Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 95: Biển
Ngày mười sáu tháng năm, bãi biển Pink Sand, bang Florida, Mỹ.
Dải cát màu hồng đầy quyến rũ, nước biển trong vắt màu xanh ngọc, nhìn thấy cả đáy.
Có thể nói đây là địa điểm lãng mạn, lí tưởng của các cặp tình nhân.
“Woa! Giống như ở thiên đường vậy!” Cơ Uyển hít một hơi thật sâu rồi cảm thán.
“Thấy sao.
Chỗ này anh chọn không tồi.” Trần Bạch nháy nháy mắt.
“Không phải là không tồi mà là quá tuyệt.” Tiểu Hy cởi bỏ giày, trực tiếp chạy trên cát, cảm nhận độ mềm mịn và mát của cát.
“Chờ mình với.” Cơ Uyển cũng ném giày, chạy theo Tiểu Hy.
Hàn Thượng Phong thì ở trong một khu nghỉ dưỡng gần đó, cho người sắp xếp lại một vài thứ.
“Xong chưa?” Trần Bạch đi tới, đặt một tay lên vai Hàn Thượng Phong.
“Xong rồi.” Hàn Thượng Phong khoanh tay lại, gật đầu.
“Kiểu này chắc phải dời lại quá.
Hai cô ấy thích quá nên chạy luôn rồi.” Trần Bạch khẽ lắc đầu.
“Còn hai ngày nữa.” Hàn Thượng Phong nhìn điện thoại rồi nói.
“Còn đúng hai ngày mà Cơ Uyển nhà cậu còn đòi đi Nhật Bản chụp ảnh nữa.
Kịp không vậy?” Trần Bạch hướng mắt ra bờ biển, nhìn Cơ Uyển cùng Tiểu Hy đang chạy trên dải cát màu hồng.
“Không kịp thì sau khi tổ chức xong đi.
Cô ấy muốn đi đâu, tôi cho cô ấy đi.” Hàn Thượng Phong cũng hướng mắt ra bờ biển, nở nụ cười.
“Bữa giờ cũng chẳng biết đi bao nhiêu nơi nữa.
Ở Anh mất bốn ngày, Pháp hai ngày, Hy Lạp hai ngày, Úc một ngày, bây giờ lại ở Mỹ.
Có phải cô ấy đòi đi Bắc Cực thì cậu cho đi luôn không?” Tràn Bạch đếm ngón tay rồi than vãn.
“Cô ấy thích là được.” Một câu ngắn gọn chứng tỏ mức độ chiều vợ của Hàn Thượng Phong.
“Tôi nghĩ mình nên làm thêm một phòng để treo ảnh cưới.” Trần Bạch lắc lắc đầu.
“Tôi chuẩn bị sẵn rồi.” Hàn Thượng Phong nhếch môi cười.
Trần Bạch cả kinh nhìn Hàn Thượng Phong.
Không ngờ anh lại còn chu đáo hơn người đàn ông am hiểu sự đời như Trần Bạch.
Nói chuẩn bị một phòng để trưng ảnh cưới cũng không quá.
Bởi vì mỗi nơi mà Cơ Uyển đi, hai người ít nhất cũng phải chụp hơn hai bộ ảnh.
Tổng cộng chắc gần hai chục bộ ảnh cưới rồi.
Nhà Trần Bạch cũng không kém.
Tiểu Hy không đòi chụp nhiều nhưng anh lại cứ hùa theo Cơ Uyển.
Muốn đọ xem ai chụp nhiều hơn, đẹp hơn.
Kết quả là sắp phải chuẩn bị một phòng để trưng ảnh cưới.
Hai ngày nữa, bốn người họ sẽ phải bay về Anh để tổ chức hôn lễ.
Địa điểm là vùng ngoại ô London, khu resort cao cấp của Lê gia.
Hai giờ chiều, ánh nắng không gắt quá, vừa đủ ánh sáng tốt để chụp ảnh.
Đầu tiên, Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong mặc bộ hỷ phục màu đỏ truyền thống, sau đó sẽ đổi thành đồ cưới kiểu hiện đại.
Đội ngũ thợ chụp ảnh do Trần Bạch chuẩn bị, đều là những nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh cưới nổi tiếng.
Thợ make up, nhà thiết kế nổi tiếng của thế giới.
