Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 40: Việc mới - Ngày nào cũng phải chạm mặt


Đọc truyện Dư Vị Tình Yêu – Phía Cuối Ngọt Ngào – Chương 40: Việc mới – Ngày nào cũng phải chạm mặt

“Cô Bạch, phiền cô điền vào tờ hồ sơ!”_Bạch An Nhiên đang đứng tần ngần nhìn vào cửa phòng họp. Đột nhiên vang lên tiếng nói.

Cô quay đầu, chạm phải ánh nhìn khó ưa của cô gái trẻ, Bạch An Nhiên hơi nhăn mặt cố gắng nhớ lại, khuôn mặt này…mái tóc này…

“Cô Bạch, mời cô điền vào!”_Cô gái kia cáu gắt, vứt tập giấy xuống bàn. Kha Tố Cầm bức bối, muốn mở lời châm chọc lại nhớ đến nòng súng đang kề sát mình. Dư Mộ Phàm nếu như biết ả dám có ý đồ với cô, nhất định sẽ không tha cho ả. Thế nhưng…ả không cam tâm nhìn cô ung dung vào công ty. 

“Chào cô, tôi là Kha Tố Cầm, thư ký của Phàm, hôm trước có gặp qua cô, bây giờ mới có dịp để chào hỏi một tiếng!”(ad: nữ phụ, ai cho gọi thẳng tên nam chính, tin tôi đi nói cho Phàm ca biết không hả*lườm*)

“Chào cô, cảm ơn, tôi điền ngay!”_Bạch An Nhiên hờ hững nói. 

Cô cầm bút không do dự bắt đầu điền thông tin, có chút không thành thật, trình độ tiếng Anh, cô viết hạng cuối, kinh nghiệm 2 năm đi làm lại viết đã 2 năm thất nghiệp. Ứng vị trí nào trong công ty thì đánh dấu bừa. Tóm lại, cô – Bạch An Nhiên thà không có việc làm cũng nhất quyết không làm công cho người như Dư Mộ Phàm.

Kha Tố Cầm khó chịu đứng chờ, nhìn thấy cô đặt bút xuống thì giật lấy, liếc nhìn, trình độ học vấn thi đại học ở một trường tầm trường thường, khinh bỉ cầm vào phòng hỏi đáp.

“Vậy mà cũng đòi làm ở đây, đồ trèo cao!”

Tiếng giày cao gót khuất hẳn, Bạch An Nhiên hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế chờ, đời là vậy, không phải ai cũng đối xử tốt với nhau.

“Cô Bạch An Nhiên, mời vào phỏng vấn!”_Tiếp tân mở cửa thông báo. 

Bạch An Nhiên ngồi tận cuối dãy đi vào, nguyên cả căn phòng nhìn cô chỉ hận không thể xông vào, lẩm bẩm đánh giá, người thì nói cô có quan hệ, người lại nói cô đã nhét tiền cho cán bộ, tóm lại không hề có ý tốt. 

————–

Căn phòng rộng rãi chỉ có một chiếc ghế trống, Bạch An Nhiên bước lại, bắt tay chào từng người kể cả Kha Tố Cầm vốn cô không ưa. Nghiêm túc ngồi trả lời phỏng vấn, chỉ là lần phỏng vấn này có chút không bình thường. 

“Cô Bạch, cô biết tiếng anh chứ?”

“Tôi chỉ biết nói vài từ giao tiếp, bằng tốt nghiệp xếp hạng cuối!”

“Rất tốt, chúng tôi cũng chỉ cần biết thôi, không cần giỏi!”_Vị trưởng phòng hài lòng đáp.


Cô khó hiểu đến nhăn nhó mặt.

“Cô biết làm báo cáo chứ?”

“Tôi chưa làm bao giờ!”

“Không sao, vị đây có thể giúp cô!”_Anh ta nói chỉ về phía một nhân viên nữ ngồi bên cạnh. Rõ ràng là có ý muốn nhận cô.

“Được rồi, cô Bạch, công ty quyết định tuyển dụng cô, ngày mai, cô đến phòng đại diện của công ty làm việc!”_Vị trưởng phòng đứng dậy, chỉnh áo vest đưa tay ra. Bạch An Nhiên bị quay cho lòng vòng “cái gì mà được tuyển, cái gì mà ngày mai” hạ thấp trình độ như vậy mà vẫn phải làm à?

“Anh này, anh có nhầm không?”

“Tôi rất chắc chắn, hẹn mai gặp cô!”

Kha Tố Cầm tức tối, mở cửa phòng nói lớn:

“Phiền cô ra ngoài, chúng tôi còn rất nhiều người đang chờ!”

Bạch An Nhiên đã tức giận nhìn vẻ mặt của ả, liếc xéo đi ngang qua. Ả nhìn cô chỉ có thể giậm chân bực bội không dám làm càn. ——–

Ra khỏi công ty, Bạch An Nhiên đi bộ đến quán cà phê, nửa đường lại gặp được bằng hữu. Hoắc Vĩnh Hào dừng xe bên vỉa hè, mở cửa kính nhìn cô. 

