Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 3: Cáu gắt


Đọc truyện Dư Vị Tình Yêu – Phía Cuối Ngọt Ngào – Chương 3: Cáu gắt

Bạch An Nhiên lững thững đi từ công ty của anh về đến nhà cũng đã đến tối. Cả một buổi chiều của cô gần như chẳng làm được gì. Trong đầu vẫn là hình ảnh lạnh lùng của hắn, tức giận hét lên với cô, rõ ràng là Bạch An Nhiên bây giờ vẫn chưa hề nguôi giận.

Ngồi vào bàn làm việc, vẫn chẳng thể ngừng suy nghĩ nó, cô mới đo được hai số liệu, sao may đồ được. Mà hạn giao đồ lại là thứ tư, còn ba ngày nữa, gấp quá. Cô thầm nghĩ.

“Ngô tổng, là tôi, Bạch An Nhiên!”_nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn cho rằng chỉ có Ngô Đàm mới giúp được cô mà thôi.

“Có chuyện gì sao, cô Bạch!”

“À…tôi biết là hơi không phải nhưng anh có thể…giúp tôi một chuyện không?”

“Chuyện gì vậy???”_Ngô Đàm nói.

“Tôi muốn mượn một chiếc áo của Dư tổng, số liệu lúc chiều không đủ nên…”

“Chuyện này không được. Anh ta mà biết sẽ cho rằng tôi chán sống muốn đi gặp ông bà mất. Nhất là khi biết tôi lấy trộm áo đem cho một người lại còn là phụ nữ, tôi e cả tôi và cô không được mạng đâu?” Ngô Đàm ngắt lời cô.

“Anh ta có phải xã hội đen đâu, cùng lắm thì tôi chịu hết lỗi”_Bạch An Nhiên cáu gắt. Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc là họ có coi trọng cái hợp đồng này không vậy.


“Cô Bạch, hắn ta còn đáng sợ hơn cả xã hội đen”_nói rồi, hắn cúp máy cái rụp, mặc kệ bên kia có ý muốn tiếp tục nhờ vả.

————-

Đêm khuya yên tĩnh, một căn nhà vẫn sáng đèn, bên cửa sổ trên chiếc rèm của, hắt ra hình ảnh mơ hồ của một người con gái, đứng lại ngồi, đứng lại ngồi. Bạch An Nhiên như không biết mệt mỏi, đứng dậy nhớ lại cảnh vòng tay ôm lấy eo hắn để lấy số đo vòng eo, rồi sờ sờ nắn nắn trong không khí, tưởng tượng hắn đang đứng trước mặt. Cầm lấy dây đo đo lên không trung. Trông chẳng bình thường chút nào!

Tiếng đồng hồ vang lên, Bạch An Nhiên tỉnh dậy, phát hiện cả đêm ngủ gật trên bàn. Mẫu thiết kế bị mấy nét vẽ nguệch ngoạc vô ý lúc ngủ của cô bị đè lên mà che đi một vài chi tiết. Thở phào nhẹ nhõm, cô vươn vai rồi chạy nhanh vào chuẩn bị cho công việc.

————-

Tại cửa hàng vải, Bạch An Nhiên dường như chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ giống như bây giờ. Đúng là chủ tịch có khác, mua vải may quần áo thôi mà chuẩn bị cho nhà thiết kế cả một cái thẻ, tiền thì nhiều đến mức không ngờ tới, cô chưa bao giờ cẩm một số tiền lớn như vậy a~ cảm giác thật là đã. Bạch An Nhiên thầm nghĩ, rồi cầm miếng vải lên ngắm nghía lại tự cười một mình. Quần áo, may đồ đối với cô đơn giản, khó nhất chính là số đo cơ thể. Cô cũng đã rất cố gắng rồi, đêm qua ngồi lẩm bẩm tính toán vóc dáng cơ thể anh, thêm cả mắt nhìn của cô, có lẽ à không phải chắc chắn mới đúng, bộ quần áo cô sẽ may tới đây, vị khách hàng “đáng quý” của cô khi mặc sẽ phải xuýt xoa cho mà xem.

Nghĩ vậy, Bach An Nhiên vui vẻ đi xem đủ loại vải, ứng cái nào thì gật đầu một cái rồi quẹt thẻ, đơn giản căn bản tiền cũng chẳng phải của cô mà!

