Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 89


Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 89


Lâm Tử Sơ vội vàng phủ quyết, nói: “Trăm triệu lần không thể! Thiên Tình, Phượng Tiên Quân không phải không muốn đưa ngươi tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ, mà là vì tu vi của ngươi còn thấp, Bách Nhẫn tông chủ lại là tu sĩ hóa thần, lấy máu của tu sĩ hóa thần rót vào tai, ai có thể biết sẽ gây ra tổn thương như thế nào? Tóm lại không thể, việc này cần nghe Phượng Tiên Quân an bài.”
“Hừ,” trên mặt Thiên Tình tâm tình bất định, nhưng cố nén xuống, hắn chậm rãi nói: “Chỉ là muốn ngươi giúp ta lấy một chút máu thôi, số lượng không cần nhiều, đủ để ta nhớ ra người nọ là ai.

Một chút máu thì có thể gây ra chuyện gì.”
Lâm Tử Sơ lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Y nhớ tới lúc hai người còn ở Lâm gia trang, cơ hồ đều là gặp mặt vào ban đêm ở Ủy Lăng các.

Khi đó Thiên Tình chưa đạt tu vi Trúc Cơ, không thể nhìn vật trong bóng tối, hắn từng không chỉ một lần nói không thấy rõ mặt Lâm Tử Sơ.

Đừng nói là một chút tinh huyết, cho dù là một vũng, cũng chưa chắc có thể giúp hắn nhớ ra.

Vì thế Lâm Tử Sơ nói: “Đợi Thiên Tình đạt tu vi Kim Đan, đạo tâm củng cố, ta tất nhiên sẽ cùng ngươi cộng đi đến Nhương Tà Các, lấy tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ.”
“Tu vi Kim Đan?” Thiên Tình cả giận nói: “Chớ có nói đùa.”
Tu sĩ tu hành ở Chính Ngô Châu, có Luyện Khí, Trúc Cơ, kết đan, Nguyên Anh phải chậm rãi trải qua tổng cộng bảy giai đoạn, trong đó tu vi kết đan, được gọi coi là giai đoạn đầu tiên nghịch thiên, nếu không thể kết đan, thì tu hành nhiều lắm chỉ có thể giúp cơ thể cường tráng, không thể nhìn thấy thiên cơ.

Mọi người đều biết, tu vi Luyện Khí cần tu sĩ hấp thu linh khí thiên địa, đem chúng dẫn vào trong cơ thể.

Tới tu vi Trúc Cơ thì tu sĩ phải đem linh khí thiên địa vận chuyển thật lưu loát, để linh khí đi vào tất cả kinh mạch trong cơ thể, mỗi hơi thở sẽ hoàn thành một lần chu thiên.

Ở giai đoạn này, tu sĩ đều có tai thính mắt tinh, đêm nhìn rõ vật, đến Trúc Cơ đỉnh kỳ, sẽ có mùi hôi chảy ra từ da của tu sĩ, đó là tạp chất trong kinh mạch của tu sĩ bị linh khí bức ra bên ngoài.

Nhưng tu sĩ Trúc Cơ vẫn chưa thể thoát khỏi ngũ hành, vẫn cần ăn ngũ cốc hoa màu.

Chỉ khi đi vào tu vi Kim Đan, mới có thể chân chính cảm ứng thiên lý, tích cốc không cần ăn.

Toàn nhân nếu muốn đi vào giai đoạn Kết Đan, điều đầu tiên phải làm, đó chính là nhận rõ Đạo mình phải đi!
3000 đại đạo, tất cả đều bất đồng.

Mỗi tu sĩ, trong lòng đều có “Đạo” mà họ phải chọn, cái mà họ phải bảo vệ.

Thí dụ như Phượng Chiêu Minh, sở tu đạo chính là chiến ý , “Đạo” này cương ngạnh bá liệt, bất khuất.


Bách Nhẫn tông chủ, sở tu đạo chính là đại đạo thời gian , “Đạo” này lại thần bí kỳ dị, cường hãn khó lường.

