Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 56


Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 56


Hô hấp Thiên Tình dồn dập, bỗng nhiên hai mắt mở ra, trước mặt đột ngột sáng ngời.

Đầu tiên là cảm giác tháy thân thể mỏi mệt, đau nhức, dường như vừa bị ai đó đánh một trận.

Sau đó Thiên Tình mới bình tĩnh, rên rỉ một tiếng, ngồi dậy.

Hắn dùng tay phải đỡ lấy trán, mờ mịt nhìn bốn phía.

Liền thấy chính mình đang nằm trên trên một thạch đài trơn nhẵn, xung quanh thạch đài có ba nam một nữ đang ngồi, tướng mạo không có gì ấn tượng.

Thiên Tình ngây ngốc nhìn đối phương, bốn người kia lại rất háo hức nhìn chằm chằm hắn.

Tính cách Uyển Tiên vốn kiên cường, nhưng lúc này yết hầu không nhịn được nghẹn ngào, nói không nên lời.

Huyền Anh Tiên Tôn hỏi: “Tiểu công gia, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thiên Tình thấy người đang nói chuyện với mình là một đại thúc này vóc dáng cao, dáng người gầy, tuy rằng không rõ đối phương vì cái gì lại gọi mình là tiểu công gia , nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Ta đau đầu.”
Ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve vùng giữa trán.

Đó là nơi mà khi phát bệnh lúc nào cũng bị đau đầu tiên.

Không biết vì sao, hiện tại nơi đó lại có nhiều thêm một điểm, sờ lên rất cứng.

Dù có dùng lực cũng không thể ấn xuống, hắn liền thấy chán ghét.

“Tất nhiên,” Huyền Anh Tiên Tôn vui vẻ nói: “Tiểu công gia vừa mới khai mạch thành công, điểm khai mạch là đến trán, so với Đông Côn Tiên chủ khá hơn một bậc.

Còn đem Phục Long phong ấn ở giữa trán, thêm Viêm tiên hạc đặt trong đan điền, Cả hai vật này hạn chế lẫn nhau tạo thành Thái Phục Khước Viêm , thật là……!Thật là thú vị……”
Bạch Tàng Tiên Tôn thấy Thiên Tình biểu tình mê mang, không thể nhẫn nại được nữa, mở miệng đánh gãy bài giảnh thao thao bất tuyệt của Huyền Anh, hỏi:
“Ngươi hài tử này……!Tên gọi là gì?”
Thiên Tình xoay đầu đi, liền nhìn thấy một vị lão giả, râu tóc bạc trắng, nhưng mà ánh mắt từ ái, làm Thiên Tình có một cảm giác thân thiết không nên lời.

Hắn nói: “Ta là Thiên Tình, lão nhân này, tên gọi là gì?”
Ngôn ngữ không quá cung kính, thanh âm lại sang sảng lanh lợi, tính nết không dịu dàng giống phụ thân, lại có chút giống Lam Thu Quế tiên tử hơn.

Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Thiên Tình, đã cẩn thận xem xét, đều cảm thấy hắn lớn lên rất giống Đông Côn Tiên chủ.

Đặc biệt là đứa nhỏ này khai điểm đến giữa trán, lại có một ngạch điểm màu bạc giống như dây buộc tóc, xung quanh còn có chú văn áp chế linh áp bá đạo của Phục Long buộc quanh trán.

Cùng Đông Côn Tiên chủ năm đó cực kỳ giống nhau.

Nhưng mở miệng lúc này, Bạch Tàng Tiên Tôn tiên đã chắc chắn, đứa nhỏ này nhất định là hài tử mà năm đó Lam Thu Quế lấy mệnh tuẫn tình, là cốt nhục thân sinh của nữ nhi mình.


Bạch Tàng Tiên Tôn vươn cánh tay ra, đem Thiên Tình ôm vào trong lòng.

Lão tôn giả bỗng nhiên khóc lên, trong miệng nói: “Ngươi hài tử này……!hài tử này……!Ngươi là cháu ngoan của ta, ha ha, ngươi là cháu ngoan của ta!”
Thiên Tình sửng sốt, thấy lão nhân này vừa khóc vừa cười, trong lòng thầm mắng, chỉ nghĩ cư nhiên dám cả gan chiếm tiện nghi của lão tử, ngươi, ngươi mới là cháu của ta.

