Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 59
Kình Thiên Chi Trụ, cửa chính Vọng Ta tôn tộc.
Thiên Tình mới vừa bước vào này tòa nhà nguy nga nàyy, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, đột nhiên cảm nhận được một cổ khí tức kì quái.
Hơi thở đó xuất phát từ phía đông, dường như có người vẫy tay với hắn, mang theo tâm tình rất nôn nóng.
……!Lại đây.
Thiên Tình nhíu mày, ngưng thần lắng nghe, bỗng nhiên nói:
“Ai đang nói chuyện?”
Quy Tạo lẳng lặng liếc mắt nhìn Thiên Tình một cái, nói: “Tiểu công tử, đừng nhìn lung tung, theo lão phu đi đến bên kia.”
Nói xong liền nâng lên tay, chỉ về phía tây.
Liền thấy phía tây có một hồ sen hình tròn rất lớn.
Ở giữa là một ngôi đình, bên cạnh là một con thuyền nhỏ có thể dùng để du hồ.
Đình kia tọa lạc giữa hồ, nếu là trong nhà của phàm nhân, tất nhiên sẽ làm thêm một cây cầu bắc qua mặt nước, câu thông trên bờ với đình.
Nhưng đình này nằm lẻ loi giữa hồ sen, không hề nối với bất cứ nơi nào.
Trong đình cũng không có đặt bộ bàn ghế nào, chỉ có một bình phong, mặt trên họa một mặt trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng ngàn dặm.
Quy Tạo cúi đầu nói: “Thỉnh tiểu công tử đi đến phía trước tẩy trần, uống trà thanh tịnh, rồi sau đó vào Nguyệt Thượng Sao để kiểm nghiệm huyết mạch.”
Thiên Tình không động mà bình tĩnh nhìn về phía đông, hỏi:
“Đó là cái gì?”
Trong mắt Quy Tạo hiện lên một tia tức giận.
Nhiều thế hệ nhà hắn phụng dưỡng Vọng Ta tôn tộc nên rất tôn trọng huyết thống trân quý của Vọng Ta tôn tộc, yêu cầu khắc khe nhất là phải có huyết mạch thuần khiết.
Dù Chính Dương Tiên Tông nói hồng bào thiếu niên này rất có khả năng là hậu duệ của Đông Côn Tiên chủ, nhưng chưa được Nguyệt Thượng Sao xác nhận huyết mạch, thì Thiên Tình đối với Quy Tạo mà nói, cái gì cũng đều không phải.
Quan trọng không phải người, quan trọng chỉ có huyết mạch!
Nhưng mà Thiên Tình dù sao cũng cũng có chút khác.
Rất có khả năng hắn là huyết mạch của Vọng Ta nhất tộc.
Nên lúc này Quy Tạo vẫn phải cung kính trả lời nói: “Bên kia là từ đường của đại gia chủ.
Sau khi kiểm tra huyết mạch, nếu tiểu công tử quả thật là tộc nhân Vọng Ta tôn tộc, đến lúc đó liền có thể tẩy trần, tiến vào từ đường.”
Cùng đến với Thiên Tình còn có Phượng Chiêu Minh, Bồ Tri Chương và vài vị tiên quân, cũng không cảm thấy lời này của Quy Tạo có bao nhiêu thất lễ.
Rốt cuộc thì Vọng Ta nhất tộc để lại cho người ta ấn tượng chính là cực kỳ có khí phách, cực kỳ kiêu ngạo.
Bọn họ tôn trọng huyết mạch, chú ý đến giáo dưỡng của hậu bối.
Nghe nói khi Thiên Tình còn lưu lạc đã từng dựa vào ăn xin mà sống nên nội tâm liền có chút bài xích.
Dù cho Thiên Tình có thật sự là Đông Côn Tiểu Tiên chủ, sau khi trở về Vọng Ta nhất tộc, cũng có vô số lễ nghi, giáo điều chờ hắn học tập, sau khi hoàn thiện mới có thể bàn tới chuyện kế thừa tước vị gia chủ.
Có thể nói, mỗi gia chủ của Vọng Ta nhất tộc đều là người cao quý hiển hách, khó ai có thể sánh kịp.
Trước mắt Thiên Tình đối với Quy Tạo mà nói, cả người dơ bẩn, tuyệt không thể để hắn tiến vào từ đường của gia chủ, nhất là nơi trang nghiêm đặt di hài của đại gia chủ.
Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, hai lỗ tai hắn dựng lên, cẩn thận lắng nghe.
Không lâu sau, giọng nam xa lạ lại tràn ngập ôn nhu kia một lần gọi Thiên Tình.
—— Lại đây.