“Xin chào!”

“Thật trùng hợp! Lại gặp anh ở đây!”_Cô cười.

“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi!”

Bạch An Nhiên rạng rỡ hẳn, nếu không có lẽ cô phải đi bộ về quán mất:

“Vậy làm phiền anh, tôi không mang theo tiền!”


“Tôi rất vinh hạnh!”_Hắn cười, còn nhiệt tình bước xuống mở cửa xe, lại vô tình nhìn thấy chiếc xe đen sang trọng nãy giờ vẫn luôn đi theo cô thấy cô dừng cũng dừng lại.

Trên xe, cả hai cười nói có vẻ rất vui, không khí bên trong chiếc xe sang trọng phía sau, lại ngột ngạt âm u bấy nhiêu.

“Về công ty!”

Xe quay đầu, mất hút, Hoắc Vĩnh Hào nhìn qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt giãn ra. 

“Cảm ơn, tôi mời anh uống cà phê, coi như trả công!”

Hoắc Vĩnh Hào dường như rất vui, nụ cười rạng rỡ bước vào quán.

Chị Tâm đang trông quán, thấy bóng dáng cô vội chạy lại:

“Nhiên, cuối cùng em đã về! Chị lo em qua bên đó sẽ có chuyện, muốn đi đón em lại bị vệ sĩ ngăn cản! Em sao rồi?”

“Em không sao! Anh ấy là người lần trước cứu bé con, em mời anh ấy uống cà phê, để em đi pha!”

Chị Tâm nhìn Hoắc Vĩnh Hào, gương mặt đẹp trai, nụ cười thật tươi nhưng lại có gì đó ẩn ý. Chị không rõ hắn là người tốt hay là có ý đồ mới lợi dụng tiếp cận cô.

“Mời anh dùng!”_Bạch An Nhiên đặt tách cà phê xuống, cũng ngồi đối diện anh cười. Chị Tâm ở bên cạnh quan sát, không xen ngang không tỏ thái độ chỉ lặng lẽ nhìn. Được chừng 10 phút, Hoắc Vĩnh Hào rời khỏi, Bạch An Nhiên bị chị vội vã tra hỏi:

“Nhiên, sao em quen cậu ta. Nhìn không đáng tin chút nào!”

“Chị Tâm, anh ta là người đã giúp em, anh ta là người tốt!”_Cô cười trấn an. Ngó nghiêng xung quanh quán, nãy giờ vẫn không thấy bé con.

“Vân đâu chị?”

“Chị đưa con bé đi nhà trẻ rồi, tranh thủ hai ngày không có em, con bé quen rồi, không khóc nữa!”


“Vâng, sắp tan tầm, em về thay đồ đây, lát sẽ tự đi đón bé con!”

———

Rời khỏi quán cà phê, Bạch An Nhiên cầm tạm chít tiền bắt taxi về nhà. Vừa đến cửa, chú chó đã nghe thấy tiếng người mà sủa. Cô vuốt ve bộ lông nó, nựng nựng má, cũng có nó ở bên lúc cô bị bệnh:

“Mày rốt cuộc từ đâu tới, đến làm bạn với bé con sao?”

Chú cho le lưỡi liếm ngón tay của cô, cái đuôi ngoe nguẩy chạy thay cô. 

Bạch An Nhiên thay đồ, áo cộc tay, khoác sơ mi đỏ mận bên ngoài, váy maxi, giày bệt thoải mái đem theo chú chó nhỏ đến đón bảo bối. Chưa đến giờ về, Ôn Vân đã được mẹ đón, hai ngày không gặp, tưởng chừng như rất lâu ngày, con bé ôm lấy cổ cô không chịu buông, cứ kéo ra lại nhăn nhó ôm chặt lấy. 

Cô cười, nở nụ cười hạnh phúc đặt lên đôi môi nhỏ một nụ hôn, hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy. 

Một ngày trôi qua, hai mẹ con quấn lấy nhau, tối đến, Bạch An Nhiên ôm bé con ngủ say trong lòng xem TV, con bé không chịu buông, chỉ muốn cô ôm lúc ngủ. 

“Nhiên, cậu ta không phải người tốt đâu!”_Chị Tâm đặt đĩa hoa quả xuống bàn, đưa cô miếng táo nhỏ nhẹ nói.

“Chị à, anh ấy là người tốt đó! Với lại, bọn em cũng chỉ là hình cờ gặp nhau thôi, không có bất kì liên lạc nào!”_Bạch An Nhiên khẳng định, chỉ có điều, cô không biết rằng cô là không cho số, nhưng không có nghĩa Hoắc Vĩnh Hào không có số của cô. 

“Nhớ cẩn thận, đừng liên quan quá với anh ta, chị thấy hắn không ổn một chút nào!”_Chị Tâm nhắc nhở.

Cô gật đầu chắc nịch, nhìn Ôn Vân đang ngủ:

“Chị này, mai em đến Dư Hòa làm việc, chị giúp em đưa con bé đi lớp nhé! Chiều tan sở em sẽ qua đón!”