.

Nhưng mà nhìn biểu tình bi thương của lão tôn giả này, cánh tay tiều tụy lại dùng sức ôm chặt mình, không khỏi sinh lòng thương cảm, tuy rằng Thiên Tình xấu hổ, nhưng cũng không có giãy giụa.

Uyển Tiên đứng một bên lệ rơi lã chã, nâng ống tay áo lên lau dữ dôi.

Thiên Tình chịu đựng sự thâm tình của lão nhân kỳ lạ, nhìn xung quanh, hỏi: “Nơi này là chỗ nào?……!A Mao, A Mao đâu?”
Uyển Tiên vội nói: “Nơi này là Kình Thiên Chi Trụ.

A Mao bị thương, đang được tiên quân trị liệu.”
“Kình Thiên Chi Trụ……!ta là muốn đi Kình Thiên Chi Trụ, chính là vì cái gì?” Thiên Tình ngơ ngác mà nhìn Uyển Tiên, bên tai lại nghe được một tiếng vỡ vụn.

Hình như có vật nặng nện trúng đầu, hai lỗ tai cứ vâng lên tiếng ầm ầm.

Thiên Tình dùng đôi tay ôm lấy đầu, cuộn tròn lại, bỗng nhiên nói: “Ta hình như đã quên đi vài thứ, ta đã quên cái gì……”
Hắn quay đầu nhìn bốn vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cường đại đang đứng bên cạnh, gào thét hỏi:
“Ta đã quên đi cái gì? Ta đã quên đi cái gì? Ta……”
Thiên Tình ngẩn người, đột nhiên bàn tay sờ soạng khắp nơi trong vạt áo,
Chỉ chốc lát sau, liền lấy ra một viên đá màu màu xanh lá đã vỡ vụn.

Viên đá kia giống như bị lửa làm cháy xém, mặt trên chỉ còn lại một màu đen, có lẻ do nhiệt độ quá cao, mà vỡ vụn ra.

Chữ được khắc phía trên không còn thấy rõ, chỉ còn lại một cái nét bút trơ trọi.

“Đây là cái gì?” Thiên Tình mở tay ra, nhìn chằm chằm vào hòn đá trước mặt.

Thanh Dương Tiên Tôn vội vàng nói: “Tiểu công gia, không nên gấp gáp, để ta giúp đem nó phục hồi như cũ.”
Bốn vị Tiên Tôn, chỉ có người ở vị trí xuân , am hiểu sự sinh trưởng của vạn vật và thuật trị liệu, đối với Thanh Dương Tiên Tôn tới nói, đem một khối đá vụn biến thành lành lặn là chuyện rất đơn giản.

Linh lực trong tay hắn bao trùm giấy viên đá đã bị vỡ.

Nhưng mà qua chốc lát, hòn đá kia không chỉ không khôi phục lại như cũ mà cháy đen nằm trong lòng bàn tay Thiên Tình.

“Di?” Thanh Dương Tiên Tôn sửng sốt, rất xấu hổ, muốn thử thi triển lại tiên thuật, bỗng nghe Huyền Anh Tiên Tôn cười nói: “Vô dụng thôi, Thanh Dương Tiên Tôn.

Đây là Cương Mão bị Viêm tiên hạc đốt cháy, dù ngươi có tu vi xuất khiếu, cũng vô lực xoay chuyển.”
“Này……” Thanh Dương Tiên Tôn nhìn Thiên Tình, biểu tình bất đắc dĩ.


Thiên Tình nhìn mảnh vun trong lòng bàn tay, không biết vì sao, bỗng nhiên lớn tiếng khóc lên.

Có một loại bi thương không thể giải bày nảy lên trong lòng, mặt Thiên Tình rơi đầy lệ, thậm chí còn dùng sức đem đá vụn đưa đến gần miệng.

Khiến trên mặt hắn đầy vết tro, còn nước mắt thì không thể ngăn chặn mà phủ đầy mặt đất.

