Đọc truyện Du Y – Chương 11: Lão Diêu – 6
Khấu Đồng bái bai lão thần tiên đang nghẹn một đống lời trong cổ họng bằng nhiệt tình như gặp mặt tình già, sau đó vung tay áo lên đi mất, không mang theo một hạt bụi trần.
Lão già họ Quý giắt cặp kính to vật trên đỉnh đầu, đôi mắt tam giác nheo lại đầy nguy hiểm. Lão thấy bác sĩ Khấu đến đi như gió, đường xá xa xôi tìm tới trừ việc phá hoại việc làm ăn của mình ra thì chẳng cống hiến được cái quái gì, nhớ đến đống nhân dân tệ vẫy tay tạm biệt mà đi lại càng đứt từng khúc ruột… Thế là lão thần tiên phá giới hung tợn nguyền rủa: “Hừ, thằng nhóc thối! Kẻ dám phí hoài tình cảm của ông đây là không có kết cục tốt đâu, coi chừng cả đời bị người ta đè đấy!”
…Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta, dù là thần tiên thật hay thần tiên giả đều không thể đắc tội tùy tiện, bằng không sẽ phải đeo lời nguyền sống nửa đời thê lương như cướp biển vùng Caribbean đấy, mẽ ngoài có đẹp nữa cũng chẳng ăn thua đâu… Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Khi Khấu Đồng về đến căn cứ thì gặp vợ của lão Diêu – Đậu Liên Thanh.
Nghe nói bà đã gần bốn mươi tuổi thế nhưng vì chăm sóc tốt nên nhìn qua vẫn còn khá trẻ, ăn mặc khéo léo, vẻ ngoài xinh đẹp, đang có chút khép nép ngồi trong phòng nói chuyện câu được câu không với Chung tướng quân.
Hoàng Cẩn Sâm nhàn đến phát ngấy ngồi một bên, đôi mắt gian manh đánh giá chị dâu nhà người ta trên ba đường dưới ba lượt. Khấu Đồng cảm thấy Đậu Liên Thanh sắp sửa bị gã nhìn cho muốn chui xuống đất luôn rồi. Thế là hắn quyết đoán đi qua cởi áo khoác ném lên đầu Hoàng Cẩn Sâm, ngăn trở tia xạ Rơn-ghen tên kia đang không ngừng bắn ra tứ phía, sau đó lật tay cầm áo nghiên cứu viên của căn cứ mặc vào. Vì vấn đề phần cứng nên không thể bước đi như bay, bác sĩ Khấu chỉ có thể lắc lư quyến rũ đi bộ tới, chậm rãi ngồi xuống, mở màn lưu manh giả danh trí thức: “Xin chào, bà Đậu.”
Giọng nói quyến rũ, dáng vẻ gợi cảm, cả người tỏa ra hơi thở thanh xuân xen lẫn trầm ổn mâu thuẫn mà hòa hợp cùng với nụ cười rạng rỡ thăng quan phát tài khiến cho người ta yêu thích, quả thực đúng là xuân sắc khắp trời, nhân gian tươi sáng… Hoàng Cẩn Sâm vừa giải phóng được cái đầu của mình liền nghĩ bụng, Tây Môn Khánh năm đó câu được Phan Kim Liên chắc chắn cũng là nhờ thế này.
Chỉ thấy Khấu Môn Khánh… Khụ, bác sĩ Khấu nhẹ giọng thầm thì nói tào lao với Đậu Liên Thanh vài câu đã dời lực chú ý của bà từ chỗ Chung tướng quân về phía mình. Không biết là do kĩ xảo của hắn cao thâm hay thật sự vì mẽ ngoài của hắn trông hòa ái dễ gần hơn Chung tướng quân mà người phụ nữ ban nãy còn căng thẳng đã thả lỏng hẳn ra, ngón tay cũng không chà đạp cái túi của mình nữa.
Bấy giờ Khấu Đồng mới xoay người nói với Chung tướng quân: “Nơi này giao cho tôi, ông đi làm việc của mình đi thôi.”
Chung tướng quân gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn Khấu Đồng một cái rồi đi ra ngoài. Hắn lại liếc Hoàng Cẩn Sâm, Hoàng Cẩn Sâm nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh giả vờ như chăm chỉ học hỏi khát vọng tìm hiểu lắm, phải ở lại vây xem. Khấu Đồng nhận lấy cái áo khoác vừa vứt xuống vắt lên cánh tay, bảo Hoàng Cẩn Sâm: “Ngồi sang bên kia.”
