Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 53
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: ASS
~Beta: Bê
Chương 53: Kết tóc thụ trường sinh
Đọc lướt qua nội dung trong quyển sách, Bạch Hi Vũ muốn bùng cháy ngay lập tức, vẻ mặt hắn như không thể tin vào mắt mình.
Mông lung như một trò đùa! Ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc bảy năm qua Thanh Nhai đã trải qua cái gì không?
Trong sách là tấm hình một đôi nam nữ đang trong tư thế hoan ái triền miên, bức tranh vẽ rõ nét đến từng chi tiết nhỏ, hắn hoảng hốt lật thêm vài trang nữa, vẫn là những hình ảnh như vậy, đổi qua rất nhều tư thế khác nhau, hơn nữa càng ngày càng vượt quá chừng mực.
Bạch Hi Vũ xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, ho khụ khụ hai tiếng, rồi nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống.
Hắn trộm liếc Thanh Nhai một chút, rồi lại sợ hãi cúi đầu, Bạch Hi Vũ tự mình suy nghĩ một chút, dù sao Thanh Nhai cũng là một nam nhân, từng xem qua mấy thứ như này cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Bạch Hi Vũ không thể hiểu được Thanh Nhai sư phụ lạnh lùng, trong trẻo như vậy sao có thể xem mấy cuốn sách như vậy chứ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thanh Nhai buông quyển sách trên tay xuống, nhìn thấy đối diện mình là vẻ mặt rối rắm của Bạch Hi Vũ, y mới giải thích: “Vi sư đi theo chưởng môn mượn mấy cuốn sách về chữa trị nội đan.”
“Đồ đệ đã biết.” Bạch Hi Vũ liên tục gật đầu, ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong mắt không có một chút chân thành nào.
Thanh Nhai cũng biết Bạch Hi Vũ là đang ứng phó với mình, y cầm ngọn đèn đem đến trước mắt Bạch Hi Vũ, nói với hắn: “Ngươi cầm quyển sách đó xem từ đầu đến cuối đi.”
Bạch Hi Vũ cười gượng, lắp bắp: “Cái này…!con không…!không xem được, sư phụ.”
Thanh Nhai trầm mặt, nói: “Vi sư cho xem thì ngươi mau xem.”
Tuy hắn biết Thanh Nhai sẽ không đến mức vì chuyện một quyển sách mà nổi giận, Bạch Hi Vũ vẫn cầm quyển sách lên, hắn xem mà trong bụng đang chửi rủa con mẹ nó đây mà là sách chữa trị nội đan thì ông đây có mà đi đầu xuống đất.
Trang đầu có ghi: nếu đem nội đan của chính mình giao hợp với đối phương thì có thể tạo ra một nội đan mới từ cơ thể của đối phương.
Cuối sách còn chú thích thêm: “Khi giao hợp cần phải bảo trì tư thế.”
Sau khi xem xong, Bạch Hi Vũ bị dọa đến trợn mắt há mồm, nhưng nếu là mượn từ chỗ của chưởng môn thì chắc là thứ có thể tin cậy được.
Nhưng nếu tin cậy được phải trải qua thực tiễn, con mẹ nó vậy ai có thể giúp ta khảo nghiệm được đây?
Hắn gấp sách lại, liền nhìn xem thử tác giả của cuốn này là ai, sau đó liền thấy hai chữ “Vô Danh” to đùng phía sau.
Xem ra tác giả của quyển sách này vẫn còn biết giữ gìn chút mặt mũi cho mình.
Ha ha, đúng là tên chết nhát, có gan soạn ra nhưng lại không dám nhận.
“Sư phụ, người không phải muốn sử dụng phương pháp này chứ?” Bạch Hi Vũ đặt sách sang một bên, vẻ mặt đầy khoa trương mà nói: “Con hoài nghi quyển sách này chính là do Chưởng môn lén mua ở một sạp hàng nào đó chuyên bán sách đen.
“
“Ăn nói lung tung.” Thanh Nhai cười nhẹ, gõ đầu Bạch Hi Vũ, sau đó đem ngọn nến chuyển qua chỗ mình, tiếp tục nghiên cứu biện pháp chữa trị nội đan.
Xem ra chính sư phụ cũng mang một chút hoài nghi về đống sách này, hắn mới yên lòng đôi chút.
Chỉ có điều, Thanh Nhai vẫn chưa nói ra y muốn chữa trị nội đan cho Bạch Hi Vũ như thế nào mà thôi.