Đó là một loại cảm xúc mà hắn liều mạng quý trọng, trân quý đến nỗi chỉ muốn ngậm chặt trong miệng, cất giữ thật cẩn thận không dám buông ra, tìm cảm đó quá đỗi mãnh liệt khiến trái tim Thiên Tình giống như bị đao cắt, rất đau đớn.

Tình cảm kỳ diệu đó nhắc nhở thiếu niên mười mấy tuổi này ——
Hắn cái gì cũng đều quên hết, nhưng có một thứ còn có thể nhớ rõ, đó chính là người hắn yêu!
Bạch Tàng Tiên Tôn không biết Thiên Tình rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng thấy tâm trạng của hắn tệ như vậy thì trong lòng khó có thể chịu đựng, liền nâng tay phải lên, từ không trung hạ xuống một thần phù an thần, dán vào ngực Thiên Tình.

Bạch Tàng Tiên Tôn vốn định nhân lúc Thiên Tình đang ngủ, đem Cương Mão trong miệng hắn lấy ra, nhưng mà khớp hàm Thiên Tình cắn rất chặt, như muốn đem phần còn lại của Cương Mão kia giữa lại vĩnh viễn, cho dù như thế nào cũng không muốn buông ra.

Cùng lúc đó, ngoài phong bỗng nhiên bay tới một con Thanh Loan làm bằng giấy, nhanh như chớp, bay đến trước mặt Bạch Tàng Tiên Tôn.

Giấy viết thư tự động mở ra, nhưng lại không có một chữ.

Năm hai mươi tuổi, Phượng Chiêu Minh đã lên núi, từ đó về sau đã ở bên cạnh Bạch Tàng Tiên Tôn được hơn 900 năm, tự nhiên sẽ minh bạch ý tứ của vị tiên quân này.

Hắn nghĩ nghĩ, truyền âm nói: “Cho tiến vào.”
Liền thấy hai thân ảnh một trước một sau, cực nhanh vọt vào bên trong Tuyệt Đỉnh phong.

Thân ảnh màu đỏ phía trước, đúng là Phượng Chiêu Minh, người đứng ở phía sau là Bồ Tri Chương.

Hai người bọn họ đều đứng hàng tiên quân, nhưng vẫn không có tư cách tham dự nghi thức khai mạch của Tiểu tiên chủ.

Nhưng nhờ mới vừa rồi Phượng Chiêu Minh cùng Bồ Tri Chương cùng mang Thiên Tình hồi tông, bởi vậy phá lệ cho phép hai người bọn họ vào trong.

Chờ sau khi Thiên Tình khai mạch thành công, Phượng Chiêu Minh bỗng nhiên nghe hắn khóc lớn, vì thế truyền giấy loan qua muốn được Bạch Tàng Tiên Tôn cho phép tiến vào.

Phượng Chiêu Minh cùng Bồ Tri Chương khom người làm lễ, bái kiến bốn vị tiền bối.

Bồ Tri Chương cúi đầu thật sâu, thể hiện với kính ý Tiên Tôn.

Chỉ có Phượng Chiêu Minh, tuy rằng khom người nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Thiên Tình chưa tửng xê dịch.

Bạch Tàng Tiên Tôn hỏi: “Đã tra ra tu sĩ Nguyên Anh kia đến tột cùng có lai lịch gì chưa?”
Lời nói là hỏi hai người, nhưng Bồ Tri Chương biết Phượng Chiêu Minh tiên quân tính tình lạnh nhạt, không thích nhiều lời, vì thế tự giác nói:
“Hồi sư tôn, tu sĩ Nguyên Anh kia tên là Tôn Như Uy, là một tán tu.


Dựa theo báo cáo của các đệ tử, hắn hẳn là trùng hợp gặp được tiểu công gia, sau đó chợt nảy ra dã tâm, muốn……”
Bồ Tri Chương đem đầu cúi càng thêm thấp, nói: “Muốn lấy đi xương sống lưng của tiên chủ.”
Uyển Tiên gầm lên một tiếng, nếu ánh mắt có thể hóa thành dao thì chắc chắn Tôn Như Uy đã bị băm thây vạn đoạn.

