Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 17: Bữa Tiệc 2


Bạn đang đọc Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê FULL – Chương 17: Bữa Tiệc 2


Lâm Hạo thấy vậy niềm vui lộ rõ, Lục Phu nhân và Lâm Phu nhân ánh mắt nham hiểm nhìn nhau…không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, thì ra mục đích đưa con theo là về chuyện này.

Ở đây là một cung điện rộng lớn xa hoa với nhiều cây cột màu bạc trắng to lớn và rất cao, những chiếc bàn ăn uống được sắp đặt cách xa nhau nhưng rất đều hàng.

Ở trên phía trên là một chiếc bàn tiệc cao to nhất cũng là tâm điểm khi đứng trong bữa tiệc nhìn vào.

Một ông thống đốc nhìn vẫn đang còn phong độ và trẻ nhưng tuổi đã 70 tuổi rồi, ông ta đi lên ngồi ở trước bàn lớn, mái tóc có vài phần ngả màu theo thời gian, trong một bộ âu phục ông ta nhẹ đứng lên thông báo và nói đôi ba lời với mọi người.

Mọi người bây giờ đều chú ý lên bàn tiệc lớn kia làm tâm điểm.

– “Xin chào mọi người.

Tôi, là Dương Tiêu Hồng cũng là vị thống đốc mà mọi người thường hay xưng danh, hôm nay là sinh thần tuổi 70 của tôi, tôi rất vui vì có nhiều vị khách quý và nhiều quý vị đều đến buổi sinh thần, cảm ơn mọi người rất nhiều”
Sau lời nói mà ông ta nói xong liền hơi cúi đầu với mọi người thể hiện sự kính trọng khách, ở phía dưới tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên.


Bữa tiệc bắt đầu diễn ra với bao nhiêu lời chúc
– ” Lục Kiều Hân hai chúng ta qua bên kia ăn gì đó đi”
Lâm Hạo chủ động mời cô, Lục Kiều Hân lắc đầu từ chối.

– “Tôi Không đói, anh đi đi”
Hai bà phu nhân thấy vậy thì bắt đầu đẩy thuyền, Lục phu nhân nói.

– ” Lục Kiều Hân, từ trưa đến giờ con vẫn chưa ăn gì cứ đi theo Lâm thiếu gia ăn chút gì đi”
Đang ở nơi đông người vả lại cũng không dám để mẹ của mình phải buồn nê cô cũng không dám khước từ nữa, dù sao bụng cô cũng đang kêu lên vif đói thật.

Cô lưỡng lự gật đầu rồi nhìn sang Lâm Hạo.

Anh ta đưa tay ra ám hiệu cho cô khoác vào nhưng cô lại làm lơ rồi đi qua, có vẻ cô cũng không quan tâm mấy và rất ghét mấy hành động y như cặp tình nhân mặc dù cô và người kia mới vừa biết nhau.

Còn Lâm Hạo thì có vẻ đã say đắm ngay ngất Lục Kiều Hân rồi.

Đột nhiên cánh cửa lớn mở ra, ánh sáng hắt vào trong bữa tiệc, có một thân hình to lớn bước vào như tỏa ra ánh hào quang chói mắt.

Lục Kiều Hân cũng vì chói mắt mà chú ý quay lại, đôi mắt hơi nheo.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen lịch lãm bước đến đi thẳng theo tấm thảm đỏ ở giữa cung điện nguy nga.

Ánh mắt vẫn cái phong cách lạnh lùng chết chóc đó, khuôn mặt anh đẹp như tạc tượng được điêu khắc tỉ mỉ, ở phía sau người đi theo anh là Phi Vũ và vài tên đàn em khác.

Mọi người nơi đây vẫn nhìn đám người kia với sự bất ngờ.

Có phải quá oai phong mãnh liệt không!?
Lục Kiều Hân chưa vội đi qua thảm đỏ sang phía bên kia vì đám người này đang đi qua, cô bất giác nhìn lên khuôn mặt anh, tuy chỉ thấy góc nghiêng lướt qua thôi nhưng cũng đủ tưởng tượng ra toàn bộ gương mặt của người này rồi.


Ánh mắt cô nhìn anh như liếc nhìn người qua đường rất bình thường, nhưng không tại sao khung cảnh bây giờ!…!Thời gian lúc này như một đoạn video được tua chậm lại gấp mấy lần…!Thật sự rất chậm!…!Cảm giác như không thể thở được nữa.

Đám người kia đi qua nhanh, họ đến chỗ ở gần bàn tiệc to lớn phía trước mặt, người đàn ông thân hình to lớn kia lại có thể tự nhiên đi đến chỗ thống đốc Dương Tiêu Hồng kia!…Hẳn là có thân phận không tầm thường.

Người đàn ông kia mở miệng lạnh, anh gọi một tiếng.

– ” Ba”
Ông thống đốc kia mỉm cười trả lời.

– ” Dương Tư Thần, con đến rồi sao?”
– “Hôm nay là sinh thần của ba nhất định con phải đến”
Dương Tư Thần vẫy tay cho vài tên em khiêng một chiếc hộp lớn vào trước vị thống đống, có vẻ bây giờ họ là tâm điểm đáng chú ý của mọi người.

Dương Tư Thần mở chiếc khăn bao phủ vật kia ra, đó là một con sư tử được đúc bằng thạch anh rất lớn, ở dưới chân con sư tử được khắc bằng chữ Hán khẳng định đây là đồ cổ từ rất lâu đời.

– “Đây là quà sinh nhật con tặng ba, con biết ba rất thích sưu tầm đồ cổ nên đã đích thân mua nó cho ba”
Dương Tiêu Hồng miệng cười đi lại ôm lấy người con của mình.

– “Dương Tư Thần đúng là con trai của ta, haha”

Dương Tư Thần vội nói.

– “Chút qua mọn này con còn nghĩ ba không ưng nữa”
– “Rất thích!..

ba rất thích.

À đúng rồi…”
Dương Tiêu Hồng như có điều gì đó nhớ ra, Dương Tư Thần khó hiểu nhìn ông, Dương Tiêu Hồng quay xuống nói với mọi người, thái độ ông từ từ nhưng nói rất chắc chắn.

– “Giới thiệu với quý vị đây là Dương Tư Thần là con trai độc nhất của tôi”
Mọi người ở dưới bắt đầu xôn xao với nhau.

– “Vị thống đốc tài hoa kia là con trai của thống đốc Dương Tiêu Hồng thật sao? Tin nồi không?”
????Mọi người nhớ ủng hộ tác giả bằng cách bấm like và cmt ý kiến của mình nhé!????Vote sẽ là một nguồn động lực để khích lệ tác giả đấy ạ!^_^ Thanks you????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.