Cơ Uyển trong bộ hỷ phục màu đỏ, mái tóc dài được búi lên, cài trâm vàng vô cùng xinh đẹp.
Phong cách vừa hiện đại vừa truyền thống.
Hàn Thượng Phong trong bộ đồ màu đỏ vẫn vô cùng ngầu.
Biển xanh ngọc, cát hồng hòa với nền trời xanh biếc, kết hợp với màu đỏ ở trung tâm, trông bức ảnh vô cùng đẹp, lãng mạn, nhẹ nhàng.
“Ba, hai, một…”
Vì để có ảnh đẹp, Cơ Uyển đành hy sinh ngã xuống dưới nước.
Kết quả bộ hỷ phục ướt hết, lại còn bị sặc nước nữa chứ.
“Mặn quá!” Cơ Uyển ho sặc sụa, tựa người vào Hàn Thượng Phong.
“Có làm sao không.
Hay để mai chụp tiếp?” Hàn Thượng Phong vuốt vuốt ngực Cơ Uyển cho cô bớt ho.
“Không sao.
Chụp tiếp.
Đổi trang phục.” Cơ Uyển vuốt mặt rồi lắc đầu.
Anh đỡ cô dậy, bế cô vào trong khu nhà nghỉ dưỡng để thay đồ.
Trần Bạch đang chụp thấy cảnh này cũng bắt đầu muốn thử.
Nhưng anh chưa kịp nói gì Tiểu Hy đã nói trước.
“Em không chụp kiểu đó đâu.” Cứ như cô đọc được toàn bộ suy nghĩ của anh vậy.
Trần Bạch hơi nhếch môi cười: “Không chụp kiểu đó thì không chụp.
Chúng ta…”
“Chụp kiểu này.”
Nhanh như cắt, Trần Bạch cúi xuống hôn Tiểu Hy, không cho cô kịp phản ứng.
Để tạo hiệu ứng, thợ chụp ảnh đã phải tạo một cơn sóng giả xô vào chân hai người, nước bắn tung tóe.
———-
Buổi tối, tất cả mọi thứ bao trùm một màu đen thơ mộng.
Trên bầu trời, hàng vạn vì sao lấp lánh.
Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong ngồi trên một mỏm đá, cô ngồi tựa vào anh, anh vòng tay ôm cô vào lòng.
“Kia là chòm sao Bọ Cạp.” Cơ Uyển chỉ tay lên bầu trời, miệng nở một nụ cười.
“Kia là sao Bắc Đẩu.” Hàn Thượng Phong cũng chỉ về một hướng khác.
“Đẹp thật.”
Cơ Uyển thu tay lại, ngửa mặt lên nhìn Hàn Thượng Phong.
Thấy vậy, anh cũng cúi mặt nhìn cô.
“Làm sao?” Anh vừa nhíu mày vừa cười.
“Muốn ăn socola.” Cô vòng tay lên trên, ôm lấy cổ Hàn Thượng Phong.
Anh ôm lấy eo cô, xoay người cô lại cho đỡ mỏi.
“Anh quên đem rồi.” Hàn Thượng Phong cong môi cười.
Cơ Uyển hơi nhíu mày, chu cái miệng lại.
“À.
Hiểu rồi.” Anh nhìn cô một lúc rồi bật cười.
“Cái này phải không?” Nói xong, Hàn Thượng Phong kéo lấy gáy Cơ Uyển, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Hàng lông mày của cô hơi giãn ra, vòng tay lên cổ anh.
Thực ra cô đâu nói ý này.
Cô thật sự muốn ăn socola mà.
Cái này…!là tự anh muốn đấy chứ.
“Hai người kia! Có ăn không đấy hả? Không ăn tí hết đừng kêu.”
Giọng Trần Bạch oang oác từ phía xa, ngay chỗ có cái bóng đèn điện cùng một vỉ than đỏ rực.
Cơ Uyển bị giật mình, cắn một phát vào lưỡi Hàn Thượng Phong.
“Anh có sao không?” Cô buông anh ra, nhăn mặt hỏi.
“Không sao.
Nhưng mà…!răng em sắc đấy.” Anh lắc đầu, sau đó lại nở nụ cười gian.
Hàn Thượng Phong nhảy từ mỏm đá xuống dưới nền cát, giơ tay ra đỡ cô.
