Đọc truyện Dư Vị Tình Yêu – Phía Cuối Ngọt Ngào – Chương 31: Cô ấy là Bạch An Nhiên, người phụ nữ của Dư Mộ Phàm
311
#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
Bạch An Nhiên đi bộ đến quán cà phê, đến làm việc với một tâm trạng mệt mỏi.
“Sao thế? Nhớ con bé rồi sao?”
“Cũng thấy thiếu thiếu, tự dưng lại không có con bé nhõng nhẹo thấy nhớ!”_Bạch An Nhiên chống cằm nói.
“Con bé còn quá nhỏ, sang năm đi lớp cũng chẳng sao? Sao tự dưng lại đổi ý thế?”
“Em tính rồi, để con bé đi lớp có thể tiếp xúc với nhiều bạn cùng tuổi, con bé sẽ phấn khỏi hơn, còn nữa, em cũng có thể tranh thủ chú tâm vào thiết kế!”_Bạch An Nhiên phân tích.
“Như vậy đi, gian hàng váy cưới chị để em trưng bày mẫu thiết kế của em, được chứ?”
“Gì cơ ạ?”
“Coi như là góp vốn, buôn bán dạo này ế ẩm. Em thiết kế rồi trưng bày treo bán biết đâu có thể kéo khách!”
“Thật sao?”_Bạch An Nhiên hào hứng hỏi.
“Ừ, miễn sao chia hoa cho chị là được!”_Chị Tâm nháy mắt cười.
Bạch An Nhiên trong đầu đã quên béng mất nỗi buồn, trước mắt chỉ có suy nghĩ xem nên bày những mẫu nào, mẫu nào sẽ thu hút khách hơn, cô nên bắt đầu từ bây giờ…?
———-
Ngoài cửa…
312
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”_Kha Tố Cầm khó hiểu.
“Hãy ghi nhớ cô gái đó! Bạch An Nhiên, 24 tuổi, là người phụ nữ của chủ tịch!”
“Người phụ nữ của chủ tịch, chẳng lẽ là người mà báo chỉ đồn thổi sao? Cô ta là mẹ đơn thân?”
“Cô quá tò mò rồ, thư kí Kha!”_Đạt ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt sắc bén lên tiếng cảnh cáo ả.
Kha Tố Cầm lập tức im miệng, khẽ liếc về phía quán cà phê đối diện, nơi Bạch An Nhiên đang làm việc, suy nghĩ cách để giở trò.
“Đừng đi quá giới hạn của mình, tôi nghĩ cô cũng hiểu tính cách của chủ tịch rồi chứ?”
“Tôi biết, không cần anh nhắc nhở!”_Kha Tố Cầm lên giọng nói, giống như ả đang là người phụ nữ của anh, có quyền lên tiếng, có quyền ra lệnh cho người của anh.
———–
“Chủ tịch, tôi đã làm xong!”_A Đạt cung kính nói vào điện thoại.
Đầu dây bên kia chỉ “ậm ừ” đã biết, rồi cũng cúp máy.
Chiếc xe đen sang trọng lăn bánh rời khỏi ven đường, Bạch An Nhiên cũng vô thức ngẩng lên nhìn.
Kha Tố Cầm được đưa đến trước công ty, còn chưa kịp nói gì chiếc xe đã phóng đi. Ả tức giận giậm gót giày thật mạnh lên nền như thể sẽ giải tỏa được nỗi bực.
——–
Dư Mộ Phàm mệt mỏi tựa người vào ghế lớn, A Đạt chưa bao giờ thấy phản ứng này cuả anh, ngày trước đối đầu với bọn sát thủ hay mệt mỏi vì các bang phái, cũng chưa thấy anh phải thở dài bất lực, vậy mà giờ đây Dư Mộ Phàm lại chỉ vì một người con gái mà mất ăn mất ngủ,vạch ra mọi kế hoạch kéo ra khoảng cách cuối cùng lại không ngừng quan tâm.
“Chủ tịch! Tôi có thể hỏi Người một câu không?”
“Chuyện gì, ngồi xuống đi!”
A Đạt chần chừ trước câu nói của anh, cuối cùng vẫn nghe theo lệnh ngồi xuống ghế sô pha đối diện với anh.
