Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 106: Tây Huyễn 16


Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 106: Tây Huyễn 16


Dưới ánh mặt trời hoàng kim rực rỡ là một cung điện nguy nga được xây dựng trên đỉnh núi thánh, Lars đến đây vào một thời điểm khá thuận lợi.

Giáo hoàng mặc một chiếc áo choàng dệt bằng vàng và đang ngồi trên ngai.

Đầu đội vương miện khảm đủ loại đá qúy, một cuốn “Kinh thánh” dày ở bên tay trái và một cây ma trượng cao hơn ông một chút ở bên tay phải.

Thoạt nhìn trông giống như một người đàn ông trung niên khoảng 30  40 tuổi, nhưng trên thực tế thì ông năm nay đã 113 tuổi.

Nếu không tính các chủng tộc khác trên đại lục này thì có tổng cộng 27 quốc gia lớn nhỏ.

Các vị vua hay hoàng đế của các quốc gia này cũng đã phái người đến chúc mừng.

Không ai dám xem nhẹ sinh nhật của Giáo hoàng
Lars tìm thấy vị trí của mình và an phận đứng đó, Oledo áp sát phía sau cậu, dường như đang cố gắng bảo vệ cậu.

“Công tước Lars, đã lâu không gặp.” Một quý tộc mặc lễ phục sẫm màu bước tới gần cậu.

Bởi vì bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu nên những người trong đại sảnh cũng thoải mái hơn một chút.

Vị quý tộc liếc nhìn Oledo phía sau Lars và nhướng mày hỏi: “Đây hẳn là Oledo, người ở trong đấu trường ngày hôm đó rồi nhỉ!”
Lars không nhớ người đàn ông trước mặt mình là ai, có lẽ người này cũng không quan trọng, vì vậy cậu không nói, chỉ đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh.

Vị quý tộc cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn ta đi qua Lars, tiếp cận Oledo và hỏi, “Oledo? Ta có thể gọi ngươi như vậy được không? “
Lars không muốn nói chuyện với người đàn ông này thì làm sao Oledo có thể thân thiện được? Hắn cũng trưng một khuôn mặt lạnh lùng, và thậm chí không thèm bố thí cho người này một ánh mắt dư thừa nào.

Vị quý tộc này cũng không hề cảm thấy tức giận.

Một pháp sư song hệ hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường.


Điều bất thường là người này sẵn sàng làm nô ɭệ của Lars.

Hắn nghĩ Oledo hiện sẵn lòng phục tùng Lars hẳn là do điều mà người này sở cầu (cầu mong để sở hữu).

Hắn cũng tin rằng Lars có thể cho người này thì hắn cũng có thể cho, vì vậy hắn lại chạm vào cánh tay Oledo và hỏi: “Đi theo ta thì sao? Công tước Lars có thể cho ngươi những gì thì ta cũng có thể cho thứ ấy.”
Yaao là một quốc gia nhỏ bé, Lars là một công tước bị phế đi căn cốt lại còn bị nhà vua nghi  kỵ, đương nhiên cũng không được những người này xem trọng.

Trước đây họ sống trong dịch quán, bởi vì nó ở dưới chân núi thánh và tòa nhà cũng thuộc về giáo đình nên những người này không thể nhìn thấy Oledo được, cũng không dễ gì xông lên.

Giờ thì cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy pháp sư song hệ trong truyền tuyết.

Tất nhiên, những người này hy vọng rằng pháp sư này có thể phục vụ cho riêng mình.
Oledo thực sự muốn nói với người quý tộc trước mặt rằng “Những gì Lars có thể cho ta, ngươi thật sự không thể.”
Thấy Oledo vẫn thờ ơ, vị quý tộc lại lên tiếng, khoe khoang sự giàu có của mình.

Lúc này, nghe thấy bên ngoài có người hô to: “Thánh nữ đến —”
Mọi người quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy thánh nữ mặc giáo bào trắng tinh, mộc mạc, chậm rãi từ cửa cung đi đến, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại màu vàng óng buông ở phía sau, dưới ánh mặt trời phát ra vầng hào quang chói mắt, nàng nhăn mày lại, khóe miệng cười nhưng lại luôn cho người ta cảm giác xa cách, khiến người ta cảm thấy nàng bất khả xâm phạm.

