Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 68


Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 68


Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: ASS
~Beta: Bê
Chương 68: Hiện đại du
Hiện tại đang đóng vai là một người chơi nên Bạch Hi Vũ tất nhiên cũng có thể nhìn thấy thông báo này, hắn sửng sốt một hồi, nếu như hắn không hiểu sai ý của từ “Điên loan đảo phượng*” thì….!Hiện tại trong 《 Vô Nhai 》 đã chơi bạo đến mức này rồi ư? Chẳng nhẽ trong game cũng không áp dụng chính sách loại bỏ hoàng đổ độc*, nhà nhà hạnh phúc hay sao?
*Điên loan đảo phượng: phức tạp thì đây là một tư thế lúc giao hoan khi hai người nằm ngược phía nhau, đơn giản thì là tư thế 69 =]]]
*Hoàng đổ độc: Chỉ việc buôn bán, truyền bá thông tin đồi trụy
Liếc mắt nhìn Nam Phong Phù Diêu bên cạnh, đối phương dường như cũng có chút giật mình, hình như là lần đầu gặp phải thông báo này.
Phó Ngạn quay đầu nhìn Bạch Hi Vũ, sau đó ân cần hỏi: “Có cần tôi logout không?”
“……” Câu trả lời kiểu này thì thế bất nào mà thốt ra được!
Nhưng thường vào những lúc như vậy, không nói gì chính là ngầm đồng ý.
Phó Ngạn định rời đi, nhưng lại có thêm một thông báo mới, y nói với Bạch Hi Vũ: “Ảo cảnh vừa mới được thêm vào, hệ thống không cho logout.”
Nói thì là vậy, nhưng có phải thật hay không chỉ có mình y biết.
Nếu Phó Ngạn đã nói như vậy, Bạch Hi Vũ cũng không thể ép buộc người ta rút dây cắm điện, chỉ có thể kiên trì đợi ảo cảnh của Điên Loan Đảo Phượng tải xong.
Năm phút sau, ảo cảnh được thiết lập hoàn chỉnh, trước mắt hai người Phó Ngạn và Bạch Hi Vũ trong nháy mắt đen kịt.
Khi bọn họ mở mắt ra, cảnh tượng liền chuyển đến bên trong ảo cảnh, nơi này ngoài hai người bọn họ ra thì không hề có một người chơi hay NPC nào.
Cảnh tượng trước mắt Bạch Hi Vũ chưa từng thấy bao giờ, chắc đây là nơi thực hiện nhiệm vụ mới của 《 Vô nhai 》.

