Đứa Con Câm

Chương 7: Cùng ca ca sinh hoạt vợ chồng [H]


Đọc truyện Đứa Con Câm – Chương 7: Cùng ca ca sinh hoạt vợ chồng [H]

Hắn ở ký túc xá chung với những bạn học khác, thấy mặt hai người đều tím bầm, cả người lấm lem lầy lội còn tưởng xảy ra chuyện gì.

A Huy chỉ giới thiệu với bọn họ: “Đây là anh trai tôi, tai nghe không được tốt lắm.” Cái khác đều không kể ra. Bây giờ là nửa đêm, bọn học sinh buồn ngủ nên cũng không hỏi nhiều.

A Vinh luôn thích sạch sẽ, ở trên đường không để ý, lúc này cảm thấy cả người khó chịu, như thế nào cũng muốn tắm rửa. A Huy là người hiểu rõ cậu nhất, lấy quần áo sạch sẽ từ trong tủ rồi lôi kéo cậu đi ra ngoài.

Đi đâu vậy?

A Huy vẫn kéo hắn rời KTX trường, rẽ vào nhà tắm gần ngõ, chưa tới 12 giờ nên nhà tắm còn mở cửa. Nước trong hồ đã không còn trong nhưng dù sao vẫn còn nóng, sương trắng lượn lờ xung quanh. A Vinh nhảy vào đầu tiên, tắm rửa thoải mái.

A Huy đi theo sau cậu cũng nhảy vào, một bên tắm rửa một bên từ từ tới gần anh trai.

A Vinh buồn phiền suy nghĩ, số tiền một lần tắm có thể ăn hai bát mì a. A Huy đã ở phía sau yên lặng kỳ lưng cho cậu.

Trong bồn tắm không còn nhiều người, sương trắng lại lượn lờ, trong khoảng cách gần cũng không thấy rõ lắm, quản lý bên ngoài lại ngủ gật rồi.

Tim A Vinh đập “thình thịch”, nhưng a Huy chỉ chăm chú kỳ lưng, không làm cái gì mờ ám, cậu mới chậm rãi thả lỏng thư giãn, tiểu than đen không to gan như vậy đâu nhỉ…

Ai biết cậu vừa mới nghĩ như thế, ngón tay A Huy đã xuôi theo sống lưng chạm vào hậu huyệt của cậu, cả người cậu đã bị đối phương ôm lấy. Phía dưới của A Huy cứng rắn chọc chọc vào mông cậu.

A Vinh túm chặt lấy cánh tay thô to đang ôm chính mình, nhưng chỉ là túm lấy chứ không từ chối. Chính cậu cũng không cứng rắn từ chối được, hơn nữa cũng không phải chưa từng làm chuyện này, cũng đã hôn qua lúc tối rồi…

A Huy nhìn thấy anh trai không chống cự thì mừng rỡ như điên.

Ngón tay lặng lẽ chuyển động, tiến vào, mở rộng miệng huyệt. Ở trong nước mọi thứ trở nên rất dễ dàng, chỉ là nước ấm ấm, khi chảy vào bên trong khiến A Vinh cảm thấy rất ngượng ngùng, còn cảm thấy mất mặt không nói nên lời.

A Huy đã sớm không thể chờ đợi được nữa, thấy tiểu huyệt đã dần dần thích nghi, hắn nhìn về bốn phía, thấy trong bể tắm không có ai.

Đúng ra không nên làm ở nơi này nhưng càng thấy nguy hiểm, hắn lại càng nóng lòng muốn thử, phía dưới càng bị kích thích mà cứng rắn hơn.

Hắn nhẹ nhàng hôn liếm cổ anh trai, đưa tay về phía trước nhào nắn núm vú cậu. A Vinh nhắm chặt mắt, tay chống lên vách hồ, cả người chịu không nổi kích thích mà hơi nâng lên.

