Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 20


Bạn đang đọc Đứa Con Của Yêu Quái – Chương 20


Xin nghỉ bệnh cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, khi còn đi học mẫu giáo trên trấn, Hạ Mạc cũng thường xuyên xin nghỉ bệnh, hơn nữa lúc giả bệnh trông còn hơn người bị bệnh thật.

Trường mẫu giáo trên trấn quản không nghiêm, người lớn nhờ nhắn cho giáo viên là được, thậm chí trước đó nữa còn không cần xin, về sau vì chuyện Hướng Linh, các giáo viên mới có thêm quy định xin nghỉ.
Trường tiểu học Tật Phong quản lý nghiêm hơn nhiều, có thể xin nghỉ bệnh, nhưng nhất định phải có giấy viết tay của bác sĩ và giấy khám bệnh, còn phải đóng dấu.
Ban đầu khi biết có quy định này, Hạ Mạc phát sầu mấy ngày, từ lúc khai giảng đến nay cậu chưa từng xin nghỉ bệnh một lần.

Nếu đổi thành ngày thường, biết Trương Đằng có thể xin nghỉ bệnh, nói không chừng Hạ Mạc sẽ cảm thấy hâm mộ, nhưng hôm nay trong lòng cậu lại có linh cảm không tốt.

Người tới đưa giấy khám bệnh không phải mẹ Trương Đằng mà là người đàn ông cực kỳ đáng sợ trong giấc mơ, bố Trương Đằng.
Có phải Trương Đằng cũng bị bố đánh không? Đánh đến mức không tới trường được?
Khi nhìn thấy người đàn ông kia đưa giấy khám bệnh cho cô Đỗ, trong đầu Hạ Mạc không khỏi lóe lên suy nghĩ như vậy.

Mà một khi suy nghĩ đó sinh ra, nó lập tức lấp đầy đầu Hạ Mạc như cỏ dại nhanh chóng sinh sôi.
Thật ra nếu không phải đêm đó có âm linh mở đường, Hạ Mạc tận mắt thấy ác mộng của Trương Đằng, cậu thật sự rất khó có thể liên kết người đàn ông hào hoa phong nhã điềm tĩnh này với gã đàn ông âm trầm bạo lực trong mơ.

Từng có lần Hạ Mạc còn cảm thấy có lẽ giấc mơ của nhóc mập chỉ là ác mộng bình thường mà thôi, nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Vết cắn.
Rõ ràng Hạ Mạc có thể thấy vết cắn khuất dưới lớp quần áo của gã đàn ông, vết sẹo đã khá lâu, nhưng nhìn là biết hẳn là lúc ấy gã đàn ông bị động vật cắn, hơn nữa còn cắn rất mạnh, chắc chắn miệng vết thương cực kỳ sâu.
Chó lớn.

Âm linh hóa thành kẻ canh gác giấc mơ.
Sự tồn tại của vết thương này đã đủ để chứng minh ác mộng đêm đó bọn họ thấy không chỉ là ác mộng mà còn tái hiện cảnh tượng chân thật.

Như vậy người đàn ông này…
Hạ Mạc không khỏi nhớ tới Hạ Văn Thanh, bọn chúng đều giỏi dùng vẻ văn nhã bọc lấy bên ngoài, che đi bản chất không bằng súc vật.
Hạ Mạc ngẫm nghĩ, lon ton chạy tới trước mặt gã đàn ông, nở nụ cười vô cùng ngây thơ: “Chú ơi, Trương Đằng bị bệnh rồi ạ? Cậu ấy bệnh nặng không? Ở nhà hay ở bệnh viện vậy ạ?”
Gương mặt tươi cười đáng yêu của trẻ con ngây thơ luôn dễ dàng khiến người khác hạ thấp lòng cảnh giác, gã đàn ông cười hiền lành, nói: “Hôm qua Trương Đằng lúc chơi không cẩn thận ngã cầu thang, bây giờ đang nằm viện, thằng bé đỡ nhiều rồi, chắc tuần sau có thể quay về đi học với cháu.”
Nói xong, gã vươn tay muốn xoa đầu Hạ Mạc, Hạ Mạc cụp mắt che đi vẻ ghét bỏ, lui về sau một bước, khuôn mặt ngây thơ: “Cháu là người lớn rồi, chú không được xoa đầu cháu.” Ngay sau đó, cậu tỏ ra lo lắng, đánh đúng trọng điểm: “Chú ơi, cháu đến bệnh viện thăm cậu ấy được không?”
“Tất nhiên là được, cháu có lòng quá, nhưng hôm qua Đằng Đằng ngã hơi mạnh, khuôn mặt cũng bị thương nặng, bây giờ đang quấn gạc che mặt, nếu bây giờ cháu đi thăm nó, có lẽ nó sẽ không vui đâu.”
Hạ Mạc ngoan ngoãn nói: “Vậy mấy ngày nữa cháu sẽ tới.”
Nói thì nói vậy, nhưng chờ đến chiều khi sắp tan học, Hạ Mạc lập tức chạy tới quấn lấy cô Đỗ: “Cô ơi, con muốn đi thăm Trương Đằng, nhưng nếu đi một mình mẹ con sẽ không đồng ý, cô đi với con được không?”
Hạ Mạc có khuôn mặt xinh đẹp, lúc nhờ vả người khác trông như làm nũng, đôi mắt to nhìn bạn không chớp, dù là ai cũng sẽ không đành lòng từ chối.

