Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 9
Sáng sớm mùa hè se lạnh
Mẫu đơn nở rực rỡ, dường như nhuộm đỏ cả chân trời.
Trên những bông hoa vẫn còn đọng lại sương mai, tựa như một đôi mắt của vị cô nuơng nào đó vừa mới khóc, rất tinh khiết nhìn đang chăm chú nhìn ai đó.
Thẳng đến khi mặt trời ló dạng.
Đã có rất đông nhân mã chạy tới chân núi nơi Lâm gia trang tọa lạc, dừng bước trước long đàm, chuẩn bị vượt đàm mà qua, tiến đến Lâm gia trang tham gia đại điển khai mạch.
Hàng trăm chiếc thuyền đã sớm chuẩn bị tốt đậu bên bờ đàm sẵn sang đón người đến Lâm gia trang.
Thời điểm còn sớm nhưng quanh bờ đã có bốn năm chục người đang chờ.
Hứa thị, ở Vạn Thủy Thành cũng là một gia tộc quyền thế, lần này có hai huynh muội tham gia đại điển khai mạch, huynh danh Hứa Vọng Văn, muội danh Hứa Hi Âm.
Hai người mang theo bốn nô bộc bốn, kêu một vị thuyền phụ chuẩn bị đàm.
Thiếu niên khí vũ hiên ngang, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, thật là cảnh đẹp ý vui.
Hứa Vọng Văn đứng ở mũi thuyền, hướng muội muội ân cần bảo: “Hi Âm, lần này vô luận kết quả như thế nào cũng không được thất lễ, sẽ ảnh hưởng uy danh Hứa gia.”
Hứa Hi Âm liên tục gật đầu kêu dạ, quay đầu nhìn lại bờ thấy có rất nhiều người, hỏi: “Ca ca, lần này tham gia rốt cuộc bao nhiêu người?”
Hứa Vọng Văn nói: “Tổng 137 người, trong đó có sáu nữ tử.”
Xét đến nhân số, nữ tử tựa hồ ít đến đáng thương.
Nhưng mà Chính Ngô Châu mười năm hơn đã hứng chịu một thảm họa chưa từng có, khiến đất đai cằn cỗi, dân sinh khó khăn.
Có thể nuôi được nữ tử thì là đều quý tộc, vì vậy nữ tử ở này rất hiếm.
Thuyền phu vừa chèo vừa nói: “Công tử chính là hậu duệ Hứa thị?”
Hứa Vọng Văn quay đầu, đối thuyền phu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Người ấy cười nói: “Danh tiếng Hứa thị, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu.
Hôm nay gặp được hai vị, quả thật là nhân trung long phượng*.”
* Nhân trung long phượng: rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường
Hứa Vọng Văn mỉm cười nói: “Tiên sinh quá khen, tại hạ cùng với ngu muội là mượn gia môn một chút uy phong, mới có thể ở Lâm phủ quấy rầy mấy ngày.”
Thuyền nói: “Công tử hà tất khiêm tốn? Tiểu nhân chèo thuyền tại đây nhiều năm, trừ bỏ danh tiếng gia tộc Hứa thị, ta cũng chưa từng thấy qua có người phong thái nhẹ nhàng như công tử.”
Thiếu nữ nghe thuyền phu khen ca ca, so khen mình thì càng cao hứng, không khỏi nở nụ cười, phát ra thanh âm thanh thúy.
Phía sau bỗng nhiên có thuyền xẹt lên, mắt thấy muốn vượt qua Hứa Vọng Văn, trên đó còn có người không ngừng hét to: “Chèo nhanh lên! Chèo nhanh lên! Lão tử muốn gặp Lâm trang chủ, nếu chậm trễ, ta nhất định không buông tha ngươi!”
Thanh âm trong sáng, ngữ khí lại thô lỗ, thêm không ít hơi thở thế tục vào long đàm lập lờ tiên khí.
Hứa thị hai huynh muội nghe vậy không khỏi nhíu mày, phân phó thuyền phu chèo thuyền sang một bên, không muốn đi cùng người này.
Cố tình nam tử trên thuyền ấy nghe được tiếng cười của Hứa Hi Âm, thì giống như bị ai đó cào một cái quát:
“Cô nương bên cạnh là ai?”
Hứa Hi Âm không muốn gây chuyện nên im lặng.
Ngược lại là ca ca không nhịn xuống, nói: “Huynh đài không biết trước khi hỏi danh tính người khác thì phải tự báo gia thế trước à?”
“Lão tử lại không hỏi ngươi.”
Giọng nam trong trẻo từ xa truyền đến, không bao lâu, trên thuyền bỗng nhiên nặng thêm một chút, hóa ra là một nam tử từ trên không trung nhảy xuống thuyền của Hứa Vọng Văn.
Tám nô bộc có trên thuyền nhất thời cảnh giác, a một tiếng, lập tức cầm lấy binh khí, nhắm vào kẻ vừa đến mà lao tới.