A Huy nắm chặt eo anh trai, tay kia đỡ côn th*t đặt trước miệng huyệt, dùng sức đâm vào. Trong nháy mắt, hắn liền nghe được tiếng rên rĩ vô cùng nhẹ phát ra từ miệng a Vinh.

Tiếng ngâm tinh tế như kích thích đến sâu trong thâm tâm, máu a Huy như xông thẳng về não, mạnh mẽ đâm vào khiến cho a Vinh phát ra tiếng nức nở, tuy rằng động tác không quá mạnh nhưng hắn dùng sức cũng không yếu, nước xung quanh hai người tạo thành từng vòng tản ra…

Trong nháy mắt bị tiến vào a Vinh cảm thấy cậu thật mềm yếu, lại bị bắt nạt như thế. Sao cậu có thể bị bắt nạt như thế chứ?

Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, địa phướng bí ẩn kia bị tiểu than đen đi vào, chính mình chân đứng còn không vững, cả người cậu lúc này đều treo trên hai cánh tay a Huy.

Trong bồn tắm sương trắng lượn lờ, nhưng cậu có thể rõ ràng nhận biết được hơi thở nóng rực tiểu than đen phun trên lưng mình.

Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của em trai, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh trên vật kia nữa…

Chỉ là không nhìn thấy tiểu than đen, hắn càng ngày càng dùng sức—-

A ──

Tay không chống nổi nữa, cậu muốn xoay người nhìn thấy mặt a Huy.

A Huy đương nhiên nghe được tiếng ngâm nức nở kia, giống như biết được a Vinh muốn cái gì, xoay người cậu lại, ôm lấy cả người anh trai vào lòng. A Vinh chậm rãi mở mắt ra, trên lông mi dính nước, không biết là hơi nước ngưng lại hay là nước mắt, môi cậu run run, a Huy có ảo giác như là anh trai đang gọi tên của hắn.

Anh đang gọi em đúng không.

Anh trai đang gọi em đúng không.

A Huy đột nhiên hôn lên môi cậu, lôi kéo cậu lặn xuống nước. Ở dưới nước một lần nữa tiến vào, đâm vào trong…


Đến khi hai người đều thở không thông thì mới trồi lên mặt nước, thế nhưng phía dưới vẫn không dừng lại, hai người đối mặt với nhau, a Vinh không có chỗ tựa chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ em trai. Ở dưới nước, hai chân cậu bị tách rộng ra, hai tay a Huy nâng eo cậu, không ngừng đâm vào.

Không biết qua bao lâu, hai người đều bắn ra.

A Vinh đấm một cái lên vùng bụng rắn chắc của em trai, nhưng không dùng sức, cả người cậu bây giờ nhũn ra không muốn nhúc nhích.

Có tiểu than đen ở đây mà.

“Các cậu quậy đủ chưa? Cho rằng ở đây là sông để đi mò ốc à!” Quản lý cuối cùng cũng tỉnh, chỉ cho rằng hai người quậy phá nên hét to một tiếng.

A Huy le lưỡi, nâng anh trai đến bên cạnh hồ. A Vinh không nghe được nên không để ý, chân cậu nhũn ra, bước đi loạng choạng.

Hai người bước ra khỏi hồ, dùng nước sạch cọ rửa cho nhau, sau đó mặc thêm quần áo vào. Lúc nãy vừa làm chuyện riêng tư ở nơi như vậy, bây giờ ở dưới ánh đèn lờ mờ lại bắt đầu ngại ngùng.

Đặc biệt khi a Vinh nhìn thấy tiểu than đen ở trần nửa người, đôi mắt liền không tự giác dịch ra nơi khác, không dám nhìn lâu.

A Vinh không có nhiều quần áo, đều đặt ở nhà của đồng nghiệp, còn may vóc người a Huy lớn, đồ của hắn a Vinh cũng có thể mặc.