————
Ba ngày sau, Hoa Tử Nhiễm tiêu sái trở về.
Bởi vì một phút anh hùng trong lúc một mình ra ngoài, bị trưởng lão ở Hình đường phạt ở trong Tư Quá Nhai điện nửa tháng.
“Sư phụ.” Hoa Tử Nhiễm quỳ gối trước Thanh Nhai, nàng cúi đầu, nói rằng ngày mai sẽ đến Tư Quá Nhai, hôm nay liền trở về báo với Thanh Nhai một tiếng.
“Đi đi.” Thanh âm vẫn như trước đầy lãnh đạm, Hoa Tử Nhiễm thật sự muốn biết trên thế gian này trừ Nguyên Khê ra, còn ai có thể gỡ được lớp mặt nạ băng lãnh của sư phụ xuống đây.
Nhưng nàng cũng thừa biết, người đó vĩnh viễn không phải là nàng, cũng có lúc nàng hi vọng, nhưng hiện tại thì đành phải chấp nhận sự thật này.
Thanh Nhai nói: “Nhớ phải chuẩn bị quần áo chống rét nhiều một chút.”
“Tạ ơn sư phụ.”
Hoa Tử Nhiễm không ngờ tới Thanh Nhai có thể nói ra câu này, nàng kinh hỉ ngẩng đầu, đối diện vẫn là gương mặt không chút biểu tình của sư phụ.
“Quay về đi.”
“Vâng.”
Chờ đến khi Hoa Tử Nhiễm đã rời đi, Bạch Hi Vũ từ trong đi ra, hắn hỏi Thanh Nhai: “Nguyên Hành sư muội một mình ở Tư Quá Nhai nửa tháng sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Tư Quá Nhai luôn có người trông coi.” Thanh Nhai không muốn cùng Bạch Hi Vũ thảo luận về chuyện của Hoa Tử Nhiễm, liền hỏi hắn: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Bạch Hi Vũ nghĩ, nhất thời không biết được muốn ăn cái gì, liền đáp: “Sư phụ cứ theo ý người là được rồi.”
Sau đó hắn phải đối mặt với một bàn ăn đầy khoai tây sợi, cà hấp, rau chân vịt…!chỉ có thể câm nín mà ăn.
————
Đêm dài đằng đẵng, bóng tối bao trùm, gió lạnh thổi qua rừng trúc, lướt qua dãy hoa biển, mang theo tiếng ve mùa hạ tan vào trong gió.
“Diệp Trăn Linh, ngươi thật sự nhớ rõ tất cả phải không?”
“Ngươi nhớ rõ các sư phụ, sư bá của mình, rốt cuộc là chết khi nào không?”
“Ngươi có nhớ rõ ngày kia sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Ngươi có nhớ được cuối cùng còn có ai hay không?”
“…….”
“Diệp Trăn Linh, ngươi vì cái gì mà sống lại được?”
Diệp Trăn Linh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng ngơ ngác ngồi trên giường, nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài tên má, thanh âm của nam tử kia cứ mãi quanh quẩn trong đầu của nàng.
Chuyện này…
Nàng nhớ rõ đó là ván cờ sinh tử ngày hai mươi ba tháng bảy, tông môn của nàng, sư phụ của nàng, tất cả đều bị hủy diệt.
Nàng chỉ nhớ ma tôn Kiền Diệu đừng giữa không trung, hắn vung áo choàng trên người xuống, trong nháy mắt trời đất tối đen mịt mù rồi chìm dần trong biển máu.
Giọng nói của Kiền Diệu rõ mồn một, hắn nói: “Đem Nhiễm Nhi giao ra đây, bản tôn còn để các ngươi chết toàn thây!”
Vậy ngày đó là hai mươi ba tháng bảy của khi nào?
Diệp Trăn Linh ôm đầu, rốt cuộc nàng đã bỏ sót điều gì? Nàng vì sao lại được sống lại? Nếu không có Hoa Tử Nhiễm, có phải hết thảy những ác mộng đó sẽ không bao giờ xảy ra?
Nguyên Khê sư huynh, huynh tới nói cho ta, có được không?
————
Tư Quá Nhai.
Hỏa Tử Nhiễm đã ở đây được bảy ngày, tối hôm qua vừa có một cơn mưa thu ngang qua, trong Tư Quá Nhai càng thêm rét lạnh.
Cũng may nghe được lời dặn của Thanh Nhai, nàng liền chuẩn bị không ít quần áo chống rét, nên bây giờ không cảm thấy quá lạnh.