Bọn họ hiện tại đang ở trong một căn phòng, xung quanh đều rực rỡ một sắc đỏ thẫm của hỉ sự, khăn trải bàn màu đỏ, xà nhà cột nhà đều được thắt dây bông màu đỏ, NPC bố mẹ cũng xuất hiện, nét mặt ai nấy hân hoan, vui mừng, trên tay họ mang một bức tranh lớn…!Ách, trên đó có vẽ 2 con rồng đang quấn quýt lấy nhau, khó bỏ khó phân.
CMN cái ý tưởng quái quỷ gì thế này, đúng ra phải là tranh vẽ long phượng chứ, hoặc là 2 con cá chạch, tại sao lại vẽ hai con rồng? Bạch Hi Vũ cảm thấy như vậy cũng coi là được mở mang hiểu biết rồi.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Phong Phù Diêu bên cạnh, lại vội vàng xem xét lại trang phục mình đang mặc trên người, quả nhiên, hắn và y lúc này đang cùng mang đồ giống nhau, đều là hỉ phục với sắc đỏ thẫm không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Nam Phong Phù Diêu vẫn không hề phản ứng, Bạch Hi Vũ nhịn không được mở miệng hỏi: “Kế tiếp phải làm gì?”
Phó Ngạn cúi đầu, nhìn dưới mặt đất một lúc rồi mới trả lời: “Tôi cũng không biết.”
Thật lâu sau không có ai lên tiếng, Bạch Hi Vũ cũng cảm thấy không khí có chút xấu hổ liền nói: “Loại hỉ phục này thiết kế đẹp ghê ha!”
Nghe xong lời này, Phó Ngạn nhìn sang Bạch Hi Vũ, cẩn thẩn lướt từ đầu đến chân, khóe miệng cong lên một chút, y đáp: “Quả thật rất đẹp.”
Bạch Hi Vũ cảm thấy hình như mình nhìn lầm rồi, hỉ phục này cũng không phải y làm ra, hắn cũng không phải khen y, có gì phải cao hứng thế cơ chứ!
Đứng đây cũng được một lúc lâu rồi mà vẫn không biết ảo cảnh “điên loạn đảo phượng” rốt cuộc là để làm cái gì.
“Đừng nói là cứ như vậy ở không trong này nguyên ngày a.”
Bạch Hi Vũ vừa mới than vãn liền nhận được tin tức từ tổng bộ, ngữ khí dường như không phải từ hệ thống tự động: “Lão Bạch, cậu cứ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của nam chính đi, chúng ta lập tức sẽ đem thông đường mới được sửa tốt đến đón cậu.”
Bạch Hi Vũ rất muốn hỏi có phải nếu hắn không đáp ứng Phó Ngạn, tổng bộ sẽ không thèm đưa hắn quay về, nhưng mà ngẫm lại, phỏng chừng cho dù hắn có phát câu hỏi đi, câu hỏi cũng chỉ có đi mà không có trở về.
Hắn nhìn Phó Ngạn, muốn nói rồi lại thôi, trong đầu cân nhắc tới lui phải nói câu gì đầu tiên, câu gì tiếp theo.

Cuối cùng, hắn quyết định nỏi thật với Phó Ngạn: “Chuyện này, Phó Ngạn, tôi cảm thấy tôi sắp phải đi rồi, anh có muốn tôi giúp anh chuyện gì nữa không?”
Phó Ngạn nghe xong cũng không hề bất ngờ, y mím môi, ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Vũ, rồi lại cúi đầu, chậm rãi mở miệng: “Tôi biết em sớm muốn gì cũng có ngày phải rời đi.” Y tạm dừng một chút, nắm lấy tay Bạch Hi Vũ, nói: “Em giúp tôi hoàn thành ảo cảnh này đi.”
Bạch Hi Vũ cảm thấy nam chính trước mắt hắn thật đúng là tốt bụng, rõ ràng có thể thấy được ảo cảnh trước mắt tiêu tốn khá nhiều vật phẩm, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục, đại khái là nhân nhượng với y một lần.

Bạch Hi Vũ gật gật đầu, đáp: “Đi thôi.”
Nhưng hắn vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng phảo nổ đoàng đoàng, hắn quay đầu về phía cửa chính, một đống NPC lớn nhỏ từ bên ngoài chạy vào, vây quanh hắn và Phó Ngạn.
WTF???
Bạch Hi Vũ hoang mang, sau đó liếc mắt nhìn Phó Ngạn, trên mặt y cũng là biểu tình y hệt.
Một bác gái mang cẩm bào màu đỏ đến bên Bạch Hi Vũ nói với hắn: “Công tử, giờ lành đã đến rồi, mau nhanh chuẩn bị để bái đường đi.”

