Đọc truyện Du Y – Chương 6: Lão Diêu – 1
Cả hai hồi máu sau màn đại chiến mỹ nhân sắt thép cộng thêm vận động 3P kịch liệt trong tình trạng hai người ba chân độ khó cao, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau thì gặp được lão Diêu trong truyền thuyết.
Tuổi tác của lão Diêu và Chung tướng quân không chênh lệch bao nhiêu. Ông ta cực kì gầy, Hoàng Cẩn Sâm lạnh nhạt đánh giá, phát hiện ra bộ dạng ông ta tương tự một con bọ ngựa lớn xanh ngắt mặt tam giác, cơ mà câu này gã không phun thẳng ra___Chung quy gã với Khấu Đồng cùng mặc áo blouse trắng ra vẻ đạo mạo, tất nhiên là phải tự giác đeo lên dáng vẻ mặt người dạ thú rồi.
Gã vẫn chẳng nghĩ ra trong cái nồi lớn hôm qua có huyền cơ gì, máy chiếu là thứ gì chứ ? Khấu Đồng nói một chuỗi lý luận kết hợp thực tiễn, gã nghe xong mà xây xẩm hết mặt mày. Khoa học viễn tưởng hay đề cập cái gì mà “Tiến vào não bộ”, “Bước vào cảnh mộng” linh ta linh tinh, cơ mà bác sĩ Khấu bảo không phải, không gian là chân thực kìa …… thế nhưng, làm sao mà nó chân thực được?
Nếu là chân thực, vì sao Khấu Đồng lại định đoạt được cái chân của hắn ?
Nếu là chân thực, vậy vạn nhất hôm qua lật thuyền trong mương, lỡ may bị vị cô nương ngực to đùi bé kia nhét kẽ răng, chẳng phải từ nay chỉ có thể sống mãi trong lòng các anh em đồng chí à?
Hơn nữa…… nếu là không gian ý thức giao nhau, tại sao bên trong lại có cái tháp cổ quái kì lạ đó ? Lại vì cớ gì mà trong đó lại vây một con quái thú ?
Về sau tòa tháp bị quái thú đánh sụp là ám chỉ cái gì ? Vì sao Khấu Đồng lại phải vội vàng lấy thiết bị điều khiển đưa bọn họ ra ngoài?
Gã còn chưa phục hồi tinh thần thì đã nghe thấy Khấu Đồng bị lão Diêu mắng cho bằng cái giọng điệu rất chi là quái quỷ. Lý do là bác sĩ Khấu xưa nay không câu nệ tiểu tiết quen rồi, cái móc trên cùng của áo blouse trắng không thèm cài, đã thế lại còn là một tên què dở, tạo hình hiện tại mười phần khiêu chiến truyền thống. Kết quả lão Diêu vừa nhìn đã phát bực, quay đầu lại hỏi Chung tướng quân mà chẳng thèm cho tí mặt mũi nào:“Đây là người ngành anh đấy à? Nhân viên công tác ở nơi này tự do thoải mái như thế sao? Ngay cả quy phạm lịch sự tối thiểu cũng không biết? Người tuổi trẻ bây giờ….ha!”
Lão Diêu cười “Ha” một tiếng, Hoàng Cẩn Sâm nhìn biểu cảm trên mặt ông với mấy cái gân giật giật như tim đang đập bùm bùm, sợ rằng cái mặt than kia cứ thế mà vẹo kiểu trúng gió luôn.
Ngược lại tính tình Khấu Đồng rất tốt, qua phút sửng sốt ban đầu thì nâng tay cài kín toàn bộ nút áo, sau đó dựa vào cái gậy chống làm một động tác hành lễ kĩ thuật cao:“Diêu lão……”
Hắn muốn nói ra một cái ngôi xưng tương đương với “Thủ trưởng” gì đó, ai ngờ Diêu Thạc lại cười lạnh một tiếng, đi thẳng qua ngay chính giữa Khấu Đồng với Hoàng Cẩn Sâm, tháo bao tay, khinh mạn ném phăng sang bên cạnh:“Tôi nói với đồng chí nghiên cứu viên này, cậu đừng có mà ra vẻ thế. Mấy người trong căn cứ các cậu, có ai mà không có cấp bậc cao hơn tôi đâu ? Lão già vô dụng như tôi đây sợ giảm thọ.”
Hoàng Cẩn Sâm nhíu mày đang định mở miệng, quay qua quay lại một cái, chẳng biết thế nào mà con mèo ba chân tên Khấu Đồng kia hành động còn nhanh hơn cả gã. Hắn xoay người vọt đến phía trước, biểu cảm vẫn cứ rạng rỡ như mèo chiêu tài mà da mặt không run không giật bất động như núi, quả thực cứ như là được rèn luyện ra từ tổng đài phục vụ khách hàng qua điện thoại di động.