A Huy một bên mặc quần áo một bên lặng lẽ nhìn anh trai, quần áo của mình hơi rộng, nên nhìn anh trai như nhỏ đi một vòng, làn da cậu lại trắng hồng, lông mi thật dài, gợi lên một vẻ quyến rũ lạ thường.

Mỹ nhân nào cũng không sánh bằng cậu a.

A Huy nhìn lại có chút thèm.

Nhưng lúc này lại không thể giống ở trong nước không kiêng dè như vậy, hắn lôi kéo anh trai rời khỏi nhà tắm.

Đêm đông gió thổi lạnh thấu xương, cũng may hai người vừa tắm xong, không cảm thấy quá lạnh, nhưng a Huy vẫn đứng trước nhà tắm đưa áo bông của hắn cho anh trai mặc.

A Vinh cũng không từ chối, giống như bé ngoan mặc áo bông vào, nghĩ thầm tiểu than đen cường tráng như vậy… không lạnh chết hắn được đâu!

A Huy thấy giày anh trai đã bẩn đến không ra hình dạng gì, đường bên ngoài lại lầy lội, hắn ngồi xổm xuống đối mặt với a Vinh nói: “Leo lên, em cõng anh!”

A Vinh nhìn em trai nửa ngồi nửa quỳ, chớp chớp mắt, ra vẻ bò lên lưng hắn nhưng thực chất lại đá vào mông hắn một cái. A Huy không kịp phản ứng, ngã lăn quay ra đất, người trông cửa phòng tắm nhìn thấy liền không ngừng cười to.

A Vinh cười híp cả mắt, a Huy vỗ tay từ dưới đất đứng dậy thấy cậu vui như vậy, ngã vài lần cũng đáng. Hắn cũng nhếch miệng cười vài tiếng, sau đó lại ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng của mình: “Trở về, đừng nghịch nữa.”

A Vinh gật đầu, leo lên lưng hắn, a Huy chạy như bay về trường học. Ở trên lưng hắn, a Vinh còn đang suy nghĩ lời tiểu than đen nói lúc nãy —- đừng nghịch…

Tiểu tử chết tiệt, đừng nghịch cái gì, anh là anh trai của em mà, sao bây giờ em thành lão đại rồi.

Đến ký túc xá, hai người đều rất mệt mỏi, leo lên giường liền lập tức ngủ say.

Giường ở ký túc xá rất hẹp, vóc dáng của hai anh em đều không nhỏ, ngủ cùng nhau rất chật chội, nhưng a Huy rất vui, chỉ cần ngủ cùng anh trai, ngủ ở nơi nào cũng đều rất ngon.

Hắn chăm chú nhìn a Vinh, đắp thật nhiều chăn cho cậu. Vốn tay chân hắn có chút không thành thật, sờ loạn hai chân a Vinh, bị a Vinh đập một cái mới an phận, chốc lát sau liền ngủ say.

A Vinh chỉ cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng cùng với tiểu than đen làm chuyện giống cẩu cẩu là không đúng, nhưng cậu không muốn quản nhiều, cậu muốn ở cùng với em trai.

Giống như vậy cũng thật tốt.

Đến ngày hôm sau, a Vinh tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, học sinh trong ký túc xá đều đi học. Cậu bị đỡ ngồi dậy, trong lòng nghĩ vẫn phải trở lại lấy quần áo về, sau đó tìm một việc làm ở gần trường học, không biết trường đại học có giống trường trong huyện có thể sống nhờ ở đây hay không?

Đang nghĩ thì a Huy từ ngoài đi vào, cầm trong tay hai cái bánh nướng.

A Vinh nghe thấy hương vị, bụng ục ục kêu, a Huy đưa bánh nướng cho cậu, cậu còn chưa súc miệng, cầm lấy liền cắn một ngụm lớn.

Ngậm đầy miệng, còn dùng tay ra hiệu: Ăn ngon a. Em cũng ăn đi. 


Cầm cái bánh nướng khác đưa đến bên miệng em trai.

A Huy không nói nhiều, há miệng cắn một cái, hắn cũng chưa ăn sáng a.

