Đọc truyện Dụ Vợ Yêu Về Nhà Bà Xã Ngoan Nào! FULL – Chương 10: Vui Vui
Biệt thự Hàn gia…
“Em vừa mới đi đâu về?” Hàn Thượng Phong ngồi vắt chân ở ghế sofa, tay cầm một cuốn sách.
“Có việc.” Cơ Uyển đã khá mệt mỏi, hờ hững trả lời rồi đi lên lầu.
Tắm xong, Cơ Uyển lên giường ngủ luôn.
—–
Cơ Uyển vừa thức dậy, ngồi dậy đã thấy Hàn Thượng Phong đang ngồi đọc báo ở chiếc sofa trong vòng.
Cô không nói gì, lập tức xuống giường, đi vào nhà tắm.
“Em đi làm bữa sáng.” Giọng Hàn Thượng Phong uy quyền như một mệnh lệnh.
“Tôi nói rồi, bếp sẽ cháy mất.” Cơ Uyển nhàn nhã ngồi xuống.
“Em muốn nuốt lời?” Hàn Thượng Phong vươn người đến chỗ cô, môi của anh đã gần dí sát mặt cô.
“Đừng, đừng, tôi nấu.” Cơ Uyển lấy tay đẩy đầu Hàn Thượng Phong ra.
Với cái bộ dạng này của hắn thì một khi cô không nấu cho hắn ăn thì hắn sẽ hôn cô mất.
Cơ Uyển xuống bếp, đeo tạp dề, cột mái tóc lên.
Đúng là nhà giàu có khác, tủ lạnh to như cái tủ quần áo.
Cơ Uyển tùy tiện lấy một số thứ, bắt đầu chế biến.
Cô cố gắng nấu dở một chút, cay thật cay, mặn thật mặn, chiên trứng cháy đen để cho cái tên kia ăn.
Để xem sau khi ăn xong hắn có bắt cô nấu nữa hay không.
Thức ăn được dọn lên bàn, toàn là những thứ nhìn còn chẳng thèm chứ nói gì mà ăn.
“Hàn thiếu à, mời anh thưởng thức tay nghề của tôi.” Cơ Uyển ngồi xuống, nở một nụ cười.
“Tôi đâu nói là nấu bữa sáng cho tôi đâu? Sao em nấu toàn món đặc biệt thế kia.” Hàn Thượng Phong nở nụ cười ẩn ý.
“Hả…” Nụ cười trên môi vụt tắt, Cơ Uyển khó hiểu nhìn Hàn Thượng Phong.
Rốt cuộc thì anh ta bảo cô nấu để làm gì? Mất công cô chuẩn bị toàn món “ngon” cho anh.
“Lily.” Hàn Thượng Phong gọi to, ngay lập tức, một cục bông màu vàng nâu chạy nhanh tới.
Đó là Lily, nó chạy tới chỗ Hàn Thượng Phong, khẽ vẫy vẫy cái đuôi.
“Ngoan.
Hôm nay tao cho mày ăn thức ăn do chính tay phu nhân của tao nấu.
Thế nào?” Hàn Thượng Phong bế Lily lên, cho chú chó nhìn toàn bộ thức ăn trên bàn.
Lily vừa nhìn thấy đã không còn hưng phấn, ngay lập tức muốn nhảy xuống chạy đi nhưng lại bị Hàn Thượng Phong giữ chặt lại.
“Mày sao vậy? Để tao cho mày ăn thử món này nào.” Hàn Thượng Phong cười cười, lấy đũa gắp một miếng thức ăn trên đĩa đưa tới trước mồm Lily.
“Đừng! Tại sao lại cho Lily ăn cái đó chứ.” Cơ Uyển nhanh chân chạy tới, định ôm lấy Lily nhưng lại bị Hàn Thượng Phong cản lại.
“Tại sao không?” Hàn Thượng Phong nở nụ cười đắc ý.
“Bởi…!bởi vì…” Cơ Uyển cứng miệng.
“Nếu em còn muốn giả vờ, nấu những thứ thế này cho tôi thì tôi sẽ cho Lily thay tôi ăn hết.” Hàn Thượng Phong chống cằm, sau đó liền nhìn Lily.
