Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 18: Nhỡ Anh Bị Bỏng Thì Làm Sao
“À không.
Mà anh cứ yên tâm, tôi sẽ không khiến anh phải tức giận đâu.” Cơ Uyển nghĩ lại rồi lắc đầu.
“Em biết điều là tốt.”
Không còn chuyện gì để nói, bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
May là có bác sĩ đi vào, bầu không khí bị phá vỡ.
“Thiếu gia, đã sắp xếp xong, có thể về nhà rồi.”
“Về nhà? Chẳng phải nói anh ấy cần phải nghỉ ngơi sao?” Cơ Uyển khó hiểu.
“À, thiếu gia muốn về nhà tĩnh dưỡng…” Bác sĩ liền giải thích.
“Ở bệnh viện không tiện.” Hàn Thượng Phong cắt lời bác sĩ.
Cơ Uyển “ồ” lên một tiếng rồi khẽ gật đầu.
———-
Về tới biệt thự, Cơ Uyển vừa xuống xe, Hàn Thượng Phong liền kéo tay cô lại.
“Em đỡ tôi đi.
Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào nữa.” Hàn Thượng Phong làm vẻ ốm yếu.
“Cái gì vậy? Hồi nãy chẳng phải anh vẫn rất bình thường sao?” Cơ Uyển chống hai tay vào hông, nhăn mặt.
“Chẳng lẽ em cũng không thể đỡ nổi người chồng yếu ớt này của em vào nhà sao?” Hàn Thượng Phong tỏ vẻ đáng thương.
Cơ Uyển lắc đầu rồi đi qua cửa xe bên kia, mở ra, đưa tay đỡ Hàn Thượng Phong lên.
Cô cũng chẳng phải con người yếu ớt gì, đỡ thì đỡ thôi.
Cơ Uyển mệt nhọc mà đỡ Hàn Thượng Phong vào nhà.
Anh ta nặng hơn cô tưởng, với cả…!thân hình này quá đỗi to lớn so với cô.
Lên được tới phòng, Cơ Uyển để Hàn Thượng Phong ngồi xuống giường, sau đó phủi phủi tay.
Tối đến, Cơ Uyển nấu cháo xong, vừa bưng lên phòng, mở cửa thì liền va phải thứ gì đó.
Cô ngã nhào, tô cháo trên tay cũng bị văng đổ.
Thì ra là cô đã đụng trúng Hàn Thượng Phong, cũng may, anh kịp thời đỡ lấy eo cô nên cô cũng chưa ngã hẳn xuống đất.
“Ối ối! Cháo đổ lên người anh rồi.” Cơ Uyển hoảng hốt, đặt tô cháo trống không xuống, vội vàng lấy khăn giấy, lau cháo trên người anh.
Hàn Thượng Phong để mặc cho Cơ Uyển tùy ý.
“Chết! Nhỡ anh bị bỏng thì làm sao? Cháo vừa mới nấu xong đó.” Cơ Uyển lo lắng.
Anh mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng dính, mà cháo vừa mới nấu xong, chắc chắn là đã bị bỏng rồi.
Cơ Uyển kéo anh ngồi xuống giường, nhanh chóng xuống lầu lấy hộp cứu thương lên.
Vì cháo bị đổ lên ngay ngực của anh nên cô bắt buộc phải cởi áo anh ra.
Vòm ngực rắn chắc cùng cơ bụng cuồn cuộn của Hàn Thượng Phong đập ngay vào mắt cô.
Cơ Uyển đỏ bừng mặt, tay bắt đầu run, tim bắt đầu đập mạnh.
Trên ngực anh cũng chỉ có một mảng đỏ ửng, cũng không gọi là nặng nhưng cũng cần phải bôi thuốc.
Cô lấy tăm bông, nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh.
Anh không có biểu hiện gì đau đớn mà lại ngồi cười cô.
Nhìn cô lo lắng cho anh như vậy, trong lòng anh có cảm giác vui vui.
Bôi thuốc xong, Cơ Uyển ngẩng mặt nhìn anh, thấy khuôn mặt vui vẻ của anh, cô có chút khó hiểu.
Hàn Thượng Phong thấy Cơ Uyển nhìn mình, liền đáp trả lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, nở một nụ cười.
Gì vậy chứ! Tại sao anh ta lại cười chứ.
Cơ Uyển lúng túng, tránh ánh mắt của Hàn Thượng Phong.
“Tại sao em cứ xinh đẹp như vậy chứ.” Hàn Thượng Phong không kiềm chế được mà cất tiếng.
Cơ Uyển nghe anh nói thì liền giật mình, đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt có chút ngốc nghếch, tim đập liên hồi, càng lúc càng mạnh.
Hàn Thượng Phong vừa nói ngớ ngẩn gì vậy?
Thấy vẻ mặt khó hiểu cùng đờ đẫn của cô, Hàn Thượng Phong khẽ cười rồi đưa tay kéo gáy cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Ngủ sớm đi.” Hàn thượng Phong khẽ thì thầm bên tai cô.