Người này nhìn qua chỉ mới mười mấy tuổi, dưới cằm lại để râu, hắn đối với chúng nô chỉ hừ lạnh một tiếng nhưng khi nhìn thấy Hứa Hi Âm thì mỉm cười, hỏi: “Ngươi tên là gì? Thanh âm thật dễ nghe, người cũng lớn lên cũng thật xinh đẹp.”
Hứa Vọng Văn nén giận, nói: “Thuyền này Hứa gia bao hạ, huynh tự tiện bước lên, chỉ sợ không có hảo ý.”
Hai thuyền chỉ cách nhau ước chừng hai trượng, nam tử đáp tới đây, giày vớ đều không ướt, một mình lên thuyền cũng không lo lắng, Hứa Vọng Văn liền biết đối phương khinh công không thể khinh thường.
Nam tử kia nói: “Tiểu tử ngươi thật huyên thuyên, dong dài.
Ta cũng không nói với ngươi, chỉ hỏi quý danh của vị cô nương này, ngươi câm miệng ngồi ở một bên cho ta.”
Dù cho Hứa Vọng Văn được giáo dưỡng tốt, cũng không khỏi giận tím mặt: “Ngươi muốn hỏi tên tiểu muội, thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước!”
Lời còn chưa dứt, hai người đã đồng thời rút binh khí ra, nhảy về phía trước, lao vào đấu nhau.
Hứa Vọng Văn sử dụng một thanh trường kiếm, kiếm thuật tinh diệu, phong tư tuyệt không thể tả.
Đối phương sử song đao, đao thế bá đạo, nhanh nhẹn khó ai bì kịp.
Chỉ nghe được khanh khanh tiếng vang không ngừng.
Đao kiếm tương chạm, tạo ra ánh lửa.
Dù trong long đàm sương mù dày đặc, vẫn phá lệ thấy được.
Đấu không bao lâu, trên thuyền phía trước có người hô:
“Văn Nhân Thiều, còn không mau về thuyền? Nếu chậm trễ, cẩn thận lão cha lột da ngươi ra!”
Thanh âm vang dội từ nơi xa truyền đến, lại nghe rõ rành mạch, hiển nhiên đối phương nội lực không yếu.
Nam tử đang đấu với Hứa Vọng Văn, nghe xong vội vàng trả lời: “Đã biết.”
Mang theo một chút run rẩy, dường như thập phần sợ hãi nhân vật lão cha kia.
Văn Nhân Thiều thu hồi song đao, nhẹ nhàng nhảy đến đầu thuyền.
Hắn dùng một loại ánh mắt thèm khát nhìn Hứa Hi Âm, lưu lại một câu:
“Cô nương, gặp tại Lâm gia trang!”
Sau đó, hắn dang rộng cánh tay như vượn rồi nhảy lên trở lại thuyền của mình.
Hứa Vọng Văn oán hận đem trường kiếm thu hồi trong vỏ, lắc đầu, nói: “Nhà đò, làm phiền chèo nhanh chút, vẫn là sớm đến Lâm gia trang bái phỏng thì tốt hơn.”
Trong khi người người chạy tới Lâm gia trang, Thiên Tình cùng Sấu Hỉ cũng đã sớm tỉnh lại, chuẩn bị dùng bữa sáng.
Từ lúc ngụ lại nơi này, y phục Thiên Tình liền đổi thành trường bào có ống tay áo hẹp, để phòng ngừa hắn mang vũ khí trên người.
Mà hôm nay, sáng sớm nam nô liền ôm tới một bộ khoan bào* sạch sẽ chính là kiểu dáng thường thấy nhất ở Vạn Thủy thành.
Không chỉ có thế, còn mang theo hai điều xà cạp**.
*khoan bào chắc là như này
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
** Xà cạp: ống vải hở 2 đầu may sẵn, bao lấy ống chân hoặc ống quần cho gọn gàng
Vạn Thủy thành nằm ở phía tây Chính Ngô Châu, hướng ra biển và rất ẩm ướt, thường bị côn trùng độc xâm nhập.
Cho nên người dân của Vạn Thủy bất luận là già hay trẻ, đều sẽ cột băng vải ở cẳng chân, trong đó có bọc một thanh thuốc bột để đuổi trùng.
Thêm vào đó, mọi người ở Vạn Thủy thành cư dân đều có tinh thần thượng võ, nếu bị thương bởi đao kiếm, liền có thể mở xà cạp ra bao lấy vết thương.
Khi Thiên Tình nhìn thấy xà cạp, ngực bỗng nóng lên, cả người đều trở nên hưng phấn.
Nam nô nói: “Công tử, ta tới buộc giúp ngươi?”
“Không, ta sẽ tự làm.” Thiên Tình nói, cầm lấy một cái băng vải bọc thuốc bột, xổm trên mặt đất, tay ôm cẳng chân, động tác thuần thục mà quấn ống chân bên phải.
Đổi xong y phục, Thiên Tình cùng Sấu Hỉ đến phòng ăn dùng bữa.
Sấu Hỉ tới sớm hơn sao Thiên Tình một chút, lúc này đang ngồi ở lầu hai, thò người hãy tay với Thiên Tình.
Thiên Tình vài bước đã nhảy lên lầu hai, ngồi ở đối diện Sấu Hỉ.
