Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 97: Tây Huyễn 07
Trong đêm khuya thanh vắng, cả trại chìm vào trong giấc ngủ say, tiếng ngáy của binh lính xen lẫn tiếng côn trùng xung quanh, ánh trăng trong như nước, hình dáng của cành cây chiếu trên nền đất lưu lại một bóng đen nhè nhẹ run rẩy.
Trong lều của Lars, ánh đèn vàng mờ ảo duy nhất đã tắt, nghe thấy tiếng thở đều đều của người trên giường, Oledo mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn người trên giường, bóng đêm mênh mang cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn, Lars ngủ không ngay ngắn, rất khó để tưởng tưởng ra vị công tước Lars ngày thường lạnh nhạt với người khác, nhưng lại bày ra bộ dáng của một đứa trẻ vào ban đêm, tứ chi giang ra hết cỡ, chăn bị cuộn thành một quả bóng mà giẫm dưới bàn chân.
Oledo lặng lẽ cười, hắn ngồi dậy, từ trên mặt đất tiến lại gần Lars, động tác của hắn không gây ra bất kỳ tiếng động nào nên hắn chưa kinh động đến ai cả.
Biểu tình trong lúc mơ ngủ của Lars nhu hòa hơn thường này rất nhiều, cậu bĩu môi, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài nhếch về phía trước tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Bờ môi cậu rất mỏng, mũi cao và thẳng, Oledo vươn tay vuốt trong không trung vài ba cái, hai ba luồng ánh sáng vàng lóe lên, tựa như không có gì khác thường xảy ra.
Oledo vươn tay miêu tả dung mạo tinh xảo của Lars, từ trán cho đến khóe môi, cuối cùng Oledo cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi của cậu.
“Tôi chờ em” Oledo kề môi sát tai Lars còn đang say ngủ, hắn gọi một tiếng: “Tiểu Bạch.”
Hắn kéo tấm chăn bị Bạch Hi Vũ đạp dưới chân ra, giũ nó trong không trung, sau đó lại phủ lên người Bạch Hi Vũ.
Tầm mắt hắn dán trên hai chân của Bạch Hi Vũ, hắn biết cẳng chân của người này đã bị thương, để phục hồi thì cần Lộc Hương Thảo từ cực bắc và Hỏa Ngục Thủy từ cực nam.
Hai nguyên liệu này tuy hiếm nhưng đối với Oledo không phải là không làm được.
Nhưng hắn không có ý định làm điều này, ít nhất là lúc này hắn không có ý định tùy ý thay đổi cốt truyện, vẫn là do bé ngốc trước mặt hắn làm phải việc hồ đồ, chỉ muốn đến một thế giới có thể thiêu chết người đồng tính nhưng không nhìn vào nhân vật công tước Lars mà cậu đã chọn.
Công tước Lars là một người cấm dục và lạnh nhạt, Nhưng sau này khi nhận ra rằng mình có thể đã thích Oledo, Lars còn chủ động câu dẫn vị nam chính đang giả dạng thành nô ɭệ này.
Oledo cực kỳ hài lòng với cốt truyện này, để đi đến bước cuối cùng, hắn sẵn lòng hết sức phối hợp với toàn bộ tình tiết trước đó của vở kịch.
Hắn đang định quay trở lại chỗ của mình, nhưng lại sợ một hồi nữa Lars sẽ kéo chăn xuống, cuối cùng dứt khoác nằm xuống bên cạnh và vòng hai tay ôm lấy cậu, Oledo nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Mà đêm nay, có một vài người đã định trước sẽ ngủ không yên, quốc vương mở mật báo của hắc y nhân, đọc từ đầu đến cuối không sót một từ, đến cuối cùng, là về sự xuất hiện đột ngột của người mặc áo choàng đen, quốc vương hừ nhẹ một tiếng, “Người mặc áo choàng thần bí sao?”
Hắn ta cực kỳ chắc chắn rằng người mặc áo choàng thần bí này thuộc về thế lực riêng của Lars, nếu không thì làm sao vừa khéo như vậy, đúng lúc ấy mà cứu Lars, còn nói cái gì mà luôn bảo hộ công tước Lars.