Hai người ăn bánh xong, lại rót một ly nước ấm uống. Hai tay a Huy đặt lên vai a Vinh, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Anh, không được làm tiếp công việc kia, anh có kỹ thuật, biết sửa điện, sẽ có rất nhiều nhà máy muốn thuê anh, ông chủ Dương không ngừng giúp đỡ em, chừng đó đủ cho hai người chúng ta sống.”

A Vinh cúi đầu, nghĩ ngợi một hồi, biết a Huy nói đúng, làm khuân vác ở bến tàu không thể dài lâu, nhưng nếu vẫn không tìm được việc làm, chẳng lẽ muốn em trai nuôi mình sao?

A Huy đương nhiên biết cậu nghĩ cái gì, lập tức ôm lấy cậu, hai cái trán dán chặt lấy nhau, từ từ nói: “Cha nuôi mẹ, em nuôi anh, như thế không mất mặt.”

Như thế sao?

A Vinh mím mím môi, anh em và vợ chồng là như thế sao? (Shino: A Vinh ngốc a =)))))

Coi như là vợ chồng, chẳng lẽ mình lại là vợ á?

Nhưng… Nhưng nếu là tiểu than đen…

Trong lòng cậu lại khó hiểu mà cảm thấy hài lòng, dùng tay ra dấu: Chết tiệt, hiện tại và sau này, em dựa vào anh, anh em cùng chung một mạng!

A Huy cười cười, tuy rằng không đúng với suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng mọi chuyện đều phải từ từ mà đến không phải sao. (Shino: Thật nham hiểm!!!)

Hắn tính toán lại số tiền được trợ giúp một lúc, nếu như lại nhận dạy cho hai nhà, tết đến lại nhận được học bổng, tiêu xài tiết kiệm một chút, hắn cùng anh trai sinh hoạt vẫn không thành vấn đề. Nhưng vấn đề trọng yếu trước nhất là ra ngoài tìm nhà trọ cho học sinh, hắn chỉ muốn ở chung một phòng với anh trai.

Hắn thuộc phái hành động, nghĩ liền làm. Tan học liền đi xin thuê nhà trọ cho học sinh, nhà trọ học sinh thực ra là nhà dân mà trường học thống nhất cho thuê, hầu hết là căn phòng một gian một cửa ra vào, tiền thuê khá rẻ.

Cũng may, vừa vặn còn một gác xép tầng trên cùng còn trống, mặc dù đặt thêm cái bàn vào rất chật chội, chuyển thân đều khó, nhưng dù sao có còn hơn không. A Huy liền chạy về, bắt đầu thu dọn đồ đạc dọn nhà.

A Vinh còn không phản ứng lại, theo em trai đến đó mới hiểu được — thuận tiện hơn so với ký túc xá nha. Có nhà bếp công cộng, phòng đối diện là nơi nấu nước sôi, nơi này lại rất gần trường học.

Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn!

A Vinh trừng mắt nhìn a Huy, tiểu cẩu háo sắc này!

A Huy ôm anh trai, ha ha cười, nhìn nụ cười kia lại nhớ về tuổi ấu thơ, nhìn rất chất phác, rất đôn hậu. Trong lòng a Vinh cảm thấy thật ấm áp.

Nhiều năm như thế hai người đều có hiểu ngầm với nhau, a Vinh cầm chổi quét rác dọn dẹp căn phòng, a Huy lại đi ra ngoài mua thức ăn về nấu cơm.

Không tốn bao nhiêu thời gian, thức ăn đơn giản được nấu xong, gian phòng cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.

A Vinh và a Huy cùng ngồi bên bàn cơm nhỏ, chỉ có hai món là cải trắng xào và đậu hũ nhồi tôm. Cải trắng là a Huy mua phần còn lại trên quầy, tôm là loại nhỏ nhất, gạo lại quá đắt, bên trong bỏ ít bột lúa mạch cùng nấu.

