Bạn đang đọc Đứa Con Của Yêu Quái – Chương 17
Mấy hôm nay tâm trạng của Hạ Mạc rất tốt, đầu tiên chủ nhiệm lớp dễ tính hơn cậu tưởng nhiều, trông hơi nghiêm khắc chút nhưng không hề hung dữ, ít nhất là không hung dữ với cậu.
Thứ hai là cậu đã tìm thấy mèo đen, nó còn chưa quên chuyện nợ tiền, nhanh chóng đồng ý cống nạp trước ba trăm đồng còn dư lại cho cậu.
Thân là một con mèo, tất nhiên Đại Hắc sẽ không thể đi làm công kiếm tiền như loài người, là một con yêu tinh, Đại Hắc cũng không thể vì chút tiền mà hành nghề trộm cắp, dẫn tới sự trừng phạt không đáng có từ Thiên Đạo.
Còn ba trăm đồng đưa cho Hạ Mạc là số tiền mèo đen tích cóp nhặt được trên đường.
Tuy nhặt được tiền sẽ không bị Thiên Đạo trừng phạt, nhưng số phận sẽ dính chút nhân quả, không chừng nếu xui sẽ phải chắn tai ương cho người khác.
Vì vậy Đại Hắc chỉ có thể tìm đến người mất của, giải quyết vài chuyện cho người đó đền ơn.
Cho nên vài năm trôi qua mà Đại Hắc mới tích được ba trăm đồng.
Thôi được rồi, trước đó hơn phân nửa là nó lừa Hạ Mạc.
Nhưng sao nó có thể nói cho Hạ Mạc biết không ngờ mình còn gặp lại cậu được? Nó đã chuẩn bị cuối tháng này đi tỉnh, sau đó lại nhờ xe tới tỉnh G, rong chơi ngao du bên ngoài mấy năm, có cơ hội thì vượt đại dương ra ngoài nhìn ngắm sự đời.
Thật xui xẻo.
Nhưng năng lực của Hạ Mạc bây giờ lớn hơn hồi trước nhiều, không biết hạ chú gì cho nó, trừ khi Hạ Mạc đồng ý, bằng không mèo đen sẽ không thể rời khỏi phạm vi hai mươi km quanh cậu.
Có trời mới biết nó phải cà cưa mãi mới đòi được hai mươi km, ban đầu Hạ Mạc chỉ cho nó hai trăm mét mà thôi.
Mèo đen nằm trên nóc khu dạy học lười biếng phơi nắng, thây kệ, ngủ một giấc trước đã rồi tính tiếp.
Lúc này Hạ Mạc cũng đang hài lòng ghé đầu lên bàn, hưởng thụ ánh nắng ấm áp mùa thu, từ từ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng có thể đường hoàng ngủ một giấc thoải mái dễ chịu.
Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến tâm trạng Hạ Mạc tốt lên.
Đương nhiên vị trí có thể đường hoàng ngủ trong phòng học không phải là ghế dành cho học sinh giỏi trước đó.
Chương trình tiểu học không giống với mầm non, nhưng nội dung học lớp một cũng đã từng được học ở nhà trẻ, kiến thức mới không nhiều, chủ yếu là để đám nhóc có quá trình thích nghi.
Nhưng chương trình học như vậy lại khiến Hạ Mạc thấy chán.
Đừng trông Hạ Mạc khi còn ở nhà trẻ ham chơi ham ngủ, cậu trời sinh đã thông minh hơn người, chỉ cần nghe qua nhìn qua là có thể nhớ rõ, hơn nữa năng lực lý giải hay tư duy logic của cậu đều rất mạnh, chỉ cần động não một chút là có thể liên kết những thứ thoạt trông không liên quan đến nhau.
Bình thường lúc ở nhà rảnh rỗi cậu thích xem hoạt hình, phim bộ gì đó, dù không ai dạy nhưng cậu đã có thể nhận biết được rất nhiều mặt chữ Hán thông qua phụ đề.
Trong vòng vài năm gần đây, tiếng tăm của bà Mạc ngày càng vang xa, vì để lừa những tên lắm tiền kia, bà không thể không lôi cuốn sách cổ tổ truyền ra điên cuồng nghiên cứu.
Chỉ tiếc bố mẹ bà mất sớm, bản thân họ cũng không học được mấy bản lĩnh tổ truyền, có thể âm thầm giấu mấy cuốn sách này đi để lại cho bà trong những năm chuyển mình giữa thời đại đã không mấy dễ dàng.
Bản thân bà Mạc không có thiên phú, hơn nữa còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chữ trên sách cổ đọc chữ được chữ mất, càng đừng nói đến hàm nghĩa văn tự.
Trước kia khi còn ở nông thôn, trình độ văn hóa của mọi người đều không cao, tùy tiện qua mắt còn được, nhưng bây giờ những người bà tiếp xúc không giống thế, ai ai cũng ranh ma, ai ai cũng có học vấn, lúc lừa người ta phải biết dùng một ít thuật ngữ chuyên nghiệp chứ? Cho dù không nói ton hót liên tục cũng không thể dùng sai thành ngữ được đúng không?