Lars thực sự không đơn giản.
Về khả năng bổ não đặc biệt của quốc vương bệ hạ, những người khác không một chút hay biết, hắn ta nằm trằn trọc trên giường, luôn cảm thấy ngôi vị của mình một ngày nào đó sẽ không giữ được, đến mức rất lâu sau vẫn không thể ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Oledo thức dậy trước Lars, hắn đem chăn đệm bên cạnh Lars sửa sang lại để không ai nhìn ra đã từng có người ngủ qua, sau đó mới cuộn đồ của mình lại, dọn dẹp sang một bên.
Lars đúng lúc tỉnh lại, cậu vặn vẹo cổ 2 lần, chỉ cảm thấy đêm qua ngủ đặc biệt ngon, có thể là vì bên cạnh mình có người canh giữ.
Nghĩ đến Oledo, cậu quay đầu về phía dưới giường, thế nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu, Lars nhăn mày, cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này Oledo có thể đi đâu được, tối hôm qua còn cầu xin ở lại, sáng hôm nay sao lại không thấy đâu.
Lars lạnh mặt, không nói gì mà mặt quần áo vào, cậu đột nhiên cảm thấy một pháp sư cao cấp như hắn quả thật có chút không giống đi theo cậu làm một người nô ɭệ.
Nghe thấy chiếc rèm của lều trại được nhấc lên, ngón tay Lars đang cài cúc áo, sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy Oledo bưng một cái chậu đi vào, hắn dừng ở trước cửa và nói với Lars: “Thưa đại nhân, tôi đem nước rửa mặt đến cho ngài đây”
Lars cúi đầu tiếp tục cài cúc áo màu vàng kim, đáp lại: “Đặt ở trên bàn đi.”
“Vâng thưa đại nhân”
Chờ khi Lars mặc quần áo xong và đi qua, cậu mới đưa tay vào chậu thì kinh ngạc phát hiện ra đây là nước ấm.
Lars mím môi không nói gì.
Khi xuất phát, Oledo quay trở lại đội ngũ, những người bên cạnh nhìn thấy hắn trở về, không ai không thắc mắc công tước đại nhân gọi hắn làm gì, nhưng dù những người này có hỏi gì đi chăng nữa thì Oledo từ đầu đến cuối không nói lấy một lời.
Do đó, các loại tin đồn về Oledo càng lan truyền dữ dội hơn.
Mọi người đều biết Oledo lâm trận thì bỏ chạy, bất kể là những học viên từ học viện đế quốc hay là những người dân thường được chọn, họ cảm thấy hổ thẹn với những hành vi của hắn, họ cho rằng người này phải bị trục xuất ra khỏi quân đội.
Còn Oledo thì không thích nói chuyện, bình thường ở trong đội ngũ không có cảm giác tồn tại, hiện tại nghe những người này nói hắn cũng thờ ơ.
Một số người nói rằng Công tước Lars cố tình bênh vực cho hắn nên hắn có thể tiếp tục ở lại đây.
Tuy nhiên, những người này chỉ sau lưng chế nhạo Oledo, không ai dám làm gì trước mặt hắn.
Lars không thể nghe thấy những lời bên ngoài, cậu ngồi trong xe ngựa và tính toán thời gian, hẳn là chiều nay có thể đến đế quốc Tử Kinh Hoa.
Tử Kinh Hoa giáp với Yaao, nếu không thì quốc vương của Tử Kinh Hoa sao có thể nhìn chăm chăm vào một Yaao nhỏ bé như vậy.
Tử Kinh Hoa có hai quốc bảo, một là gốc cây trăm năm mới nở hoa một lần, hai là cặp công chúa song sinh của quốc vương.
Cặp công chúa đó năm nay cũng mười sáu, nghe nói là xinh đẹp tuyệt trần, trong khoảng thời gian này có vô số hoàng tử cầu hôn.
Lars may mắn gặp được hai nàng công chúa đó, quả thật rất xinh đẹp, nhưng đối với cậu thì bề ngoài mỹ lệ đến đâu cũng là được một bộ xương trắng nâng đỡ mà thôi.
______________________
Lời của Editor: cảm giác chương này hơi ngắn nhờ???