Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 4: Em Cứ Thảnh Thơi Làm Vợ Tôi Là Được Rồi
“Tại sao tôi không được đi?” Cơ Uyển bất mãn nhìn Hàn Thượng Phong.
“Em không được đi quá xa tầm kiểm soát của tôi.
Mọi thứ em cần tôi đã cho người chuẩn bị hết rồi.
Em cứ yên tâm ở lại đây.
Nơi này còn tốt hơn Anh nhiều.” Hàn Thượng Phong khoanh tay, toát ra vẻ quyền uy.
“Tóm lại là em cứ thảnh thơi làm Hàn thiếu phu nhân đi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên tối hôm qua liền bước tới trước mặt Cơ Uyển, khẽ cúi người chào.
“Xin chào thiếu phu nhân, mời người đi theo tôi.”
Cơ Uyển nghi hoặc, vì tò mò nên đi theo người đàn ông trung niên.
Đi qua vài cái hành lang rồi ra tới ngoài sân.
“Thiếu phu nhân, mọi thứ cần thiết cho công việc của cô đều ở đằng kia.” Người đàn ông chỉ tay về phía giàn hoa phía trước.
Cơ Uyển khẽ gật đầu, tiến lên phía chỗ giàn hoa.
Trên chiếc bàn bằng đá đó là bao nhiêu thứ.
Nào là bút chì kĩ thuật, màu, dao, vải, laptop, máy tính bảng,…!đều là những đồ dùng chuyên dụng trong thiết kế.
Cơ Uyển há hốc mồm.
Không ngờ anh ta còn biết cô làm nghề gì, hãng đồ dùng mà cô chuyên sử dụng nữa.
Thật không thể tin nổi!
Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế đá, cầm bút lên, ngắm nghía một hồi lâu.
“Sao anh biết tôi làm thiết kế?” Cơ Uyển vẫn nhìn chằm chằm cây bút nhưng dường như cô đã phát giác ra Hàn Thượng Phong đang tới gần.
“Em là vợ tôi.
Đương nhiên tôi phải tìm hiểu kĩ về em rồi.”
Cơ Uyển chỉ “ồ” lên một tiếng, đưa mắt nhìn khung cảnh trong sân.
Cái sân của biệt thự khá lớn, trồng rất nhiều loại hoa đủ màu sắc rực rỡ, còn có vòi phun nước tự động, cây cối khá nhiều, khá là mát mẻ.
“Kia là…!Lily…” Cơ Uyển bỗng nheo mắt lại, nhìn về phía xa xa.
Hình như là một con chó.
“Đó là Lily, con chó mà em hay chăm sóc ở cái ngõ nhỏ bốn năm trước.” Hàn Thượng Phong khẽ nói.
“Anh…” Cơ Uyển nghe Hàn Thượng Phong nói vậy liền quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta.
“Em không cần phải thắc mắc nhiều.
Hiện tại em có thể quang minh chính đại mà nuôi nó.” Hàn Thượng Phong bày ra vẻ vô tội.
Cứ như thể anh đoán được tất cả suy nghĩ của cô vậy.
Cơ Uyển không buồn quan tâm Hàn Thượng Phong nữa, chạy tới chỗ chú chó nhỏ.
Đó là một chú chó Phốc sóc có nhỏ, có bộ lông màu vàng nâu, trông vô cùng dễ thương.
Chú chó ấy dường như nhận ra chủ cũ, liền chạy tới, lao ngay vào người Cơ Uyển.
“Lily à, chị nhớ em quá đi.” Cơ Uyển bế con chó nhỏ lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông óng mượt của nó.
Con chó kêu ư ử, rúc ngay vào lòng Cơ Uyển.
Cô bế Lily đi tới ghế đá, ngồi xuống, nở nụ cười cưng chiều chú chó rồi đặt một nụ hôn vào cái mũi nhỏ của Lily.
Hàn Thượng Phong thấy vậy liền bật cười, đứng dậy, dặn dò mấy câu với Cơ Uyển rồi rời đi.
Cơ Uyển dường như đã đặt hết tâm tình vào Lily nên cũng chẳng biết được Hàn Thượng Phong nói gì, chỉ có ừ đại mấy tiếng rồi lại nghịch đùa với chú chó nhỏ.
Một lúc lâu sau, điện thoại Cơ Uyển reo lên.
“Alo”
“Uyển Uyển à, cậu đang ở đâu vậy? Mình về nước rồi, chúng ta gặp nhau đi.
Mới mấy ngày không gặp mà nhớ quá trời.” Một giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ok nà! Chỗ cũ nha!” Cơ Uyển cũng chuyển giọng ngọt ngào.
Cúp điện thoại, cô đặt Lily xuống, khẽ xoa đầu nó: “Lily ở nhà ngoan, chị đi ra ngoài một lúc rồi về nha.”
Cơ Uyển đi vào trong nhà, ngôi biệt thự này khá lớn nên cô cũng chẳng biết nên đi đường nào.
Thấy người đàn ông trung niên hồi sáng thì cô liền vui mừng, chạy tới hỏi.
“Bác ơi, phiền bác chỉ giúp cháu đường với ạ! Ở đây lớn quá, cháu không nhớ đường.” Cơ Uyển nở nụ cười thân thiện.
“Thiếu phu nhân cứ gọi tôi là quản gia Vương, tôi là quản gia ở đây, có việc gì thì thiếu phu nhân cứ gọi, không cần khách sáo.
Nào, thiếu phu nhân đi theo tôi.” Bác quản gia này khá dễ gần.
“Cảm ơn bác ạ.”
Quản gia Vương dẫn cô trở lại phòng khách sau đó dẫn cô lên lầu.
Cơ Uyển lấy túi xách rồi đi xuống dưới.
“Thiếu phu nhân muốn đi đâu để tôi gọi tài xế.” Quản gia thấy Cơ Uyển có ý định ra ngoài liền cất tiếng hỏi.
“Không cần phiền đâu ạ! Nếu có thì bác cho cháu một chiếc xe là được rồi ạ.” Cơ Uyển cười cười.
Dường như cô đang đòi hỏi hơi cao.
“Được được.
Chờ tôi một lát.” Quản gia cười cười, gật đầu rồi đi đi vào trong một lát.
Cơ Uyển khá bất ngờ.
Cô mặt dày đòi hỏi như vậy mà cũng đồng ý.
Một lúc sau, quản gia lấy ra bốn cái chìa khóa, đưa cho cô.
“Thiếu phu nhân muốn lấy chiếc nào?”
Trời ạ! Vậy mà đưa cho cô toàn siêu xe.
Cơ Uyển há hốc mồm, chọn đại một cái trong tay quản gia rồi đi ra ngoài.
Ngoài sân, cô nhìn tới nhìn lui rồi mới thấy cái nhà để xe đang mở cửa lên.
Bên trong gồm có bảy chiếc xe, đều là loại xe thể thao đắt tiền.
Cô nhìn thoáng qua một lượt rồi mở cửa, ngồi vào trong chiếc xe mà cô đã chọn.
Chiếc xe có màu trắng, lập tức phóng ra ngoài, đi một hồi rồi dừng lại ở một quán cà phê có tên Sweet.