình cho rằng xảy ra chuyện gì, nhìn theo hướng mắt ông ta, mà cảnh tượng nhìn thấy suýt nữa dọa bà ta đột tử.
“Quỷ, quỷ!!!” Tiếng hét thảm thiết của người đàn bà vọng khắp núi rừng.
Sau đó vợ chồng bà ta bị nhóm quỷ con ám theo dọa sợ tới mức chạy lung tung khắp núi, mà Hạ Mạc nhân cơ hội này cứu đứa bé suýt nữa bị chúng chôn sống.
“… Bọn họ chạy nhanh lắm, nếu không phải Hoàng Đại Tiên giúp con, có khi hai người kia đã chạy đi đâu không biết.”
Vợ chồng ông sáu Hạ bỏ chạy, khi ấy Hạ Mạc cứu một đứa bé trai không khó khăn gì, nhưng lúc ấy đứa bé sốt cao, dẫu gì Hạ Mạc cũng chỉ là trẻ con, dù sức lớn hơn bạn cùng lứa, nhưng nếu muốn đưa được một đứa bé gần bằng mình ra khỏi núi sâu rừng già thì không thể được.
Vì vậy cậu đành nhờ tới Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên rất thương “cục cưng” mình mang đồ đến nuôi lớn, giúp đứa bé hạ sốt, làm nó tỉnh táo lại.


Sau đó không chờ Hạ Mạc lên tiếng đã ra lệnh cho động vật trong rừng tóm sống hai vợ chồng ông sáu Hạ, cuối cùng trói lại cho Hạ Mạc, lệnh chó sói kéo xuống núi.
Gà bay chó sủa cả đêm, cũng khó trách sau khi vợ chồng lão sáu Hạ tỉnh lại cứ lúc hét có quỷ lúc hét có yêu quái.
Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, bà Mạc vẫn có chỗ không hiểu: “Vì sao con lại gọi nó là vợ?”
Người mặt dày như Hạ Mạc hiếm có khi tỏ vẻ xấu hổ, đảo mắt ngắm bé trai ngồi nghiêm túc một bên, lắp bắp nói: “Em ấy đẹp ạ.”
Quả thật bé trai rất đẹp, ngũ quan tương xứng, da trắng như tuyết mắt như lưu ly, mái tóc nâu thoạt trông rất mềm mại, nó nghiêm túc ngồi đó trông còn đẹp hơn búp bê trưng trong tủ kính mấy phần.
Bà Mạc sao có thể để ý mấy lời ấu trĩ như vậy, cố nén cười, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Nhưng thằng bé là con trai.”
Ban nãy Hạ Mạc bị người trong thôn trêu chọc, hiện tại mẹ cũng nói như vậy nên không khỏi nổi giận: “Con trai thì sao? Con trai cũng là vợ con! Hoàng Đại Tiên đã nói rồi, em ấy là vợ con!”
“Cái gì? Hoàng Đại Tiên nói thế nào?” Bà Mạc cả kinh, vội vàng hỏi.
Hạ Mạc rất bướng bỉnh, không chịu nói tiếp nữa, bị bà Mạc nóng nảy hỏi thì la hét đòi đi ngủ.
Bà Mạc hết cách với cậu nên đành chiều theo con, ngầm suy nghĩ tìm lúc hỏi Hoàng Đại Tiên xem rốt cuộc vì sao lại thế.

Hạ Mạc lăn lộn cả đêm sớm đã buồn ngủ không chịu được, vừa nằm lên giường không lâu đã ngáy o o.

Đứa bé nằm bên cạnh cậu vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt, đôi con người lưu ly bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Hạ Mạc, dường như muốn vĩnh viễn khắc ghi dáng vẻ của cậu vào lòng.

Không biết qua bao lâu, đứa bé không chịu nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Bà Mạc làm xong việc, vào nhà tắt quạt cho hai đứa bé, lại thấy cả hai nằm ôm lấy nhau, hai gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi phiếm hồng, một đứa nhếch miệng cười, một đứa nhíu mày lại.

Hạ Mạc mập mạp trở mình, kéo bé trai vào ngực như ôm một món đồ chơi, bé trai chỉnh lại thành tư thế thoải mái hơn nặng nề chìm vào giấc ngủ, giữa mày dần giãn ra, nụ cười nơi khóe môi Hạ Mạc càng thêm đậm.

Bà Mạc không khỏi nở nụ cười, tắt quạt điện đi, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.
Có lẽ hai vợ chồng nhà ông sáu Hạ bị dọa phát điên, thấy cảnh sát như gặp được bố mẹ ruột, khai sạch toàn bộ hành vi phạm tội của mình.

Cảnh sát thế mới biết lai lịch không bình thường của đứa bé, sau khi xác nhận thân phận của nó thì lập tức đi thông báo cho bố mẹ.

Vào đêm đó, bố mẹ nó nhanh chóng lặn lội từ thành phố B tới, đưa con về nhà ngay trong đêm.
Cái đáng nói là, sau khi cha mẹ bé trai biết Hạ Mạc cứu con mình đã tặng một khoản thù lao xa xỉ ước chừng khoảng mười vạn cho cậu, khiến toàn bộ thôn họ Hạ chấn động.
Một Hạ Mạc nhỏ tuổi không biết rõ giá trị số tiền này, càng không rõ ý nghĩa của số tiền ấy, cậu chỉ biết chàng vợ xinh đẹp của mình đã không còn nữa rồi.
Nhóc con ôm dãy số chàng vợ để lại khóc lóc thảm thiết, gào khóc một lát thì ngủ mất, sau khi tỉnh lại, cậu không còn tìm thấy tờ giấy vợ để lại cho mình nữa.
Hạ Mạc buồn bã mấy ngày rồi ném chuyện này ra sau đầu, nhưng thỉnh thoảng trong thôn sẽ có người biết chuyện chọc ghẹo vài câu, hỏi cậu vợ đi đâu rồi? Ban đầu Hạ Mạc còn hơi bực mình, sau lại cảm thấy phiền, dứt khoát không thèm để ý tới những người đó, dần dà cũng không còn ai chọc cậu nữa.
So với đề tài “người vợ” nhỏ bé không đáng nhắc đến kia, mọi người càng hứng thú với mười vạn và những hành vi phạm tội của đám sáu Hạ kia hơn.
Lúc này ông sáu Hạ mới hoàn toàn lọt lưới, lão nằm mơ cũng không ngờ cuộc làm ăn này không chỉ lấy đi cái mạng già của lão mà còn dẫn ra toàn bộ đường dây tập đoàn tội phạm, càng vì vậy mà khắp cả nước triển khai hành động rà soát lớn chưa từng có, rất nhiều trẻ em bị bắt cóc lần nữa được quay về bên cha mẹ, cũng có không ít trẻ em vì vậy mà tránh khỏi nguy cơ bị đánh, bị tàn tật, thậm chí là bị sát hại.
Mỗi một vận mệnh đều đã được định số, mà định số có khi cũng là biến số.
Hạ Mạc không biết biến số nho nhỏ này của mình đã thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người, cậu chỉ biết gần đây năng lực của cậu dường như lớn hơn một chút, đồng thời thời gian cậu buồn ngủ càng ngày càng tăng.
Hừ, không phải cậu tham ngủ, cũng không phải cậu không muốn đi mẫu giáo đâu.
À…
Mẫu giáo chán muốn chết!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.