“Ừ, tính làm ở đó à?”

“Vâng, chỉ làm nửa ngày thôi, cũng không rõ làm gì, nhưng em được chọn ca. Buổi chiều em sẽ ra công viên, vẽ tranh từ thiện. Cũng không tệ!”

“Thật hả?”

“Là một quỹ của những người học vẽ giống bọn em, đem đồ dùng ra đó, vẽ tranh chân dung phong cảnh tiền dùng được sẽ quyên góp cho trại trẻ mồ côi lúc nhỏ em từng sống!”_Bạch An Nhiên nhớ lại những ngày tháng còn ở đó, cô từng bị bắt nạt không ai giúp cô, họ nói cô là nhặt được ở bên vệ đường, lúc ấy cô không tin. Lớn lên rồi mới biết, thì ra cô được đặt ở vệ đường cũng là may mắn lắm rồi. Có những đứa trẻ còn đáng thương tội nghiệp hơn nữa.

“Ngủ sớm đi, những chuyện đã qua, cứ cho qua! Mai còn đi làm!”

Chị Tâm vỗ vỗ vai cô, tắt TV, nhìn lướt qua bé con đi vào phòng. 


Cô không nói gì, còn chần chừ một hồi lâu, tần ngần nhìn ra bên ngoaì cảnh đêm chừng 5 phút, mới chậm rãi đi vào phòng. 

———-

Sáng sớm, Bạch An Nhiên đã tỉnh dậy. Cơn ác mộng ấy lại ập tới, cô dường như cứ chợp mắt được một lúc lại tỉnh dậy. Cứ thế cho đến tận 6 giờ sáng, cô không tài nào tiếp tục. Vệ sinh cá nhân xong, Bạch An Nhiên hài lòng nhìn mình trong gương, tóc xõa ngang, khuôn mặt mệt mỏi được che phủ bởi lớp phấn, trang phục đơn giản phù hợp với công sở. Mọi thứ có vẻ ổn, cô quay lại phòng sửa soạn đồ cho Ôn Vân. Chừng 6 rưỡi, con bé ngọ ngoạy dậy, nhìn Bạch An Nhiên ở trong phòng tắm rửa tay, lon ton chạy lại ôm lấy chân cô cọ cọ, hệt như chú chó nhỏ. 

———–

“Bảo bối, mẹ đi làm! Con đi học với bác, chiều mẹ qua đón, ngoan nhé!”

Ôn Vân đang ăn cháo lắc lư cái đầu nhìn cô, nói chữ vâng còn chưa sõi.

“Em đi đây! Nhờ chị nhé!”

Dưới tầng một, Bạch An Nhiên hít một hơi thật sâu, ấn thang máy lên tầng 7, vào phòng đại diện. 

Vị trưởng phòng nhìn cô, nhiệt tình đón tiếp còn tận tâm giải thích từng chức vụ, từng phòng nghề, không bỏ sót một chức vụ. 

7 giờ sáng, Bạch An Nhiên nghiêm túc đứng ở khu vực lễ tân của công ty, nhiệm vụ của cô rất đơn giản, đứng ở đây, học thuộc vị trí từng phòng bộ, dẫn đường cho những người lần đầu tiên đến công ty và báo cáo với phòng cần đến. 

Công việc đối với cô có vẻ rất dễ không có gì cản trở, cho đến khi cô phát hiện. Công việc này ngày nào cũng phải chạm mặt bới Dư Mộ Phàm. Vừa ngồi chưa được bao lâu, đột nhuên toàn bộ nhân viên nữ trong công ty đổ xô ra chỗ cô đứng nhìn, Bạch An Nhiên khó hiểu nhưng vẫn phải đứng dậy tỏ vẻ nghiêm túc, trong khi trong đầu đang cố gắng nhớ toàn bộ vị trí các phòng. 

Càng lúc, xung quanh sảnh của công ty càng nhiều người, lại chỉ đa số là phụ nữ, thi thoảng vài nhân viên nam đi qua lại tỏ vẻ chán nản, dường như rất quen với cảnh này. 

“Cô à, có chuyện gì vậy?”_Bạch An Nhiên hỏi nhẹ đồng nghiệp đang gõ máy tính bên cạnh.

“Chủ tịch sắp đến, họ ra đứng chờ đó mà. Ngày nào cũng vậy hết, tôi với cô là may mắn lắm mới được làm ở đây đấy, có thể ngày nào cũng nhìn thấy chủ tịch!”

“Hả?”_Cô giật mình, lẩm bẩm “ngày nào cũng gặp, là ngày nào cũng gặp sao?”.

“Ngày nào anh ta…à chủ tịch cũng đến công ty sao?”

“Ừ, trừ đi công tác, nghe nói, hai hôm trước là lần đầu tiên Chủ tịch nghỉ làm ở nhà!”_Đồng nghiệp trẻ nói. 

Cô mơ hồ nhớ lại lúc cô bị bệnh, thì ra là Dư Mộ Phàm luôn ở nhà. Thì ra là vậy! Đột nhiên lại nở nụ cười trộm. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.