Còn chưa tới kịp tán thưởng, đã thấy Khấu Đồng quay đầu, hạ giọng ghé sát tai gã mà thì thầm:“Làm nghề này của chúng ta, tuyệt chiêu đầu tiên phải luyện chính là đánh không đập lại, mắng không chửi trả.”
Hoàng Cẩn Sâm không nói gì cả, vẻ mặt hưng trí dạt dào. Khấu Đồng thấy được thì thở dài một hơi, nghĩ bụng cái tên Hoàng Cẩn Sâm này thật đúng là là một đại gia nhàn đến tức trứng muốn đi ra ngoài thể nghiệm cuộc sống mà.
Sau đó Khấu Đồng quét mắt sang Chung tướng quân, Chung tướng quân chấn động trong lòng, cứ thấy ánh mắt của Khấu Đồng thâm ý sâu xa thế nào ấy.
Từ rất lâu trước kia trong căn cứ đã truyền lưu một câu___Không sợ Khấu Đồng đùa giỡn lưu manh, chỉ sợ Khấu Đồng giả vờ đứng đắn. Chung tướng quân đột nhiên có dự cảm không lành, ông thấy bác sĩ Khấu bắt đầu giả vờ đứng đắn, tức thì đầu nhức bưng bưng.
Bốn người lập tức đi tới trước cái “Nồi đun nước” hoành tráng, Diêu Thạc cau mày ngẩng đầu liếc nhìn dụng cụ tiên tiến nhất thế giới này, không có một chút ý muốn quỳ bái, thậm chí còn hơi hơi ghét bỏ. Tuy rằng ngoài miệng nói trong căn cứ ai cũng có cấp bậc cao hơn mình, thế nhưng ông ta đối với Khấu Đồng trước sau vẫn giữ phong thái vênh mặt hất hàm sai khiến của tiền bối:“Cậu nói cho tôi nghe xem, cái đồ chơi này dùng làm gì?”
“Là sân huấn luyện mô phỏng.” Khấu Đồng nâng cặp kính phẳng trên sống mũi, nở một nụ cười rất có phong độ của người trí thức,“Lão thủ trưởng à, là thế này ạ, ngài cũng biết đấy, trong tình huống không phải khẩn cấp chuẩn bị cho chiến tranh thì căn cứ ST chỉ là một căn cứ huấn luyện bình thường, cho nên chúng tôi muốn……”
Lão Diêu lại ngắt lời Khấu Đồng, cứ như ông ta không muốn để Khấu Đồng nói cho xong một câu vậy, sau đó cũng không thèm nhìn sắc mặt của Chung tướng quân, ông ta thản nhiên chỉa chỉa ngón cái, nói:“Điều này tôi đương nhiên là biết, độ bảo mật của các người cao, bằng này này, không đến lúc quan trọng là không chịu lộ diện. Chẳng giống chúng mấy tên tiểu tốt như chúng tôi, chỗ nào xảy ra một tí thiên tai nhân họa đều phải lao đầu cống hiến xương máu nhiệt huyết, không đáng giá tiền.”
Hoàng Cẩn Sâm đứng một xó xem náo nhiệt, cho rằng hôm nay lão bọ ngựa bự này đến đây là vì muốn ăn đập.
Lão Diêu nói câu này đúng là không thích hợp, đến cả Chung tướng quân cũng sa sầm sắc mặt. Rõ ràng ông ta nói bóng nói gió ám chỉ người trong căn cứ cao quý lãnh diễm không làm việc gì, không đến thời khắc cuối cùng thì không thò mặt ra, thế khác nào bảo căn cứ chỉ chuyên nuôi các đại gia ăn no nằm rỗi___Nói mà chẳng thèm nghĩ, cho dù căn cứ thật sự là nơi nuôi đại gia đi chăng nữa, thì trong thời điểm hiểm nguy, chính những ‘đại gia’ ấy cũng là những kẻ liều mạng nhất. Ông ta nói ra ngay trước mặt vị Chung tướng quân phụ trách căn cứ mới nhặt lại được cái mạng từ trong bệnh viện, thật sự là rất tổn thương tình cảm nhân dân.
Khấu Đồng giả vờ không nghe hiểu, quay lưng về phía bọn họ điều chỉnh dụng cụ của hắn, sau đó quay đầu nói với lão Diêu:“Lão thủ trưởng, phiền ông mang theo vũ khí, qua đứng ở đây. Cẩn Sâm lại đây, Chung tướng quân, mời lui về phía sau một chút.”
Diêu Thạc chần chừ một chút:“Phải tự mang vũ khí?”