Thể chất Lâm Tử Sơ phù hợp với băng tuyết nhất, từ khi bắt đầu tu hành y không thể không dựa vào thuộc tính của băng linh căn, vì vậy sâu trong nội tâm của y, sớm đã dựng nên “Đạo chủng” này.

Hạt giống này nằm ở trong đan điền, đợi đến khi đạt Trúc Cơ đỉnh kỳ, linh lực trong cơ thể dần dần dồn nén, rồi bồi nên Đạo.

Đạo càng vững chắc, hấp thu linh lực càng nhiều, linh lực dồn nén càng nhanh.

Đợi linh lực bị dồn nén đến đỉnh điểm, đan sẽ hình thành thực thể.

Đây, chính là tới tu vi kết đan.

Thiên Tình năm nay hai lăm, tư chất hay tài nguyên đều phong phú, nhưng mà cho đến hiện nay, vẫn là tu vi Trúc Cơ đỉnh kỳ.

Không phải bởi vì hấp thu không đủ linh lực, mà bởi vì trong cơ thể Thiên Tình, chưa tìm được “Đạo chủng” cho chính mình.

Phụ thân Thiên Tình-Đông Côn Tiên chủ là Hỏa linh căn, đứng vào hàng tôn chủ, sở tu là viêm ý; mẫu thân Lam Thu Quế tiên sở tu là vụ (sương mù) đạo; sư tôn Phượng Chiêu Minh chủ tu chiến ý.

Trong đan điền Thiên Tình có Viêm nhị hạc, tất nhiên có thể tu tập viêm ý.

Giữa trán có thần thú Phục Long, cũng có thể tu tập chiến ý.

Nhưng mười năm nay, trong lòng Thiên Tình luôn có một loại cảm giác không thể nói thành lời, thứ đó nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối không phải tu viêm ý hay chiến ý.

……!Còn có một “Đạo” khác, đang chờ hắn.

Trong tu hành, thứ khó hiểu nhất và cũng dễ hấp thu nhất chính là linh khí, nhưng nếu muốn tìm được Đạo Chủng không biết phải đợi bao lâu.

Nói cách khác, thời điểm Thiên Tình đột phá Kim Đan không thể đoán trước được, nói không chừng là mười năm, có khi là ngày mai.

Muốn hắn mỏi mắt chờ kết Kim Đan mới được dùng tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ, thật sự là quá mức dày vò.


Hết thảy nói ra thật dài, nhưng ý niệm này hiện lên trong đầu Thiên Tình lại rất nhanh.

Hắn cường ngạnh, nói: “Còn nhờ ngươi đi cùng đi một chuyến.”
Lâm Tử Sơ nói: “Thứ lỗi khó tuân mệnh.”
“Ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta?”
“Không, ta……!Ta luôn muốn mọi việc hoà hoãn, có thể làm ngươi vui vẻ,” Lâm Tử Sơ thở dài, nói: “Nhưng một khi việc đó có khả năng tổn thương ngươi, ta sẽ không làm.”
Thiên Tình nheo đôi mắt lại, nói: “Một chút tinh huyết, làm sao có thể tổn thương được ta?”
“Nhưng mà, nếu một chút tinh huyết đó không thể giúp ngươi nhớ ra chủ nhân của Cương Mão, ngươi vẫn muốn sao?”
Thiên Tình hỏi lại: “Vì sao ngươi biết một chút tinh huyết không thể giúp ta nhớ lại?”
Lâm Tử Sơ biến sắc, ngậm miệng không nói.

Y mím môi, đem Cương Mão cẩn thận đặt lại Tinh Hạp, xoay người rời đi.

Tay phải Thiên Tình khẽ nâng, một dãy tơ nhện phun ra, dính vào cổ tay Lâm Tử Sơ.

“Lúc trước, ngươi ở Vọng Tình phong của ta ngất xỉu, ta dùng ngân châm cứu ngươi một mạng, đó là vì muốn lưu lại ngươi ngày sau tính sổ.”
Tay phải Thiên Tình đột nhiên kéo về phía sau.

Lực đạo hắn cực mạnh, mà Lâm Tử Sơ cũng không hề có ý phản kháng, rất nhanh liền bị Thiên Tình dùng tơ nhện kéo đến bên mình.

