Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 92: Đầu Năm
Mồng một Tết, Cơ Uyển như thường lệ thức dậy trong vòng tay của Hàn Thượng Phong.
Vẫn như vậy nhưng từ đêm qua tới giờ, trong lòng Cơ Uyển lại cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm giác an toàn cũng tăng thêm gấp bội khi nằm trong vòng tay của anh.
Cơ Uyển nằm ngắm khuôn mặt của anh, bất giác mỉm cười, ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh.
Đột nhiên bàn tay của cô bị nắm chặt lại, bàn tay ấm áp của anh đã bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô.
“Dậy rồi à?” Cơ Uyển nhìn anh mà bật cười.
“Anh thức trước cả em đấy.” Hai mắt của Hàn Thượng Phong từ từ mở ra, anh cũng nhìn cô rồi cười.
“Chào buổi sáng, bà xã.” Anh tì trán mình vào trán cô, sống mũi mát lạnh khẽ chạm vào nhau.
“Chào buổi sáng, ông xã.
Năm mới tốt lành.” Cô nở nụ cười tươi rói, không quên chúc thêm câu.
Hơi thở sát gần nhau, dần dần hòa làm một.
Hàn Thượng Phong hôn cô mãnh liệt, dường như khởi đầu năm mới đã muốn ăn sạch cô.
Dây dưa hồi lâu, Cơ Uyển thở gấp nhìn anh, hai má đỏ ửng.
“Muốn không?” Hàn Thượng Phong ghé sát vành tai của cô, khẽ cắn nhẹ.
“Tùy anh.” Giọng cô có chút mất tự nhiên.
Sao hôm nay anh lại hỏi ý kiến cô cơ chứ.
Có bao giờ anh làm mà hỏi trước cô đâu.
Tự nhiên hỏi làm người ta ngượng muốn chết.
“Năm mới lấy lộc.” Anh nhìn cô mà nở nụ cười gian tà.
Sau đó, môi của anh đã đặt lên cái cổ trắng ngần của cô, hít lấy mùi hương thơm ngát từ cơ thể cô.
Bàn tay thuần thục cởi từng cúc áo của cô, nụ hôn dần dần trở nên mạnh mẽ, gặm cắn từng tấc da thịt của cô, để lại những dấu ấn hồng hồng trên làn da trắng nõn.
Da thịt nóng bỏng, đầu óc dần trở nên trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút không công bằng.
Đâu thể lúc nào cũng bị anh chiếm ưu thế được.
Nam nữ bình đẳng mới đúng chứ.
Chẳng lẽ lúc nào người cô cũng có dấu hôn mà anh không có? Không công bằng chút nào.
Nhân lúc anh đang buông lỏng người, không dùng nhiều sức, Cơ Uyển dùng toàn bộ sức lực đẩy anh nằm xuống giường, sau đó lật người lại, cô ngồi hoàn toàn trên người anh.
Hàn Thượng Phong chưa kịp phản ứng gì đã bị cô ngồi lên trên người, anh nheo mắt khó hiểu.
Nhưng mà…!với tư thế này…!không thể phủ nhận rằng cô…!vô cùng sexy.
Chiếc áo ngủ chưa được cởi hoàn toàn, cặp chân dài thon gọn…!Không chê vào đâu được.
“Không công bằng.
Lần này tới lượt em “ăn” anh.” Cơ Uyển ghé sát tai anh, sau đó làm theo những gì mà anh đã làm với cô hồi nãy.
“Để xem…!Em “ăn” anh được bao nhiêu.” Hàn Thượng Phong nhếch môi cười, sau đó từ từ hưởng thụ.
Cơ Uyển khắp cùng cái cổ của anh, đặc biệt là yết hầu.
Dường như đây là nơi mẫn cảm của anh bởi vì mỗi lần cô hôn nhẹ lên cũng có thể nghe thấy tiếng thở gấp của Hàn Thượng Phong.
Đừng trách em mạnh tay.
Hôm nay cho anh thấy nỗi khổ cười người ở dưới.
———–
“Bà xã à, anh hoài nghi chuyện này…!Có phải em lén lút học mấy chiêu thức này ở đâu không?”
Sau một hồi kịch liệt, Hàn Thượng Phong hoàn toàn bất lực mà ôm cô vào lòng, âu yếm như vật sủng.
Cơ Uyển nghe anh nói vậy lại càng thêm đỏ mặt.
“Không có nha! Em không có biến thái vậy đâu.” Cô đấm vào ngực anh một cái rồi phản bác.
“Nhưng mà anh thấy…!Em vô cùng chuyên nghiệp…” Hàn Thượng Phong lại cười chọc ghẹo cô.
“Tất cả đều do anh dạy đó, không phải sao?” Cơ Uyển lại đấm thêm mấy phát nữa vào người anh.