So với trước kia, cuộc sống bây giờ khó khăn hơn nhiều, nhưng hai người ăn rất vui vẻ, ngon lành.

Bàn rất nhỏ, đầu a Vinh không cẩn thận đụng vào a Huy, thế vào a Huy cũng vô tình hay cố ý mà đụng anh trai, hai người đụng qua đụng lại, tuy rằng không nói lời nào nhưng không khí xung quanh rất yên bình, vui vẻ.

Sau bữa cơm, a Huy mở radio từ nhà mang đến lên, tuy rằng a Vinh không nghe được nhưng cậu rất tò mò, a Huy cũng từ từ nói cho cậu về những bài nhạc, nói về những tiết mục hài kịch mà radio phát ra.

Đây là ngôi nhà đầu tiên của bọn họ. Nhà chỉ của hai người bọn họ.

Mãi lâu sau này a Vinh vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Buổi tối, hai người tắm xong đều leo lên giường, a Huy rất tự nhiên giúp anh trai cởi quần áo. Từ từ, thân thể trắng nõn của a Vinh lộ ra, hắn gần đây thực gầy, vòng eo có vẻ càng tinh tế hơn, xương đều lộ ra ngoài. Nhưng vẫn rất dễ nhìn.


A Huy hô hấp dồn dập hơn, vật dưới thân lại rục rà rục rịch.

Ai biết a Vinh lại đột nhiêu kéo tay hắn, viết: Anh không phải con gái! 

Cậu vẫn muốn tiểu than đen giải thích câu “nuôi sống mình” lúc sáng.

A Huy lập tức viết: Huy yêu Vinh, là nam cũng yêu.

A Vinh thật ra đã hiểu rõ, nhưng cậu vẫn muốn nói, không phải nam nhân nên yêu nữ nhân sao?

Nhưng lúc này cậu lại không viết được cái gì, hơi thở của tiểu than đen phun ở cổ cậu, hơi thở càng ngày càng gấp rút, cậu biết rõ điều này biểu thị cái gì.

A Huy tiếp tục giúp cậu cởi quần áo, hạ thân căng chặt, hai bàn tay lớn ngăm đen hơi run run, cởi xong quần áo liền đè cậu xuống giường.

A Vinh hiểu được những động tác phía sau, thật ra cậu rất thích tiểu than đen cho cậu ở phía trên, chỗ đó bị tiến vào thật sự rất đau, tuy rằng khi bị tiến vào phía sau cũng có chút thoải mái nhưng tiểu than đen giống như thật thích tiến vào nơi đó.

Mỗi lần hắn đi vào, hắn lại đột nhiên biến thành người mà mình cũng không quen biết, hận không thể nuốt sống mình. Nhìn dáng vẻ hắn giống như rất thoải mái, thật giống… giống như dùng thuốc phiện, hồn đều bay lên trời… Thật sự thoải mái như vậy sao?

Nếu không mình hôm nào đó cũng thử một chút xem sao?

Nhưng muốn đem thứ đó của mình tiến vào chỗ đó, cậu vẫn cảm thấy là lạ. 

A Huy một bên giúp anh trai vuốt lộng phía trước, một bên mở rộng phía sau. Hắn giống như quen cửa quen nẻo, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, a Vinh cũng không cảm thấy đau, ngược lại cả phía trước lẫn phía sau đều cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ là mỗi lần làm, hai bắp đùi của mình đều mở rộng sang hai bên cho tiểu than đen dễ dàng chuyển động, cậu cảm thấy như vậy rất giống nữ nhân, nhưng cậu rõ ràng không phải nữ nhân.

Chính mình càng ngày càng quen làm cẩu cẩu rồi a. Aiz…

Mơ mơ hồ hồ nghĩ đến đây, A Vinh luôn có hơi khó chịu.