Vèo, vèo, vèo.

Vô số tơ nhện từ trong miệng dữ tợn của A Mao phun ra, đem Lâm Tử Sơ trói lại kín mít.

Vạn Nhận Nhện từ khi ra đời, trong miệng liền có linh khí tự thiên lưu động, tơ nhện phun ra dẻo dai vô cùng, nếu tu sĩ một bọc lấy thì khó có thể chạy thoát.

Đây cũng là lý do vì sao Vạn Nhận Nhện khó thuần phục và hiếm có thiên địch.

Lâm Tử Sơ không uổng công giãy giụa, y bình tĩnh nhìn Thiên Tình, bừng tỉnh ngộ, nói:
“Ngươi muốn mời ta cùng ngươi đến Nhương Tà Các lấy tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ nhưng lúc trước không hỏi, chờ ta cự tuyệt, mới mở miệng dò hỏi.”

Trách không được Thiên Tình lửa giận ngập trời từ Nhương Tà Các đi ra, còn nguyện ý để Lâm Tử Sơ đi theo, dùng lễ đối đãi y.

Thì ra là thế này……!
Cảm giác buồn bã chợt vụt qua, Lâm Tử Sơ nghĩ lại, chuyện gì Thiên Tình cũng đều quên hết, làm sao có thể trách hắn? Nghĩ vậy y lại lần nữa phấn chấn lên.

Thiên Tình nói: “Ít nhảm đi, mau nói, Cương Mão kia vì sao bị người khác chạm vào đều không có phản ứng, đến lượt người thì lại sinh dị tượng? Lúc trước ngươi nói ngươi có nỗi khổ riêng, cho nên không thể nói với ta.

Mau đem nỗi khổ riêng của ngươi nói ra, nếu không ta sẽ không khách khí.”
“Một khối Cương Mão, thì có thể nói lên được điều gì,” Lâm Tử Sơ nói: “Không phải riêng ta, bất cứ một tu sĩ có thể chất hàn mộc, đều có thể thắp sáng nó.

Thiên Tình, vì sao cứ cố tình ngang bướng muốn tìm bằng được nguyên do từ ta?”
Hai người cao xấp xỉ nhau, khi nói chuyện, đôi mắt Lâm Tử Sơ bình tĩnh nhìn Thiên Tình.

Đôi mắt y không áp chế được tình cảm nồng nhiệt, khiến Thiên Tình không thể lý giải, chỉ cảm thấy kỳ quái, giống như phải bị y làm cho đau đớn.

Thiên Tình nói: “Ngươi nói vì sao?”
Hắn giống như dã thú bị cầm tù, ở trong phòng đi qua đi lại.

Dùng thanh âm gần như rống lên:
“Mười năm trước, lúc ta mới quên đi, liền bảo Sấu Hỉ đến đây, cẩn thận dò hỏi.

Ta cùng với Sấu Hỉ từ trước đến nay giao hảo rất tốt, nếu chủ nhân Cương Mão kia ở Lâm gia trang, ta sẽ nhận thức được, Sấu Hỉ cũng sẽ không gạt ta.

Nhưng mà Sấu Hỉ nói hắn không biết.

Hắn sẽ không gạt ta, một khi đã như vậy, người nọ tất nhiên là gặp được trên đường đến Kình Thiên Chi Trụ.”
“……”
Ánh mắt Thiên Tình sắc bén, hắn xông lên trước, nắm lấy cổ áo Lâm Tử Sơ.

“Năm đó đi đến Kình Thiên Chi Trụ, thị vệ của Lâm gia trang, cơ hồ đều bỏ mạng trong đầm lầy muỗi vương, sống sót cũng chỉ còn hai người chúng ta.