Có một tiểu cô nương đi đến nói với đám người trông coi: “Nguyên Cơ sư huynh ăn no rồi, nên mới bảo ta đem đến đưa cho Nguyên Hành sư tỷ một chút đồ ăn.”
“Lệnh bài của ngươi đâu?”
“Đây.” Tiểu cô nương lấy từ trong lòng ngực, đưa cho tên canh gác.
Hắn xem qua rồi buông tay: “Đi vào trong đi.”
“Nguyên Hành sư tỷ, cho người.” Tiểu cô nương đặt hộp cơm ở ngoài phòng tạm giam, trông thấy Hoa Tử Nhiễm cầm hộp cơm đem vào bên trong.
Qua chừng một khắc, Hoa Tử Nhiễm liền đem một hộp cơm trống không đặt lại chỗ cũ.
Sau khi đi vào, tiểu cô nương nhìn thấy hộp cơm trống không trước mặt mình, nở một nụ cười quỷ dị.
Tiểu cô nương đi ra khỏi Tư Quá Nhai, nàng trốn vào một bụi cây bên đường, tháo mặt nạ xuống, đằng sau lớp mặt nạ, chính là Diệp Trăn Linh.
Nàng đã lừa được lệnh bài của Nguyên Cơ, hạ độc tịnh nguyên tán vào đồ ăn trong đồ ăn, loại độc này khi trúng phải sẽ làm cho tâm ma của người dùng tăng lên, nghe nói Hoa Tử Nhiễm bây giờ đang là Tích Cốc hậu kỳ, sau đó sẽ gia nhập kim đan, dùng phải tịnh nguyên tán sau này sợ là muốn sống cũng không được.
Về phía mọi người cũng sẽ cho rằng nàng ở Tư Quá Nhai tẩu hỏa nhập ma, mới tự kết liễu đời mình.
Thực xin lỗi, Nguyên Khê sư huynh…!Trăn Linh dường như đã trở thành người xấu rồi…
Diệp Trăn Linh bỗng nhiên vứt độc dược trong tay sang một bên, nàng quỳ xuống đất ôm đầu khóc rống lên.
Hoa Tử Nhiễm ăn xong, chưa qua nửa canh giờ thì cảm thấy một luồng khí nóng bức dâng lên đan điền, mới vội vàng đổi sang tư thế ngồi xếp bằng.
Nàng biết chình mình đã đến kỳ đột phá Tích Cốc, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.
Kế tiếp sẽ là kết đan, Hoa Tử Nhiễm nhắm mặt lại, cắn chặt môi, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Bên ngoài Tư Quá Nhai.
Đám lính gác ngăn Bạch Hi Vũ lại, nói: “Nơi đây là Tư Quá Nhai, người vô sự miễn vào.”
Mấy năm trước hắn cũng từng đi đến Tư Qua Nhai, không ngờ mới qua vài năm, ngay cả Tư Quá Nhai cũng đổi người rồi.
Hiện tại cũng không phải lúc cảm thán cảnh còn người mất, hắn đưa tay lên, đem bột phấn màu trắng tung lên không trung.
Tên lính gác vừa định đưa tay che mũi, đáng tiếc khi tay vừa đưa lên liền trúng độc mà ngã xuống.
Bạch Hi Vũ cúi đầu quan sát xung quanh, thở dài một hơi, tuy nói Tư Quá Nhai cũng không phải là nơi quan trọng gì, nhưng cũng nên đổi một đám lính gác có kinh nghiệm hơn xíu đi.
Trong phòng tạm giam, Hoa Tử Nhiễm vẫn như trước nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nàng đỏ bừng, răng nén chặt với nhau đến mức rung động, quần áo trên người ướt đãm mồ hôi.
Nàng dường như đang ở một nơi nào đó, trong chốc lát lại kêu lên một tiếng: “Nãi nãi, nãi nãi.”
Một lúc sau lại kêu lên: “Sư phụ.”, sau đó còn kèm theo hai tiếng: “Thanh Nhai.”
Bạch Hi Vũ đứng bên ngoài, nhìn thấy Hoa Tử Nhiễm trong phòng tạm giam đang tẩu hỏa nhập ma, hắn sờ sờ cằm, nữ chính này tâm ma thực sự rất phức tạp.
“Hoa Tử Nhiễm…!Hoa Tử Nhiễm…” Bạch Hi Vũ gọi to mấy tiếng, nhưng nàng không có phản ứng gì, nàng đang đắm chìm trong thế giới tâm ma mình tự kiến tạo nên, không còn màng đến cái gì nữa.
