Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 109: Tây Huyễn 19


Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 109: Tây Huyễn 19


Thân thể Oledo hơi cứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lars đang quay lưng lại về phía hắn rồi cởi cúc áo trước ngực, hắn lại vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Vâng thưa chủ nhân.”
Lars nhanh chóng cởϊ áσ khoác, tiện tay ném lên móc áo bên cạnh, tiếp theo là áo sơ mi.
Ánh mắt của Oledo dán chặt vào người Lars, nhưng Lars hoàn toàn không nhận ra.
Oledo không dám phát ra tiếng động, vì sợ rằng hắn sẽ làm cho vị đại nhân vẫn chưa biết gì đang ở trước mặt mình kinh hãi.
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng không nghe được, Lars tuy đã ra khỏi quân đội vài năm nhưng vẫn giữ được vóc dáng rất tốt, hơn nữa mấy năm gần đây rất ít ra ngoài nên da dẻ cũng trắng hơn rất nhiều so với khi còn trong quân ngũ.
Cậu quay đầu lại thì phát hiện Oledo đang cúi đầu, tựa như không dám nhìn cậu, Lars cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình, tuy rằng không thấy rõ, nhưng cơ bụng sáu múi vẫn là có, cậu cười thầm, cảm thấy sau này nên tập thể dục lại, nếu không người thanh niên trước mặt sợ rằng sẽ chán ghét chính mình.
Nghĩ đến Oledo nhỏ hơn mình mười hai tuổi, sắc mặt Lars đột nhiên sa sút hẳn, cậu nhìn chằm chằm Oledo và không nói lời nào.

Oledo hồi lâu không thấy Lars có hành động gì thì len lén ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt Lars đen lại và nhìn về phía hắn, như là đối với chính hắn …không hài lòng?
Oledo bắt đầu suy nghĩ lại về việc liệu có phải mình đã không làm tốt việc gì khiến vị công tước đại nhân này không hài lòng hay không?
Ánh đèn xung quanh mờ ảo, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng mùa thu đang chết dần phát ra từ bên ngoài sân nhà, Oledo mím môi cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy chủ nhân?”
“Không có gì.” Lars thu hồi ánh mắt, xoay người bước vào trong bồn.
Oledo đứng yên không dám nhúc nhích, nhìn Lars duỗi hai chân dài tiến vào trong bồn tắm, sau đó ngồi xuống trong bồn tắm, lúc này chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài màu vàng kim của Lars đang xõa tung ra, Oledo có chút thất vọng, mặc dù biết rằng hiện tại không thể lái tàu nhỏ, nhưng cũng phải cho nhiều phúc lợi hơn đi mà, bằng không thì làm sao có thể coi là quyến rũ được? Tình tiết này thực sự không đủ mạnh.
Lars đang ngồi trong bồn, có lẽ không khí xung quanh hơi lạnh nen cậu trượt xuống một chút rồi vùi cả người vào trong nước.

Vì vậy, những phúc lợi cuối cùng của Oledo cũng bị tước đoạt, hắn hơi thất vọng và thu lại ánh mắt, lại nhìn xuống hai viên gạch dưới chân mình, có hai con kiến nhỏ nằm giữa hai viên gạch, ánh mắt của Oledo dõi theo hai con kiến nhỏ bò qua bò lại.
Tiếng nước phiêu đãng vang bên tai mình, Oledo không cần phải ngẩng đầu thì đã hình dung ra trong não bức tranh hoạt sắc sinh hương, hết bức này lại đến bức khác.

