Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 97: Ngoại Truyện 1
*Trước khi kết hôn hai tháng*
Như thường lệ, việc mà mỗi ngày Cơ Uyển phải làm là sáng tới AC, chiều tới Hàn thị và tối đến thì về nhà.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại một cách vô vị như vậy.
Thời gian gần đây Hàn thị cũng đang bận rộn để chuẩn bị hợp tác với một tập đoàn lớn ở Thượng Hải nên Hàn Thượng Phong rất ít thời gian rảnh để ngồi uống trà cùng bà xã.
Vào một ngày nọ, Cơ Uyển mặc bộ trang phục công sở lái chiếc xe thể thao màu trắng đi tới AC làm việc.
Không biết hôm nay là ngày gì mà thời tiết lại đẹp tới vậy.
Nắng vàng chiếu rọi khắp nơi, không khí mát mẻ dễ chịu đến lạ thường.
Thời tiết tốt như vậy cũng ít nhiều ảnh hưởng tới tâm trạng của Cơ Uyển.
Suốt quá trình lái xe, miệng cô liên tục ngâm nga những câu hát quen thuộc theo bài hát đang mở trong xe.
Cửa kính xe hơi hé mở, gió mát mẻ từ bên ngoài thổi vào làm mái tóc cô khẽ bay.
Tâm trạng hôm nay tốt như vậy, chắc buổi trưa phải bắt Hàn Thượng Phong đi ăn với cô mới được.
Cả nửa tháng nay Hàn Thượng Phong đều bận tới nỗi không đi ăn trưa với cô được một bữa nào.
Biết là do anh bận, không nên để bụng nhưng mà nhìn Trần Bạch quan tâm Tiểu Hy dù trăm công nghìn việc vẫn đưa Tiểu Hy đi ăn trưa, dạo phố thì Cơ Uyển không thấy tức Hàn Thượng Phong cũng không được.
Tới AC, Cơ Uyển để xe dưới tầng hầm rồi đi về phía thang máy.
“Dương Cơ Uyển.”
Đang định bấm nút vào thang máy thì phía sau vang lên tiếng gọi của phụ nữ.
Cơ Uyển quay đầu lại, đưa tay tháo chiếc kính râm xuống, mắt hơi nheo lại.
Dù tầng hầm để xe hơi tối nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ thân hình nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng kia.
“Lý Thanh Nhàn?” Cơ Uyển khẽ chau mày.
Cô ta làm gì ở đây vậy?
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Lý Thanh Nhàn nhìn Cơ Uyển, mặt nghiêm túc vô cùng.
Cơ Uyển giơ tay nhìn chiếc đồng hồ màu bạch kim rồi lại nhìn Lý Thanh Nhàn, cất giọng hờ hững: “Tôi còn thời gian mười phút.”
Lý Thanh Nhàn hiểu ý Cơ Uyển, quay người về phía sau.
Cơ Uyển khẽ khoanh tay lại, quan sát hành động của Lý Thanh Nhàn.
Một người đàn ông mặc âu phục đen đi tới chỗ Lý Thanh Nhàn, trên tay cầm một chiếc hộp màu đen.
Người đàn ông kia đưa chiếc hộp cho Lý Thanh Nhàn rồi sau đó quay người rời đi.
Cơ Uyển hơi nhíu mày.
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?
“Cái này…!Trả cô.” Lý Thanh Nhàn tiến lại gần Cơ Uyển, đưa chiếc hộp cho cô.
“Cái gì?” Cơ Uyển nghi hoặc nhìn chiếc hộp, sau đó lại nhìn Lý Thanh Nhàn.
“Đồ của cô.
Lúc trước Lý Kì lấy nó từ chỗ cô.
Bây giờ nên trả lại cho chủ nhân của nó rồi.” Lý Thanh Nhàn đột nhiên nở nụ cười chua chát làm Cơ Uyển ngạc nhiên.
Cô nhận lấy chiếc hộp, mở nắp hộp ra.
Là bộ trang sức hình hoa sen mà Hàn Thượng Phong đã tặng cô vào năm ngoái.
Nó bị mất vào hôm Tiểu Hy bị tai nạn lúc ở Anh.
“Xin lỗi.
Lời xin lỗi này là tôi thay anh trai tôi xin lỗi cô, cũng là lời xin lỗi của tôi đối với cô.
Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra.” Lý Thanh Nhàn hơi cúi người, giọng chân thành không một kẽ hở.
Cơ Uyển nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Cô…!là Lý Thanh Nhàn?” Lý Thanh Nhàn làm gì có bao giờ chịu cúi đầu với người khác? Chẳng phải cô ta luôn căm ghét cô sao?