Đương nhiên cậu rất ít khi muốn làm những thứ này, nhưng làm đến cuối cùng, cậu cũng có chút không tỉnh táo. Cả người cậu đổ mồ hôi ướt nhẹp, thứ đó khi ra vào sẽ kéo theo thịt huyệt hồng hồng phía trong ra, hai chân càng gắt gao giữ lấy eo a Huy, miệng như có như không mà rên rĩ có thể đem người bức điên.

“Anh, anh —-” a Huy gầm nhẹ, không ngừng đâm thẳng vào, nhìn thứ đó của mình ở nơi đó anh trai ra ra vào vào, hình ảnh kia kích thích thị giác quá mạnh mẽ, hắn một tay xoa nắn hạt đậu hồng hồng trước ngực cậu, một tay cố định eo nhỏ như làm điểm tựa để động thân, làm cho giường nhỏ phía dưới lay động kêu vang.

Đêm đầu tiên ở nhà mới, hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, đến cuối cùng a Vinh phải liều mạng lắc đầu, tha thiết nhìn em trai: Dừng, dừng a…

Đáng tiếc đối phương nhìn đến dáng vẻ lúc này của cậu thì càng điên cuồng tiến công, cuối cùng a Vinh mơ màng không biết tiểu than đen ngừng lại lúc nào, chính mình lại sức cùng lực kiệt, một chút sức lực cũng không có.

Ngày hôm sau tỉnh lại, a Vinh nhìn thấy bên giường trống không cho là tiểu than đen đã đi đến trường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Muốn ngồi dậy nhưng phần eo cực kỳ đau, hai chân đều nhũn đến không có tí sức lực nào.

Tiểu hắc cẩu chết tiệt, tiểu cẩu háo sắc.

Trong khi cậu ở trong lòng thầm mắng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, a Huy cả người lạnh lẽo bước vào nhà, trong tay cầm một đĩa bánh bột mì thơm phức.

“Tỉnh rồi à, bên trong nồi có cháo đấy.” A Huy đặt bánh lên bàn, lập tức ngồi bên mép giường, tay tự nhiên đưa lên xoa xoa mặt a Vinh.

Lúc a Vinh nhìn thấy em trai bước vào, tâm tình đột nhiên tốt lên, cũng không để ý bàn tay lớn sờ tới sờ lui trên mặt mình, cầm quần áo mặc vào.

Nhưng a Huy không cho cậu xuống giường, lấy bánh cùng cháo mang lại đây. A Vinh cười híp mắt ăn sáng, nghĩ thầm, vẫn là tiểu than đen tốt nhất. Lại đem các loại hành vi của hắn ngày hôm qua ném ra sau đầu. (Ngốc =]]]])

Cơm nước xong, a Huy lại để cho cậu ngủ, nhìn cậu nằm xuống ngủ mới rời nhà đến trường. Cũng còn may buổi sáng không có tiết, a Huy đi xuống lầu, tuy rằng trên đường rất vắng, người đi đường mang vẻ mặt lo lắng nhưng tâm tình của hắn lại vui bất thường, nụ cười trên môi không giấu đi được.

Anh trai a, anh trai mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trên lầu, người yêu của mình đang ở bên trong phòng, nằm trong chăn ở trên giường.

Nhất định phải cố gắng học tập, làm việc để anh trai sống thật tốt, a Huy vô số lần lặp lại lời hứa với mình.

Hắn bước đi nhẹ nhàng, vừa đi vừa nghĩ có nên đi tìm Dương An Na một chút hay không. Tuy rằng ông chủ Dương đi Hồng Kông, nhưng phân xưởng của nhà họ Dương vẫn còn, anh trai có kỹ thuật, lại thông minh, không có âm mưu làm việc xấu nên rất có thể được nhận.

Mọi chuyện sau đó vẫn tính là thuận lợi, Dương An Na giới thiệu a Vinh tới xưởng của Nhất Ninh Ba, nhưng công việc ở đây không có tốt như xưởng Quốc An, làm công việc khuân vác rất khổ cực.