Quay đầu sang, thấy Hoàng Cẩn Sâm đã cởi chiếc blouse trắng trói buộc gã nửa ngày, bên trong là một chiếc jacket bó sát người, trông y như một tên buôn vũ khí nhà nghề, thắt lưng gã đeo súng lục, trên lưng còn cõng theo một khẩu súng ngắm.
Phát hiện bản thân đang bị tập thể vây xem, Hoàng Cẩn Sâm học theo Khấu Đồng, nặn ra một nụ cười tao nhã:“Ngài cứ mang như tôi là được.”
Chẳng hiểu vì sao, gã thấy hai má Diêu Thạc lại hơi hơi run rẩy.
Nhưng mà sau khi tiến vào không gian hình chiếu, Hoàng Cẩn Sâm mới phát hiện hình như mình lo bò trắng răng rồi. Căn cứ vào cách nói của Khấu Đồng thì lúc này toàn bộ ý thức của bọn họ đều bị máy móc che chắn hết, không gian mà bọn họ tiến vào hoàn toàn chỉ là chiếu ra từ ý nghĩ của Diêu Thạc mà thôi.
Có thể nói là người so với người tức chết người, Hoàng Cẩn Sâm nhìn nhà cao tầng với ngã tư chói lọi ánh đèn trước mắt đối lập hoàn toàn với những gì trải qua hôm trước, cuối cùng cũng hiểu được sự chênh lệch giữa cường quốc kinh tế và nước đang phát triển là như thế nào.
Trên đường thế mà còn có cả người qua kẻ lại, trong không khí vương vít mùi vị thơm ngọt từ một tiệm bánh ngọt gần đó. Trước mắt là một ngã tư, sau lưng là cái biển quảng cáo to tổ chảng với khu biệt thự rộng mênh mông, siêu xe và chân dài ra vào nườm nượp, các quý cô xinh đẹp rạng rỡ, các quý ngài phong độ ngời ngời lướt qua bọn họ mà đi, rõ là một đám thượng lưu khệnh khạng.
Diêu Thạc cũng vừa mới hồi phục tinh thần, liền chỉ vào cái cột đèn xanh đèn đỏ vừa mới chuyển màu mà cười nhạt hỏi Khấu Đồng:“Đây chính là sân huấn luyện mô phỏng mà cậu nói? Xin hỏi nội dung huấn luyện là gì ? Ăn uống chơi bời à ?”
Khấu Đồng mặt không đỏ tim không đập, trả lời:“Cho nên thiết bị của chúng tôi mới cần điều chỉnh, đôi khi nó sẽ bị hỗn loạn vì những người bước vào có tố chất thân thể khác nhau___Hôm qua tôi với Cẩn Sâm thí nghiệm còn bất cẩn rơi vào giữa lòng biển, bị một con bạch tuộc khổng lồ đuổi cho chạy trối chết nữa đấy. Đây cũng là lý do chúng tôi phải mặt dày xin Chung tướng quân thông qua chút quan hệ riêng, để mời ngài cùng một vài người bạn nữa đến hỗ trợ mà.”
Diêu Thạc phẩy tay:“Được rồi được rồi, có thể đi ra ngoài chưa?”
“Tạm thời không được, để ổn định thiết bị, cho nên có khống chế thời gian ra vào tối thiểu và tối đa.” Khấu Đồng này nói dối không cần viết nháp, còn ra dáng hơn cả dân nằm vùng chuyên nghiệp như Hoàng Cẩn Sâm, gã đứng một bên nhìn mà không thể không khen ngợi.
Diêu Thạc hừ một tiếng, xoay người đi dọc theo ngã tư đường, lập tức vào một tiệm cà phê.
Hoàng Cẩn Sâm tranh thủ giấu hết hung khí trên người, lôi Khấu Đồng đã lại đi được bằng hai chân về phía sau, thỉnh giáo vấn đề nghiệp vụ:“Không phải nói hai chúng ta bị che chắn sao, chân cậu thế nào mà lại ngon rồi?”
“Chúng ta bị che chắn có nghĩa là trở thành tham số cố định, có thể cài đặt vài thiết lập đơn giản___ví dụ như tôi cảm giác được khả năng chúng ta tiến thẳng vào chiến trường là rất nhỏ, cho nên đã đặt một cái hộp cho khẩu súng mà anh cõng trên lưng ấy.”
“Tôi vẫn chưa hiểu cơ chế của máy chiếu cho lắm.”