“Cô cũng không ngờ phải không? Tôi cũng không ngờ rằng bản thân mình đã thay đổi.” Lý Thanh Nhàn cười tự giễu.
“Tôi yêu Phong.”
“Tôi biết.” Cơ Uyển hờ hững nói.
“Nhưng mà cô biết không…!anh ấy không hề yêu tôi, dù chỉ là một giây, một phút.
Ban đầu tôi cứ ngỡ tôi là người con gái đặc biệt mà anh ấy không cảm thấy chán ghét hay buồn nôn, cho rằng anh ấy thích tôi.
Năm mười tám tuổi, mọi thứ trong tay anh trai tôi bị hủy hoại toàn bộ.
Mà nguyên nhân khiến tôi bất ngờ nhất chính là Hàn Thượng Phong, người bạn thân nhất của anh trai tôi.
Nực cười nhất là khi nghe anh tôi nói rằng toàn bộ là do đứa con gái đáng ghét kia.
Tôi cũng chẳng hiểu lúc đó xảy ra chuyện gì nên liền cho mọi thứ đều là hiểu lầm.”
Lý Thanh Nhàn mang vẻ mặt u buồn, nói tiếp: “Sau đó, tôi bị ba bắt đi nước ngoài học, lúc đó tôi không đồng ý vì không muốn xa Phong.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi là người đặc biệt của anh ấy, là người anh ấy yêu nhất nên đã yên tâm ra nước ngoài học.
Không ngờ là lúc trở về…! anh ấy đã kết hôn rồi.
Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ anh ấy bị ép buộc lấy cô do có hôn ước nhưng không…!Tôi trở nên ghét cô, ghen tị với cô nên mới nhờ anh trai giúp đỡ.
Không ngờ mọi chuyện lại thảm hại tới vậy.
Kết quả là tôi đã hại anh trai phải ngồi tù mà không giúp được gì.”
Nói đến đây, giọng cô ta có chút nghẹn ngào, nở nụ cười mỉa mai, tự giễu.
“Lúc ở Anh, tôi từng nói Phong chỉ coi cô là thế thân của tôi đúng không? Chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau.
Tôi luôn cho rằng mình chính là người mà Phong yêu nhất nhưng không ngờ khi nghe chính miệng anh ấy nói, tôi mới biết từ trước tới nay mình luôn ảo tưởng.”
“Anh ấy nói cái gì?” Cơ Uyển tò mò hỏi.
“Anh ấy nói…!thực ra anh ấy không cảm thấy chán ghét tôi là vì…!tôi giống cô.
Thật nực cười.” Lý Thanh Nhàn cười chua chát.
Cơ Uyển cũng hơi bất ngờ vì câu nói ấy.
“Năm năm trước, có lần tôi lén vào phòng của Phong, không ngờ lại thấy trên bàn có một sấp bản vẽ nháp bằng tay.
Tò mò nên mới lật lên xem.
Cô biết đấy là gì không? Chính là bản phác thảo mẫu thiết kế trang sức hình hoa sen, cũng chính là bộ trang sức kia.” Nói rồi cô ta đưa mắt về phía chiếc hộp, nói tiếp: “Bên góc của bản vẽ còn có dòng chữ “Tặng người anh yêu”.
Thoạt đầu nhìn tôi đã đoán ngay là anh ấy tặng cho tôi, vui mừng khi nghĩ rằng anh ấy yêu tôi vì tôi vô cùng thích hoa sen.
Nhưng mà…!hôm cuộc thi diễn ra ở Anh, tôi đã nhìn thấy chúng trên người cô.”
Cơ Uyển bắt đầu suy ngẫm.
Thì ra những cái này anh đều chuẩn bị từ trước sao?
“À! Chuyện hôm sinh nhật Phong, tấm ảnh đó là do Lý Kì photoshop, không phải là thật.
Xin lỗi vì hôm đó đã lừa cô.” Lý Thanh Nhàn nở nụ cười tươi tắn, xóa tan nét u buồn trên mặt.
“Là quá khứ rồi.
Chỉ cần anh ấy yêu tôi là đủ rồi.
Tôi không còn để bụng chuyện đó nữa.” Cơ Uyển mỉm cười nhẹ nhàng.
Nếu như cô để bụng thì làm gì có chuyện chủ động hôn anh ở cánh đồng hoa chứ.
“Cảm ơn.
Mọi thứ muốn nói tôi đã nói hết rồi.
Xin lỗi vì tất cả.” Lý Thanh Nhàn cúi người xin lỗi một lần nữa.