Sau đó quay lại nói với Đậu Liên Thanh: “Không vấn đề gì, là trợ thủ của tôi đấy.”
Việc mà Hoàng Cẩn Sâm am hiểu nhất chính là náu mình trong góc chết không ai nhìn thấy, sau đó bắn lén mục tiêu. Gã có thể hạ thấp tần suất hô hấp suốt hơn mười giờ đồng hồ liên tục mà không hề nhúc nhích, tựa như không tồn tại, đặt trong thời cổ tuyệt đối chính là một nhân tài luyện thuật Quy Tức tiềm năng.
Quả nhiên, chẳng mấy thời gian sau, Đậu Liên Thanh đã quên béng một vật sống như gã.
Đợi bà chậm rãi bình tĩnh lại, Khấu Đồng mới thoáng liếc chiếc túi trong tay bà, sau đó cực kì tự nhiên mà làm một động tác mang tính ám chỉ rất mạnh, hắn đặt chiếc áo khoác trong tay sang một bên. Đậu Liên Thanh theo bản năng làm động tác giống y hệt, buông cái túi ôm trong lòng xuống.
Sau đó bà hít sâu một hơi như vừa vứt bỏ lớp vỏ bọc ngoài để lộ vẻ uể oải, đoạn nâng tay xoa xoa khóe mắt: “Không giấu gì cậu, tôi và lão Diêu mấy hôm nay đúng là có chút vấn đề… Bây giờ tôi không biết phải làm cái gì nữa… Ông ấy lúc nào cũng phiền muộn, hỏi cái gì cũng không chịu nói…”
“Từ từ nói.” Khấu Đồng đưa hộp khăn giấy cho người phụ nữ hai mắt đỏ hồng, rồi vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bà, “Không vội, chúng ta từ từ nói, lão Diêu thường xuyên nổi giận, còn càng ngày càng trầm mặc, đúng không?”
Đậu Liên Thanh gật đầu: “Phải, tôi biết người một nhà cần phải giao lưu với nhau, trong TV đều nói thế, nhưng mà… Ông ấy không muốn nói gì với tôi cả, cũng không hỏi được, cứ hỏi là cáu ngay. Hôm đó tôi về nhà còn thấy ông ấy… Ông ấy đang đánh con, ông ấy cầm cái chặn giấy to như vậy ném vào nó…, cậu nói xem, một thứ nặng như vậy mà ông ấy… Lúc đó tôi tưởng nó chết rồi, làm tôi sợ mất mật! Tôi liền bảo ông ấy, ông muốn đánh chết con thì đánh chết tôi trước đi…”
Đậu Liên Thanh càng nói càng kích động, cuối cùng cơ hồ khóc không thành tiếng.
Khấu Đồng thấp giọng nói chuyện với bà, Hoàng Cẩn Sâm ngồi một bên xem, ai ngờ xem xem một hồi gã bắt đầu thấy chán, bèn lấy súng ra nhẹ tay lau.
Đây là một người đàn bà gặp chuyện không biết làm việc gì khác ngoại trừ than khóc. Từ lúc Chung tướng quân đưa Đậu Liên Thanh vào đây, Hoàng Cẩn Sâm đã phát hiện bà ta chẳng những là người nội trợ một trăm phần trăm mà còn là dạng đàn bà đặc biệt yếu đuối đặc biệt nhu nhược, tính ỷ lại cao hơn bất cứ ai. Chẳng biết bình thường bà ta sống cuộc sống bó chân bó cẳng được bao bọc kĩ càng cỡ nào mà vừa ra khỏi cửa đã không phân biệt được nam bắc đông tây, ai nói với bà ta một câu, bà ta cũng phải lo lắng đề phòng cả nửa ngày.
Y như con thỏ, Hoàng Cẩn Sâm đánh giá như thế.
Làm công việc này với Khấu Đồng chưa đến hai hôm Hoàng Cẩn Sâm đã thấy nhàm chán. Gã cảm giác như mình vừa lùi khỏi tiền tuyến một cái đã thuyên chuyển thẳng sang làm hội trưởng hội phụ nữ ở hậu phương, cả ngày nghe các nữ đồng chí khóc lóc như chim ri kể chuyện gia đình bi thảm, nghe nhiều nhức hết cả đầu.