Anh nhìn xuống bên dưới và mơ hồ có thể nhìn thấy xe lửa nhỏ dường như đang muốn khởi động, Oledo đã niệm Thanh Tâm chú nhiều lần trong im lặng, nhưng vẫn không hiệu quả, cuối cùng cũng động động ngón tay thi triển một ma pháp hệ thủy .
Một làn hơi mát lạnh tràn vào động cơ của xe lửa nhỏ, chiếc xe lửa nhỏ lập tức tắt máy, trên mặt Oledo nở một nụ cười khổ, nghĩ rằng “cây gậy” của mình cũng siêu thật.
Hắn cúi đầu tiếp tục nhìn vào hai con kiến dưới chân mình, một lát sau, đột nhiên nghe thấy một tiếng ào ào, hẳn là Lars lại từ trong nước đi ra, Oledo vội vàng ngẩng đầu, liền nghe thấy Lars gọi hắn: “Oledo, tới giúp ta chà lưng.”
Niềm hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Oledo có chút bất ngờ.

Hắn im lặng một lúc, rồi giả vờ bình tĩnh và trả lời: “Vâng, thưa Chủ nhân.”

Lars cho rằng Oledo im lặng do thẹn thùng nhưng Oledo biết rất rõ rằng hắn sợ rằng hắn sẽ không khống chế được mà làm lộ mọi thứ
Hắn đi phía sau Lars rồi đặt tay lên vai cậu, làn da dưới tay hắn mịn màng tinh xảo, trong đầu không khỏi gợn sóng, thế nhưng Lars đang cúi đầu suy nghĩ cái gì đó nên cũng không chú ý đến những điều này.
Tay Oledo từ trên vai di chuyển xuống, kỹ thuật của hắn rất tốt, nặng nhẹ thích hợp, hơn nữa Lars vừa mới kết thúc ba tháng bôn ba mệt nhọc, sau khi về thì lại đến hoàng cung không có thời gian ngơi nghỉ, lúc này cơ thể cậu thực sự kiệt quệ.

Lars ngồi trong nước nghiêng đầu buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ gật.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của Lars, Oledo sững người một lúc, rồi nghĩ rằng trong cốt truyện gốc dường như có tình tiết như vậy.

Nhưng trong cốt truyện gốc, sau khi nhìn thấy Lars ngủ say, Oledo liền cho Lars một câu thần chú ngủ mê khiến cậu ngủ đến trưa ngày hôm sau, sau khi chắc chắn rằng Lars sẽ không thức dậy, hắn ta lập tức dịch chuyển đến vương quốc Tử Kinh Hoa để tìm hai người tình nhỏ xinh của mình.
Trong ban đầu, Oledo đã trở lại vào sáng hôm sau, anh ấy đưa Lars trở lại giường từ làn nước lạnh.

Khi Lars thức dậy vào buổi trưa, Oledo giải thích với anh ấy rằng anh ấy đã ở đó hôm qua.

và tôi nghĩ rằng anh ấy đã quá mệt và không thể đánh thức anh ấy được, vì vậy tôi chỉ cần bế anh ấy trở lại phòng.
Trong cốt truyện ban đầu, sau khi Oledo trở về đã là sáng hôm sau, hắn ôm Lars trở về giường từ trong làn nước lạnh lẽo, đến khi Lars tỉnh lại thì trời đã trưa, Oledo liền giải thích rằng hôm qua vị công tước này đã ngủ quên trong bồn tắm, bản thân hắn thấy chủ nhân của mình mệt mỏi đến như vật liền ôm trở về giường.
Lars cũng chấp nhận lời giải thích của Oledo.

Mặc dù cảm thấy rằng mình được người khác mang ra khỏi mặt nước mà vẫn không tỉnh lại, nhưng tình yêu là mù quáng, những người đang yêu thầm thì thậm chí còn hơn thế nữa, bởi vì họ sẽ luôn xem hành động vô tình của đối phương là hữu ý đối với mình, và Lars, vị công tước lạnh nhạt cấm dục không phải là ngoại lệ.
Oledo cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của Lars, hai tay ôm ngực cậu.