“Mày thấy sao? Ăn cái này mỗi ngày chắc sẽ thú vị lắm.”
Lily sủa gâu gâu, tỏ ý không đồng ý.
“Đừng đừng, tôi nấu lại là được chứ gì.” Cơ Uyển lo lắng cho Lily.
Không thể để Lily của cô ăn những món này mỗi ngày được.
Vì Lily, cô bất đắc dĩ phải trổ tài nấu nướng.
Hàn Thượng Phong gật đầu đắc ý, rồi lập tức sai người làm lên dọn sạch bàn ăn.
Cơ Uyển lau mồ hôi trên trán.
Cô bắt tay vào chế biến nguyên liệu, động tác vô cùng thành thục và chuyên nghiệp.
Chẳng mấy chốc, cả căn bếp đã thơm nức mùi đồ ăn.
Hàn Thượng Phong ngồi ở ghế, tay khẽ vuốt lông của Lily.
Dường như chú chó cũng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nên ve vẩy cái đuôi.
Mọi thức ăn đều được dọn lên.
Hàn Thượng Phong sai người làm lấy một phần cho chú chó nhỏ, đem về căn nhà nhỏ trong sân cho Lily.
“Không tồi.” Hàn Thượng Phong nếm thử, khẽ gật đầu.
Cơ Uyển không còn tâm trạng ăn uống gì cả, chỉ ngồi đấy, chán nản nhìn những ngón tay uyển chuyển gắp đồ ăn đưa vào miệng của Hàn Thượng Phong.
“Em không ăn thì uống sữa đi.”
“Không muốn.” Cơ Uyển gục mặt xuống bàn.
Tay nghề của cô đã bị bại lộ, vậy là mỗi ngày đều phải xuống bếp nấu cho tên này sao?
“Tôi muốn mua lại Rose.”
“Cái gì?” Cơ Uyển bất ngờ, lập tức ngẩng mặt dậy.
“Đừng sang Anh nữa.
Đem nhà hàng đó của em về đây đi.” Hàn Thượng Phong ngừng gắp, đan hai bàn tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Sao…!sao anh biết.” Cơ Uyển khẽ nhíu mày.
Vậy mà tên này lại biết cô có một nhà hàng.
“Tất cả mọi thứ về em tôi đều biết hết.” Hàn Thượng Phong khẽ nhếch môi cười.
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết, ngày mai lập tức chuyển về.
Tôi không muốn em phải chạy sang Anh chỉ vì một nhà hàng nhỏ.” Hàn Thượng Phong ngưng một lúc rồi nói.
“Với cả, giờ tôi với em là vợ chồng hợp pháp, tôi cũng có quyền sở hữu cái nhà hàng đấy nhưng tôi muốn nghe ý kiến của em.”
“Tôi không muốn chuyển về.
Chỉ là tôi đang có ý định mở một chi nhánh nữa ở đây.”
“Vậy được.
Tôi tôn trọng ý kiến của em.” Hàn Thượng Phong đứng dậy, đi tới chỗ tủ lạnh, lấy một ly sữa ra, bỏ vào lò vi sóng.
Một lúc sau, sữa cũng đã ấm hơn, anh đặt xuống ngay trước mặt Cơ Uyển, ngồi xuống cạnh cô.
“Uống đi.”
“Không uống.” Cơ Uyển lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm ly sữa.
“Hay là…!em muốn anh đút cho em?” Hàn Thượng Phong ghé sát tai cô, nở nụ cười tà mị.
Cơ Uyển quay đầu, nhìn thấy ánh mắt gian tà của Hàn Thượng Phong, cô nổi hết cả da gà.
“Ha ha, tôi uống là được chứ gì.” Cơ Uyển cố gắng cười.
Nhìn ánh mắt của anh là cô đã biết anh có ý định gì rồi…
——
Tại phòng làm việc, Cơ Uyển làm việc khá chăm chú, một khi làm việc thì cô sẽ trở thành một con người khác.
“Alo, Tiểu Hy, có chuyện gì vậy?” Đang phác thảo thì Đoàn Tiểu Hy gọi tới.