Cả người Thiên Tình chấn động, không quan tâm đến thứ gì nữa, bỗng nhiên xoay người, đi về phía đông.
Quy Tạo đuổi theo nói: “Tiểu công tử, không thể đến đó, ngươi muốn vào trước hết phải tẩy trần, khảo nghiệm huyết mạch đã!”
“Câm miệng,” Thiên Tình tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?”
Quy Tạo hỏi: “Cái gì? Tiểu công tử, mau mau theo ta đi Nguyệt Thượng Sao đình!”
Thiên Tình dùng chưởng nhẹ nhàng đẩy Quy Tạo sang một bên.
Quy Tạo thấy Thiên Tình khăng khăng muốn đi vào từ đường gia chủ thì rất nôn nóng.
Nơi đó là trọng địa của tông tộc, chỉ có huyết mạch của Vọng Ta tôn tộc mới được phép tiến vào.
Dù Thiên Tình có khả năng rất lớn là Đông Côn Tiểu Tiên chủ, nhưng sự thật vẫn không phải là đứa trẻ mà Lam Thu Quế tiên tử mười tháng hoài thai sinh ra.
Quy Tạo luôn lo lắng Thiên Tình không thể đánh thức được Nguyệt Thượng Sao , nếu như vậy hắn không thể gánh vác trọng trách của gia chủ Vọng Ta tôn tộc.
Quy Tạo tiến về phía trước vài bước, nói: “Tiểu công tử, ngươi nếu ngươi không nghe khuyên bảo, lão phu sẽ không khách khí.”
Thiên Tình hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Tay phải Quy Tạo giơ thành trảo muốn bắt lấy cánh tay Thiên Tình.
Nhưng mà tay phải Quy Tạo còn chưa đụng được đối phương, thì ngay lúc này, Phượng Chiêu Minh vẫn luôn đi theo phía sau Thiên Tình, bỗng nhiên ra tay, hất bàn tay của Quy Tạo.
Quy Tạo sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Phượng Chiêu Minh.
Liền thấy Phượng Chiêu Minh bát phong xuy bất động*, ánh mắt bình tĩnh.
* Bát phong xuy bất động:
Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người.
Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
“……!Thì ra là thế,” Quy Tạo nói: “Hay cho Chính Dương Tiên Tông, hợp sức nhau muốn lừa tôn tộc sao?”
Thầm nghĩ, trách không được Thiên Tình vừa vào cửa, liền đi thẳng về phía đông từ mà không muốn đi Nguyệt Thượng Sao.
Quy Tạo càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, hắn nhìn Phượng Chiêu Minh, tay phải một lần nữa đưa về phía trước, muốn bắt cánh tay Thiên Tình.
Nhưng lần này cũng không đụng được Thiên Tình, lại bị Phượng Chiêu Minh gắt gao ngăn cản.
Quy Tạo đã sớm nghe nói về Phượng Chiêu Minh.
Cái gọi là người có chiến lực đệ nhất Chính Ngô Châu, không phải chỉ có thiên phú về chiến đấu mà thân thủ cũng phải nhanh nhạy như thế.
Phượng Chiêu Minh nói: “Không được vô lễ.”
Quy Tạo nói: “Vậy không lẻ ngươi muốn lão phu cho phép tiểu công tử thân phận không rõ ràng này tùy tiện xâm phạm từ đường sao? Phượng Chiêu Minh, nơi đó có đặt di hài Đông Côn Tiên chủ, sư tôn của ngươi!”
Vừa nói vừa ra chiêu, hắn muốn phải bắt được Thiên Tình.
Nghe xong lời này, Phượng Chiêu Minh khẽ nhíu mày, nhưng mà liên tục cản trở chiêu thức của Quy Tạo, thậm chí còn nói với vài vị tiên quân còn lại:
“Bảo hộ Tiểu công gia.”
Bồ Tri Chương bay nhảy lên không trung, cất cao giọng nói: “Nghe theo hiệu lệnh Phượng Quân!”
Âm thanh như sấm dậy bên tai, tiếng vang tận mây xanh.
Liền thấy bốn vị tiên quân đồng thời bay vút lên, bảo vệ xung quanh Thiên Tình.
Không một người hỏi vì sao Thiên Tình đột nhiên muốn vào từ đường, cũng không một ai mở miệng khuyên ngăn.
Quy Tạo cả giận nói:
“Kim giáp hộ binh, kết Thông Thiên Tháp trận!”
Từ phía sau Quy Tạo, khoảng một trăm kim giáp hộ binh, tay phải nâng hồng anh trường thương, sau đó đập thật mạnh xuống, phát ra tiếng vang chấn động.
“Rõ!”