A Vinh thấy vẫn đủ, đi làm mấy ngày liền thành thạo công việc hơn so với nhiều công nhân khác.

Chỉ là a Huy rất đau lòng, vuốt tay anh trai, bàn tay đã thô hơn rất nhiều so với trước đây, có lúc về nhà chiếc đũa cũng không nắm được nên hắn thường xuyên đấm bóp cho anh trai.


Tay a Vinh nằm gọn trong tay em trai, không ngừng được xoa bóp, tuy rằng thoải mái thế nhưng lại có chút ảo não, mình lại không phải con gái chân yếu tay mềm, công việc này mới vừa làm nên mới như vậy a…

Nhưng nhìn ngón tay tiểu than đen thô tròn, không ngừng nắm bóp mu bàn tay mình, trong lòng lại cảm thấy mềm mại, ấm áp.

Mà a Huy nắm ngón tay cao gầy trắng nõn của anh trai trong lòng bàn tay, trong lòng lại bắt đầu ngứa, tuy rằng đốt ngón tay này rõ ràng là tay của đàn ông, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất đẹp, đặc biệt là móng tay hồng nhạt tròn tròn, sờ lên thật mềm mại…

Hắn xoa xoa, ôm cả người anh trai lên giường, đè lên cởi quần, làm sự tình tốt đẹp cực kỳ quen thuộc kia.

A Vinh không chống cự như trước, chỉ là bây giờ tiểu than đen lại muốn làm chuyện kỳ quái, lại còn muốn cậu nói chuyện.

Cậu không biết nói chuyện mà!

Nhưng tiểu than đen nói tiếng của cậu rất êm tai, thời điểm nào chính mình phát ra âm thanh a? A Vinh không tìm được manh mối. Hơn nữa tiểu cẩu háo sắc này ở thời điểm chính mình muốn kết thúc đều không buông tha, một mực phải phát ra âm thanh mới chịu kết thúc. Thật quá đáng!

A Vinh có chút tức giận, nhưng ở thời điểm đó chính mình lại không có sức lực gì, chờ đến khi có sực lực lại không nỡ, hơn nữa tiểu than đen bây giờ rất thông thạo, sẽ làm cho mình thật thoải mái nha.

Nói chung, A Vinh đối với cuộc sống của chính mình bây giờ rất hài lòng.

Cuộc sống như thế vẫn luôn duy trì hơn ba năm, hai anh em ở tầng lầu nho nhỏ vượt qua những năm đại học của a Huy, a Vinh cũng ở trong xưởng kia từ khuân vác thăng lên làm thợ sửa phi cơ.

Hai người trải qua cuộc sống vợ chồng như thế, ban ngày a Vinh đi làm việc, a Huy đi học, buổi chiều trở về rửa rau nấu cơm, buối tối còn làm chuyện giường chiếu, trải qua thật ngọt ngào và hạnh phúc.

Nhưng trong ba năm thế sự bên ngoài có nhiều thay đổi. Thạch Triễn Lãm Hồng ở năm hai đại học lại học tập anh họ đã hy sinh, buông bút đi tòng quân, lừa gia đình tham gia quân đội, sau khi tới Đài Loan thì mất liên lạc.

Dương An Na lại không hề rời đi, vẫn đang học đại học, còn thỉnh thoảng gặp mặt hai anh em mấy lần.

Nhưng mỗi lần gặp mặt, a Vinh luôn có chút khó chịu.

Mọi người đều rất chăm sóc cậu, nói chuyện gì cũng đều nói chậm một chút để cậu xem hiểu, nhưng cậu cùng a Huy chỉ có thể tùy tùy tiện tiện lúc ở nhà, đối với người ngoài liền cố ý xa lạ.

Tuy rằng vòng sinh hoạt của a Vinh khá hẹp, nhưng hắn biết rõ chuyện giữa mình và em trai tuyệt đối không thể để cho người khác biết được. Cho dù không có liên quan đến người khác, nhưng cũng sẽ bị người khác căm ghét xem thường.