Một câu thôi, giả vờ giả vịt.
Chưa nói đến chuyện bà Mạc đã tầm này tuổi nên phải giữ thể diện, bà còn có “phong thái hơn người”, không thể mời người ngoài đến dạy bà mấy thứ này được.
Làm sao đây?
Sau khi Hạ Mạc lộ rõ khả năng học tập phi phàm, bà Mạc lập tức dọn toàn bộ đống sách cổ vào phòng Hạ Mạc.
Ban đầu bà Mạc chỉ muốn Hạ Mạc dạy cho bà mấy chữ bà không biết, tra cứu từ điển xem những từ đó mang nghĩa gì, đừng để bị hiểu sai rồi trở thành trò cười.
Hạ Mạc vốn không vui vẻ gì cho cam, đòi bà Mạc phải dùng đồ ăn ngon dỗ dành mới bằng lòng giúp bà, về sau Hạ Mạc phát hiện mấy cuốn sách đó thú vị hơn sách tranh bà Mạc mua về cho cậu nhiều, không cần bà Mạc hối thúc đã chủ động đi nghiên cứu.
Chú cậu hạ trên người mèo đen cũng do học được từ trong mấy cuốn sách đó mà ra.
Mấy cuốn sách liên quan tới huyền học có chữ cổ khó đọc, nội dung huyền diệu tối nghĩa, Hạ Mạc nhờ tự học có thể lý giải được vài chữ, cũng kết hợp với năng lực bản thân vận dụng vào, cho nên chương trình lớp một tiểu học không hề khó với cậu.
Sau hai ngày miễn cưỡng gồng gắng, Hạ Mạc quyết định không để mình chịu khổ nữa, buồn ngủ thì ngủ.
Đi học nhàm chán, Hạ Mạc có thể ngủ một mạch từ tiết đầu tiên của buổi sáng tới giữa trưa, sau đó lại ngủ từ tiết đầu buổi chiều tới lúc tan học, những giáo viên dạy môn khác không chiều ý cậu như cô Đỗ, thẳng tay phạt đứng.
Ban đầu Hạ Mạc còn ngoan ngoãn chịu phạt, về sau cậu giả bộ không nghe thấy, bày thế lợn chết không sợ nước sôi.
Sau vài lần mời phụ huynh, Hạ Mạc vẫn một mình một phách, nếu là học sinh khác có khi đã sớm bị trường đuổi cho chuyển chỗ, nhưng Mạc Hữu Phi lại có mối quan hệ thân thiết với hiệu trưởng, nhờ có anh ta đứng giữa giảng hòa, lúc này Hạ Mạc mới không bị cho thôi học.
Nhưng cậu cứ thích làm theo ý mình, tiếng tăm không tốt lắm, sau khi có vài học sinh gọi về mách bố mẹ thì đã có phụ huynh gọi lại cho cô Đỗ muốn nói lý.
Cuối cùng vì hết cách, cô Đỗ đành phải chuyển Hạ Mạc ra chỗ cuối phòng ngồi.
Trường tiểu học Tật Phong là trường tốt nhất huyện Q, thành lập giảng dạy lâu đời nhất, số lượng học sinh đông nhất nên khó tránh khỏi việc phòng học hơi chật.
Phía sau chỗ ngồi của Hạ Mạc có đồ vệ sinh như cái chổi, cây lau nhà, thùng rác v…v… Các học sinh trong lớp dù không vứt rác bừa bãi nhưng khó tránh khỏi rác bốc mùi lạ, hơn nữa khứu giác của cậu vượt xa người thường, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Vì để thị lực của học sinh không bị ảnh hưởng, cô Đỗ quy định mỗi tuần sẽ chia lớp thành từng tổ, tiến hành điều chỉnh vị trí.
Nhịn một chút, tuần sau có thể thoát khỏi góc vệ sinh rồi.
Hạ Mạc nghĩ, đầu mơ mơ màng màng.
“Mày tránh ra, tao muốn đi vệ sinh.” Bên tai chợt có giọng nói ngang ngược vang lên.
Cái này thì không nhịn được rồi.
“Mẹ kiếp, sáng nay mày đi bao nhiêu lần rồi? Ăn no rửng mỡ thì đi khám đi, đừng có làm phiền tao ngủ!” Hạ Mạc “bật” khỏi bàn, trên khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy tức giận.
Trời mới biết thằng bạn cùng bàn béo ụ này phiền biết bao nhiêu!
Cứ lúc nào cậu định ngủ, tên mập chết tiệt này sẽ đòi cậu tránh ra để đi vệ sinh, sao không dứt khoát kéo cậu chết luôn đi.
Đương nhiên nếu tên mập chết tiệt đi vệ sinh thật thì cậu cũng nhịn, nhưng cậu thấy nó cứ đến cửa lại vòng về không chỉ một lần, cố ý không cho cậu ngủ.
Thù quấy giấc ngủ, không đội trời chung.
Tên mập không hề sợ khi đối diện với khuôn mặt giận dữ của Hạ Mạc, ngược lại khi thấy cậu nổi giận, nó còn hơi đắc ý: “Tao cứ đi từ đây qua đấy, mày là cái thá gì mà không cho tao qua?”