Không vui, không thích, sao còn muốn trải qua cùng hắn =? Hoàng Cẩn Sâm không hiểu, theo cách nghĩ của gã thì cứ chọi một viên đạn qua là sảng khoái ngay thôi.
Nhưng mà gã vẫn cực kì chuyên nghiệp. Gã ngồi chờ ở đó trông qua vô cùng kiên nhẫn, chẳng qua lực chú ý của gã không đặt trên người Đậu Liên Thanh, mà là ở chỗ Khấu Đồng.
Ấn tượng đầu tiên của Hoàng Cẩn Sâm với Khấu Đồng năm đó chính là giọng nói bình tĩnh khác thường của hắn.
Trong chiến tranh, người đàn ông này giống như một cỗ máy vạn năng đặt ở bất cứ đâu cũng không mất đi bình tĩnh, cho dù là ai ngã xuống, hắn đều có thể nâng lên. Gã nhướng mày nhìn chằm chằm phần lưng của Khấu Đồng vì nhoài về phía trước mà hơi hơi gập lại, trên người đối phương ngoại trừ chiếc áo khoác nghiên cứu trắng như vỏ tỏi chỉ còn một chiếc sơ mi khiến cho cột sống hằn lên. Hoàng Cẩn Sâm nhìn đến xuất thần hồi lâu, đưa ra kết luận: “Eo nhỏ quá.”
Một người đàn ông như vậy… Hoàng Cẩn Sâm khoanh tay trước ngực nhìn Khấu Đồng kinh nghiệm đầy mình trấn an cảm xúc của người đàn bà, dẫn đường cho bà ta nói ra tình huống của lão Diêu. Gã kinh ngạc nghĩ… Vì sao lại muốn làm công việc này nhỉ?
Gã lại khủng hoảng ghé mắt liếc sang người đàn bà kia, thầm nghĩ đây chính là cái gọi là ở trong xã hội văn minh tôm cá cũng có ‘nhân quyền’ đấy, chứ nếu là thời kì viễn cổ cá lớn nuốt cá bé để sinh tồn, loại hàng này có thể tồn tại được sao?
Bọn gã lăn lộn giữa mưa bom bão đạn, sờ soạng mười mấy năm trong bóng tối mới mở ra được một thế giới coi như là thái bình. Bọn gã trả giá không biết bao nhiêu người mất mạng, không biết bao nhiêu người bị thương, dốc hết gan ruột tâm sức ra mà giúp đỡ quốc gia và xã hội, bảo vệ mạng sống cho những người bình dân đó, bảo vệ bọn họ an ổn trong nhà, sống có tôn nghiêm như một con người.
Vì sao những người này còn chưa biết đủ? Cả ngày khóc lóc sướt mướt, tìm kiếm sự giúp đỡ khắp nơi chỉ vì mấy việc con con.
Con người yếu ớt thật đáng ghét… Đàn bà cũng vậy. Đây là kết luận thứ hai mà Hoàng Cẩn Sâm tính ra trong lúc này.
Một lát sau, cảm xúc của Đậu Liên Thanh về cơ bản đã được Khấu Đồng ổn định. Bà ta ngồi đó, trong tay siết chặt tờ giấy ăn đầy nước mắt, cúi đầu thật sâu ngượng ngùng cười xin lỗi hắn. Sau đó dưới sự trợ giúp của bác sĩ Khấu, bà ta chậm rãi nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống ở nhà mình.
Bà ta dường như không đủ tự tin, nói xong một câu trần thuật chủ quan đều phải nhìn sang Khấu Đồng như nai con đi lạc, hỏi một tiếng: “Đây chỉ là suy nghĩ của tôi, cậu thấy có đúng không?”
Hoàng Cẩn Sâm càng muốn cười nhạt, trong lòng lạnh lùng nghĩ, xem đi, đây chính là kết quả của văn minh đó… nuôi ra một đám chỉ biết lãng phí tài nguyên chứ chẳng có tác dụng gì.
Dưới cái nhìn của gã, việc này chẳng khác nào người ta nuôi gấu trúc để chúng chỉ biết ăn no qua ngày. Thực đơn của lũ gấu ấy chỉ có một món duy nhất, trúc vừa ra hoa đã phải nhịn đói không có gì ăn, không biết đi săn cũng không biết chạy trốn, sinh dục cũng khó khăn, chẳng phải chúng đã sớm nên bị tự nhiên đào thải rồi sao? Chúng có tư cách gì mà tiếp tục sinh tồn?
