Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 104: Tây Huyễn 14


Đọc truyện Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang – Chương 104: Tây Huyễn 14


Cuộc tỉ thí cuối cùng đã được sắp xếp vào sáng sớm ngày hôm sau, và địa điểm là trong đấu trường dưới chân núi thánh.
Ma pháp sư cấp cao mà Ricky nói tên là Dora, khi còn trẻ Dora đã làm nhiều việc ác, mang nhiều tiếng xấu, đã bị vô số người truy sát, sau đó vì tìm kiếm nơi nương náu, mới nguyện trung thành với hoàng tử Ricky.
Hầu như không ai ở đây biết về Oledo, nhưng không ai không biết Dora, hiện tại biết một người tên là Oledo muốn cùng Dora tranh tài trên đấu trường, họ cũng hỏi thăm thân phận Oledo tới tấp.
Nhưng khi bọn họ nghe ngóng qua lại thì chỉ biết Oledo là nô ɭệ của công tước Lars, hơn nữa hẳn là một thánh kiếm sĩ, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng công tước Lars để cho Oledo đi chịu chết, tiếc thay cho một thánh kiếm sĩ trẻ tuổi như vậy!
Một người nào đó trong binh đoàn vô tình biết được chuyện này, sau đó không bao lâu sau, toàn bộ binh đoàn liền biết.
Có người nằm trên giường, miệng ngậm một khúc xương, nghe xong việc này thì nhổ khúc xương trong miệng ra, hừ lạnh một tiếng, “Là thánh kiếm sĩ mà lúc ấy lại chạy nhanh như vậy sao? Lừa ai vậy?”
Bạn bè của gã ở bên cạnh liếc gã một cái sắc lẻm, “Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút đi, cẩn thận bị hắn nghe được.


“Ông đây dám nói mà lại sợ hắn nghe thấy sao? Đồ nhát gan! Rác rưởi.”
Một người khác đến gần, lắc đầu đầy ngờ vực và hỏi: “Nhưng vì sao hắn đồng ý tỉ thí với tên Dora đó vậy, nghe nói tên ấy là một ma pháp sư cao cấp.”
“Phỏng chừng là do công tước đại nhân ép buộc hắn đi.

Ôi đúng rồi! Các người nói xem không phải người vận áo choàng bí ẩn mà chúng ta nhìn thấy tối hôm ấy là một ma pháp sư cao cấp sao?”
“Cái này tôi cũng không rõ…”
…………………………………………………………….
Trong phòng, Lars đang ngồi cạnh bàn với quyển sách lịch sử trên tay, lật tới lật lui, trong khi Oledo lặng lẽ đứng sau lưng và nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Lars thản nhiên đáp: “Vào đi.”
“Công tước đại nhân.”
Lars buông quyển sách trong tay, ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang đi tới, người này chính là người đứng đầu trong số những học viên được học viện đế quốc phái tới, từ trước đến nay Lars luôn có hảo cảm với bọn họ, cậu khép quyển sách trong tay va hỏi: “Có việc gì sao?”
Dường như đây là lần đầu chàng trai tiếp xúc gần gũi với Lars, vẻ mặt cậu chàng co chút bối rối, chàng thanh niên mím môi và hỏi Lars: “Umm…!ngày mai chúng tôi có thể đến trường đấu để xem không?”
Lars gật đầu và nói: “Đi đi, nhớ chú ý an toàn.”

“Cảm ơn ngài.” Chàng trai ngẩng đầu liền thấy Oledo đang đứng ở phía sau Lars, thật ra thì không ai trong số họ hiểu được vì sao công tước Lars lại đồng ý cho Oledo đi theo, ngay cả khi Oledo là một thánh kiếm sĩ.

Nhưng bởi vì chuyện tối hôm ấy, bọn họ vẫn cảm thấy loại người như Oledo không xứng đi theo bên cạnh công tước đại nhân.
“Sau này không cần đến đây xin ý kiến của ta, các ngươi khó khăn lắm mới đến đây một lần, đi ra ngoài mở mang kiến thức cũng tốt.”
“Cám ơn công tước đại nhân.” Người thanh niên cúi chào thật sâu.
“Trở về đi.”
“Vâng”
Sao khi chàng học viên rời đi, Oledo cúi người thấp giọng hỏi Lars: “Chủ nhân không sợ ngày mai bọn họ đến xem trò cười của tôi sao?”
Lars cảm thấy giọng điệu của Oledo có chút kỳ quái, nghe qua có chút giống như đang làm nũng?
Lars quay đầu lại, thấy Oledo quả nhiên lộ ra vẻ đáng thương, cậu cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn hỏi ngược lại: “Ngươi sẽ làm trò cười thật sao?”
Không nhiều người biết Oledo là thánh kiếm sĩ, về việc hắn biết ma pháp thì càng thêm không ai biết, nên ngày mai đa số đều muốn xem Oledo thảm bại như thế nào.
Ngay cả trong những ván cược cũng là về Dora có thể đánh bại Oledo trong bao lâu, có thể thấy mọi người đều có cái nhìn không tốt về hắn.
Oledo lắc đầu “Đương nhiên là không.