Trường thương quay vòng, kẻ tiếng kẻ lùi khiến đầu trường thương giống như ngân châm phun ra sương mù dày đặc màu trắng ngà.
Rất nhanh, Thiên Tình liền cảm thấy trước mắt như tối sầm, khi kịp phản ứng lại, cả người hắn đã ở trong một tòa bạch tháp.
Tòa tháp này dựng sừng sững giữa trời, nằm giữa đình hồ và từ đường phía đông.
Lợi dụng ưu thế của địa hình, Quy Tạo giống như giăng lưới bắt cá, đem năm người của Chính Dương Tiên Tông toàn bộ dồn đến bạch tháp.
Bồ Tri Chương vừa tiến vào tháp, liền nói: “Đây là Thông Thiên tháp! Một khi tiến vào, nếu tu sĩ không có tu vi cao thì không thể đi về phía trước.”
Phượng Chiêu Minh nhìn bốn vách tường xung quanh, nhìn phía trên bậc thang, lại quay đầu nhìn phía dưới.
Một khi bước vào con đường tu tiên, đều chạy không thể thoát khỏi thách thức.
Trước có Luyện Khí, lại có Trúc Cơ, sau là kết đan, rồi mới có thể hóa anh.
Phải đi từng bước một, không thể vượt cấp.
Vô luận là thiên tư ưu tú như thế nào, đến Chính Ngô Châu Tiên chủ, cũng phải bắt đầu tu luyện từ Luyện Khí.
Đến nỗi Thông Thiên tháp này, kỳ thật là một loại trận pháp dùng để tu luyện cổ xưa.
Lấy linh lực mạnh mẽ làm vật dẫn, lấy hơn trăm tu sĩ làm mắt trận, hình thành cự trận.
Tháp này có 70 tầng.
Tu sĩ Luyện Khí có thể tiến đến từ tầng một đến tầng mười; tu sĩ Trúc Cơ thì có thể đi được từ tầng mười đến tầng hai mươi.
Từ đó suy ra, chỉ có tu sĩ Đại Thừa mới có thể từ nội tháp đi ra.
Nếu không phải tu sĩ Đại Thứa muốn thoát ra ngoài chỉ có thể phá hủy mắt trận, sửa lại trận phù.
Nói cách khác, một khi đã lâm trận, không một tu sĩ nào có tu vi thấp hơn Đại thừa có thể tự do tiến lui trong Thông Thiên Tháp theo ý muốn của mình.
Thông Thiên tháp như này cũng không hiếm thấy, mỗi tiên tông đều có một tòa, dùng để hỗ trợ tiểu bối tăng tu vi.
Nhưng không ai nghĩ tới, Quy Tạo lúc này, thế mà lại dám bày ra trận pháp chỉ vì muốn dùng Thông Thiên tháp cản đường bọn họ.
Đây là của Vọng Ta tộc ta nên sử trận rất thuận tiện, chỉ cần dùng tay đã có thể lên trời, nên dù cho không có tu vi Đại Thừa, cũng có thể đem người thu vào bên trong Thông Thiên tháp, mặc kẻ đó tự sinh tự diệt.
Thiên Tình vừa mới khai mạch nên không có tu vi, nên chỉ đứng ở tầng thứ nhất của Bạch Tháp.
Vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy từ đường phía đông ở ngoài tháp.
Bên tai thanh âm kêu gọi càng thêm dày đặc.
……!Lại đây.
—— Lại đây.
Thiên Tình ngang nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên nhấc chân, leo lên cầu thang.
Ngoài tháp, Quy Tạo nói: “Tiểu công tử tội gì phải làm khó lão phu, hiện tại chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta đi tẩy trần để khảo nghiệm huyết mạch, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngươi bây giờ liền leo trên đó thì có ích lợi gì chứ? Ta cũng chưa từng nghe nói qua, có người trong một ngày đã tu đến Đại Thừa.”
Thiên Tình tựa như không nghe thấy gì cả, từng bước bước chân kiên định, vẫn tiếp tục tiến lên.
Bước đầu tiên, nếu trước đây linh lực xung quanh giống như hơi nước thì lúc này tựa như đám sương mù.
Bước thứ hai, đám sương đã biến thành mây dày, phiêu tán ở chung quanh Thiên Tình khiến hắn có cảm giác cẳng chân hơi đau, sống lưng hơi nặng nhưng vẫn có thể chịu được.
Đến bước thứ ba, đám mây dày đặc hóa thành màu trắng sữa chui vào da thịt Thiên Tình khiến hắn hô hấp rất khó khăn, phải cố gắng ưỡn người lên.
Quy Tạo nói: “Tiểu công tử, ngươi thiên tư trác tuyệt, chỉ một lúc đã đạp liền ba bước, thật phi thường.
