Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 7: Một Chút Dấm
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng rộng lớn mang lại cảm giác ấm áp.
Trên chiếc giường rộng lớn, Cơ Uyển chợt tỉnh giấc.
Cô dụi dụi mắt, vươn vai rồi bước xuống giường.
Một lúc lâu sau, cô đi xuống phòng khách với một bộ đồ đơn giản.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn là hôm nay cô có thể tới Hàn thị một chuyến.” Quản gia Vương đi tới chỗ Cơ Uyển, cất giọng trầm ổn.
“Tới Hàn thị? Để làm gì?” Cơ Uyển nhíu mày.
“Thiếu phu nhân hiện tại là cổ đông lớn của Hàn thị cho nên thiếu gia muốn sắp xếp cho cô một công việc.”
“Ồ!” Cơ Uyển gật gật đầu.
Thì ra là vậy, hiện tại cô là cổ đông lớn, nắm giữ tới bảy phần trăm cổ phần của Hàn thị cho nên cũng cần có chút thể diện.
Cơ Uyển dùng bữa sáng xong, sau đó thì lên lầu, thay một bộ trang phục công sở.
Phải công nhận là Hàn Thượng Phong chuẩn bị rất chu đáo.
Anh đã sắm sửa tất cả mọi thứ cho cô mà cô không hề hay biết.
Cơ Uyển ngồi xe do Hàn Thượng Phong chuẩn bị, đi thẳng tới trụ sở chính của Hàn thị.
Dưới ánh mặt trời chói chang, tòa nhà cao hơn sáu mươi tầng như tỏa sáng.
Tòa nhà này quá đỗi to nên Cơ Uyển đứng nhìn một hồi lâu.
Tập đoàn của cô đúng là vẫn còn quá nhỏ bé so với Hàn thị.
Cơ Uyển lắc đầu.
Bên trong tòa nhà, người đi lại đông đúc, trên tay ai cũng cầm laptop hoặc cầm tài liệu các thứ.
Chứng tỏ rằng tập đoàn này có công suất làm việc rất cao.
Một nhân viên đi tới, cúi người chào hỏi.
“Xin chào tiểu thư, cho hỏi cô muốn tìm ai ạ?”
“Tôi tới tìm Hàn Thượng Phong.” Cơ Uyển cười nhẹ.
“Ý cô là Hàn tổng?” Mặt cô nhân viên kia trở nên khó coi.
Cơ Uyển gật đầu nhẹ rồi nói: “Cho hỏi Hàn tổng của các người hiện đang ở đâu?”
“Xin lỗi nhưng xin hỏi tiểu thư là…” Cô nhân viên nheo mắt hỏi.
“À.
Đây là danh thiếp của tôi.” Cơ Uyển khẽ cười, lấy trong túi ra một tờ danh thiếp.
“Cô…!cô là Cana, nhà thiết kế của nhãn hiệu thời trang AC sao?” Cô nhân viên kia hớn hở.
Cơ Uyển nở nụ cười rồi gật đầu.
“Cô là thần tượng của tôi, có thể cho tôi xin chữ kí không?” Cô nhân viên kia cuống quýt lên, sau đó lấy ra một tờ giấy cùng cây bút.
Cơ Uyển kí tên xong, đưa tờ giấy cho cô nhân viên rồi hỏi: “Vậy cho tôi hỏi Hàn tổng đang ở đâu?”
“Hàn tổng đang họp ở tầng trên cùng.
Cô cứ đi thang máy là tới.” Cô nhân viên kia vui mừng quá khích.
Lần đầu tiên trong đời được thần tượng.
Cơ Uyển đi thang máy lên tầng trên cùng.
Cửa thang máy vừa mở thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng vô cùng xa lạ.
“Liêu Tống?”
“Tiểu Uyển, em tới đây làm cái gì vậy?” Liêu Tống ngạc nhiên hỏi cô.
“Tôi tới đây làm gì đâu liên quan tới anh.” Cơ Uyển không buồn quan tâm tên tra nam kia, lập tức đi ra khỏi thang máy.
“Tiểu Uyển.
Chúng ta nói chuyện chút đi.
Anh mời em uống cà phê.” Liêu Tống bỗng nắm lấy tay Cơ Uyển.
“Xin lỗi nhưng tôi nghĩ chúng ta không có gì đáng nói cả.” Cơ Uyển cau mày.
“Yo! Liêu tổng vậy mà có nhã hứng bắt nạt nhân viên của Hàn thị sao?” Giọng một người đàn ông vang lên, đầy hàm ý mỉa mai.
“Trần tổng, tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì tới anh.” Liêu Tống buông tay Cơ Uyển ra, cười nhạt nói.
“Trần…!Trần Bạch?” Cơ Uyển há hốc mồm nhìn người đàn ông phía sau mình.
Anh ta có thân hình cao lớn, mặc bộ âu phục màu nâu, khuôn mặt điển trai, mang đậm chất người mẫu.
Anh ta chính là Trần Bạch, một ngôi sao thần tượng nổi tiếng.
“Thì ra Cana tiểu thư vẫn còn nhớ tôi.
Thật vinh hạnh.” Anh ta nở nụ cười ngọt ngào.
“Rất hân hạnh được gặp anh.” Cơ Uyển đi tới, bắt tay chào Trần Bạch.