“Ta không hỏi thực lực của ngươi như thế nào, vì ngươi nói rằng có thể thắng, ta tin ngươi.” Lars đứng lên, đối mặt với Oledo, nói với hắn: “Nếu thật sự không thắng được cũng không sao.

Đừng lo lắng chuyện khác, chỉ cần nhận thua là được.

Ta biết ngươi rất giỏi.”
“Chủ nhân đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho ngài thất vọng.” Oledo nhìn Lars với ánh mắt sáng ngời và nói: “Chủ nhân, bất kể ngày mai xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngài tin tôi.”​
“Được!!!” Lars khẽ gật đầu.
Lars ngồi xuống, vừa lật vài trang sách lịch sử trên tay, đột nhiên hỏi Oledo đang ở phía sau : “Có cần chuẩn bị thêm vài quyển trục ma pháp không?”​
“Không cần.” Quyển trục ma pháp chủ yếu chuẩn bị cho những người không biết pháp thuật hoặc một số phép thuật quy mô lớn có thể yêu cầu thời gian niệm chú quá lâu do không đủ các nguyên tố.


Nếu sớm làm tốt quyển trục ma pháp, nó có thể được phát huy trong chớp mắt, nhưng hiệu quả có thể kém hơn một chút so với niệm chú.

Tất nhiên Oledo không cần những thứ này.

Hắn thậm chí có thể tùy ý tạo ra tất cả các loại phép thuật có quy mô lớn.

Quyển trục ma pháp là một phiền toái đối với hắn, nhưng hắn có thể chuẩn bị một vài quyển trục cho người trước mặt, “Chủ nhân, nếu có thời gian tôi sẽ vẽ cho ngài một cái.


“Hả?” Lars vẫn chưa nhận ra Oledo sẽ vẽ gì cho cậu.

Oledo giải thích: “Ngày mai, khi tôi quay lại, tôi sẽ vẽ cho ngài một số quyển trục ma pháp để bảo vệ ngài.”
“Ngươi biết làm sao?”
“Ừm.” Oledo gật đầu.
…………………………………………………………….
Khi Lars và Oledo đến đấu trường vào sáng hôm sau, hầu hết mọi người đã ngồi ở đây, nhưng Hoàng tử Ricky và ma pháp sư cao cấp tên Dora vẫn chưa đến.
Ai đó hỏi những người xung quanh: “Mọi người đã đặt cược trong bao lâu vậy?”
“Nửa giờ, nhưng đáng tiếc là không có thời gian ngắn hơn.” Người nọ vừa nói vừa lắc đầu.
“Không thể nào, dù sao thì Oledo cũng là thánh kiếm sĩ!”
Người nọ phản bác: “Thánh kiếm sĩ thì sao? Dora chính là ma pháp sư cao cấp đấy, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói rằng mấy năm trước hắn ta trực tiếp chống lại sáu gã thánh kiếm sĩ hay sao? Khi đó hắn chỉ mới vừa trở thành ma pháp sư cao cấp, bây giờ tôi còn nghe nói hắn đã đột phá.”
“Trời ơi! Tôi thật sự chưa nghe nói về việc này.” Người đàn ông lật trong túi và tìm ra thêm vài đồng tiền vàng, “Vậy tôi cũng cược nửa giờ.”
Sau một thời gian dài chờ đợi, hoàng tử Ricky và Dora đến muộn, hoàng tử vẫn ăn vận như ngày hôm qua, vẫn làm mù mắt mọi người, trong khi Dora bên cạnh thì mộc mạc hơn nhiều, trên tay cầm một cây ma trượng màu đen và một áo choàng đỏ với một loạt các phù văn khó hiểu được vẽ trên đó
Thấy Ricky và Dora đi vào, khán giả xung quanh reo hò, không phải họ thích Ricky hay Dora mà tiền cược của họ chỉ có thể dựa vào Dora.