Bạch HI Vũ trợn mắt ngạc nhiên, thân thủ nhanh nhẹn chặn lại bàn tay của npc: “Chờ chút, trước tiên phải nói cho tôi biết đây là loại tình huống gì đã.”
Không phải NPC nào cũng có khả năng ứng đáp câu hỏi, họ làm sao nghe hiểu được câu hỏi của Bạch Hi Vũ, nàng vẫn tiếp tục hối thúc: “Nhanh lên đi công tử, chút nữa là qua giờ lành đó!” Bác gái vung tay lên , phía sau một đống người dùng sức đẩy Bạch Hi Vũ ra khỏi cửa, bên kia Phó Ngạn cũng chịu cảnh y như vậy.
Có người bên cạnh cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa ——”
Bạch Hi Vũ bị người đè thắt lưng quỳ xuống, cùng Phó Ngạn lạy tạ cái đầu tiên.
Thấy nhóm bác gái định tiến đến, Bạch Hi Vũ vội vàng xua tay: “Được rồi được rồi, để tự tôi làm, tự tôi làm.”
Bạch Hi Vũ ngược lại cảm thấy hắn muốn rời đi ngay lập tức, nhưng phối hợp một chút cũng chưa chắc không thể, huống hồ vừa náy hắn cũng đã đáp ứng với Phó Ngạn sẽ cùng hắn đi hết ảo cảnh của Điên Loan Đảo Phượng này.
“Nhị bái cao đường ——” Bạch Hi Vũ lén ngước mắt nhìn một cái, thấy phụ mẫu song thân vẫn còn đứng đó chứ không ngồi, liền cảm khái ảo cảnh “Điên loạn đảo phượng” này còn cần phải cải tiến nhiều a~!
“Phu thê giao bái ——”
Bạch Hi Vũ bị câu “Phu thê giao bái” này khiến cho cúc hoa căng thẳng, lần trước ở hắn rơi vào trạng thái này chính là khi hắn nghe được nữ chính nào đó hát bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》(1).
“Kết thúc buổi lễ!”
“Đưa vào động phòng ——”
Bọn họ bị một đám NPC đẩy đến phòng tân hôn, vừa mới bước vào, cửa phòng liền bị người ở bên ngoài đóng lại, sau đó còn nghe thấy tiếng cạch cạch của chìa khóa.
Bạch Hi Vũ đứng ở giữa phòng, Phó Ngạn thì tùy ý ngồi xuống cái bàn bên cạnh, Bạch Hi Vũ hỏi: “Ách…!trình tự kế tiếp phải làm gì nữa đây?”
Phó Ngạn ngồi bên cạnh bàn, cầm lấy bầu rượu trên bàn rót ra hai cái chén, nói với hắn: “Lại đây, trước tiên phải uống rượu giao bôi.”
Bạch Hi Vũ cũng không có biểu tình gì khác thường, trực tiếp ngồi xuống đối diện Phó Ngạn, cầm chén rượu lên muốn uống.
Lúc đó lại bị Phó Ngạn cản lại, y lặp lại lần nữa: “Tôi nói đây là rượu giao bôi.”
Rượu giao bôi thì rượu giao bôi chứ, cần gì phải để ý đến hình thức, dù sao cũng không phải loại mê hồn rượu.
Không thể không nói, Bạch Hi Vũ vĩnh viễn là một tên rất flag*!
*flag: Theo vốn tiếng Anh của mình thì flag ngoài nghĩa là lá cờ thì còn có nghĩa động từ là làm suy yếu, bị lả đi, nhạt nhẽo đi hoặc là một sự kiến đánh dấu mốc.


Trong các nghĩa trên thì mình không thấy nghĩa nào hợp ở đây cả nên để nguyên, có thể đó là tiếng lóng hoặc ngôn ngữ mạng mà mình hông biết.

Reader hảo tâm nào đi qua mà biết thì nhắc mình nhé =]]
Hai người vòng tay qua nhau.

đem chén rượu uống một hơi cạn sạch
“Rượu này…” Mới vừa uống xong Bạch Hi Vũ liền cảm thấy thân thể của chính mình có chút mất khống chế, các số liệu của hắn bị nhiễu mà hiển thị loạn xạ, trong trò chơi cũng có thể uống say ư? Nội tâm Bạch Hi Vũ như bị chó cắn.
“Làm sao vậy?” Phó Ngạn sốt sắng hỏi han.
“Không có gì…” Vừa nói xong, trước mắt hắn tối sầm, cả người nằm úp sấp trên mặt bàn.
Phó Ngạn nhìn thoáng qua bầu rượu đặt trên bàn, đột nhiên nở một nụ cười đầy thâm thúy.