…
Mười giờ trưa, Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong cũng xuống dưới nhà để chuẩn bị đi chúc Tết.
Cơ Uyển mặc một bộ váy màu đỏ tay lửng phối ren dài tới đầu gối, họa tiết là hình bông hoa sen đính đá màu vàng.
Mái tóc xõa thường ngày được cô tết gọn lại để sang một bên, kẹp thêm một chiếc kẹp hình cỏ bốn lá bằng vàng do Hàn Thượng Phong tặng, mấy cọng tóc mái lưa thưa trên trán càng tăng thêm phần nữ tính, dễ thương của cô.
Hàn Thượng Phong mặc sơ mi màu đỏ, hai cúc trên mở, tay áo xắn đến khuỷu tay phối cùng quần tây đen, giày da bóng loáng.
Họa tiết hoa sen chiếc áo tuy chỉ có một góc nhỏ ở ngực trái nhưng nhìn vào cũng biết chiếc áo sơ mi anh đang mặc cùng với chiếc váy của Cơ Uyển là một cặp.
Cái này là do cô đặc biệt chuẩn bị.
“Cái này…!có khoa trương quá không vậy?” Hàn Thượng Phong nhìn vào chiếc gương ở phòng khách, nhìn cô mà cười gượng.
“Không đâu.
Đẹp trai lắm.” Cơ Uyển cười vui vẻ, cầm miếng bánh quy lên ăn.
“Anh trước giờ chưa bao giờ có cảm giác mình lại chói lóa tới vậy.” Anh nhìn mình trong gương, khẽ lắc đầu.
“Anh vốn dĩ lúc nào chẳng chói lóa.” Cơ Uyển chẹp miệng nhìn anh.
Đây là anh đang chê mắt chọn đồ của cô sao?
Nhưng mà cô thấy rất đẹp mà.
Ngày Tết chẳng phải nên mặc màu đỏ để lấy hên sao?
“Đi thôi, muộn mất.” Cơ Uyển nhìn chiếc đồng hồ màu bạch kim trên tay rồi đeo chiếc túi xách đính ngọc trai màu trắng của mình vào, đứng dậy.
Cô chạy lại kéo Hàn Thượng Phong đi, chứ không sợ anh sẽ dán chặt với chiếc gương mất.
Chiếc xe Bugatti màu xanh lam đặc trưng dừng lại trong sân biệt thự Hàn gia tại ngoại ô thành phố.
Hàn Thượng Phong vừa đỡ Cơ Uyển bước xuống xe, tiếng pháo nổ liên tiếp chói tai đã vang lên.
Thoáng chốc đã thấy mấy đứa trẻ con chạy lại vây quanh Cơ Uyển và Hàn Thượng Phong.
“Năm mới chúc Hàn thúc cùng cô cô an khang thịnh vượng, sớm sinh quý tử.” Mấy đứa trẻ cười híp mắt, đồng thời khoanh tay lại, vui vẻ chúc mừng năm mới.
Cơ Uyển thấy vậy liền bật cười, hiền dịu xoa đầu mấy đứa nhỏ dễ thương.
“Vậy thì phải đáp lại thế nào đây ta?” Cơ Uyển âu yếm nhìn những đứa trẻ hồn nhiên.
“Lì xì, lì xì.” Mấy đứa trẻ cười tít mắt chìa tay ra.
Cơ Uyển mỉm cười rồi lấy trong túi xách ra mấy cái hồng bao nhỏ nhỏ trông vô cùng dễ thương.
Cô chia hồng bao cho từng đứa trẻ một.
Đứa nào đứa nấy cũng lễ phép nhận lấy, thơm nhẹ lên má Cơ Uyển một cái rồi chạy đi chơi.
Hàn Thượng Phong thấy cô vui như vậy cũng mỉm cười nhẹ.
“Này.
Em cũng chưa nhận được lì xì của anh đâu đấy.” Cơ Uyển khoanh tay lại, nhìn Hàn Thượng Phong.
Anh cười nhẹ rồi chỉ tay lên má.
Cơ Uyển hơi nhíu mày, sau đó cũng hôn lên hai má của anh, cuối cùng còn khuyến mãi thêm nụ hôn trên môi.
Hai má của anh bây giờ đã xuất hiện hai dấu son nhàn nhạt.
“Khuyến mãi nữa đó.
Có phải nên gấp đôi không?” Cơ Uyển chu cái miệng lên, trông vô cùng đáng yêu.
Hàn Thượng Phong hài lòng nhìn cô, sau đó đưa ra một phong bao lì xì lớn.
Cơ Uyển vui vẻ nhận lấy, không cẩn thận lại bị anh hôn lên má.
“Này này.
Mồng một đã phát cẩu lương rồi.
Không cảm thấy tội lỗi à!” Cái giọng nói này…!chỉ có thể là Trần Bạch.
