Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 33
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Thảo
~Beta: Bê
Chương 33: Xuyên qua cổ đại
Bạch Hi Vũ sau khi đến Bách Hi cung, hắn liền đuổi hết các cung nữ xung quanh ra, một mình ngồi trước bàn trang điểm.
Nhìn bóng người mơ hồ trong gương, hắn khẽ thở dài, cầm lên đủ mọi loại son phấn trước mặt.
Hắn đã có một thời gian dài không giả trang làm nữ, lần đầu tiên khoác vào nữ trang là thời điểm làm đám cưới với Mạnh Tĩnh.
Khi đó hắn mặc hỉ phục đỏ rực, trên đầu mang mũ phượng điểm đầy trân châu đá quý, cùng Mạnh Tĩnh bái thiên địa, vào động phòng, sau đó…!Mạnh Tĩnh liền vứt hắn ở một mình, không biết đã chạy tới nơi nào.
Cảm tạ trời đất!
Vốn số lần Bạch quý phi có thể thấy được Mạnh Tĩnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng qua bây giờ kịch tình phát triển quá mức quỷ dị, Mạnh Tĩnh còn đem Thượng Quan Tử Luyến an bài ở Cẩm Duyên cung, mà Bạch quý phi là một người đàn bà vừa không có đầu óc lại vừa hung dữ hay ghen, lúc này làm sao có thể không xuất hiện được!
Bạch Hi Vũ tay liên tục trát đầy phấn son, trong lòng lại cảm khái mình càng ngày càng ẻo lả! Ngày nào đó sau khi rời khỏi thế giới này, nhất định hắn phải tìm về khí khái đàn ông của mình.
(Bê: Chỉ e là không nổi….)
Đợi Bạch Hi Vũ trang điểm xong, trở thành một mỹ nhân kiều diễm như lửa, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn đầy si tình.
Đáng tiếc hoàng đế bị mù mắt rồi, không thấy được.
Nói chung vẫn phải cảm tạ trời đất!
…………………………….
Cẩm Duyên cung vốn không phải chỗ gì tốt đẹp, nếu không Mạnh Tĩnh đã không hạ lệnh đem Thượng Quan Tử Luyến nhốt ở đây.
Vốn mấy năm trước, y định len lén xây một tòa địa lao (nhà tù) ở chỗ này, nhưng sau đó, vì đủ loại nguyên nhân, không thể không buông tha ý tưởng này.
Bây giờ dùng để giam mấy người kia hóa ra lại rất phù hợp, thiên lao gì đó đi đi về về, thật sự quá mất thì giờ, chi bằng đến Cẩm Duyên cung cho bớt chuyện.
Mạnh Tĩnh đẩy cửa đại điện Cẩm Duyên cung, đi thẳng vào.
Bên trong, bốn người Thượng Quan Tử Luyến bị tách ra, treo lên những cây cột lớn màu đỏ thắm, trải qua một đêm dằn vặt, từng người đầu rủ thấp, nhìn qua ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Người đầu tiên nhận ra có người đến, chính là người đã từng luyện võ, Lãnh Tư Tà.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, Mạnh Tĩnh liền đi đến trước mặt hắn, Lãnh Tư Tà khàn giọng lạnh lùng hỏi: “Hoàng đế đến đây là muốn làm gì ?”
Mạnh Tĩnh đứng trước mặt Lãnh Tư Tà, trầm giọng hỏi: “Hôm qua ngươi nói với trẫm, thuốc trên ám khí kia chỉ khiến người mê man một đoạn thời gian?”
Nghe lời này, trong nháy mắt Lãnh Tư Tà cảm thấy thật oan uổng, tạm thời hắn còn chưa có lá gan mưu sát hoàng đế đương triều, hôm qua ám khí hắn bắn ra cũng chỉ tẩm ít thuốc mê.
Nếu như kiến thức của hắn nhiều hơn một chút, trình độ ngôn ngữ phong phú hơn một chút, hắn sẽ hiểu, hắn bây giờ là đang bị Bạch Hi Vũ vu oan giáng họa.
(Bê: Ẻm giả ốm đó :)))
Lãnh Tư Tà nhìn Mạnh Tĩnh nói: “Bổn tọa không biết, bổn tọa làm người thỏa đáng, việc bổn tọa không làm, bổn tọa sẽ không nhận.”
Mạnh Tĩnh cười nhẹ, trong đại điện rộng lớn lại nghe thật rõ ràng, còn có chút âm u.
Y hướng về phía Lãnh Tư Tà, nói: “Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt trẫm.”
Thượng Quan Tử Luyến bị trói bên cạnh cũng dần tỉnh táo lại, nàng trong nháy mắt xác định được thân phận của tên công tử tuấn mỹ cách đó không xa, liền mở miệng tham gia, lên tiếng thanh minh: “Mạnh công tử, A Tà nếu nói hắn không làm, thì chắc chắn…”
Mạnh Tĩnh trực tiếp cắt đứt lời nói của Thượng Quan Tử Luyến, nói với nàng:” Thượng Quan tiểu thư, trẫm nghĩ ngươi hẳn đã rõ ràng, bây giờ ngươi nên gọi trẫm là gì.”
“Ta…!Hoàng thượng.” Thượng Quan Tử Luyến thời điểm gọi ra một tiếng hoàng thượng này, trên mặt mang theo vẻ thiếu nữ hoài xuân tựa như thẹn thùng, nhưng Mạnh Tĩnh cũng chỉ cảm thấy chán ghét.