Nhất quyết phải hao phí nguồn nhân lực vật lực khổng lồ để bảo tồn một thứ như vậy, có giá trị ư?
Hoàng Cẩn Sâm vẫn cảm thấy Khấu Đồng là người hiếm hoi lắm được mình để mắt đến, thế mà cố tình hắn lại làm cái công việc chẳng khác gì “nhân viên nuôi dưỡng gấu trúc” thế này, vậy là gã đưa ra kết luận thứ ba: bác sĩ Khấu thực sự có chút quái thai.
Đậu Liên Thanh liên miên lải nhải kể rất nhiều chuyện trong nhà về lão Diêu, mấy năm nay ông ta thực sự thay đổi quá nhiều, nhất là từ khi ông ta tự xin lui về tuyến hai được phê chuẩn, một người vô cùng thoải mái đột nhiên trở nên không hiểu tình người.
Dễ nổi giận, nhạy cảm, phi thường thích bẻ cong ý tứ của người khác, càng ngày càng ít trao đổi với người nhà, cũng không thân cận cùng con cái, như thể ông ta lùi về tuyến dưới rồi còn bận rộn hơn trước đây.
“Tôi không biết phải làm sao mới được đây, cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?” Người đàn bà thì thào, “Tôi đau khổ lắm, cách đây mấy hôm cãi nhau tôi còn nói với ông ấy là muốn ly hôn… Nhưng mà… Nhưng mà…”
Khấu Đồng dịu dàng nói: “Chị không nghĩ tới việc rời khỏi ông ta à?”
Đậu Liên Thanh mờ mịt nhìn hắn: “Rời khỏi ông ấy? Rời khỏi ông ấy thì tôi phải sống ra sao? Tôi chưa từng… chưa từng nghĩ tới một ngày sống mà không có ông ấy sẽ như thế nào, tôi cảm thấy… Tôi, tôi không biết, cậu bảo cậu là bác sĩ tâm lý, cậu nói cho tôi biết phải làm thế nào đi?”
Trong lúc luống cuống bà ta còn túm chặt tay áo Khấu Đồng như một con vật nhỏ sắp chết đuối, hai mắt lóng lánh ánh nước nhìn hắn.
Xì… Hoàng Cẩn Sâm hờ hững cúi đầu, ẩn trong bóng tối chầm chậm lau khẩu súng của mình.
Khấu Đồng không chán ghét người đàn bà đáng chán này mà ngồi hàn huyên với bà ta ước chừng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tiễn bước được Đậu Liên Thanh lúc đến ủ ê lúc về mừng rỡ. Chắc hẳn là nhịn lâu quá hết chịu nổi, hắn vừa vào phòng liền lấy ngay thuốc lá ra nhét vào miệng rồi mới mở cuốn sổ bìa da màu đen.
“Chán hả?” Khấu Đồng lật lật mấy tờ, rồi đột nhiên không ngẩng đầu lên mà hỏi Hoàng Cẩn Sâm một câu như vậy.
Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt, nhướn mày, sau đó chậm rãi đứng lên đặt mông ngồi ở đúng vị trí Đậu Liên Thanh mới ngồi ban nãy: “Ngày nào cậu cũng làm việc này à?”
Khấu Đồng dừng động tác trong tay, ngẩng lên, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn gã: “Ừa?”
Hoàng Cẩn Sâm lần đầu tiên không nói đùa cũng không cợt nhả, gã hơi dừng một chút, rồi vô cùng vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi thấy thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Khấu Đồng lại nhét thuốc vào miệng, tươi cười, cúi đầu lật bìa sổ, “Tôi lại cảm thấy rất tốt.”
Lần đó trong không gian ý thức của lão Diêu, hắn đã giải thích với Hoàng Cẩn Sâm không gian ý thức là một không gian chân thực nhưng chưa kịp nói cho gã biết “Người” ở trong đó là tồn tại thế nào, có điều chiếu theo cách hiểu bình thường của người này, có lẽ “người ở trong không gian thật” hẳn cũng là “người thật”.
Vậy mà gã lại có thể nổ súng bắn chết người trong quán cà phê, không hề có chướng ngại gì, động tác vô cùng gọn ghẽ.
Khấu Đồng vừa nghĩ vừa bấm điện thoại nội bộ: “Alo, giáo quan à… Ờ, bà ta đi rồi, ông tới đây, tôi với ông tán gẫu chuyện của lão Diêu thôi.”