Việc làm của hắn bây giờ là sao cho phù hợp với cốt truyện gốc nhất có thể, và cốt truyện tiếp theo sẽ khiến người ta sôi trào, không thể kìm được bản thân.
Sau khi thi triển bùa mê cho Lars, cậu dường như cảm thấy một chút gì đó liền khẽ rên một tiếng.
Ánh đèn xung quanh mờ ảo, nước trong bồn lấp lánh, gợn sóng theo từng chuyển động của Oledo.
Ngọn lửa Oledo vừa mới hạ xuống bị một tiếng rên khẽ này của cậu thổi bùng lên trong nháy mắt.


Hắn lấy tay vóc một ít nước trong bồn rồi đổ xuống từ trên vai Lars, giọt nước từ vai Lars từ từ trượt xuống.
Oledo nhìn theo những giọt nước lấp lánh như ngọc này trèo đèo vượt suối, cuối cùng trở lại biển.
Nhận thấy nước trong bồn có chút lạnh, hắn đưa Lars ra khỏi nước, sau đó lấy khăn tắm ở bên cạnh lau khô người cho cậu, rồi trực tiếp dịch chuyển đến phòng của Lars.
Hắn đem Lars đặt ở trên giường, đem chăn bông phủ lên người mình, sau đó Oledo phủ lên Lars trên người, rồi hôn lên trán của cậu, lại sờ sờ khóe miệng cậu.
Hắn không phải thánh nhân, người hắn thích nằm ở trước mặt hắn không phòng bị, hắn không thể thờ ơ, hiện tại lại phải giả làm thánh nhân, cuối cùng không kìm được mà trực tiếp chui vào chăn của Lars.

Mùi vị có được mỹ nhân trong lòng quả thật rất tuyệt, nhưng hắn không dám làm gì chỉ có thể là Liễu Hạ Huệ.
Nghĩ lại thì kiểu tra tấn ngọt ngào này sẽ kéo dài hơn nửa tháng nữa, Oledo không biết nên khóc hay nên cười.
Sáng hôm sau, Oledo thức dậy sớm, nhìn xuống Lars đang nằm trong vòng tay mình, rồi nhận thấy đoàn tàu nhỏ của mình hôm nay có vẻ mạnh mẽ lạ thường, còn chưa kịp khởi động thì dầu trong bình xăng đã có chút mất khống chế mà tiết ra ngoài, Oledo hôn lên khóe miệng Lars, tê dại đứng dậy khỏi giường, chạy tới một bên rồi lái xe lửa bằng tay.
Nhưng tâm trí anh chỉ toàn hiện ra hình ảnh Lars ngồi trong bồn ngày hôm qua để mặc hắn áp bức, hô hấp Oledo trở nên nặng nề hơn, cảm thấy đoàn tàu nhỏ trong nhất thời không thể dừng lại được.
Chờ đến khi xe lửa nhỏ dừng lại, hắn rửa tay sạch sẽ, mặc cho Lars một bộ quần áo ngủ, sau đó ngồi ở mép giường chờ cậu tỉnh lại.

