Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 54


Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 54


Ở Chính Ngô Châu, 3000 môn hạ được gọi là tông, 3000 tông mới có thể xưng là tiên tông.

Những môn phái có chữ tiên , không có nơi nào không phải làthế lực danh tiếng của Tu Chân giới.

Trừ tiên chủ, Chính Dương Tiên Tông còn có bốn Tiên Tôn, tám tiên quân, gần vạn đệ tử hạch tâm và rất nhiều đệ tử nhập môn đếm không xuể.

Mà nay, từ trên xuống dưới Chính Dương Tiên Tông, trên mặt không ai không không mang theo tia vui sướng.

Cho dù đi lại bình thường, dưới chân cũng sinh ra gió.

Có một đệ tử đang đả tọa, không biết tại sao, đột nhiên xuy một cái cười ra tiếng tới.

Hắn sợ sư tôn quở trách, vội vàng che miệng.

Mà Thúc Trung tiên quân đang khoanh chân ngồi ở một bên nghe tiếng bỗng nhíu mày, lại chỉ mở một con mắt, liếc tiểu đệ tử làm bộ ngoan ngoãn ở bên cạnh.

Nếu là ngày thường, tiểu đệ tử phân tâm như thế, Thúc Trung chắc chắn sẽ giơ gậy trừng phạt.

Nhưng hôm nay, Thúc Trung tiên quân nhìn một lát, lại nhẹ nhàng khép lại, hiển nhiên là muốn thả hắn một con ngựa, không có ý trách cứ hắn đả tọa không đủ chuyên tâm.

Tiểu đệ tử không bị sư tôn gõ gậy trúc vào đầu, mặt mày thầm hớn hở.

Trong lòng thầm đoán, vì sao hôm nay sư tôn tâm tình đại duyệt, đặc biệc khai ân, không có hành hắn một trận.

Đó là vì ——
Tiểu Tiên chủ quy tông!
Buổi tối hôm qua Phượng Chiêu Minh bỗng nhiên triệu tập tất cả tiên quân của tiên tông, sau đó năm vị tiên quân đều xuống núi, không một người ở lại trông coi đại trận hộ sơn, đệ tử Chính Dương Tiên Tông liền nhận ra cái gì đó.

Tất cả đệ tử lưu lại tông canh giữ, đều nôn nóng chờ đợi kết quả.

Thẳng đến sáng sớm hôm nay.

Khi Phượng Chiêu Minh tiên quân cùng Bồ Tri Chương tiên quân ôm hài tử kia trở về lặng yên không một tiếng động, nhưng vài vị Tiên Tôn của Chính Dương Tiên Tông, bao gồm cả Bạch Tàng Tiên Tôn đã lâu không rời khỏi tiên điện, đều đi đến Kình Thiên Chi Trụ Tuyệt Đỉnh phong.

Chỉ có Tiểu tiên chủ mới có thể sai khiến nhiều tiên quân như vậy.

Cũng chỉ có Tiểu tiên chủ, mới có tư cách dẫn Tiên Tôn rời điện mà đến Tuyệt Đỉnh phong.


Dù vẫn chưa xác định được người đưa về có phải Tiểu Tiên chủ hay không, nhưng nhân tâm vẫn vì chuyện này mà kích động phỏng đoán giống như lửa rừng, nhanh chóng lan truyền toàn bộ tiên tông.

Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Ngoài các, có ba tiên đồng đang đứng, bọn họ không tiếng động mà truyền âm cho nhau.

Trong đó có một người biểu tình kích động, sắc mặt đỏ bừng, nói: “Thanh Phong, ta nghe người ta nói, hôm nay Phượng Tiên Quân quy tông, trong lòng ngực còn ôm……!Ôm tiểu công gia, lời này là thật?”
Thanh Phong Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, do dự một chút, không hẹn mà cùng gật đầu.

Thanh Phong nói: “Sương Diệp, ta và Minh Nguyệt chỉ nói với ngươi, chúng ta biết sự tình, ngươi cũng không nên đi khắp nơi nói bậy.”
Sương Diệp liên tục gật đầu, ánh mắt sáng ngời, cơ hồ có thể lóe ra ánh sáng.

Thanh Phong nói: “Không phải chủ nhân nhà ta, mà là Bồ Tri Chương tiên quân ôm về, vị tiên quân này ngày thường nho nhã, lúc này lại gấp đến độ lửa sém lông mày, vội vội vàng vàng xuyên qua Trấn Uế phong, chạy đến Tuyệt Đỉnh phong, ta chỉ có thể nhìn qua một chút.

