Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 21: Bà xã, về nhà thôi, con khóc rồi


Đọc truyện Dư Vị Tình Yêu – Phía Cuối Ngọt Ngào – Chương 21: Bà xã, về nhà thôi, con khóc rồi

#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào

Một tiếng sau, Bạch An Nhiên mới có thể đóng cửa quán, không thèm nhìn chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa, quyết định đi bộ về nhà(Ad: Nhiên tỷ, đi xe sang còn mất 2 tiếng đấy Bạch An Nhiên: *liếc xéo*)

“Anh đừng theo tôi nữa được không?”_Đi đã một đoạn xa, Bạch An Nhiên rốt cuộc không nhịn được mà nói. Quay lại nhìn nhóm người áo đen đi theo, đặc biệt là vị chủ tịch lạnh lùng kia cáu gắt.

“Đạt, đem con bé lên xe!”_Dư Mộ Phàn nói với A Đạt đang ở đằng sau. Ngay lập tức, bóng đen phía sau cũng xuất hiện, đón lấy Ôn Vân đang say ngủ.

“Mấy cậu về đi!”

“Vâng, chủ tịch!”_Một tên vệ sĩ thay nhóm người đáp lại lời anh, sau đó nhanh chóng rời khỏi con đường.

———

Bạch An Nhiên nhìn Dư Mộ Phàm đi bên cạnh:

“Anh muốn gì đây?”

“Đi ăn!”

Dư Mộ Phàm là kẻ điên Bạch An Nhiên thầm gào lên, biệt thự, nhà to, anh ta đùng đùng chạy đến mọc rễ ở quán cô, giờ lại còn nói muốn đi ăn.

“Anh bị điên sao?”


“Phải! Như thế nào, em cảm thấy sợ sao?”_Dư Mộ Phàm tự nhiên ôm eo cô, còn khuyến mãi cho coi thêm nụ cười.

“Buông….b…buông…ra!”_Giọng nói lắp bắp của cô khiến nụ cười của anh càng sâu hơn.

Mọi người đi qua không kiêng kị chĩa thẳng ánh nhìn vào đôi trai gái, càng khiến Bạch An Nhiên ngượng ngùng. Dư Mộ Phàm cũng lộ rõ vẻ không vui trước ánh nhìn của cả đám người xung quanh:

“Đi thôi!”

“Này đi đâu? Tôi nói đi cùng anh sao?”_Bạch An Nhiên giằng co.

Vừa nói, Bạch An Nhiên vừa nở nụ cười khó xử, đem tay trái liên tục lắc trái lắc phải nói với mọi người xung quanh:

“Ha ha, anh ta nhận lầm người, là nhận lầm thôi mà!”

“Bà xã, em đừng chơi nữa, về nhà thôi con bé đang khóc đòi mẹ!”_Khuôn mặt lạnh lùng của anh tựa hồ như không có, đối diện với Bạch An Nhiên chính là vẻ mặt đắc ý vô sỉ của ai kia.

“Khụ…Khụ…Dư Mộ Phàm…anh….”

“Cô gái, mau về nhà đi, chàng trai trẻ, tội nghiệp cậu!”_Một bà lão ngồi hàng ghế đá bên cạnh nheo nheo mắt nói.

Bạch An Nhiên khóc không ra nước mắt, Dư Mộ Phàm, đồ tồi.(Tồi mà vẫn có người yêu:v)

—–

Ngồi trên xe, hàng ghế phía cuối vang lên một loạt tranh cãi:

“Anh đi theo tôi làm gì?”

“Ai nói, tôi đi theo em?”

“Anh! Mặc kệ anh, tôi không quen anh!”

“Em chắc?”

“Hai anh chị, phiền mua vé!”_Phụ xe thản nhiên nói, đẹp trai xinh đẹp mà lên xe không mua vé, chờ người khác giục mới chịu làm(Phụ xe nói nhiều nhỉ, cắt vai bây giờ)

“Vé của tôi, anh ta tôi không quen!”_Bạch An Nhiên lôi trong túi ra tờ tiền có mệnh giá nhỏ nhất, cùng lúc phía bên cạnh cũng vang lên giọng nói:

“Tôi trả, vẻ của cả hai!”