Từ hồi còn ở trường mầm non, bạn cùng lứa không đứa nào dám ngang ngược với Hạ Mạc như vậy, hơn nữa tên mập còn khiêu khích cậu nhiều lần, khiến cậu bùng lên lửa giận: “Bố không cho mày qua đấy.”
“Thế tao càng phải qua!” Tên mập càng nói càng hăng, nói xong còn đẩy ghế Hạ Mạc.
Tên nhóc kia phát triển to béo, sức không hề nhỏ, hiển nhiên Hạ Mạc không ngờ nó sẽ ra tay, nhất thời không đề phòng bị đẩy một phát thúc khuỷu tay vào cạnh bàn trúng vào dây thần kinh trụ, đau đến mức biến sắc, trở tay đấm một quyền, khóe miệng tên mập lập tức sưng vù lên trông thấy.
Tên mập ngẩn ra, chắc cũng không ngờ Hạ Mạc sẽ đánh trả, còn ra tay nặng như vậy, không biết vì đau hay bị điều gì kích thích, mặt tên mập đỏ phừng lên, giơ nắm tay đấm về phía Hạ Mạc.
Hạ Mạc lớn lên ở nông thôn, tuy trẻ trong thôn không dám đánh nhau với cậu, nhưng Hoàng Đại Tiên vì để rèn luyện cho cậu nên đã sai bảo động vật trong núi tập cùng, dù là nhanh nhẹn hay sức lực thì tên mập đều không phải đối thủ của Hạ Mạc, chỉ sau một hồi đánh nhau, tên mập hùng hổ đã bị Hạ Mạc đè xuống đất, đơn phương chà đạp nó.
Đừng nói các bạn trong lớp bị dọa cho choáng váng, đến cả giáo viên hồi còn đi học cũng chưa từng thấy vụ đánh nhau nào như vậy, đặc biệt là đôi mắt tàn nhẫn của Hạ Mạc khiến người ta cảm thấy e ngại.
Giáo viên đờ ra vài giây mới hồi hồn, liên thanh quát dừng tay, đồng thời nhanh chóng bước lên dùng sức túm lại, lúc này mới kéo được Hạ Mạc ra, sau đó đỡ tên mập ngồi dậy khỏi đất.
Tuy tư thế đánh người của Hạ Mạc trông tàn nhẫn nhưng xuống tay vẫn có chừng mực, trên người tên mập không có vết thương rõ ràng, chẳng qua rất đau.
Chỉ là không biết tên mập to gan hay quật cường, đau đến mức mặt nhăn như cái bánh bao vẫn cố nén nước mắt, không gào lên kêu đau.
Điều này khiến Hạ Mạc nể nó một phần, thế nhưng ghét vẫn hoàn ghét.
“Sao thế này? Sao các em lại đánh nhau trong lớp?” Giáo viên hỏi.
Hai bên dữ tợn trừng nhau nhưng không ai chịu lên tiếng.
Trong lớp vì có cả hai đột nhiên đánh nhau nên cãi cọ ồn ào, nhằm duy trì trật tự lớp học, giáo viên đành phải đưa hai người đến văn phòng giao cho cô Đỗ chủ nhiệm trước, sau đó mới quay về phòng học.
Khi đối diện với cô Đỗ, Hạ Mạc không hề do dự tố cáo hành vi ác ôn của tên mập.
Tên mập vừa chột dạ vừa ấm ức: “Nhưng hôm nay em muốn đi vệ sinh thật mà, cô Đỗ, em… em không nhịn được.”
Xem đi, cậu ta đã thừa nhận là cố ý rồi.
Hạ Mạc giận dữ nghĩ thầm.
“Vậy em đi vệ sinh đi đã, Hạ Mạc, em đánh người ta trước là em sai, ra ngoài đứng đi.”
Hạ Mạc không cam lòng biện giải: “Nó đánh em trước.”
“Tớ không cố ý.” Tên mập vừa nói vừa chạy vụt ra khỏi văn phòng đến nhà vệ sinh.
“Em xem, Trương Đằng muốn đi vệ sinh thật, học chung với nhau phải giúp đỡ, thông cảm cho nhau.” Cô Đỗ dùng những lời sâu sắc dạy dỗ Hạ Mạc.
Hạ Mạc thầm nói, ông đây không thông cảm nổi cho tên mập chết tiệt kia.
Chờ đến chiều tan học bị mời phụ huynh, về đến nhà mẹ chưa hỏi rõ trắng đen đã đánh mông cậu, sau đó còn cắt tiền tiêu vặt mấy ngày sau, Hạ Mạc càng thêm hận tên mập muốn chết.
Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy đó.
Hạ Mạc mơ thấy tên mập, nhưng cậu chợt phát hiện không phải mình mơ thấy nó mà cậu đột nhiên đi vào giấc mơ của tên mập.
Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!
Khóe miệng Hạ Mạc nở một nụ cười xấu xa.
Cậu vừa định đi theo tên mập, phía sau lại có giọng nói quen thuộc vang lên: “Mạc ơi!”.