“Hai người quen nhau sao?” Liêu Tống thấy biểu hiện vui vẻ của Cơ Uyển cùng Trần Bạch thì liền ngơ ngác.
Ai chẳng biết Trần Bạch là minh tinh đồng thời còn là tổng giám đốc của Trần Hoa, tập đoàn trang sức hàng đầu thế giới.
“Tất nhiên.
Tôi chính là fan của cô Cana đây ấy chứ.” Trần Bạch bật cười.
“Cana?” Liêu Tống nghe vậy liền khó hiểu nhìn Cơ Uyển.
“Chẳng lẽ anh không biết tập đoàn AC ở Anh sao? Tập đoàn thời trang nổi tiếng như vậy mà Liêu tổng cũng không biết sao?” Trần Bạch cười cười, giọng đầy giễu cợt.
“Tiểu thư đây là Cana, cùng với Ali sáng lập nên nhãn hiệu thời trang AC, được giới quý tộc Anh ưa chuộng.
Chẳng lẽ anh lại có vốn hiểu biết về lĩnh vực thời trang kém vậy sao?”
Liêu Tống tròn con mắt, nhìn chằm chằm Cơ Uyển.
Sau bốn năm vậy mà cô ấy lại trở thành nhà thiết kế nổi tiếng.
Anh ta nhận một cuốc điện thoại sau đó vội vã rời đi.
“Trần tiên sinh, liệu tôi có vinh dự được mời anh uống trà?” Cơ Uyển cười nói vui vẻ với Trần Bạch.
“Rất vinh hạnh.” Trần Bạch lịch sự chấp nhận.
“Ai cho phép em ở đây nói chuyện?” Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên.
Cơ Uyển nghe thấy liền nổi da gà, khẽ quay đầu lại nhìn người đàn ông phát ra giọng nói.
“Tôi xin phép đi trước.” Cơ Uyển khẽ cười với Trần Bạch, lấy túi xách che mặt, chuồn ngay vào thang máy.
Trước mặt người mà cô kính trọng như Trần Bạch vậy mà phải nói là quen biết với người đàn ông kia thì quả thật rất mất mặt.
“Em dám chạy?” Hàn Thượng Phong nhanh chóng túm được eo của cô, kéo ngay vào lòng.
“A” Cơ Uyển giật mình.
“Mau bỏ tôi ra.” Cô nhẹ giọng nói.
“Phong…!Cái này là…” Trần Bạch ngạc nhiên rồi bật cười.
“Đây là bà xã của tôi.” Hàn Thượng Phong ôm chặt Cơ Uyển, không cho cô có cơ hội phản kháng.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Tên này điên rồi.” Cơ Uyển cười cười rồi đẩy mạnh Hàn Thượng Phong.
“Em dám nói tôi điên?” Hàn Thượng Phong nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui.
Trần Bạch thấy vậy liền bật cười: “Thật không ngờ cậu lại rước được Cana về.
Tôi còn sợ cậu mãi mãi cô đơn chứ.”
“Cậu còn dám nói?” Hàn Thượng Phong liếc mắt nhìn Trần Bạch, nộ khí tăng thêm.
“Thôi, thôi, tôi chẳng dám ở đây làm bóng đèn nữa.
Tối nhớ mời tôi uống rượu.” Trần Bạch giơ hai tay như đầu hàng, lắc đầu nói rồi rời đi.
Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong bằng ánh mắt khó hiểu.
Nghe hai người họ nói chuyện sao thân thiết vậy?
“Trần Bạch là bạn tôi.” Hàn Thượng Phong dù không thấy Cơ Uyển đang nhìn mình nhưng cũng đoán ra điều mà cô thắc mắc.
Cơ Uyển lại ngạc nhiên hơn nữa, hai người như vậy mà cũng thành bạn, thật khó hiểu.
“Em…!dám cười nói với cậu ta như vậy, lại còn dám làm như không quen biết tôi…” Hàn thượng Phong nhìn Cơ Uyển bằng ánh mắt sắc bén.
“Ầy! Hàn thiếu à, hiểu lầm, hiểu lầm.
Trần Bạch là ngôi sao lại đẹp trai như vậy, cô gái nào cũng sẽ vậy thôi.” Cơ Uyển cười cười, khẽ vỗ vai anh.
“Vậy em thấy tôi không đẹp trai bằng cậu ta?” Hàn Thượng Phong nghe cô nói, sắc mặt càng thêm phần khó coi.
“Tôi không có ý đó.
Anh là đẹp trai nhất, được chưa.” Cơ Uyển nhíu mày, giọng miễn cưỡng.
Nói thật thì Hàn Thượng Phong đúng là rất đẹp trai nhưng dường như anh ta không thuộc gu của cô.
“Không thành thật chút nào cả.” Hàn Thượng Phong khẽ nhếch môi, sau đó liền cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Cơ Uyển phản kháng nhưng bị Hàn Thượng Phong kìm chặt trong vòng tay.
“Anh…!cái đồ vô sỉ.” Cơ Uyển thở hổn hển, mặt mày nhăn nhó.
“Đây coi như chuộc tội.” Hàn Thượng Phong khẽ nhếch môi cười rồi kéo tay cô đi vào một căn phòng.