Phía sau vị thánh nữ là một người đàn ông khoảng 20 tuổi, mặc một bộ giáp ánh bạc với một thanh kiếm dài trên thắt lưng, đó là hiệp sĩ hộ mệnh của thánh nữ, một thánh kiếm sĩ trẻ tuổi.

Khoảnh khắc thánh nữ bước vào, cả hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người lui về hai bên nhường đường cho nàng.

“Giáo hoàng miện hạ, chúc ngài một ngày tốt lành.”Thánh nữ bước đến chỗ giáo hoàng và cúi người.

“Con đến rồi, Fia.” Khuôn mặt của Giáo hoàng nở một nụ cười yêu thương như thể đang nhìn vào đứa con của mình.

Thánh nữ ngẩng đầu, nụ cười thêm chút tươi tắn: “Đúng vậy thưa Giáo hoàng miện hạ.”
“Đến rồi thì tốt.”Ánh mắt của giáo hoàng rời khỏi khuôn mặt của thánh nữ và quét qua từng người trong đại điện, dường như có chút dừng lại trên mặt Lars nhưng liền dời đi nơi khác, không ai để ý tới.
“Một lát sau, nghi lễ sẽ do con chủ trì, con của ta.”

Những người khác trong điện nghe vậy có chút kỳ quái, một lát nữa quả thực phải tổ chức lễ tế thần, những năm trước lễ này do giáo hoàng chủ trì, còn năm nay thì sao …!Có thể là do sức khỏe của Giáo hoàng không được tốt?
Thánh nữ mấp máy môi, “Miện hạ…”
Giáo hoàng chỉ mỉm cười, không giải thích mà nói với thánh nữ: “Ta tin con.”
“Được!” Thánh nữ gật đầu, không từ chối nữa.
Buổi lễ được tổ chức ở bên ngoài quảng trường, chính giữa quảng trường là một bức tượng khổng lồ, nghe nói là do vị giáo hoàng đầu tiên đục đẽo bằng một chiếc búa nhỏ theo dáng hình của Thần Ánh Sáng.

Giáo hoàng và thánh nữ đi trước, các quý tộc đi sau, cuối cùng thánh nữ dừng lại trước tượng, giáo hoàng bước sang một bên và nói với nàng: “Ta giao nó cho con, Fia.”
“Đừng lo lắng thưa Miện hạ”
Thánh nữ cúi đầu trước bức tượng một cách tôn trọng, các quý tộc phía sau nàng, bao gồm cả giáo hoàng ở bên cũng quỳ xuống.

Lars cũng quỳ ở trong đám người, vẻ mặt không có một chút sự thành kính, nhưng nói thật, có ai trong đám quý tộc chung quanh cậu đều thực sự tin tưởng Thần Ánh Sáng cơ chứ? Nếu không phải là có quyền lực của giáo đình bao phủ khắp lục địa, ai sẽ sẵn lòng đến dự sinh nhật của lão già rách nát này đây?
Vị thánh nữ ở phía trước đứng thẳng dậy, chắp tay và miệng lẩm bẩm mấy câu thần chú khó hiểu, một lúc sau, trên bầu trời mở ra một khe hở, và ánh sáng vàng rơi chiếu xuống pho tượng.

Ngay sau đó, có giọng nói trong trẻo, sạch sẽ của một thiên thần truyền vào tai mọi người, buổi lễ này sắp thành công.

Nhưng đúng lúc này, có dị biến đột ngột xảy ra, mười mấy người trong đám người đang quỳ đột nhiên đứng lên, binh khí trong tay lóe lên tia sáng lạnh lùng khát máu dưới ánh sáng thánh, sau đó với tốc độ nhanh như chớp đâm về phía giáo hoàng.

Hiện trường đột nhiên trở nên hỗn loạn, nhưng những người này hoảng sợ không phải vì giáo hoàng, mà là bọn họ sợ mình vô tình bị thương, nhìn thấy quang cảnh trên quảng trường, rất đông hiệp sĩ đổ về từ bốn phía, những kỵ sĩ này cũng được huấn luyện đặc biệt, động tác của họ cực kỳ nhanh.