Gọi như vậy cũng không có tác dụng gì.
Bạch Hi Vũ không thể nhắm mắt làm ngơ, liền thay đổi âm điệu, hướng người bên trong gọi mấy tiếng: “Cháu, cháu ơi…”
Hoa Tử Nhiễm lúc này mới có chút phản ứng, nàng thì thào gọi: “Nãi nãi..”
“Nãi nãi, nãi nãi, con hận bọn chúng, tất cả bọn chúng đều phải chết.”
“Cháu của ta, ta không hi vọng con cứ mãi mang hận mà sống, nãi nãi chỉ mong con được vui vẻ.”
“Nhưng mà nãi nãi, con không có cách nào vui vẻ được, con sẽ nhớ người, con muốn sư phụ, nhưng một chút cũng không chiếm được y.”
“Cháu ngoan, vì sao lại phải chấp nhất thứ mà mình không có được? Nếu con không có cái đó, cũng còn rất nhiều thứ tốt đẹp hơn a.”
….
Một hồi lâu sau, hai “bà cháu” lại nói đến Thanh Nhai, Bạch Hi Vũ giả giọng đến khô lưỡi, mà Hoa Tử Nhiễm cuối cùng cũng dần bình phục trở lại.
May thay lần trước Thanh Nhai đã từng khai trừ tâm ma của nàng, nếu không lần này Bạch Hi Vũ muốn cứu cũng không được.
Sau đó, nàng mở mắt tình dậy, liếc nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng mắt đặt trên người Bạch Hi Vũ đang đứng bên ngoài song sắt, nàng nhìn khuôn mặt nam tử mang mặt nạ che nửa mặt đứng bên ngoài, chỉ lộ ra đường nét chiếc cằm thanh tú.
Nàng hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Tố Quân Kiếm phía sau lưng nàng giật giật không ngừng, có vẻ đang hưng phấn, hiện tại nàng không thể nói chuyện với trường kiếm của mình được, chỉ có thể cho rằng bởi vì bản thân kết đan thành công nên kiếm của nàng mới cao hứng như vậy.
Bạch Hi Vũ vừa gặp đã nghe thấy câu hỏi này của Hoa Tử Nhiễm liền ngớ người, nghĩ lại đã lâu hắn không còn giả trang nữa, liền quay lưng về phía nàng, ánh trăng chiếu trên mặt nạ màu trắng của hắn đầy kì ảo.
Bạch Hi Vũ thở dài một tiếng rồi nói với nàng: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là…!ngươi lúc nào cũng phải nhớ rõ bản thân là ai.”
Hoa Tử Nhiễm cúi mặt, cung kính đáp: “Lời của tiền bối, Nguyên Hành xin nhớ kĩ.”
Bạch Hi Vũ thở dài: “Ta đi đây, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”
“Đa tạ tiền bối.”
Dặn xong hắn xoay người đi về hướng Nhai Hạ, vừa đi vừa ngâm:
“Thiên sắc tựa bạch ngọc
Ngũ thành thập nhị lâu.
Tiên nhân xoa đỉnh đầu
Kết tóc thụ trường sinh…”
Hoa Tử Nhiễm nhìn thấy bóng dáng của nam tử dưới ánh trăng càng lúc càng xa, cuối cùng hóa thành một điểm đen rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng cảm giác như chính mình đã từng gặp qua năm tử này một lần rồi, những nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được là đã gặp ở đâu, khi nào.
Nàng tự sờ đầu mình, ngây ngô cười ngốc.
Có lẽ đối phương thực sự là tiên nhân rồi.
————
Hằng Vụ phong
Bạch Hi Vũ lén lút đi về phía Thính Vũ Các của mình, trên người không có nửa điểm gì của người giả trang khi nãy.
Thấy Thanh Nhai đang đứng trước Thính Vũ Các, ánh trăng chiếu trên thân ảnh y như dài vô hạn, nhìn thấy Bạch Hi Vũ đi đến, y liền quay đầu hỏi hắn: “Nguyên Khê, con đi đâu vậy?”
Trong giọng nói tựa hồ còn mang theo một chút sợ hãi không thể tra ra được.
~ Bê: Đờ mờ ông ma tôn nói không obsess chỉ vì 1 đứa con gái xong cuối cùng đánh sạt cả tông môn người ta chỉ vì Nhiễm Nhi! Thứ trước sau không như một!