“Vận động đại não của con người cực kì phức tạp, rất nhiều người chẳng những không thể khống chế tư tưởng của mình, mà ngay cả bản thân đang thực sự nghĩ đến cái gì cũng không ý thức được luôn___Đương nhiên tôi không nói đến loại người đã chịu huấn luyện như anh rồi.” Khấu Đồng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Diêu Thạc, hắn theo sau ông ta, hạ thấp giọng kiên nhẫn giải thích với Hoàng Cẩn Sâm,“Não bộ của con người, ở cùng một thời điểm không biết phải làm bao nhiêu thứ việc, căn cứ vào đó, chúng ta rất khó nối tiếp ý thức của hai người, lúc đó sẽ cực kì hỗn loạn.”
Hoàng Cẩn Sâm vội vàng gật đầu.
Khấu Đồng nói tiếp:“Cho nên chọn dùng phương pháp kỹ thuật không gian đặc thù, qua máy chiếu, cũng không kéo anh vào ý nghĩ của người ta, mà là biến cái ý nghĩ ấy thành thực thể, thành một không gian hoàn chỉnh có quy tắc đặc biệt, sau đó thông qua điều chỉnh tần số mà khớp với không gian thật của chúng ta. Như vậy thì cả đương sự và nhân viên công tác chúng ta đều có thể tiến vào không gian này thôi.”
Hoàng Cẩn Sâm vội hỏi:“Thế quái thú hôm qua chúng ta gặp là ai nghĩ ra hả ? Không phải tôi đâu nhá.”
Khấu Đồng kiên nhẫn nói:“Tôi cũng có nghĩ đâu, cái kia là kết quả khi tiềm thức của hai chúng ta trùng khớp với nhau, cụ thể nó hàm ẩn ý nghĩa gì thì bây giờ tôi thiếu căn cứ, rất là khó nói. Nếu không trải qua quá trình phân tích tử tế mà chỉ đoán đại khái, khẳng định là không khoa học. Mặt khác hình chiếu ý thức của một người là tương đối rõ ràng, bên trong sẽ có quy tắc thống nhất và logic nhất định, thế nhưng hình chiếu ý thức của nhiều người chồng lên nhau thì khó nói cực kì, có khi còn rất không ổn định nữa.”
“Thế…vạn nhất sau này chúng ta đang làm việc cũng gặp loại khách mời không thân thiện như em gái ngực bự hôm qua mà quang vinh hi sinh, thì tính là liệt sĩ à ?”
Đem Khấu Đồng vui vẻ bảo:“Yên tâm, sẽ không chết. Máy chiếu này không có hình thức tử vong đâu.”
Hoàng Cẩn Sâm nhíu nhíu mày, biểu cảm có chút mơ hồ.
“Nói cách khác nhá.” Khấu Đồng vẽ một hệ trục tọa độ trên tay,“Biết cái này không?”
Hoàng Cẩn Sâm gật đầu, tỏ vẻ cho dù mình sớm bước vào trường đời nhưng giáo dục cơ bản vẫn được học hết:“Ngày trước thầy dạy toán có giảng, chẳng phải là một trục x với một trục y sao ?”
Khấu Đồng nói:“Đúng, cũng không khác lắm, gọi là trục gì cũng thế cả thôi___ nếu nói mỗi một điểm trên trục tung này, đều có thể thông qua cách nào đó, mà chiếu được xuống trục hoành…. Chẹp, ví dụ lấy ½ đi, giả dụ như một nửa trục tung là 2 nhé, điểm kia chiếu xuống tỷ lệ ½ trên trục hoành thì là 1 đúng chưa nào?”
Hoàng Cẩn Sâm gật gật đầu, một lát sau mới nói như vừa ngộ ra chân lý:“À, cho nên sau khi chiếu xong thì sẽ thiếu một đoạn so với bản thân sự thật chứ gì, kiểu như cái phần toi đời nhà ma kia được cắt phéng đi ấy hả?”
“Chính xác là thế.”
“Thế chúng ta còn chạy cái gì nữa?”
Khấu Đồng nở nụ cười:“Không thực sự được để ảnh lên bàn thờ, không có nghĩa là ở trong không gian này anh cũng có thể bất tử. Chẳng qua hình thức chết ở đây được mặc định là không gian cũng bị cưỡng chế phá luôn thôi. Hơn nữa tôi nói thật nhé, mùi vị của việc chết một lần chẳng dễ chịu gì đâu.”
Hoàng Cẩn Sâm nóng lòng muốn thử, đang định thỏa mãn tò mò một chút
Khấu Đồng vờ như không phát hiện mà bước nhanh hơn, còn thì thầm với Hoàng Cẩn Sâm:“Nhanh lên, lão già kia bị tôi cho quả lừa, chúng ta đi theo thôi. Đây là hình chiếu ý thức của chính ông ta, cho dù ông ta không biết, nhưng mà bản năng của ông ta lại biết phải đi nơi nào đấy.”