Về phần những tên sát thủ đang tấn công giáo hoàng, tuy rằng thành công ngoài mong đợi, nhưng giáo hoàng cùng thánh nữ cũng không đố kỵ, nói như thế nào giáo hoàng cũng là một đại ma pháp sư, cả đại lục chỉ có ba người, nên khi ông nhìn thấy ai đó đang đâm về phía mình thì lập tức nâng cây ma trượng trong tay và ném ra một vài quả cầu ánh sáng.

Nhưng vừa nhìn đã biết khoảng hơn mười mấy sát thủ này đã được huấn luyện bài bản từ lâu.

Đối mặt với quả cầu ánh sáng do Giáo hoàng ném ra, họ bình tĩnh né tránh.

Thậm chí còn có thể lấy ra ám khí giấu trong túi bên hông và bắn vào giáo hoàng.
Và trong cảnh hỗn loạn này, không biết là ai đã chạm phải cơ quan, mặt đất phía trước pho tượng bỗng nhiên mở ra, một cái động tròn có đường kính hơn 3 mét xuất hiện.


Mà lúc ấy, Lars đứng ở bên cạnh cái động tròn kia, sau đó đã bị người nào đấy đẩy vào.
“Chủ nhân–” Oledo theo bản năng vươn tay muốn nắm lấy Lars, nhưng chỉ kéo một góc quần áo của cậu, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều liền không chút do dự nhảy theo cùng.

Trong lúc đối mặt với đám sát thủ xung quanh mình, giáo hoàng cho thánh nữ một cái ánh mắt ra hiệu, thánh nữ lập tức hiểu ra, lợi dụng lúc hỗn loạn, liền bí mật rời khỏi đây, chạy đến phía sau núi thánh, lấy ra một chiếc chìa khóa vàng, mở ra lối vào của mật đạo.
Với độ cao này nếu nhảy xuống cũng không đến nỗi chết người, trong lòng Oledo hơi nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng lúc tiếp đất cũng không thấy Lars, nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng đâu, đành phải gọi to: “Chủ nhân——”
Tiếng vang của hắn vọng lại trong mật đạo trống trải trong một hồi dài.
Thật lâu sau mới nghe thấy Lars đáp: “Ta đây.”
Oledo vội vàng chạy tới nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy Lars chật vật ngồi dưới đất, liền quỳ xuống bên cạnh hỏi Lars: “Ngài có sao không? Chủ nhân.”
“Không sao.”Lars lắc đầu, sau đó dùng sức chống tay xuống đất, tựa như muốn đứng lên.

“Đừng nhúc nhích, chủ nhân.”Oledo duỗi tay ngăn cản Lars cử động, tuy rằng ngã ở một nơi cao như vậy cũng không thể chết, nhưng rõ ràng là chân của Lars chắc hẳn sẽ bị thương.

Oledo phớt lờ sự phản kháng của Lars và cương quyết cởi bỏ đôi ủng ra, sau đó hắn thấy mắt cá chân của Lars đã sưng tấy hết cả lên.

Oledo có chút đau lòng, nhịn không được liền cúi đầu và hôn lên mắt cá chân của Lars: “Chủ nhân ..

.


“Oledo!” Lars quát lên, trên gương mặt còn mang theo sắc đỏ, không biết là do xấu hổ hay tức giận.

Cậu muốn thu chân phải lại, nhưng lại thấy rằng mình không thể dùng lực được.
“Thứ lỗi cho tôi thưa chủ nhân.” Vẻ mặt của Oledo có chút áy náy, như thể tất cả những gì hắn làm vừa rồi chỉ là cầm lòng không đặng nên không kiểm soát được mình.
Trên thực tế, trong túi ma pháp của hắn có một lọ thuốc trị chấn thương, nhưng lúc này hắn thứ nhất không thể vi phạm sự phát triển của cốt truyện, và thứ hai …!Oledo cảm thấy rằng người trước mặt mình không đi được cũng rất tốt.

Về phần nụ hôn nho nhỏ vừa rồi chỉ thuộc loại chi tiết nhỏ, trong cốt truyện tuy không đề cập đến nhưng vẫn còn trong phạm vi cho phép, Oledo đã nghiên cứu rất kỹ ở tổng bộ trước khi đến thế giới này.