Hắn cúi đầu, nhìn Lars còn đang ngủ say và kéo chăn bông trên người cậu lên.
Sau khi nhìn thấy Lars ở thế giới này, đều cho Lars thấy mỗi một bước đi của hắn đều cố gắng hết sức theo cốt truyện ban đầu, chính là vì hắn có thể hưởng thụ phúc lợi trước kia không được hưởng trong những tình tiết tiếp theo.
Cũng may là lúc trước làm khá tốt, cho tới bây giờ Lars cũng không có nghi ngờ, bằng không lúc này không thể để hắn ở lại đây.
Trong tình tiết tiếp theo, hắn sẽ thấy cảnh này nhiều lần, Lars có lẽ đang nghĩ rằngvào lúc này hắn đang nằm trong vòng tay của công chúa nào đó.
Lúc Lars tỉnh lại thì đã là buổi trưa, cậu xoa xoa trán, từ trên giường ngồi dậy, áo ngủ cũng không buộc chặt, buông lỏng trên ngươi cậu làm lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn nà theo từng động tác.
Vẻ mặt của cậu vẫn có chút ủ rũ, như thể đêm qua cậu ngủ không được ngon.
“Tối hôm qua……”Lars cau mày, cậu mơ hồ nhớ ra đêm qua mình đã nhờ Oledo chà lưng, sau đó cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Oledo quỳ trên mặt đất, nhìn thấy cảnh này, hắn lặng lẽ khép chân lại và đáp: “Ngày hôm qua, chủ nhân ngủ say trong bồn, tôi không dám đánh thức chủ nhân, nên đã đưa chủ nhân trở về.”
“Ồ!” Hình ảnh đồ đạc trước mắt vẫn có chút mơ hồ, Lars chớp mắt thật mạnh, sau đó cúi đầu xuống liền thấy áo ngủ của mình đã buông lỏng ra gần hết.
Oledo quỳ trên mặt đất và nói: “Tôi đã thay quần áo cho ngài đấy thưa chủ nhân.”
Lars kéo dây ở hai bên áo choàng và nói với Oledo: “TSau này ngươi ngủ ở lại đây đi.”

“Cảm ơn chủ nhân.” Lars cúi đầu cho nên cậu đã bỏ lỡ nụ cười gian xảo trên khuôn mặt Oledo.
Lars vừa mới tỉnh lại, phản ứng còn hơi chậm, ngón tay nắm lấy đầu dây, trong nhất thời không biết nên buộc lại áo ngủ hay là cởi ra để thay thường phục.
Đang loay hoay thì nghe thấy tiếng quản gia ở bên ngoài gõ cửa: “Công tước đại nhân.”
“Vào đi.”
Nhìn thấy Lars vẫn đang kéo đầu dây, Oledo nhanh chóng đứng dậy lấy một chiếc áo khoác ở bên cạnh khoác lên người Lars, sau đó buộc lại áo ngủ một cách tỉ mỉ, đảm bảo rằng không để lộ ra thứ gì rồi Oledo cung kính quỳ ở một bên.

.
Khi quản gia bước vào, điều đầu tiên ông nhìn thấy là Oledo đang chắn trước mặt Lars.

Nếu Lars không có ở đây, không chừng ông đã kêu lên thành tiếng rồi.

Chờ Oledo quỳ lại về vị trí ban đầu, quản gia trừng mắt nhìn Oledo, vẻ mặt có chút không vui nhưng lại quên mất Lars vẫn còn đây nên ông trực tiếp trách cứ Oledo: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
Không đợi Oledo lên tiếng, Lars trực tiếp nói: “Quản gia, sau này Oledo sẽ ngủ trong phòng của ta.”
Người quản gia khi nghe lời này liền nóng nảy, kêu lên: “Đại nhân, làm sao có thể, Oledo hắn ta chỉ là một tên nô ɭệ, làm sao xứng được ngủ cùng một chỗ với ngài! “
“Không sao đâu quản gia, ta không ngại.” Lars lại thắt chặt chiếc áo khoác đang mặc, hỏi quản gia: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Người quản gia đáp: “Thưa ngài, tiểu thư Lenya đến rồi.”
Tiểu thư Lenya này là con gái út của Thân vương Zosis.

Nàng vốn là vị hôn thê của Lars.

Sau đó, khi biết căn cốt của Lars đã phế, Hoàng tử Zosis lập tức cử người đến để xóa bỏ hôn ước.

Từ đó, gia đình Lars không hề có bất kỳ liên hệ nào với Thân vương Zosis.
Một chút nghi ngờ lóe lên trong mắt Lars, cậu hỏi, “Nàng ấy đến đây làm gì?”
Quản gia lắc đầu: “Tiểu thư không nói.”
Lars cũng không đến mức tỏ rõ thái độ với một cô gái nhỏ chỉ vì một mối hôn sự, cậu chỉ ôn tồn nói: “Ta biết rồi, ngươi lui trước đi, nói với Lenya rằng ta sẽ đi ra ngay.”
Sau khi quản gia lui lại, Oledo đứng dậy và đưa cho Lars một chiếc móc treo quần áo, chờ đến khi Lars mặc quần vào, hắn quỳ một gối trước giường, vừa xỏ giày cho Lars vừa hỏi: “Chủ nhân, Lenya tiểu thư đó là ai vậy? “
“Con gái của Thân vương Zosis.”