Trần Bạch đứng trên thềm nhà, khoanh tay nhìn cặp vợ chồng trẻ chói lóa đang phát cẩu lương trong sân.
Sau lưng anh nhảy ra thân hình nhỏ bé quen thuộc, Tiểu Hy.
Tiểu Hy cười rồi vẫy tay chào Cơ Uyển.
Cơ Uyển cũng vui vẻ vẫy tay chào lại.
Thật không ngờ Tiểu Hy lại theo Trần Bạch đi chơi.
Chứng tỏ hai người họ đã phát triển tới mức nào.
Hàn Thượng Phong ôm lấy eo Cơ Uyển, hai người cùng nhau vào nhà.
Dường như trông họ càng hòa làm một với khung cảnh vì tất cả mọi thứ trang trí đều một màu đỏ.
Trong nhà không khí náo nhiệt, mấy đứa trẻ con của họ hàng chạy nhảy vui đùa, mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, ăn bánh kẹo cắn hạt dưa.
Hàn Thượng Phong đi chúc lão phu nhân, sau đó là ba mẹ của Hàn Thượng Phong và mẹ của Cơ Uyển.
Sau đó, lão phu nhân tổ chức chơi mạt chược.
Cơ Uyển không rành về cái này lắm nên thua liên tục.
Tiểu Hy thì vốn ở Anh từ nhỏ nên mấy trò chơi như này cũng không biết.
Kết cục thảm bại hệt như Cơ Uyển.
Vì không được giúp đỡ nên hai cô bạn đành bất lực chơi bằng sức của mình, bỏ mặc hai người đàn ông bên ngoài nhíu mày liên tục.
“Ha ha ha! Lần này mẹ thắng.” Hứa Tịch Nhiên hả hê cười lớn.
“Tiểu Hy à, bây giờ con có thể gọi Tiểu Bạch giúp đỡ rồi.
Chỉ sợ nó giúp cũng không có tác dụng.” Lê Diệu vỗ vai Tiểu Hy rồi cười.
Nói về mạt chược, ai có thể thắng được hai bà mẹ cao thủ này chứ.
Lão phu nhân đứng một bên làm trọng tài, nói ra quyết định: “Hai đứa thua quá nhiều rồi.
Bây giờ có phải nên phạt?”
“Phạt, phạt.” Mọi người đều đồng thanh hô lớn.
Cả mấy đứa trẻ cũng hùa theo.
Cơ Uyển chỉ cảm thấy mình thật đen đủi rồi nhìn Hàn Thượng Phong.
“Được.
Vậy hình phạt sẽ là mỗi đứa hôn chồng một cái.” Lão phu nhân vui vẻ đưa ra hình phạt.
Cả hai ngớ người rồi nhìn nhau.
“Lão phu nhân, con chưa có chồng…!có phải là nên miễn không?” Tiểu Hy mỉm cười.
“Aiya! Sớm muộn gì Tiểu Bạch cũng là chồng của con mà.” Lão phu nhân xua tay cười.
Tiểu Hy lập tức á khẩu, sau đó lại nhìn Trần Bạch đang ngồi cười phía sau.
Cái hình phạt này chỉ thấy có lợi cho tên háo sắc kia mà thôi.
Cơ Uyển cũng chớp chớp mắt nhìn Hàn Thượng Phong.
Chỉ là hôn thôi mà.
“Nhưng mà…!bà nội.
Ở đây có trẻ con.” Cơ Uyển sực nhớ ra.
Ở đây đâu phải là không có người.
“Mấy đứa trẻ ra sân hết rồi.
Yên tâm.” Hàn Nhất Lam cũng vào góp vui.
Đúng là…!hiện tại chẳng còn đứa trẻ nào nữa.
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi…” Mọi người đồng thanh cổ vũ làm hai cô gái trở nên ngượng ngùng.
Cơ Uyển nhìn Tiểu Hy rồi hai người cùng nhau đứng dây, xoay người cùng một lúc rồi nhìn hai người đàn ông trước mặt.
“Ta đếm cho, hai đứa cứ tự nhiên.”
“1…!2…3”
Tiếng đếm thứ ba vừa dứt, hai cô gái đồng loạt hôn lên môi hai người đàn ông.
Trần Bạch chớp lấy thời cơ, ôm lấy eo của Tiểu Hy, không cho cô đường lui.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động…!vậy nên phải biết nắm lấy cơ hội.
Hàn Thượng Phong cũng như thường lệ, hân hoan đón nhận nụ hôn của cô, còn không quên cho thêm chút dây dưa.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò vang lên.
Quả là ngày đầu năm đầy cẩu lương.
Mồng một này không phải để cho người ta phát lộc, phát lì xì mà là phát cẩu lương đấy.
Ngọt quá mà!
Đầu năm ngập tràn một màu hạnh phúc của tình yêu.
Cả năm suôn sẻ, tình yêu mãi nồng…