Tất nhiên cô Đỗ cũng không từ chối được, hơn nữa cô cũng định hôm nay tan làm tới bệnh viện thăm Trương Đằng một chút.
“Để cô gọi điện báo cho mẹ con một tiếng, nếu bà ấy không đồng ý, cô cũng chịu thôi.”
“Nếu cô gọi điện thì chắc chắn mẹ sẽ đồng ý thôi, hứa vậy nhé, lát nữa tan học con sẽ tới tìm cô.” Nói xong, Hạ Mạc không chờ cô Đỗ từ chối đã chạy biến.
Cô Đỗ thở dài, lắc đầu: “Thằng nhóc này, bó tay với nó.” Nhưng cô Đỗ vẫn rất vui khi thấy Hạ Mạc thân thiết với Trương Đằng như vậy, hai đứa này đều có vấn đề của trẻ con, bọn chúng đều thông minh, chỉ là một đứa thích ngủ, một đứa thích phá phách gây chuyện, không hề chú tâm học hành.

Cũng may bây giờ mới lớp một, lũ trẻ cần một thời gian để thích ứng, về sau từ từ dạy dỗ là được.
Cô Đỗ nghĩ một lát, cuối cùng quay đi gọi điện cho bà Mạc.


Vừa hay hôm nay con nuôi của bà tìm được cho bà một đơn hàng lớn, địa vị của đối phương cực kỳ cao, Mạc Hữu Phi bất đắc dĩ chạy đến xin xỏ bà.

Bà Mạc được đứa con nuôi miệng ngọt như đường khuyên nhủ hồi lâu, cuối cùng cũng chịu đồng ý.

Chẳng qua công việc gấp gáp, lát nữa Mạc Hữu Phi sẽ đánh xe tới đón bà vào thành phố làm việc, bà đang lo Hạ Mạc không có ai trông nom, cuộc gọi này của cô Đỗ rất đúng lúc.
Vì thế Hạ Mạc vốn chỉ muốn cô Đỗ xin giúp mình, đưa cậu đến bệnh viện thăm nhóc mập, kết quả bây giờ lại biến thành đi theo cô Đỗ trước, chờ khi nào mẹ quay về từ thành phố sẽ tới nhà cô Đỗ đón cậu.
Nhà cô Đỗ ở gần khu dân cư mới trong huyện bọn họ, tiểu khu nối sát tiểu khu.

Khi bà Mạc mua đồ ăn ở chợ trong tiểu khu còn từng gặp cô vài lần, cho nên bà rất yên tâm khi giao Hạ Mạc cho cô, buổi tối nếu bà về trễ, đến đó đón Hạ Mạc cũng tiện.
Chờ tan học, Hạ Mạc ngồi trên ghế sau xe đạp cô Đỗ, cùng cô Đỗ lóc cóc đi đến bệnh viện huyện.

Cô Đỗ tìm chỗ gửi xe, mua ít trái cây và hoa tươi, sau đó mới dẫn Hạ Mạc đi vào bệnh viện.

Dường như cô Đỗ rất quen thuộc với bệnh viện, đi đường gặp không ít người quen chào hỏi, từ những màn đối thoại, Hạ Mạc nghe ra hình như chồng cô Đỗ làm việc ở bệnh viện huyện, hình như còn chủ nhiệm khoa nào đó, có vẻ rất giỏi.
Nhưng cô Đỗ trông vẫn lạnh nhạt như vậy, có vẻ không muốn dừng lại nói chuyện với mấy người kia, lấy cớ “thăm học sinh” chặn đứng câu chuyện của họ.

Mà sau khi bọn họ rời đi, có vài người tụm năm tụm ba vào nhau, thì thầm nói gì đó.

Hạ Mạc không ngốc, ngược lại còn rất khôn khéo.

Cậu nhạy bén nhận ra mối quan hệ giữa cô Đỗ và chồng không được tốt.

Chẳng lẽ chồng cô Đỗ cũng đánh cô giống bố Trương Đằng ư?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hạ Mạc.

Cậu lặng lẽ nhìn cô Đỗ, khuôn mặt cô cực kỳ nghiêm túc, trông không dễ chọc, chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn chịu đánh giống mẹ Trương Đằng.
Bởi vì có người quen, cho nên cô Đỗ nhanh chóng dẫn Hạ Mạc tìm được phòng bệnh của Trương Đằng.