Bạch An Nhiên quay trở về nhà, cũng xẩm tối. Hào hứng ngồi vào chiếc máy may đã gắn bó với mình đã năm năm, chuẩn bị bắt đầu cho việc thức xuyên đêm.

Đo đo, tính toán cắt rồi cắt. Chẳng mấy chốc trời cũng gần sáng, bản thân vì quá mệt mỏi mà ngủ quên trên bàn, Bạch An Nhiên căn bản chẳng hề nhớ đến cuộc hẹn lúc sáng với vị chủ tịch khó tính kia.

—————-

Khi mơ màng tỉnh dậy thì đã quá trưa. Bạch An Nhiên ngáp ngắn ngáp dài, đảo quanh nhà rồi nhìn qua chiếc điện thoại. Với tay cầm lấy nó, màn hình bật sáng, mười cuộc gọi nhỡ, năm tin nhắn:

“Bạch An Nhiên, cô đến đâu rồi, chúng tôi đợi cô trên phòng cao nhất, cô mau đến đi”

“Cô Bạch, chúng tôi cho cô 15″”

“Bạch An Nhiên, cô là đang không tôn trọng chúng tôi đấy!”

Đọc đến đây, Bạch An Nhiên bắt đầu thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt. “Thôi xong rồi! Ngay cả vị giám đốc ăn nói nhẹ nhàng cũng đã phải nhắn tin như vậy! Cô xong đời rồi!”

Gấp gáp ngồi bên chiếc máy may, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cô mặc kệ làm sao, may xong bộ quần áo này, cô coi như lấy công chuộc tội. Chỉ còn lại một bên áo,cô cần làm nó xong trong ba mươi phút nữa.


Thời gian lặng lẽ trôi qua, phút thứ 20, Bạch An Nhiên chạy vào trong phòng, chỉnh trang lại quần áo rồi gấp cẩn thận bộ quần áo cô kì công làm nên, đón taxi đến Dư thị.

——-

“Chào cô. Tôi muốn gặp chủ tịch Dư, tôi có chuyện muốn muốn trao đổi”_Bạch An Nhiên cố gắng dùng nụ cười che đậy sự lo sợ.

“Cô có hẹn trước không?”_Cô thứ ký đó hỏi.”Tôi có. Nhưng tôi quên mất. Sáng nay tôi có hẹn lúc 8h, chủ tịch…”

Còn chưa nói xong, cô thư ký đã lên tiếng:

“Chủ tịch bây giờ không có ở trong phòng. Tôi nghĩ sẽ còn lâu lắm mới quay lại. Có khi cũng sẽ không quay lại công ty nữa.”

“Không sao! Tôi…tôi…đợi được!” Bạch An Nhiên nói vội vã.

“Vậy mời cô qua bên kia ngồi đợi!”

Cô ngoan ngoãn đi đến bên chiếc sô pha. Hai người ngồi vị trí thư ký, nhìn theo cô với ánh mắt chia buồn. “Cô không biết chủ tịch đã tức giận như thế nào đâu?”_ họ thầm than.

————–

Hơn một tiếng trôi qua, Bạch An Nhiên ngồi đến ê cả người. Dư Mộ Phàm vẫn chưa quay lại công ty.


Lại trôi qua thêm hai tiếng, đồng hồ điểm đúng 6h. Vẫn chưa thấy anh!

“Cô Bạch, sao cô lại ở đây? Sáng nay sao cô không đến. Cô biết tên đó đã nổi khùng với tôi không?”_Ngô Đàm từ đâu đi đến, thấy Bạch An Nhiên đang ngồi ở ghế thì chạy lại, bày ra bộ dạng đáng thương.

“Ngô tổng, tôi xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Thành thật xin lỗi. Tôi…tôi..đem…đồ đến cho chủ tịch!”.

“Anh ta sẽ không đến nữa đâu, anh ta về nhà rồi.”_Ngô Đàm nói. Rồi sững người: “mới có hai ngày. Cô đã may xong rồi sao? Cô đùa à?”

“Tôi xong rồi! Đây!”_Bạch An Nhiên giơ chiếc hộp đựng quần áo lên cho Ngô Đàm nhìn.

“Vậy…cô đợi tôi một lát đi. Tôi lấy tập hồ sơ, đưa cô gặp anh ta!”

“Thật sao? Cảm ơn! Cảm ơn anh!”_Bạch An Nhiên cười vui vẻ, rồi đi theo Ngô Đàm ra bãi đỗ xe

——

Chương đăng ngày 17/12/2016


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.