Y đứng lên đi đến phía sau Bạch Hi Vũ, một tay đỡ một tay ôm rồi nâng đến bên giường.

Y vươn tay chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại còn vương chút nước của Bạch Hi Vũ, cúi người ngậm lấy bờ môi hắn, đầu lưỡi thăm dò tiến vào trong khoang miệng Bạch Hi Vũ, ở bên trong cẩn thận mà khuấy đảo..
Nhưng vì cũng không phải là ở hiện thực, nên thân mật và hôn môi sẽ không có cảm giác gì lắm, qua một hồi, Phó Ngạn mới chịu buông ra.
“Tiếu Bạch?” Y nhẹ nhàng gọi bên tai Bạch Hi Vũ: “Tiểu Bạch em có nghe thấy không?”
Bạch Hi Vũ nghe có người gọi hắn, từ từ mở mắt ra, người trước mắt hắn dường như thay đổi sang một bộ dáng khác, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ?”
Nụ cười trên khóe miệng Phó Ngạn tựa hồ lại càng thêm cay đắng, y đáp: “Là sư phụ.”
“A…” Nhưng biểu tình trên mặt Bạch Hi Vũ dần dần trở nên lạnh xuống, hắn quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn lại người trước mặt này.
Phó Ngạn không hề mở miệng gọi hắn, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường.
Một lúc sau, thấy Bạch Hi Vũ thiếp đi, y mới nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy người đang ngủ say vào trong lồng ngực mình.
————
Lúc Bạch Hi Vũ tỉnh lại, ảo cảnh “điên loan đảo phượng” du hành một ngày đã chấm dứt, đối với loại chuyện uống rượu trong trò chơi này, Bạch Hi Vũ thầm nghĩ muốn nói với tổng bộ thiết kế 《 Vô nhai 》một câu: “Ông nội ngươi!”

Đêm thất tịch cuối cùng cũng qua, trên kênh thế giới một đám người chơi đang khóc thét.
[Thế giới] Phân hóa học đen ăn phân hóa học trắng: vì sao người ta hoàn thành nhiệm vụ liền có thể tiến vào ảo cảnh “điên loan đảo phượng”? Tôi hoàn thành xong lại chỉ cho có mỗi con chim khách! Cảm giác không thể yêu nổi!
[Thế giới] Phong Tử Lâu: Lầu trên bình tĩnh, tui đến bây giờ cũng chưa hoàn thành được nhiệm vụ, đậu tương tư bên sông Huyên Vĩ kia đều bị bứt trụi, tôi còn chưa được nhìn chứ đừng nói là hái.
[Thế giới] Trời chiều dài vô hạn: Ta được tặng tới 3 con chim khách rồi, nhưng không hề hiện ra ảo cảnh “điên loan đảo phượng”!
[Thế giới] Hương Hương: Là Bạch Hi Vũ! Không phải Trầm Nhạc!
[Thế giới] Loạn vì giai nhân: Kỳ thật ta muốn biết trong ảo cảnh đó có cái khỉ gì?

.

.

.

.

.
Bạch Hi Vũ nhìn trên đỉnh đầu mình hiện ra một chuỗi: “Tình duyên của Nam Phong Phù Diêu”, cảm giác chính mình đã bị Phó Ngạn lừa vào tay rồi.
Mà càng đáng sợ hơn chính là, tổng bộ rác rưởi kia cũng bắt đầu chơi đểu hắn, bởi vì từ sau khi đi hết ảo cảnh cùng với Nam Phong Phù Diêu xong, Bạch Hi Vũ bi ai phát hiện, tổng bộ hình như lại vừa cho hắn vào sổ đen rồi.
Tổng bộ phế vật, mau hoàn đi a!
(1)Minh nguyệt kỷ thì hữu: Chính là bài “Thủy điệu ca đầu” của Thượng Quan Tử Luyến hát đó :)))
Link nghe nhạc:
~ Bê: Hmm uống rượu trong game cũng say được thì đúng là thần kỳ nha~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.