Bạch Tàng Tiên Tôn tự nhận tu dưỡng về đến nhà, cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó hỏi: “Hài tử này nói hắn đã quên vài thứ, Tôn Như Uy đã thi triển tiên thuật gì với hắn?”
Bồ Tri Chương nói: “Là chiêu thứ nhất trong Quang Âm Tư Thức của Bách Nhẫn tông chủ, dù gặp lại cũng chẳng nhận ra .”
Bạch Tàng Tiên Tôn nghe vậy, khẽ nhíu mày.

Biểu tình Phượng Chiêu Minh càng nghiêm túc, không nói một lời.

Nói đến Bách Nhẫn tông chủ, hắn nổi danh tứ hải thuật tu hành đại đạo thời gian, hơn nữa không thể không nhắc đến câu nói lưu truyền thiên hạ của hắn.

“Quang âm giả, bách đại chi quá khách.” ( chú)
——Thời gian là khách qua đường của thiên thu.

Chỉ một câu này, đã chỉ ra bản chất của đại đạo thời gian, trở thành chuẩn mực trong việc tu tập đại đạo thời gian của vô số tu sĩ.

Đối với tu sĩ mà nói, dù tu hành trăm năm cũng không quan trọng bằng ngộ tính và thiên tư.

Bách Nhẫn tông chủ là người không thể nghi ngờ rất có thiên phú với đại đạo thời gian.

Tuy thời gian tu luyện đại đạo thời giankhông lâu, nhưng lại trở đệ nhất cao thủ ở Chính Ngô Châu trong bí thuật này.

Đặc biệt là Quang Âm Tư Thức nổi danh thiên hạ với chiêu thức đầu tiên Dù gặp lại cũng chẳng nhận ra, có thể phá hủy thời gian thành những mảnh nhỏ, thật sự là tuyệt kỹ xưa nay chưa từng có.

Phượng Chiêu Minh Nhìn thấy nước mắt trên mặt Thiên Tình, trầm mặc một chút, quỳ một gối xuống đất, hướng Bạch Tàng Tiên Tôn nói: “Sư tôn, việc này Chiêu Minh một mình gánh chịu.”
Bạch Tàng Tiên Tôn thấy sắc mặt Phượng Chiêu Minh lúc này tái nhợt, trên vạt áo còn lưu lại một vết máu lớn, hiển nhiên là từ lúc bắt đầu trở về cho đến bây giờ đều canh giữ ở bên ngồi, chưa từng thay y phục.

Bạch Tàng Tiên Tôn buông tiếng thở dài, nói: “Chiêu Minh, người sư tôn yên tâm nhất chính là ngươi, mà người sư tôn không yên tâm nhất cũng là ngươi.

Tính tình ngươi cương ngạnh, ninh chiết bất khuất, dù vậy vẫn phải hiểu, vạn sự không thể cưỡng cầu, có vài chuyện nên thuận theo ý trời, ngươi cũng nên để ý một chút.”
Phượng Chiêu Minh yên lặng gật đầu, động tác cũng không làm cho có lệ, nhưng trong ánh mắt lại không có sự thỏa hiệp.

Bồ Tri Chương vội vàng nói: “Sư tôn, tiểu công gia vừa mới trở về Chính Dương Tiên Tông, lẻ ra nên để hắn nghỉ ngơi mấy ngày.

Nhưng mà Vọng Ta nhất tộc thúc giục đến nỗi gây áp lực với ta tông.

Nếu tiểu công gia đã tỉnh lại, có nên nhắc cho hắn hay không?”
“Vọng Ta nhất tộc……” Bạch Tàng Tiên Tôn cúi đầu nhìn về phía Thiên Tình.

Ông chỉ vừa mới gặp được Thiên Tình, thật là luyến tiếc đứa nhỏ này.

Nhưng mà Vọng ta nhất tộc chính là phụ tộc của Thiên Tình, việc này rất khó giải quyết, không thể không suy xét.

Bạch Tàng Tiên Tôn thở dài một tiếng, nói:
“Chiêu Minh, đợi ngươi hồi phục, liền chọn thêm ba vị tiên quân nữa hộ tống đứa nhỏ này trở về quê cũ.”
Phượng Chiêu Minh đáp: “Vâng, sư tôn.”
Hắn tính cách nội liễm, tuy rằng mặt không lộ biểu tình, nhưng nội tâm vui sướng đến không nói nên lời.