“Khỏi.
Em tự xuống.” Cơ Uyển vén mái tóc bị gió thổi ra đằng sau, đang định nhìn đường để nhảy xuống thì bị lôi một cách không thương tiếc.
Hàn Thượng Phong ôm trọn cô trong lòng.
Cơ Uyển còn chưa kịp đứng vững lại để trách anh thì lại bị anh bế lên.
“Chậc chậc.
Em nhìn người ta kìa.” Trần Bạch chẹp miệng, lắc đầu nhìn Hàn Thượng Phong đang bế Cơ Uyển lại gần.
Tiểu Hy đánh mạnh vào vai anh một cái.
“Sao anh còn không bằng Hàn Thượng Phong nữa vậy.
Em thấy anh phong lưu như vậy nhưng mà ngay cả bế em cũng không có.”
“Vợ yêu, em đang trách anh đấy à?” Trần Bạch tựa đầu vào vai Tiểu Hy, ôm lấy cánh tay cô.
“Ai là vợ yêu của anh? Chúng ta chưa kết hôn đâu đấy.” Tiểu Hy nhíu mày đẩy Trần Bạch ra.
“Nếu em muốn anh thể hiện trình độ của mình…!Được.
Anh cho em thấy.” Trần Bạch trầm ngâm một lúc rồi nhếch môi cười.
Sau đó, cả người Tiểu Hy bị anh bế bổng lên.
Anh bế cô mà chạy nhanh ra biển.
“Anh điên à? Bỏ em xuống.” Tiểu Hy hét lớn, tay chân quẫy đạp lung tung.
Bỗng nhiên cô có cảm giác nhẹ tênh…!Mẹ ơi! Trần Bạch sao lại thả tay ra thế kia! Như này là cô xác định uống nước no.
Nhưng mà…!Sao vẫn chưa ướt?
Tiểu Hy từ từ hé mở đôi mắt, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì sợ hãi.
Mở mắt ra, bản mặt tươi cười của Trần bạch đập ngay vào mắt cô.
“Trần Bạch!” Tiểu Hy hét lớn, sau đó đấm mạnh anh mấy cái.
“Em thấy sao? Cảm giác thế nào?” Anh đặt cô đứng thẳng xuống đất, cười hì hì.
“Thế nào cái đầu anh! Bây giờ trải nghiệm là biết ngay thôi.” Tiểu Hy túm lấy áo Trần Bạch, đang định đẩy anh xuống nước thì anh đã nhanh chân chạy mất.
“Đứng lại đấy!” Tiểu Hy xắn tay áo lên, nghiến răng rồi chạy đuổi theo Trần Bạch.
Cơ Uyển nhìn cảnh này mà cười đau cả bụng.
Không ngờ Trần Bạch sau khi yêu đương càng ngày càng trẻ con.
Tiểu Hy túm được áo Trần Bạch, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, xoay người lại rồi một cú cho anh nằm xuống nền cát.
Tay của anh bị cô khóa chặt lại.
“Lợi hại nha! Nhưng mà…!em tưởng áp chế được anh à!” Trần Bạch cảm thán một câu rồi lật người lại, gỡ tay ra, kết cục là cô bị đè dưới người anh.
“Hai người muốn làm thì vào trong.” Hàn Thượng Phong buông một câu nhạt toẹt, sau đó lại ngồi bóc con tôm mới nướng cho Cơ Uyển.
Tiểu Hy nghe Hàn Thượng Phong nói vậy thì đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Trần Bạch.
Đang định tung cước thì không ngờ Trần Bạch lại nhẹ nhàng bế cô lên, bước nhanh tới chỗ Cơ Uyển, đặt cô ngồi xuống đó.
“Hi.
Ăn cá không?” Cơ Uyển cười híp mắt, đưa đĩa cá nướng cho Tiểu Hy.
“Không dám.
Cái này chồng cậu nướng, mình ăn không tiện.” Tiểu Hy cười nhạt, sau đó lại nhìn Trần Bạch bằng ánh mắt đe dọa.
Trần Bạch nhún vai một cái rồi nhanh chóng nước đồ ăn cho Tiểu Hy.
Một đêm ở biển…!vã mồ hôi…!Bầu không khí thơ mộng, lãng mạn như thế này mà không tận hưởng thì đúng là uổng.