Hài tử kia thực sự chỉ có mười lăm tuổi, mặt mày……!Lớn lên quả nhiên có vài phần giống Đông Côn Tiên chủ.”
Bầu trời giống như có một cái bánh chưng thật lớn, đập xuống đầu Sương Diệp, làm hắn ngây ngốc một lát, sau đó mới theo bản năng mà nhếch môi, ngơ ngác cười hai tiếng.

Minh Nguyệt thấy dáng vẻ này của hắn, cười nói: “Dù vậy vẫng chưa g xác định đến tột cùng có phải tiểu công gia hay không.

Nếu đoán sai, ngươi cũng đừng trách chúng ta.”
“Sẽ không sai, sẽ không sai!” Sương Diệp liên thanh phản bác, cao hứng nói: “Tốt, các ca ca, nói……!Nói về tiểu công gia nhiều một chút cho ta nghe đi, ta……”
Chưa nói xong, môi còn đang cười, đôi mắt liền khóc ra.

Sương Diệp vội vàng xoa xoa, cả kinh nói: “Ta đây là làm sao vậy? chắc là vui quá hóa buồn.”
Thanh Phong nói: “Cũng không phải, thôi, ngươi đừng ở đây nữa.

Nếu tiểu công gia thật sự trở về, hắn chưa tích cốc, mọi việc đều giao ngươi xử lý, đừng có vội.”
“Đúng nha!” Sương Diệp gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ta về trước, rảnh rỗi lại tìm hai người các ngươi nói chuyện.”
Nói xong đạp mây bay nhanh.

Thanh Phong, Minh Nguyệt liếc nhau, cười nói: “Ngày sau hắn cùng Sân Hoa một lòng nhào vào tiểu công gia, sẽ không thèm đến tìm chúng ta nữa.”
Chính Dương Tiên Tông, Kình Thiên Chi Trụ Tuyệt Đỉnh phong.

Nơi đây trời quang, cảnh sắc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng tiên thú bay ngang qua mây một cách bình yên khiến nơi này dễ chịu hơn cả chốn thần tiên.

So với tâm tình vui sướng của đệ tử Chính Dương Tiên Tông, biểu tình của bốn vị tu sĩ trên Tuyệt Đỉnh phong lại rất nghiêm trọng.


Liền thấy trên đỉnh một thạch đài, đặt một thiếu niên mười mấy tuổi.

Toàn thân hắn đều họa phù chú, chú văn dày đặc phức tạp, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy vết mực trên cơ thể hắn dường như có sinh mệnh, từ từ len lỏi như một con kiến, tản ra linh lực cường đại cổ xưa.

Bên cạnh thiếu niên, có bốn vị tu sĩ đang ngồi, chính là ba vị Tiên Tôn của Chính Dương Tiên Tông, cùng tu sĩ xuất khiếu Uyển Tiên.

Đại diện cho bốn khí, xuân là Thanh Dương, hạ là Chu Minh, thu là Bạch Tàng, đông là Huyền Anh.

Đối ứng là bốn vị Tiên Tôn của Chính Dương Tiên Tông, lần lượt là Thanh Dương Tiên Tôn, Chu Minh Tiên Tôn, Bạch Tàng Tiên Tôn cuối cùng là Huyền Anh Tiên Tôn.

Chu Minh Tiên Tôn là Vọng Ta Đông Côn tiên chủ đời trước, từ Đông Côn Tiên chủ tiên ra đ, Chính Dương Tiên Tông vốn định để Phượng Chiêu Minh trở thành này Chu Minh Tiên Tôn tiếp theo.

Nhưng Phượng Chiêu Minh nói chính mình tài hèn học mọn, không chịu tiếp nhận vị trí của sư tôn, từ đó vị trí Chu Minh Tiên Tôn tạm thời để Uyển Tiên thay thế.

Bốn người lấy thiếu niên làm trung tâm ngồi theo thứ tự đông nam tây bắc.

Sở fix sắp xếp như vậy, vì cần vẽ dày phù chú đặc, nét mực rất đậm, hình như mới vẽ xong, mực còn ướt.

Nhưng phù chú toát ra linh lực ào ạt kinh người, nếu chú ý, sẽ phát hiện, phù chú này là một trận pháp cổ xưa chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Danh nói “Tứ giác giai toàn”.

Lấy bốn người có tu vi ngang nhau, tạo thành bốn mắt trận, trong trận đặt một người liên kết với mắt trận.