“Từ giờ về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, cô Cana.”
Nghe xong câu này, Cơ Uyển hiểu Lý Thanh Nhàn đang nói về vấn đề gì.
“Xin chỉ giáo nhiều hơn, nhà thiết kế Lý Thanh Nhàn.” Cơ Uyển đưa tay ra phía trước, chủ động bắt tay Lý Thanh Nhàn.
Mọi chuyện hiểu lầm quá khứ được chấm dứt từ đó.
Lý Thanh Nhàn cũng quay trở lại Mĩ với bố mẹ, thỉnh thoảng hai người cũng gặp nhau tại các sự kiện thời trang lớn.
Trưa hôm đó…
Cơ Uyển hí hửng nhìn đồng hồ rồi vui vẻ lái xe tới Hàn thị.
Không khí vẫn bận rộn ngay cả giờ nghỉ trưa.
Mặc dù không thể đi ăn trưa với tổng giám đốc nhưng khi nghe anh nói qua điện thoại là hôm nay sẽ kí kết hợp đồng, mở cuộc họp rồi dẫn cô đi ăn tối.
Nghe xong là tâm trạng Cơ Uyển như vui nhân đôi, mặt rạng rỡ vui vẻ, vừa đi vừa cười.
Thang máy mở ra, Cơ Uyển đi nhanh về phòng làm việc của mình, ngồi sửa lại tài liệu trên máy tính rồi in ra, đóng dấu và mang tới phòng tổng giám đốc.
“Cốc cốc.”
Cơ Uyển từ tốn gõ cửa, làm theo đúng phép tắc, cho anh bất ngờ một phen.
Bình thường thì cô có thể tùy ý ra vào nhưng hôm nay cũng nên tạo sự khác lạ một chút.
Tay nắm cửa kêu lên một tiếng cạch, cánh cửa mở ra.
Hàn Thượng Phong ngồi trước bàn làm việc, gương mặt nghiêm nghị không một chút biểu cảm, hàng lông mày khẽ chau lại, toát ra một luồng khí lạnh khiến người ta lạnh sống lưng.
Trải nghiệm cảm giác làm một nhân viên thường cũng không tồi.
Cô phải nể phục Nghiêu Vũ vì cậu ta mỗi ngày đều đối mặt với cảm giác nguy hiểm này.
Cơ Uyển bước từng bước nhẹ nhàng tới gần anh mà dường như anh cũng đang chăm chú vào công việc nên cũng không mấy để ý tới sự tồn tại của cô.
Cô đặt tập tài liệu xuống, hai tay chống lên mép bàn, sau đó lại ngồi lên bàn làm việc của anh.
Hàng lông mày đang chau lại của Hàn Thượng Phong từ từ giãn ra, anh vừa nhìn máy tính vừa cười, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô.
“Anh sắp quên mất rằng mình còn vợ rồi.” Cơ Uyển hơi bĩu môi.
“Không có.” Miệng thì nói, mắt dán vào màn hình máy tính.
“Ồ! Em hay máy tính?” Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong, sau đó nhìn chiếc máy tính.
Hàn Thượng Phong nghe xong mới đưa mắt nhìn cô, cười nhẹ.
“Tất nhiên là…!bà xã rồi.”
“Có phải anh rất bận?” Cơ Uyển đổi chủ đề, nghiêng đầu hỏi.
Hàn Thượng Phong gật đầu.
“Thế Trần Bạch? Anh ấy có bận không?” Cơ Uyển hỏi tiếp.
“Dự án này Trần Bạch cũng tham gia, đương nhiên là rất bận.” Hàn Thượng Phong thành thật trả lời.
Nghe xong, Cơ Uyển chỉ ồ lên một cái rồi đứng dậy.
Vậy là chứng tỏ Hàn Thượng Phong coi công việc lên hàng đầu.
“Tối gặp.” Cơ Uyển nói một câu ngắn gọn rồi bước đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Hàn Thượng Phong đứng dậy, kéo lấy tay Cơ Uyển.
Cơ Uyển quay đầu lại nhìn anh.
“Em quên một thứ.”
“Quên gì?” Cơ Uyển ngây thơ hỏi lại.
“Quên cái này.” Hàn Thượng Phong kéo Cơ Uyển vào lòng anh, một tay ôm eo, một tay đỡ lấy gáy cô rồi đặt môi mình lên môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt như chưa bao giờ được hôn.
Lâu lắm rồi anh mới hôn cô.
À ờm…!Lâu thì hơi quá.
Hình như lần gần nhất là hai ngày trước thì phải…