Khi Dora đến đấu trường, gã liếc mắt nhìn Lars và Oledo ở phía đối diện, hắn bèn hỏi Hoàng tử Ricky: “Đứa trẻ đó à?”
Ricky gật đầu, “Đừng nhìn tuổi hắn còn trẻ, hiện tại hắn đã là một thánh kiếm sĩ rồi.”
Dora cười, “Chẳng qua hắn chỉ là một thánh kiếm sĩ, hoàng tự sợ cái gì?”
“Ta sợ hãi khi nào? Nói đùa! Ta chỉ mong cậu có thể giải quyết hắn ta càng sớm càng tốt.


Dora lại liếc nhìn Oledo, phát hiện là quả thật không có một chút nguyên tố ma pháp nào dao động trên người hắn, gã gật gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Hai người nhanh chóng ký kết giao ước sinh tử, trước khi bước lên sân đấu, Oledo hôn lên mu bàn tay Lars, cười nói với Lars: “Đừng lo lắng.”
Dora thấy Oledo bước lên sân, nhưng không ra tay trước, “Tên này cũng không tệ, tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm một thánh kiếm sĩ, tương lai vô hạn!”
Thay vì để ý đến câu nói này của gã, Oledo lại hỏi: “Chúng ta có thể bắt đầu không?”
“Ôi….” tặc lưỡi hai tiếng, gã cảm thấy chàng trai trước mặt mình quả thật là không biết trời cao đất dầy mà, gã cần phải cho tên này xem một chút bãn lĩnh mới được.
“Tiếc là hôm nay ngươi gặp phải ta, tương lai của ngươi phần lớn là xong rồi.” Gã nói xong liền giơ ma trượng trong tay lên và nhắm ngay Oledo.
Oledo vẫn đứng tại chỗ, cũng không phòng ngự, cho đến khi Dora bắt đầu vẫy ma trượng của mình
“Hỏa Cầu!”
Dora vừa dứt lời, sáu bảy quả cầu lửa bay về hướng của Oledo, Oledo nhảy ba bốn cái sang bên cạnh mới tránh thoát được.
“Giáng hỏa thuật!”
“Triệu hồi hỏa long!”
“Phong hỏa liên thiên!”
…………………………………………………………….
Hoàng tử Ricky bảo Dora phải giải quyết Oledo càng sớm càng tốt, mà chính hắn cũng đặt 200 đồng vàng vào việc Oledo bại trận trong vòng nửa giờ, nên tất cả các loại ma pháp rực rỡ đều ném lên người Oledo giống như không cần tiền.

Dora là một pháp sư lửa, sau hàng chục ma pháp liên tiếp được tung ra, toàn bộ sàn đấu ngập trong khói lửa.
Oledo lúc này chỉ có thể tránh né ma pháp do Dora tung ra, hoàn toàn không thể đến gần Dora.

Đây là nguyên nhân khiến kiếm sĩ phải thua khi tỉ thí cùng ma pháp sư, trừ phi người kiếm sĩ có thể tìm được khoảng trống và đến bên cạnh ma pháp sư, nếu không sẽ không thể đánh bại ma pháp sư.
Oledo chật vật chạy trốn trên sân đấu, mái tóc đầy vẻ anh tuấn cùng quyến rũ giờ đây cũng trở nên tán loạn, khán giả chăm chú theo dõi diễn biến trên sân, đối với họ thì chuyện Oledo bại trận là chuyện sớm muộn, nhưng hầu hết đều hy vọng rằng Oledo sẽ sớm thua.
ầu hết đều hy vọng rằng Oledo sẽ sớm thua.
Thấy Oledo trên sân sắp không chống đỡ nổi, hoàng tử Ricky quay đầu lại hỏi Lars: “Công tước Lars, chi bằng thêm một chút tiền cược nhé?”
Ánh mắt của Lars theo sát Oledo, liền thấy Oledo ranh mãnh nháy mắt với mình khi đang né tránh, Lars lắc đầu cười, hỏi Ricky: “Hoàng tử muốn thêm cái gì?”