Có thể là do hành vi của Oledo lúc vừa rồi nên sắc mặt Lars có chút xấu, cứng ngắc ngồi tại chỗ không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Oledo cũng không làm gì quá đáng, hắn quay người lại, đưa lưng về phía Lars và thì thầm: “Tôi sẽ cõng ngài, chủ nhân.”
Lars có chút do dự, bắp chân của cậu vốn đã bị thương, vừa rồi còn bị va đập lớn như vậy, hiện tại e là không thể động đậy, nhưng hành động vừa rồi của Oledo khiến cậu có chút cảnh giác, nhưng cậu cũng không thể.

ở lại mãi nơi quỷ quái này.


Cuối cùng, cậu trèo lên lưng của Oledo và nói: “Cảm ơn”.
Oledo đứng dậy, định là sẽ đi lối bên trái, hắn bèn trả lời: “Tại sao chủ nhân muốn nói lời cảm ơn với tôi? Đây là điều tôi nên làm.”
Nghe xong lời này, Lars trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên hỏi Oledo: “Ngươi là ma pháp sư song hệ, tại sao phải đi theo ta?”
Không có một chút ánh sáng nào trong đường hầm, nếu Lars có thể nhìn thấy thì sẽ nhận ra biểu hiện trên khuôn mặt của Oledo lúc này trở nên dịu dàng khác thường, rất giống với người đàn ông ấy, đôi mắt xanh thẳm của hắn phảng phất như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, hắn trả lời: “Tôi đã nói rồi, người là lý do để tôi ở lại.”
“Vậy sao?” Lars vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của những lời Oledo nói, nhưng nhớ lại hành động vừa rồi của Olardo, và cảm thấy rằng mình có thể đã mơ hồ hiểu điều gì.
Rất lâu sau đó, hai người đều không nói thêm lời nào, trong đường hầm đen kịt, hô hấp của hai người giao hòa cùng nhau, thân mật như một đôi quyến lữ.
Đi được hơn nửa giờ, Lars mơ hồ nhìn thấy trước mặt mình có một bóng người, nhưng không thể biết được đó là ai.

Nhìn thoáng qua thì Oledo có thể nhận ra đó là thánh nữ Fia, nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng và bước về phía trước.

“Công tước Lars?” Thánh nữ kêu lên trước.

Sau đó Lars nhận ra đó là Thánh nữ Fia, cậu gật đầu và gọi: “Thánh nữ điện hạ.”
“Sao Công tước Lars lại đến đây?” Trên mặt Thánh nữ vừa đúng lúc lộ ra vẻ giật mình.
Lars lược bỏ một phần tình huống ngay lúc đó, chỉ nói: “Tôi cũng không biết, mặt đất đột nhiên nứt ra, lúc tôi không chú ý liền rơi vào trong này, điện hạ thì sao?”
Cậu đang nằm trên vai của Oledo, khi nói chuyện, hơi nóng truyền vào tai Oledo làm hắn siết chặt hai tay đang ôm hai chân của Lars, nhưng lại không làm gì cả.

“Cũng giống như ngươi.”Giọng điệu của vị thánh nữ này có chút chán nản, cô ấy dừng lại một chút, rồi nói: “Ta nghĩ …Ta có lẽ biết cách để thoát khỏi đây.


Nếu chính thánh nữ đã nói nàng biết cách thoát ra vậy thì Lars cũng tin tưởng, cậu cảm thấy thánh nữ không cần lừa gạt bọn họ về điểm này, nhưng tiếc rằng kết quả lần dẫn đường này khiền người ta hoàn toàn thất vọng.

Có ngõ cụt trước mặt, kỳ thật đây cũng không phải là ngõ cụt, chỉ là một căn phòng bí mật nhưng đã bị phong ấn, không có chìa khóa thì không thể mở được.

Và người duy nhất có khả năng giữ chìa khóa trong ba người là thánh nữ mà nàng cũng lắc đầu thì con đường này chắc chẳng đi đến đâu.

“Quay lại.”Lars vỗ vào vai Oledo.

“Được!!!”
Ngay sau đó, thánh nữ lại kêu lên: “Công tước Lars?”
“Hả?”Lars vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trước mặt có một tia sáng trắng lóe lên, sau đó liền hôn mê.

“Thánh nữ, như vậy là sao?” Oledo hỏi, trong giọng điệu vẫn bình tĩnh, không có chút tức giận. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.