Cơ Uyển mặt đỏ như trái cà chua, cô cầm lấy hộp cứu thương cùng với chiếc áo ngủ của anh đi xuống dưới lầu.
Xong xuôi, cô lại lên giường ngủ.
Thế quái nào mà lại không ngủ được.
Cơ Uyển cứ trằn trọc liên hồi, xoay người đi xoay người lại.
——
Ánh nắng ấm áp tràn vào căn phòng qua cánh cửa sổ.
Cơ Uyển cũng không nhớ nổi mình ngủ từ lúc nào, cũng chẳng nhớ nổi làm thế nào mà cô lại nằm trong vòng tay ấm áp của Hàn Thượng Phong.
Cơ Uyển lặng lẽ xuống giường, đi chuẩn bị một vài thứ rồi sau đó liền đi ra ngoài.
Dường như việc mỗi sáng thức dậy trong lòng Hàn Thượng Phong đã trở thành một điều rất đỗi bình thường đối với cô.
Hàn Thượng Phong ngủ khá ngon, lúc tỉnh dậy, Cơ Uyển cũng đã rời đi khá lâu.
Vừa mới ra khỏi phòng tắm, anh liền cảm thấy tò mò về chiếc hộp nhỏ trên bàn trang điểm của Cơ Uyển.
Hàn Thượng Phong nhanh chân đi tới trước bàn trang điểm, kéo ghế ngồi xuống, sau đó mở chiếc hộp ra.
Trong chiếc hộp nhỏ bằng gỗ là một cuốn sổ nhỏ màu xanh nước biển cùng một cây bút xinh xắn.
Hàn Thượng Phong càng nhìn càng tò mò, anh mới mở cuốn sổ đó ra, đọc trang đầu tiên.
Tôi cho bạn 50 điều ước! Hãy viết chúng vào đây để chúng trở thành sự thật!
Anh mở sang trang thứ 2…
Điều ước thứ nhất: “Ước gì…!có thể có được một gia đình ấm áp.
Vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Dương.”
Hàn Thượng Phong chăm chú ngồi lật từng trang giấy một, thỉnh thoảng anh lại ngồi cười, lúc thì ngồi trầm tư.
Cảm xúc của anh thay đổi theo từng trang giấy, từng nét chữ uyển chuyển của Cơ Uyển.
Một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại ra, bấm số rồi sau đó gọi.
“Boss có gì căn dặn ạ?” Giọng Nghiêu Vũ vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tìm xem thiếu phu nhân đi đâu rồi.” Hàn Thượng Phong vui vẻ cất tiếng.
Có vẻ như tâm trạng anh hôm nay rất tốt.
———-
Tập đoàn AC…
“Chuẩn bị kĩ càng rồi chứ?” Cơ Uyển cất tiếng hỏi Bắc Minh- thư kí của Vũ Khiêm.
“Chu toàn rồi ạ.” Bắc Minh kính cẩn trả lời.
Cơ Uyển ngồi trước bàn trang điểm, đeo đôi bông tai lên.
Mái tóc mềm mại được cô búi lên trông vô cùng quý phái, kết hợp cùng chiếc váy màu đen dài tới đầu gối, ôm sát người càng toát lên vẻ đẹp quyến rũ của cô.
Chiếc mũi cao, đôi môi đỏ mọng, mắt hai mí, chân mày thanh tú, làn da trắng mịn cộng với phong cách trang điểm mới mẻ càng tô thêm vẻ đẹp của Cơ Uyển.
“Yo! Tạo hình này có vẻ làm cậu trông rất giống một quý bà nha!” Tiểu Hy trầm trồ.
“Cái váy này cũng được.
Tiểu Hy thiết kế thì đương nhiên phải mặc rồi.” Cơ Uyển mỉm cười.
“Chậc chậc.
Cậu nghĩ xem, cái tên Liêu Tống gì gì đó đúng là có mắt như mù.
Một mĩ nữ đẹp thế này mà lại…” Tiểu Hy tặc lưỡi rồi lắc đầu, tỏ vẻ mặt khinh bỉ khi nhắc tới tên Liêu Tống.
“Chuyện đã qua.
Nhắc lại làm gì kia chứ.” Cơ Uyển bật cười.
Với cô thì Liêu Tống chẳng là cái gì cả.
Nếu anh ta không thể trân trọng cô thì hà tất gì phải nói nhiều.
“Kế hoạch như cũ.” Cơ Uyển nháy mắt nhìn Tiểu Hy.
“Ok.” Tiểu Hy cũng nháy mắt lại.
Cơ Uyển đứng dậy, cầm túi xách lên, khoác chiếc áo khoác vào, sau đó liền đi ra ngoài.
“Tiểu thư, xe đã chuẩn bị.” Một nhân viên đi tới, cúi người báo cáo.
Cơ Uyển khẽ gật đầu, lấy chiếc kính râm trong túi xách ra, đeo lên.
Động tác của cô nhịp nhàng theo bước chân, quả thật rất mê người.
Chỉ có thể dùng một từ “cool”.
Chiếc xe chậm rãi đi trên đường, hướng thẳng tới biệt thự Dương gia.