Nhưng bọn họ vừa đi lên tầng đã nghe thấy tiếng khóc lóc từ phía trước vọng đến: “Mày không thể ly hôn được, mày đừng ích kỷ thế, dù mày không nghĩ cho bọn tao cũng phải nghĩ cho em trai mày, cho con trai mày chứ? Đằng Đằng nó còn nhỏ như vậy, mày nỡ lòng nào bắt nó theo mẹ kiếm ăn à? Có mẹ kế rồi bố dượng…”
Một giọng nữ bén nhọn khóc la: “Mẹ xem hắn đánh Đằng Đằng đến mức nào rồi? Bố dượng mẹ kế còn không ác độc như vậy.

Bình thường hắn đánh con con đều nhịn, hắn dựa vào đâu đánh Đằng Đằng, Đằng Đằng còn nhỏ như vậy nữa.”
“Bố ruột đánh con vài cái thì đã sao?” Một giọng nam già nua quát lớn: “Mày chiều Đằng Đằng sinh hư mới thế, mày nói xem mày có dạy dỗ con đàng hoàng không? Phận làm con mà cãi lời bố, đừng nói là bị đánh, có đánh chết cũng xứng.

Được rồi, im hết đi cho tao, có chút việc nhà cũng làm ầm cả lên, không ngại mất mặt à?”
Cho dù Hạ Mạc còn nhỏ, cậu vẫn nghe ra lão già kia đang đánh lừa dư luận, nhưng nước Z từ trước đến nay luôn thờ phụng chủ nghĩa “không gia đình nào không gặp rắc rối”, “con hư tại mẹ” và “thương cho roi cho vọt”, lão già kia nắm bắt những điểm đó, thành công dắt mũi những người đứng hóng, khiến cho không ít người phụ nữ vốn còn có chút đồng cảm xôn xao, thậm chí còn có vài bà cô tự cho mình là đúng, lấy cớ phụ nữ từng trải nhao nhao nói lý.
Họ nói không thể chiều con quá.

Vợ chồng cãi nhau đừng hở tí là đòi ly hôn, ly hôn thì con cái phải làm sao? Làm người đừng quá ích kỷ, phải suy nghĩ cho bố mẹ con cái trong nhà nữa.
Đúng là sống trong chăn mới biết chăn có rận.
Người phụ nữ vốn đã không cãi nổi, bị những người mồm năm miệng mười này nói một hơi, lại bị hai ông bà già chặn miệng, ánh sáng trong mắt dần tắt lụi, chỉ còn lại tuyệt vọng.

Trong lúc hoảng hốt, cô Đỗ đã thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân mình.

Nhưng khác cái là người phụ nữ trước mặt thật sự muốn ly hôn, lại vì tác động bên ngoài nên không ly hôn được.

Còn cô dù thế nào cũng sẽ không đồng ý ly hôn, cố gắng níu giữ mối hôn nhân thất bại.
“Cô Đỗ, hình như đó là mẹ Trương Đằng, chúng ta qua đó xem đi.”
Cô Đỗ hồi hồn, dẫn Hạ Mạc đi qua.

Bởi vì có cô Đỗ và Hạ Mạc tới nên trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc, những người đứng hóng hớt còn chưa hết hào hứng, mà người phụ nữ bị nhóm người vây quanh cũng lộ ra, không phải mẹ Trương Đằng thì là ai?
Một tay cô bị bó thạch cao treo trước ngực, trên khuôn mặt sưng to là từng mảng bầm xanh tím, có nơi còn dùng gạc bao quanh, trông vô cùng đáng sợ.

Tay cô bị đánh gãy, vết thương trên mặt đã đáng sợ tới thế, vậy qua thời gian dài, liệu trên người cô có bao nhiêu vết thương?
Nhớ tới dáng vẻ dịu dàng dễ gần của cô hồi trước, trong lòng Hạ Mạc không khỏi nổi giận.

Cậu còn nhỏ, không biết nên giận bố Trương Đằng ác độc hay giận người phụ nữ yếu đuối, hoặc giận đôi vợ chồng già không ngừng mồm miệng quở trách cô.
Nếu hai người này là ông bà nội Trương Đằng, có lẽ Hạ Mạc sẽ không giận như vậy, nhưng bọn họ lại là ông bà ngoại Trương Đằng, thân là cha mẹ ruột của cô, vậy mà bọn họ chưa bao giờ trách bố Trương Đằng, ngược lại còn đổ hết lỗi lầm lên đầu người phụ nữ.
Là như vậy thật ư?
Hạ Mạc nhìn Trương Đằng nằm trên giường bệnh, cậu ta nhắm chặt mắt như đang ngủ, nhưng bàn tay dưới chăn nắm chặt nệm, khóe mắt có ánh nước lấp lánh.
Hạ Mạc khẽ thở dài, thừa dịp mọi người không để ý nhặt sợi tóc dài rớt trên áo của người phụ nữ, sau đó lại nhổ tóc Trương Đằng, khiến cậu ta đau đến mức run lên.
Trương Đằng giả bộ ngủ: Chắc chắn là cố ý!
Hạ Mạc: Không cần cảm ơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.