“Cậu rảnh không, có một nhóm người mẫu mới, Khiêm bảo cậu tới duyệt.”
“Ok, chờ mình mười phút.”
“Ok.”
Cơ Uyển cầm túi xách lên, tiện tay lấy chiếc kính đen đeo vào.
Vừa ra tới cửa thì liền bị dọa cho hết hồn.
“Ôi mẹ ơi!”
“Chị dâu, chị muốn ra ngoài sao?” Người ngoài cửa là Nghiêu Vũ.
Cơ Uyển gật đầu: “Tôi ra ngoài xử lí chút chuyện.”
“À, Boss bảo chị tới phòng làm việc của Boss một lúc.”
“Bảo anh ta đợi đi.
Lát nữa về rồi tôi tới.” Cơ Uyển nhanh chóng rời đi, để lại bộ mặt ngơ ngác của cậu thư kí Nghiêu Vũ.
—–
AC- tập đoàn thời trang hàng đầu ở Anh, nay đã đổi trụ sở ở Trung Quốc.
Tòa nhà của AC tuy không to lớn, quy mô như Hàn thị nhưng nó cũng toát lên một vẻ khí chất riêng biệt.
Cơ Uyển đi vào trong, hàng loạt nhân viên đều cúi đầu chào.
“Cana tiểu thư.”
Một nhân viên tới dẫn đường cho Cơ Uyển.
“Khiêm tổng đâu?” Cơ Uyển khẽ hỏi.
“Khiêm tổng đang đợi tiểu thư ở trong phòng giám đốc.” Người dẫn đường cho Cơ Uyển là Bắc Minh, thư kí của Vũ Khiêm.
Cơ Uyển khẽ gật đầu, đi vào thang máy, đi lên tầng số bốn mươi.
Tầng này chính là một studio để chụp ảnh cũng như nơi tuyển chọn người mẫu.
Tiểu Hy đang đứng chỉ đạo nhân viên, trong công việc, cô luôn là người nghiêm túc và khá là nghiêm khắc với nhân viên, thậm chí còn hơn cả Cơ Uyển.
“Tiểu Hy, mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ.” Cơ Uyển bước vào, quan sát mọi thứ xung quanh.
“Mười phút nữa có thể bắt đầu.” Tiểu Hy gật đầu, sau đó nhìn Bắc Minh ở phía sau Cơ Uyển.
“Khiêm tổng đâu?”
“Khiêm tổng đang có khách, năm phút nữa mới xuống được.”
Tiểu Hy gật đầu rồi khẽ thở dài.
“Có vẻ như cậu đã hiểu được cảm giác của mình khi cậu liên tục làm việc ở cung điện.” Cơ Uyển khẽ vỗ vai Tiểu Hy.
“Haizz.
Đúng là lúc trước nhàn rỗi mấy vị phu nhân, để cậu một mình sắp xếp.
Bây giờ mới hiểu cái cảm giác của cậu.” Tiểu Hy cười cười.
“Làm ở Hàn thị cũng không ổn chút nào.
Hầu như nó không có nhiều việc cho mình làm.” Cơ Uyển khoanh tay, lắc đầu, thở dài.
“Coi như chúng ta hoán đổi vị trí.” Tiểu Hy bật cười.
Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, các người mẫu đều phải vượt qua các câu hỏi phỏng vấn rồi sau đó thể hiện tài năng catwalk trên sàn chữ T rồi sau đó hoàn thành các bài kiểm tra khác.
“Phù, cuối cùng cũng xong.” Tiểu Hy thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ sắp xếp tài liệu.
“Chất lượng không tồi.” Vũ Khiêm xem xét lại các hồ sơ rồi cất tiếng.
“Ừm, em thấy xuất sắc nhất là cô Tiêu Khả này, tố chất rất tốt, rất phù hợp với phong cách thiết kế của chúng ta.” Cơ Uyển cầm một tập hồ sơ lên, đưa cho Tiểu Hy và Vũ Khiêm cùng xe.
Cả hai đều gật đầu đồng ý.
Sau đó, cả ba người họ cùng đi ăn.