Hắn đem chén rót rượu, hướng miệng đảo đảo.
Đôi mắt nhìn ra bên ngoài, nói: “Sấu Hỉ, hôm nay thật náo nhiệt, ngươi đoán xem có bao nhiêu người đến Lâm gia trang?”
Sấu Hỉ ân một tiếng, nói: “Ta mới hỏi qua, vừa tới hai mươi người.”
“Thú vị, thú vị.
Mau ăn chút đi, chốc nữa chúng ta đi Đông Giới môn nhìn một cái.”
“Không vội, đến khi đại điển bắt đầu sẽ không có nơi dùng bữa, vẫn là lúc này ăn nhiều thêm một tí.”
Thiên Tình nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nay những người này tới đây cũng sẽ không chạy đi nơi khác.”
Thiên Tình cắn một khối thịt kho lớn, lại uống thêm một tí canh.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ đã có tư cách là một nửa gia thần nên được dùng bữa ở Đông Giới nội đường.
Còn những nhân sĩ tới Vạn Thủy Thành tham gia đại điển khai mạch chưa nhập Đông Giới, lúc này đều tụ ở Tây Giới dùng bữa.
Mặt khác có một số người đến đây từ sớm, đã được nô bộc dẫn vào Đông Giới.
Thiên Tình, Sấu Hỉ hai sau khi dùng xong đồ ăn sáng, liền đi đến Đông Giới môn.
Họ bắt gặp 30 thiếu niên nam có nữ có khoảng 15-16 tuổi, tụ ở chỗ này nói chuyện.
Thấy có hai vị thiếu niên từ Đông Giới bước ra, những người xung quanh không hẹn mà cùng quay đầu nhìn phía hai người, trong lúc nhất thời âm thanh tán gẫu dần yếu đi.
cuối cùng ngừng hẳn.
Thiên Tình quan sát đối phương, đối phương cũng đang đánh giá lại bọn họ.
Mắt thấy hai người mi thanh mục tú, trên mặt thần thái phi dương, không khỏi nổi lên tâm tư muốn kết giao.
Trong đám, nam tử có vóc dáng hơi thấp, da ngăm đen nhưng mũi cao, ánh mắt linh động, nhìn về phía Thiên Tình, lại nhìn Sấu Hỉ, bỗng nhiên chắp tay nói: “Tại hạ Đồng Súc, hôm nay quấy rầy Lâm phủ muốn được tham gia đại điển khai mạch.
Mắt thấy nhị vị phong thần tuấn lãng, không biết có thể may mắn kết giao?”
Sấu Hỉ chắp tay đáp lễ, nói: “Huynh đài khách khí, tại hạ Sấu Hỉ.”
Thiên Tình mỉm cười nói: “Thiên Tình.”
Thiếu niên có nước da ngăm đen ngẩn ra, nói: “Thì ra là thế, nhị vị chắc là gia thần Lâm phủ.”
Lời này nói ra có phần khách khí.
Lại nói, cư dân ở Chính Ngô Châu gần như kiệt quệ sau trận chiến với nghiệt long
Từ sau Đông Côn Tiên chủ không còn ai có thể tiến lên vị trí tiên chủ.
Trận ác chiến ấy đã trôi qua hơn mười năm nhưng tình cảnh dân sinh ở Chính Ngô Châu vẫn không có tiến triển.
Trong những góc phố hẻm nhỏ vẫn có thể nhìn nhiều người vô gia cư.
Mà khất cái thường rất khó tồn tại một mình.
Nếu tướng mạo đoan chính, có thể may mắn được gia đình giàu có nhặt về làm người hầu, nhưng đa số đều là bị chết cóng ở đầu đường xó chợ.
Hầu hết những kẻ bị ruồng bỏ được nhặt về phần lớn đều xanh xao vàng vọt, không có tên, chủ nhân kêu là cái gì liền gọi theo như vậy.
Như Gầy Yến , Thu Thảo linh tinh các loại danh tướng thường thấy.
Đến nỗi cái tên Thiên Tình , vừa nghe xong, liền biết là hai chữ nào.
Từ nơi thân nghiệt long bị thương mà chết, dường như có một cái lỗ được khoét ra thông với bầu trời nối liền dãy Ngân Hà giáng một trận mưa lớn hiếm thấy trong vạn năm qua.
Có vô vàng giọt nước đẫm vị huyết tinh hỗn loạn rơi vào nhân gian.
Ba năm khô hạn, ngàn ngày không mưa, gọi là Thiên Tình .
Đối phương vừa nghe Thiên Tình cùng Sấu Hỉ xưng tên, liền biết hai người là nô bộc Lâm gia trang.
Chỉ sau khi khai mạch, nếu có tư chất tu hành, mới hữu danh hữu thực làm gia thần Lâm phủ.
Đến lúc đó trang chủ sẽ tự mình ban danh cho họ.
Còn lúc này, địa vị Thiên Tình cùng Sấu Hỉ kỳ thật không bằng một ai ở đây.
Nhưng trong ngữ điệu của Đồng Súc, không thể nghi ngờ đã phóng ra thiện ý rất lớn.