Tính của cậu thẳng thắng công bằng, sức lực rất mạnh nhưng cùng với tiểu than đen bên nhau, hài lòng là hài lòng nhưng cũng phải tránh ánh mắt của người khác, lén lút thân thiết, ở trước mặt cha mẹ cũng không thể thân mật quá mức để lộ mọi chuyện.

Lại không phải giặc, lén lén lút lút như vậy là muốn làm gì đây?

Mỗi khi gặp Dương An Na, cái cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Tiểu than đen hiện tại càng ngày cao to, khí chất trầm ổn hiên ngang, thành tích tốt, nhân duyên tốt, các giáo sư đều yêu thích hắn, rất được các bạn nữ hoan nghênh. Hắn đứng chung một chỗ cùng Dương An Na tại sao lại xứng đôi như vậy chứ. (Shino: bình dấm đổ rồi chua quá =))))

Còn mình thì sao?

A Vinh có chút khó chịu, nhưng lại tự suy nghĩ: Hứ, cũng không phải mình muốn làm cẩu cẩu, là tiểu than đen quấn quít lấy mình mà! Lẽ nào lão tử còn hiếm lạ a! Hứ, hắn cưới vợ của hắn, đến lúc đó mình cũng cưới một cô gái xinh đẹp.

Đương nhiên những suy nghĩ này cậu sẽ không nói ra, ở trước mặt a Huy cậu chưa bao giờ biểu lộ, sợ mất mặt.

A Huy ở trong ba năm này, kiến thức cũng nhiều hơn trước, đã suy nghĩ đến những chuyện rất sâu xa.

Trường hắn học có nhiều giáo viên dạy ngoại ngữ, tuy rằng đại học năm hai thì phần lớn đều xuất ngoại, nhưng vẫn có một số giáo viên ngoại ngữ vẫn lưu lại như cũ.

Ngoại ngữ hắn học không tệ, có thể cùng giáo sư trao đổi trò chuyện bằng tiếng Anh. Giáo viên ngoại ngữ nói với hắn rất nhiều tội ác ở nước ngoài, trong đó nhắc tới đồng tính luyến ái phải tiến vào trại tập trung.

Đây là lần đầu tiên hắn biết cụm từ “đồng tính luyến ái” này, trước đây hắn chỉ biết chuyện mà hắn cùng anh trai làm là làm tình, nếu người ngoài biết sẽ bị xem thường. Lúc này hắn biết người nước ngoài cũng không tha thứ cho những chuyện này, quốc gia đó đã được coi là tội ác tày trời, Trung Quốc so với các nước khác còn kỳ thị hơn.

Huống chi hắn ở cùng với anh trai. Tuy rằng không có chung huyết thống, nhưng đều mang danh nghĩa là anh em.

Hắn biết con đường phía trước không dễ dàng, nhưng hắn không muốn anh trai biết thêm về chuyện này, một mình mình gánh chịu là được rồi. Hắn phải trở nên thật mạnh thật mạnh, mạnh đến mức có thể bảo vệ ca ca.

Không có Huệ Vinh, hắn không sống nổi.

Đến đêm trước khi tốt nghiệp, đất nước cho toàn bộ sinh viên tốt nghiệp đại học một phần công tác, học viên ưu tú như a Huy có thể nhận được công việc quan trọng và có tiền đồ. Mà ông chủ Dương cũng để cho hắn lựa chọn, xưởng ở Hồng Kông luôn hoan nghênh hắn gia nhập.

Buổi chiều, hắn cùng a Vinh chôn người trong chăn, hắn ôm eo a Vinh, miệng ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi chơi đùa, hắn đặt anh trai dưới thân, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta lưu lại nơi này hay là đi theo ông chủ Dương đây?”

A Vinh nhìn hắn, không làm thủ thế mà viết ở trên lòng bàn tay hắn: Đi đến nơi có tiền đồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.