Bạn đang đọc Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê FULL – Chương 93: Anh Nhớ Em
Lục lão gia và lục phu nhân bắt đầu bước xuống phòng khách ngồi lại ghế sofa sang trọng lấp lánh ánh bạc nhìn Lục Kiều Hân và Dương Tư Thần như hai đứa trẻ đang đứng với nhau.
– “Dương Tư Thần đến chơi hả con, mau ngồi lại đây!”
– “Con đến ngay đây”
Anh nhanh chóng đi lại ghế ngồi.
Có vẻ như hai ông bà Lục không thèm quan tâm đến con gái cưng của mình nữa mà lại bắt đầu chuyển sang Dương Tư Thần rồi.
Cô cứ đứng nhìn ngơ ngác mà mãi không thấy ba mẹ mình nhắc gì đến mình.
Người hầu trong nhà bắt đầu bầy những hoa quả nước uống, tất cả đều là những đồ ăn nhẹ.
Một người hầu bưng đĩa hoa quả đi qua Lục Kiều Hân thấy cô cứ đứng mãi một chỗ liền thuận miệng hỏi.
– “Lục tiểu thư, sao tiểu thư đứng lại đứng đây”
– “Không thích ngồi”
Lục lão gia quay lại nhìn Lục Kiều Hân thì bắt ngay được tâm trạng của cô, ông cười nói trêu đùa.
– “Chắc là con bé thích đứng để tập thể dục buổi sáng thôi mà, cứ để kệ tiểu thư đi”
Nghe được câu này từ ba, Lục Kiều Hân tức quá đi lại ngồi vào ghế cạnh mẹ của mình nhưng bà không thèm ngồi xê lại cho cô ngồi cùng.
– “Lục Kiều Hân ghế của mẹ hết chỗ rồi, hay là con sang bên kia ngồi ghế đôi với Dương Tư Thần đi
Lục Kiều Hân nhìn lại Dương Tư Thần.
Anh ta có vẻ mặt đắc ý nhoẻn miệng cười với cô.
Trong tình thế như thế này thì đương nhiên cô không thế nào không lại cho được.
Rõ ràng đây là nhà của mình mà không lại ngồi ghế được hay sao?
Nghĩ đến đó cô liền đi lại ngồi vào ghế cạnh Dương Tư Thần.
Dương Tư Thần ngồi lại gần cô, càng ngồi lại càng gần khiến cô không còn đường nào để lùi mặc cho anh sát lại cạnh mình.
– “Hai bác, con có chuyện này muốn xin ý kiến”
Lục phu nhân cười nói “Có chuyện gì con cứ nói hai bác giúp được thì sẽ giúp”
– “Con thấy hai bác đã quá vất vả nuôi em ấy bao nhiêu năm qua rồi bây giờ con muốn thay hai bác chăm sóc cho em ấy được không ạ!”
Dương Tư Thần ngồi sát lại người cô rồi choàng tay qua vai cô ôm lại phía mình, mặc cho cô đang nhăn mặt khó xử.
Bà nói.
– “Ý con là…?”
Hai ông bà lão quay lại nhìn nhau vẫn chưa hiểu ý định của Dương Tư Thần cho lắm anh nhanh chóng nói tiếp lời.
– “Con muốn làm chồng của em ấy”
Một tình huống đến khá sớm và khá bất ngờ khiến cho cô cũng không nghĩ là Dương Tư Thần lại có thể nói ra được những câu như vậy.
Lục lão ra và Lục phu nhân ngồi không biết nói gì hơn.
– “Chuyện này hai đứa con tính với nhau kỹ chưa?”
– “Ai muốn nói lấy anh”
Lục Kiều Hân quay lại trách móc Dương Tư Thần nhưng cũng không làm quá.
Ông bà Lục nhìn con gái của mình có lẽ đã hiểu ra vấn đề liền nói.
– “Nếu con chịu được tính nó thì…”
– “Con chịu được”
Trả lời nhanh và dứt khoát Dương Tư Thần lại được cộng thêm điểm trong mắt ba mẹ vợ tương lai.
Lục Kiều Hân chỉ biết trừng mắt nhìn anh, mới chỉ qua một đêm mà anh lại muốn làm chồng cô.
Mới chỉ yêu đương thôi có cần gấp tới như vậy không.
Mọi người nói chuyện một hồi Dương Tư Thần xin phép ba mẹ cô đi về đầy ý cười, không thể biết rõ nội dung cuộc nói chuyện, khuôn mặt bực bội của cô cô vẫn nhìn theo anh thì cũng đủ hiểu.
Tối hôm đó anh lại nhắn tin cho cô, vẫn như thường lệ cô xem tin nhắn anh, nhưng lần này lại khác họ đã là người yêu chính thức của nhau.
Cô nhận ra mình cũng yêu anh nên mỗi khi anh nhắn tin đến cô đều tủm tỉm cười trước những những câu nói ngọt ngào mà quên mất là ngày hôm nay anh đã làm cho cô tức giận như thế nào.
Nhìn lại biệt danh của anh, cô vào phần thay đổi biệt danh chỉ viết mình hình trái tim nhưng cũng đầy đủ ý nghĩa sâu xa ở trong đó.
– “Lục Kiều Hân anh nhớ em”
Lại là những lời than vãn nhớ nhung qua tin nhắn của Dương Tư Thần với cô, mới một ngày không gặp gặp mà anh đã nhắn không biết bao nhiêu tin “nhớ em” đến nỗi lag cả máy cô.
Đang định trả lời tin nhắn thì anh đã gọi call video với cô.
Vừa bắt máy một gương mặt nam thần đã hiện ngay trên điện thoại của cô.
Lục Kiều Hân nói.
– “Muộn rồi ngủ đi”
– “Lúc nào em ngủ anh mới ngủ”
– “Nếu cả đêm em không ngủ thì sao”
– “Anh cũng không ngủ”
– “Điên”
Dương Tư Thần nhìn vào màn hình thấy cô đang nằm trên giường, quần áo ngủ mỏng manh mà nuốt nước dãi.
Cô ôm một chú gấu bông nhỏ ở giường lại thân mình thì đột nhiên sắc mặt của Dương Tư Thần thay đổi.
– “Lục Kiều Hân.
Em bỏ ngay con gấu đó ra”
– “Tại sao?”
– “Tại vì nó được em ôm mà anh không được”
– “Hả! Cái gì?…Em không bỏ”
Lục Kiều Hân lại càng ôm chặt con gấu bông vào lòng mình đã thế còn hôn lên trên đầu gấu bông một cái khiến Dương Tư Thần tức giận, đầu bốc lửa, cô và anh cách nhau qua màn hình điện thoại cũng cảm thấy nguy hiểm..