Kình Thiên Chi Trụ, chín khúc Bát Quan.

Một nữ hài tử ước chừng bảy tám tuổi, ngồi trên một cái ghế đơn sơ, lắc lư hai chân, tay cầm quân cờ màu đen, đang đánh cờ với nữ tu trước mặt.

Đi được vài nước, nữ hài không còn kiên nhẫn mà nhìn xung quanh.

Sau đó trợn to hai mắt, nói: “Sư phụ!”
Rồi vội vàng từ trên ghế gỗ nhảy xuống, vọt tới chiếc giường duy nhất trong phòng.

Liền thấy trên đó có một bạch y thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang nằm, môi y mỏng như tờ giấy.

Dù bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng khi y thở dốc, lại tỏa ra hàn khí, dường như nội tạng đều bị đóng băng.

Lâm Tử Sơ giãy giụa muốn từ trên giường đứng lên, nhưng thân thể suy yếu, mỗi động tác đều rất khó khăn, xem bộ dáng lung lay sắp ngã của Lâm Tử Sơ, nữ hài kia liền tiến đến đỡ lên.

Ánh mắt Lâm Tử Sơ vội vàng, nhìn về phía nữ tu, đứt quãng nói:
“Tiền bối……!Tiền bối, mấy ngày trước khi ta hôn mê, hình như nghe được ngươi nói Chính Dương Tiên Tông đã tìm được Tiểu tiên chủ……!việc này có phải sự thật không?”
Bạch y nữ tu kia khẽ gật đầu, nói: “Xác thực là có việc này, nghe nói Tiểu tiên chủ khai mạch tuyệt hảo, so với Đông Côn Tiên chủ còn hơn một bậc, mạch điểm đến giữa trán.

còn dẫn tiên thú Phục Long làm thần thú bản mạng, lại thu phục được Viêm nhị hạc, tư chất phải nói là có một không hai.”
Lâm Tử Sơ dùng một tay chống đỡ, che lại yết hầu, không nhịn được mà mỉm cười.

Nhưng rất nhanh biểu tình lại trở nên nghiêm túc, nhìn bạch y nữ tu, nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng……!Có thể xin ngươi dẫn ta lên núi, bái phỏng Chính Dương Tiên Tông hay không?”
“Không thể.” Nữ tu không chút do dự, nói: “Linh lực xung quanh ngươi quá hỗn loạn, nếu không hảo hảo điều dưỡng thêm mười năm công phu, nhất định sẽ nổ tan xác mà chết.

Ngươi có thể cùng ta gặp mặt, tức là có duyên, ta cứu ngươi một mạng, tuyệt không thể để ngươi đi tìm chết.”
Lâm Tử Sơ khẩn trương, cánh tay khẽ chấn động, nhẹ nhàng đẩy nữ hài bên cạnh ra, sau đó đột nhiên lăn ra mặt đất.

Y ho khan kịch liệt vài tiếng, miễn cưỡng thu hai chân lại, bày ra tư thế quỳ dưới đất.

Trán dùng sức chạm vào đất.

Âm thanh run rẩy nói:
“Tiền bối……!Ta……!Vãn bối dù mất đi cái mạng nàng, cũng……!không thể không đi.”
Từng giọt lệ chảy từ khóe mắt, thấm đầy mặt đất.

Tác giả có lời muốn nói:
“Hắn cái gì cũng đều quên hết, nhưng có một thứ còn có thể nhớ rõ, đó chính là người hắn yêu”
Những lời này lấy cảm hứng từ 《 tên của ngươi 》, tuy rằng tình tiết đều không nhau, nhưng vẫn là đánh dấu một chút
“Quang âm giả, bách đại chi quá khách.”
—— Tháng ngày là khách trọ của thiên thu.

Dẫn tự Lý Bạch 《 xuân dạ yến từ đệ đào hoa viên tự 》:
“Phù, thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ
Quang âm giả, bách đại chi quá khách.”
Dịch
Thiên đại là quán trọ của vạn vật,
Tháng ngày là khách trọ của thiên thu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.