Trước mặt anh phụ xe trẻ tuổi chìa ra một tấm thẻ vàng, phụ xe tròn mắt, tài xế xe phanh gấp, Bạch An Nhiên rớt hàm, người trên xe đồng loạt quay xuống nhìn:

“Anh trai, anh gì ơi, phiền anh xuống ngân hàng rút tiền rồi đi xe sau!”_Phụ xe không kiêng kị liếc nhìn Dư Mộ Phàn bằng ánh nhìn khinh bỉ(Con mẹ nó, Phàm ca, lão đó có thái độ! Dư Mộ Phàm: *nhếch miệng* san bằng nhà hắn! Bạch An Nhiên: *nói chen vào* Ông xã, anh bị cuồng san bằng hả? Ad: lạc trôi lời)

“Xin lỗi anh, tôi mua hai vé!”_Bạch An Nhiên ngượng ngùng nói, nhét vào tay anh phụ xe tờ tiền, mua thêm một vé.

“Dư Mộ Phàm, anh im miệng cho tôi!”_Cô ghé người sang nói với Dư Mộ Phàm.

Dư Mộ Phàm khó hiểu, trong đầu chính là tò mò: “Xe bus không có máy quét thẻ?”

Đi chưa được bao lâu, Dư Mộ Phàm cứ một lúc lại lắc đầu, mũi cao nhăn lại, mày nhíu.

“Này! Anh sao thế!”_Cô quan tâm hỏi.

“Không sao?”_Dư Mộ Phàm rõ ràng là khó chịu. Chưa bao giờ đi xe buýt, ghế ngồi thì không thoải mái, còn cả cách lái xe như không phải chở người, nếu không phải Bạch An Nhiên chạy lên đây, anh căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình ngồi trong một cái xe tồi như vậy.

“Nghe nhạc đi, sẽ bớt khó chịu!”

Dư Mộ Phàn quay sang, nhìn Bạch An Nhiên nhét một bên tai nghe vào tai mình, một bên đang lầm nhẩm theo lời bài hát, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

“Nhiên!”

“Ừ, sao?”

“Không có gì!”_Dư Mộ Phàm trầm mặc nói, ngăn cản suy nghĩ đang lóe lên trong đầu.

——


10 sau, Bạch An Nhiên thoải mái ngủ tựa lên vai Dư Mộ Phàm.

“Nhiên!”

Nhìn người con gái đang say ngủ, máu tóc lòa xòa che đi một phần trên gương mặt, đem bàn tay lạnh lẽo khẽ vòng qua chiếc cổ cô, vuốt ve nó, cảm giác hơi buồn ở cổ, Bạch An Nhiên nhíu mày khẽ tỉnh dậy, lại phát hiển đang tựa người vào vai anh, bàn tay lạnh lẽo của anh đang di chuyển chạm vào cổ cô. Sợ hãi, chính là sợ hãi, Bạch An Nhiên tựa hồ như cổ đang bị bóp nghẹn, cô sợ sệt ngồi thẳng dậy, sợ hãi lấp đầy trong đầu cô, như sợ rằng anh sẽ giống như ngày hôm ấy, ánh mắt lạnh lẽo mà bóp lấy cổ cô.

Hai mắt bị nước làm cho nặng trĩu, cô vội vã bấm đèn, chạy ra cửa. Dư Mộ Phàm cũng khó hiểu đi ra cửa, theo dõi từng động tác của cô, từ hơi thở gấp gáp, ánh mắt sợ sệt và cả những giọt nước mắt trực trào.

Xuống xe, Bạch An Nhiên chạy vội vã, nước mắt cũng theo đó mà rơi, Dư Mộ Phàm theo sau cô, giọng điệu có phần lo lắng:

“Nhiên, sao vậy?”

“Đừng mà, làm ơn, tránh xa tôi ra!”_Bạch An Nhiên sợ hãi, hai tay run rẩy gạt cánh tay anh.

/3/2017)

Facebook Lee Visu

Instagram lephuongkv

Zalo 01643548068

Wattpad leevisu2104


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.