Lúc trước ngươi nói ngươi không biết chủ nhân Cương Mão này, ta liền cho rằng ngươi quả thực không biết, nhưng khi ngươi chạm vào Cương Mão, Cương Mão lại tự nhiên sáng lên, ta……”
Tiếng nói Thiên Tình khàn khàn, cảm xúc kích động khiến cả người hắn phát run, hắn cả giận nói: “Ta sớm nên nghĩ đến, ngươi nhất định biết cái gì đó, mười năm trước vì sao ta không ép hỏi ngươi, chẳng sợ đắc tội Thiện Từ Tán Nhân, chẳng sợ đắc tội Huyền Anh Tiên Tôn, cũng phải để ngươi lưu tại Chính Dương Tiên Tông!”
Lâm Tử Sơ bị Thiên Tình nắm lấy cổ áo, hai chân nhón lên, mũi chân chạm mặt đất.

Y nhìn ánh mắt kích động đầy phẫn nộ của Thiên Tình, bả vai của mình cũng run rẩy theo.


Một cảm xúc mãnh liệt dâng đến đỉnh cổ họng, làm y mấy lần muốn rơi lệ.

Lâm Tử Sơ dùng thanh âm mỏng manh nói:
“Nếu……!Nếu ta nói, chủ nhân Cương Mão này, chính là ta thì sao?”
Thiên Tình ngạc nhiên, những ngón tay nắm lấy cổ áo Lâm Tử Sơ khẽ buông lỏng.

Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, ngón tay cuộn tròn dùng sức, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
Lâm Tử Sơ dường như tỉnh bừng từ giấc mộng, y thở dốc, quay mặt đi, vừa ho vừa nói: “Ta……!Ta gạt ngươi thôi.”
Trái tim y như bị xé nát.

Trời cao làm chứng, y không muốn lừa Thiên Tình, nhưng tình thế trước mắt lại bắt buộc Lâm Tử Sơ phải thừa nhận, chính mình gạt hắn .

Thiên Tình mi đoan nhíu chặt, nghi ngờ mà nhìn Lâm Tử Sơ, không dám tin, cũng chẳng ép y nói tiếp.

Trong giọng Lâm Tử Sơ có chút nghẹn ngào, nói: “Thiên Tình, ta xác thật biết tin tức của chủ nhân Cương Mão này, nhưng trước mắt không thể nói cho ngươi, đợi ngươi đến tu vi Kim Đan rồi, không, là đến tu vi Nguyên Anh, mới có thể nói cho ngươi nghe.

Hiện tại ngươi ép hỏi ta cũng vô dụng, ta sẽ có phương pháp đối ứng.”
Có rất nhiều phương pháp bức bách tu sĩ nói sự thật, nhưng hơn phân nửa đều bị phá giải, hàng năm đều có chiến loạn ở tu chân quốc, tu sĩ từ nhỏ đều phải học Phản Sưu Hồn, chẳng sợ địch nhân bức bách, vì khi đó tin tức họ nhận được cũng có thể là giả.

Thiên Tình nói: “Nếu ta đem ngươi ném vào Tương Hoà phong, ngươi còn có phương pháp đối ứng sao?”
Tương Hoà phong ở Chính Dương Tiên Tông chính là nơi chuyên môn ép hỏi địch nhân, hiện tại do Điếu Chuyết tiên quân chưởng quản.

Không có phạm nhân nào mà Điếu Chuyết tiên quân không thể cạy miệng.

Lâm Tử Sơ lắc đầu, nói: “Ngươi sẽ không làm vậy.”
“Ta xác thật sẽ không,” Thiên Tình bỗng nhiên nâng tay lên, dùng tay trái che đi miệng mũi Lâm Tử Sơ.

Hắn vội vàng nói: “Ngươi nói ngươi là chủ nhân Cương Mão này, ngươi nói ngươi là chủ nhân Cương Mão này!”
Trong lời nói vội vàng mang theo niềm vui sướng, nhưng thanh âm càng lúc càng thấp đi, dường như e sợ sẽ đánh tan ảo mộng trước mặt.

Lâm Tử Sơ thấy hắn như vậy, vừa muốn nói chuyện.

“……!Không giống.”
Thiên Tình hết sức chăm chú nhìn hai mắt Lâm Tử Sơ, nhìn đến nỗi không dám chớp mắt.

Dừng một chút, hắn lắc đầu, nói: “Không, không phải đôi mắt này.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.