Nhưng đây ắt hẳn là cực hạn rồi, nếu còn tiến về phía trước sẽ bước vào giai đoạn Luyện Khí trung giai, ngươi không có tu vi tích lũy, đến bước thứ tư chắn chắn không thể bước lên được.”
Hô hấp Thiên Tình dồn dập nhưng ánh mắt kiên định, hắn hét ra một tiếng, nâng chân phải lên, giẫm thật mạnh vào bậc thang thứ tư.
Có một luồng không khí vô hình đánh đến chấn động lục phủ ngũ tạng của Thiên Tình, cả người hắn chảy mồ hôi lạnh, liền cảm thấy nội tạng đã chịu một áp lực rất lớn, dường như không thể thở nổi.
Đồng tử Quy Tạo chợt co rụt lại, di một tiếng, nói: “Tiểu hài tử này……!Vị tiểu thiếu gia này quả nhiên……!Nhưng cũng chính vì vậy, tuyệt đối không thể tiếp tục tiến về phía trước.”
Đối với Thiên Tình mà nói, nơi này linh lực quá nồng đậm, khi ngưng tụ thành thực thể chả khác gì thủy ngân.
Thứ này chui vào thân thể hắn, không chỉ khó có thể hấp thu, mà nó cũng sẽ trở thành gánh nặng cực nặng, khiến Thiên Tình hô hấp khó khăn.
Sống lưng hắn rất đau, chân cũng nâng không thể đứng dậy, thực sự thâm tâm rất muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Nhưng mà hắn nghe thấy……!
Có người luôn gọi hắn: Lại đây.
Sự thân thiết của huyết mạch tương liên này, tâm tình vội vàng này và cả cảm xúc mãnh liệt này, chúng đều khiến Thiên Tình phảo phấn đấu quên mình mà bất chấp tất cả.
Lại đây.
Mau tới đây……!Thiên Tình……!Không còn thời gian……!
Thiên Tình gầm lên một tiếng, nháy mắt đã nâng đùi phải lên nhưng gân mạch lại chịu không nổi linh lực mãnh liệt như vậy…!vỡ toang ra rồi.
Có máu tươi theo cẳng chân đang nhỏ từng giọt xuống.
Cơn đau nhức đã bao phủ khắp cơ thể, Thiên Tình cắn chặt răng lao về phía trước, hắn bò lăn ra, quỳ bò mà leo lên.
Bước thứ năm!
Chính xác mà nói, này không được xem như bước , bởi vì Thiên Tình chỉ ghé vào cái bậc thang này.
Sống lưng của hắn, chân của hắn, bụng của hắn đều đang chảy máu nhiễm ướt cả vạt áo.
Phượng Chiêu Minh dường như phát hiện ra gì đó, biểu tình hơi động thoáng hiện trên gương mặt từ trước đến nay vốn bình tĩnh ấy, hăn nhíu mày nói:
“Không thể!”
Hắn vừa muốn làm ra tư thế xuống lầu.
Bồ Tri Chương vội nói: “Phượng Quân, Thông Thiên tháp chỉ có thể tiến, không thể lùi.”
Ngoài tháp, Quy Tạo khiếp sợ nhìn hết thảy cảnh trước mặt, không dám tin nói: “Không……!Sẽ không……!Đứa nhỏ này làm sao có năng lực như vậy……!Chẳng lẽ là bởi vì có huyết mạch của Vọng Ta tộc……”
Lời còn chưa dứt, Quy Tạo bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình hình như có bạch quang mãnh liệt lóe lên.
Bạch quang ấy rất chói mắt, cho dù đang quay mặt về phía trước, cũng có thể cảm nhận được ánh sang dữ dội đó.
Vừa quay đầu Quy Tạo liền thấy.
Liền thấy giữa đình hồ, có một mặt trăng tròn từ bình phong phát ra, chiếu rọi tứ phương.
Lúc đầu, có những dải đen dài xung quanh minh nguyệt, giống như những ngọn cây đang che khuất ánh trăng.
Nhưng thực mau, bóng đen đó đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại mặt trăng nhô lên cao.
……!Nguyệt thượng đầu cành!
Linh lực nồng đậm bao phủ thông thiên tháp vội vàng tan rã.
Bạch Tháp vô lực, nhanh chóng tiêu tán không còn tăm hơi.
Trên dưới một trăm vị kim giáp tu sĩ đứng thẳng như thương.
Rồi sau đó, bỗng nhiên đồng thời một đầu gối chạm đất, trường thương chỉ thiên.
“—— Tham kiến tôn chủ!”
Âm thanh của hơn một trăm tu sĩ đồng thanh hữu lực quanh quẩn khắp sơn cốc..