Lời giới thiệu của Lars đã giải thích rằng cậu không muốn dính líu gì đến Lenya đó cả, Oledo nhếch miệng hài lòng.
Lenya đang ngồi trong sảnh chính ăn điểm tâm, thấy Lars đi tới, nàng lập tức đặt đồ ăn trong tay xuống, đứng dậy chạy về phía Lars như một chú chim đầy vui vẻ, nàng kéo tay áo Lars và kêu lên “Werther chàng ơi”
Khi nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt của Oledo lập tức tối sầm lại, nhưng cũng không ai chú ý đến hắn vào lúc này.
“Lenya.” Lars kéo ống tay áo ra khỏi tay Lenya.

“Nàng đến tìm ta có chuyện gì?”
“Đã lâu rồi em không gặp chàng, chàng cũng không nhớ đến em.”
Dù biết rằng những thứ này đều chỉ là vai diễn, nhưng Oledo vẫn không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn ném cô gái nhỏ đầy chướng mắt này ra ngoài.
So với sự nhiệt tình của Lenya, Lars lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng Lenya không quan tâm.

Nàng đang ríu rít nói về những chuyện xưa khi còn thời thơ ấu của mình, nói về việc khi ấy nàng đã ngưỡng mộ Werther của mình đến nhường nào.

Cuối cùng, Lenya đã mở to đôi mắt long lanh sáng ngời của mình mang theo vẻ ngây thơ cùng với khát vọng hỏi Lars: “Em nghe nói rằng bên cạnh chàng có một ma pháp sư song hệ.

Em có thể gặp hắn không?”
Quả nhiên là đến vì Oledo, chỉ là không biết người đứng sau bức màn là Thân vương Zosis hay là Bệ hạ đây.
“Không thể.” Lars lạnh lùng nói.
Lenya không ngờ rằng người theo sau Lars lại là pháp sư song hệ trong truyền thuyết, nàng tiếp tục quấy rầy Lars: “Tại sao vậy? Chàng vẫn còn tức giận vì em đã xóa bỏ hôn ước giữa chúng ta sao? Khi đó em vẫn ccòn bé, mà cha em lại nói- “
Trước khi Lenya nói xong, Lars nói thêm hai từ: “Không có.”
“Werther ơi, em biết mình đã sai, em chỉ muốn được nhìn thấy Oledo thôi mà!”
“Không được.” Lars lạnh lùng từ chối.
Oledo nhìn Lenya sắp khóc vì tức giận, hắn không kìm được biểu cảm trên mặt mình mà trực tiếp bật cười.
“Hừ, em không thích chàng nữa đâu Werther.” Nói xong nàng ta dậm dậm chân hờn dỗi.
Sau khi Lenya rời đi, Oledo không đồng tình hỏi với vẻ không đồng tình: “Chủ nhân đối xử với một cô gái nhỏ như vậy có phải có chút không thích hợp cho lắm hay không?”
Lars quay đầu lại liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nói: “Ngươi cảm thấy được không tốt sao?”
“……” Oledo thu lại biểu cảm của mình và nói “Không.”
Bạch Hi Vũ cười lạnh trong lòng, ngoài miệng nói không có, trong lòng vẫn rất thành thật! Thấy cô bé ngây thơ và dễ thương quá, đêm đến chạy đến phòng người ta tự thổ lộ thân phận, tình chàng ý thiếp, củi khô bén lửa, rồi lại thu một người vào hậu cung. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.