“Bổn hoàng tử nghe nói trong nhà công tước có một cây hoa Phù Lan, không bằng cược đóa hoa này này đi, được không?”
Đóa lan này là vật gia truyền của dòng họ Lars, theo nhiều ghi chép cổ xưa khác nhau thì hoa Phù Lan có thể khiến cho các ma pháp sư trực tiếp đột phá cấp độ nâng cao, Ricky muốn đóa hoa này cũng không phải chuyện lạ.

Lars nghiêng đầu, hỏi Ricky: “Vậy hoàng tử điện hạ có thể đặt cược gì đây? “
“Ở chỗ ta có một thanh kiếm to được luyện từ Khinh Nguyệt Thạch, là tác phẩm của bậc thầy người lùn Buddens, ngài thấy sao? Công tước Lars có hứng thú không?” Có lẽ là vì Ricky cảm thấy Oledo chắc chắn sẽ thua, cho nên lúc này hắn không hề hẹp hòi, loại vật liệu như Khinh Nguyệt Thạch vốn đã quý giá huống chi còn do đại sư Budens rèn ra.
Lars gật gật đầu và nói: “Có thể.


“Vậy bổn hoàng tử chắc chắn sẽ đợi công tước mang đóa lan ấy đến cho ta.”
Thấy nửa giờ đã trôi qua, tuy rằng Oledo rất chật vật ở trên sân đấu nhưng vẫn không bị thương tích gì, cứ như vậy thì tiền cược của mình nhất định phải chịu thua lỗ rồi!!!
Dora cũng có chút nóng lòng, dứt khoát xuất một chiêu lớn, gã giơ cao cây ma trượng trong tay, vẽ một đường màu đen trong không trung, cuối cùng chỉ về phía Oledo mà hô: “Hỏa Hải”
Trong lúc xung quanh Oledo mù mịt lửa, hắn bị biển lửa bao vây, ngọn lửa hừng hực rực cháy làm hình ảnh khuôn mặt hắn méo mò hẳn.
Nhiều khán giả ngoài sân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi sợ chết khiếp, còn tưởng rằng đứa nhỏ này có thể thật sự trụ được nửa tiếng!”
“Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi sẽ thua hơn 500 đồng tiền vàng!”
“…….”
Tất nhiên có người thở phào nhẹ nhỏm, cũng có người phiền muộn thiếu chút nữa tát mình: “Xong rồi, xong rồi, tiền của mình đi rồi”
“Oledo! Cậu cmn chống đỡ thêm một lúc đi!”
…………………………………………………………….
Mà Lars bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của cậu, không ai có thể nhìn ra được cảm xúc của cậu lúc này.
Dora giơ ma trượng lên, cao giọng hét với Oledo: “Bỏ cuộc đi, anh bạn trẻ, nếu ngươi nhận thua bây giờ thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, cùng lắm là phế căn cốt của ngươi thôi!”
Đứng giữa biển lửa, sắc mặt Oledo chẳng mảy may thay đổi, nghe thấy lời của Dora, hắn vậy mà mỉm cười và nói: “Được thôi”
Dora chưa kịp vui thì đã thấy trong tay Oledo thế mà lại biến ra một cây ma trượng.
Đôi mắt của Dora trừng lớn, gã nhìn chằm chằm ma trượng trong tay Oledo, gã đã kiểm tra qua và không thấy có bất kỳ nguyên tố ma thuật nào xung quanh người Oledo, nhưng lúc này gã lại nhìn lấy người này bỗng dưng lấy thanh ma trượng ra.
Ai đó giải thích việc này đi?
Điều này chỉ có thể cho thấy người thanh niên trước mặt là một ma pháp sư, mà quan trọng hơn là thực lực của hắn còn mạnh hơn cả mình, nhưng làm sao có thể chứ? Không phải chàng trai trước mặt gã chỉ mới mười sáu tuổi sao? Thánh kiếm sĩ mười sáu tuổi đã đủ khó tin, nếu đối phương còn là pháp sư, đơn giản là chuyện viển vông!
Khán giả trong đấu trường cũng bối rối khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ nhìn thấy cái gì đây? Một thánh kiếm sĩ biến ra một cây ma trượng, chuyện này đúng là nực cười!! Chẳng lẽ kiếm sĩ bây giờ đã không cần thương và kiếm, chuyển sang dùng ma trượng hay sao?
Oledo tranh thủ lúc này quay đầu nhìn về phía Lars, thấy cậu cũng đang nhìn mình, nụ cười trên mặt Oledo càng thêm tươi tắn, hắn vung vãy ma trượng trong tay chậm rãi nói: “Thủy Thần gầm thét ——”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.