Bộ dáng này! Lại là cái bộ dáng này! Khi y còn bé, y đã gặp qua rất nhiều gương mặt như hoa như ngọc bày ra bộ dáng này, sau lưng lại không biết ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện nhớp nhúa bẩn thỉu.
Khuôn mặt y nhất thời lạnh xuống, xoay người rời khỏi Cẩm Duyên cung.
Nếu Lãnh Tư Tà không nói láo, vậy thì Hi Vũ là xảy ra chuyện gì?
Bạch Hi Vũ ở bên kia biết được Mạnh Tĩnh rời khỏi Cẩm Duyên cung liền trở lại tẩm cung của mình, lập tức tháo trang sức, thay quần áo, dọc theo đường mòn vội vã chạy đến tẩm cung của Mạnh Tĩnh.
Bạch Hi Vũ nằm trên giường không bao lâu thì Mạnh Tĩnh liền trở lại, hắn ngồi xuống bên mép giường Bạch Hi Vũ, thấy người trên giường vẫn đang ngủ say, nhưng gương mặt lại đỏ ửng, Mạnh Tĩnh không kiềm được nhíu mày: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Bạch Hi Vũ lúc này không giám tỉnh, rất sợ Mạnh Tĩnh sẽ phát hiện ra cái gì.
Chờ một lát sau, Mạnh Tĩnh nhìn thấy đỏ ửng trên mặt Bạch Hi Vũ dần biến mất, mới có chút yên lòng, đi đến bên cạnh bắt đầu duyệt tấu chương.
Bạch Hi Vũ hôm nay ở tẩm cung và Cẩm Duyên cung lăn qua lăn lại không ít, vốn định giả vờ, không ngờ lại ngủ thật.
Một lần này, hắn ngủ liền mấy ngày không dậy, Mạnh Tĩnh vì hắn gần như lật tung cả thái y viện lên, nhưng vẫn hoàn toàn không có được kết quả vừa ý.
Lảnh Tư Tà tuyệt không thừa nhận hắn ở trên ám khí hạ thêm bất cứ cái gì.
Mạnh Tĩnh cũng đã tin bảy tám phần, nên sau đó hắn đi Cẩm Duyên cung, không phải vì vu tội cho Lãnh Tư Tà, mà là nhờ Tả Liêm giúp đỡ.
Cái danh thần y trên giang hồ, mặc dù không đáng tin, nhưng đối phương chắc chắn phải có chút bản lĩnh.
Mạnh Tĩnh nhiều ngày liền đều đi đến Cẩm Duyên cung như vậy, dù Bạch quý phi là một người mù cũng phải phát hiện, nhưng nàng lại không hề đi náo loạn, bấy giờ liền cho người ta cảm giác có chút không bình thường.
Mặc dù cái thế giới này đến bây giờ trừ nữ chính và nhân vật quần chúng ra thì đã không còn bao nhiêu người bình thường nữa rồi.
Trong Cẩm Duyên cung, lúc Mạnh Tĩnh đang cùng Tả Liêm tham khảo bệnh tình của Bạch Hi Vũ, cửa điện bỗng bị người đẩy ra.
Vô số ánh sáng tràn vào, chiếu lên một bóng dáng diễm lệ, một cô gái cao gầy trẻ tuổi tiến vào.
Nàng mặc một bộ váy dài đỏ thẫm, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng màu tím, từ cửa chậm rãi đi vào, đến trước mặt Mạnh Tĩnh thì quỳ gối hành lễ, thanh âm mềm mại, nói: “Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.
Mạnh Tĩnh gương mặt bình tĩnh, nhìn Bạch quý phi trước mặt, cũng không cho nàng đứng dậy, hỏi:” Sao ngươi lại đến đây?”
Bạch quý phi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp thấy bệ hạ mấy ngày nay toàn tới Cẩm Duyên cung, lại không hề đến xem thần thiếp, thần thiếp nhớ hoàng thượng, cho nên tới đây để nhìn một chút.”
Trong thanh âm của nàng, tựa hồ còn kèm theo vô vàn ủy khuất cùng ai oán, nhưng Mạnh Tĩnh vẫn không hề bị lay động chút nào.
Lúc này Thượng Quan Tử Luyến ngồi bên cạnh lại lên giọng với Bạch Quý phi, nói: “Ngươi là người nào? Hoàng Thượng đến đâu thì có liên quan gì tới ngươi?” (Bê: Ơ con này ăn phải gan hùm hay sao mà miệng lưỡi bạo ghê thế?)
Bạch Quý phi vốn đã vì Mạnh Tĩnh không thèm để ý nàng, trong lòng đang nén giận, lúc này thêm Thượng Quan Tử Luyến kích thích, Bạch Quý phi liền cả giận, đứng lên chỉ thẳng vào mặt Thượng Quan Tử Luyến, hỏi Mạnh Tĩnh: “Bệ hạ, đây chính là tiểu yêu tinh đã mê hoặc người đúng không?”
Mạnh Tĩnh nhàn nhạt đáp: “Chuyện của trẫm, không khiến ngươi xen vào.” Y dường như không thấy Bạch quý phi sau khi nghe được câu nói đó, khuôn mặt trong nháy mắt không còn chút huyết sắc, cả người sững sờ, hoàn toàn không dám tin Mạnh Tĩnh sẽ nói ra những lời này.
Mạnh Tĩnh sau đó liền bồi thêm một câu: “Theo trẫm nhớ thì, bây giờ ngươi vẫn còn đang trong thời gian cấm túc.”