“Cậu nói đi!”
“Tôi biết, mình là đầy tớ, không có quyền can thiệp vào chuyện của Người, đặc biệt là chuyện tình cảm. Nhưng…tôi cảm thấy, Người không nên để cô Bạch đi!”
Dư Mộ Phàm nhếch miệng cười:
“Đạt, cậu có bạn gái chưa?”
“Chưa có, cho đến khi Người không cần thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không bỏ đi!”
“Sẽ có ngày cậu hiểu được! Còn giờ, làm việc của cậu đi, tôi không muốn có sơ suất nào trong việc này!”_Dư Mộ Phàm đứng dậy, nói rồi cũng bỏ sang phòng bên cạnh.
Anh không phải không muốn ở bên cô, cũng không phải là chán ghét, chỉ là cảm thấy cô với anh ở hai thế giới, căn bản không có cách nào để hòa hợp. Trắng và đen, không thể tạo ra màu của hạnh phúc.
———
Bạch An Nhiên một mình trông coi quán, liên tục ngước nhìn ba chiếc xe đen đỗ trước cửa quán, có cảm giác như ai đó đang theo dõi từng cử chỉ hành động của cô. Nhưng cứ hễ ngẩng lên nhìn thì lại không thấy ai.
Quán hôm nay vắng khách đến lạ, cả buổi sáng chỉ có một vài người đến, Bạch An Nhiên cởi tạp dề, bước đến một chiếc bàn sát cửa chuyên tâm thiết kế. Mục đích là thiết kế váy cưới, cuối cùng lúc hoàn thiện lại là mẫu đồ nam, Bạch An Nhiên còn ngẩn ngơ viết tên ai đó lên góc giấy, Bạch An Nhiên suy nghĩ mông lung, dùng bút đen gạch chéo mẫu nam, vo tròn vứt vào thùng rác. Cô như thế nào lại nhớ đến anh rồi?
Lời nói xa cách ngày hôm ấy cô nói với anh, như mũi nhọn khiến cô cảm thấy buồn bực.
313
Cô nói hơi quá rồi, rốt cuộc thì làm gì thì anh mới tha lỗi cho cô?
Lại nhìn đến quyển sổ nhỏ, Bạch An Nhiên cuối cùng cũng nghĩ ra cách để làm lành. Cảm hứng đột nhiên ùa về, Bạch An Nhiên nhanh chóng cầm bút lên bắt đầu làm việc. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình làm công việc này là lựa chọn đúng đắn, chưa đầy 15 phút, Bạch An Nhiên đã hoàn thiện ba mẫu vẽ, trang phục đi làm, trang phục ở nhà và thể thao. Cô cười thỏa mãn, vội vàng gọi cho chị Tâm:
“Chị Tâm, bao giờ chị về, em có việc phải ra ngoài!”
“Một tiếng nữa, chị về trông quán giúp em!”
“Được, em đợi chị!”
Bạch An Nhiên tiếp tục bản vẽ, lên màu cho mẫu, hoàn thiện xong thì chị Tâm cũng về đến quán. Đem quán giao lại cho chị Tâm, Bạch An Nhiên đem theo túi xách bước ra khỏi quán.
Vừa ra khỏi, ba chiếc xe đen đỗ trước quán cũng khởi động phóng đi. Cô nhíu mày thắc mắc.
——-
“Vâng, cho hỏi có phải cô Bạch không?”
Bạch An Nhiên vừa nghe máy bên kia đã truyền tới tiếng khóc của trẻ con, còn cả tiếng nói của một người phụ nữ. Cô vội vã hỏi lại:
“Vâng, là cô giáo sao? Con bé vẫn còn khóc ư?”
“Vâng. Tôi nghĩ cô nên đến đây một chuyến!”
“Được rồi, tôi ở gần đó, mười phút nữa sẽ tới, cô giáo à, làm phiền cô nghĩ cách dỗ con bé nín khóc giúp tôi!”
Bạch An Nhiên gấp gáp, cất vội vàng mẫu thiết kế vào túi, vội vã bắt xe đến chỗ bé con.
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104