Bốn người đồng thời phân tán ra sinh cơ của bản thân để người ở trung tâm trận pháp khôi phục sinh cơ, đây chính là hoạt tử nhân, nhục bạch cốt trong truyền thuyết.

Trận pháp này tuy được ghi lại trong cuốn sách bí mật của Chính Dương Tiên Tông, nhưng thực hiện phức tạp, cho tới hôm nay cũng là lần đầu tiên sử dùng.

Phải biết, thiên có cương thường, nghịch thiên không thuận.

Muốn tạo thành hoạt tử nhân có không ít thủ đoạn, nhưng mỗi một loại đều phải trả cái giá rất đắt.

Tứ giác giai toàn trận pháp hiệu quả tuy tốt, nhưng sẽ rút từ tu sĩ mắt trận quá nhiều sinh cơ, khó tránh khỏi có chút nguy hiểm.

May mà đối với tu sĩ xuất khiếu là chuyện dễ như trở bàn tay, Thiên Tình bị người dùng thuật che lấp khả năng, chỉ lộ ra tư chất hạ đẳng, kỳ thật hắn chưa từng khai mạch, không tính là tu sĩ, nếu muốn phục hồi như ban đầu không cần nhiều sinh cơ lắm, thi triển nên sử dụng Tứ giác giai toàn đại trận lúc này vẫn an toàn.


Không biết qua bao lâu, người thiếu niên lạnh như băng nằm trên thạch đài, bắt đầu dần dần ấm lại, lông mi khẽ động.

Uyển Tiên thấy thế, dù thân thể mỏi mệt bất kham, vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Biết Thiên Tình đã nhặt về một cái mạng.

Ngồi ở phía tây Bạch Tàng Tiên Tôn, cảm nhận được Uyển Tiên buông lỏng, biểu tình nghiêm túc, nói: “Còn sớm.

Đứa nhỏ này……!Dám đem Viêm Chước Hỏa Lệnh nuốt vào trong bụng, thương thế quá nặng.

Ta đã phong ấn cảm quan của hắn, tạm thời không để hắn vừa tỉnh đã đau đến chết đi sống lại.

Nhưng đây không phải biện pháp, nhất định phải đem Viêm Chước Hỏa Lệnh lấy ra.”
Uyển Tiên lạnh lùng nói: “Tất nhiên ta hiểu.”
Nói xong, tự trong tay tung ra một chuỗi tơ nhện trong suốt, ẩn hiện ánh sáng, dừng ở Thiên Tình trước mặt.

Tơ nhện mềm nhẹ mà đi xuống yết hầu bị tổn thương nghiêm trọng của Thiên Tình, một đường muốn tìm Viêm Chước Hỏa Lệnh.

Hai mắt Bạch Tàng Tiên Tôn không xê dịch mà nhìn Thiên Tình, biểu tình lo lắng.

Phải biết, từ khi khai thiên lập địa đã có thần thú Phục Long và Viêm tiên hạc.

Viêm Chước Hỏa Lệnh chính là vật chí dương đến viêm, nếu không nhờ có xương sống lưng của Đông Côn Tiên chủ và huyết nhục của Lam Thu Quế tiên tử trong cơ thể, khi Thiên Tình động đến Viêm Chước Hỏa Lệnh, không chỉ có cốt, huyết, thịt đều bị thiêu đến sạch sẽ, thậm chí đến hồn phách cũng bị phân tán đến hôi phi yên diệt.

Uyển Tiên mới vừa nhìn Thiên Tình muốn đem Viêm Chước Hỏa Lệnh nuốt vào trong bụng, đã lập tức muốn đem nó moi ra.

Chỉ là tình thế khẩn cấp, e sợ Thiên Tình sẽ chịu lần thương tổn thứ hai, không dám ra tay.

Thẳng đến lúc này, nhờ ba vị Tiên Tôn của Chính Dương Tiên Tông trợ giúp, Uyển Tiên ngưng thần đem tơ nhện thăm dò, tìm Viêm Chước Hỏa Lệnh.

Uyển Tiên mở rộng thần thức, liền thấy lục phủ ngũ tạng của Thiên Tình bị phỏng, trái tim giống như than cốc, nhưng vẫn nhảy lên mạnh mẽ.

Cách đó không xa, Viêm Chước Hỏa Lệnh thu liễm linh áp, co đầu rút cổ ở gần đan điền của Thiên Tình, giống như về tổ tiên hạc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn đem đan điền Thiên Tình nướng đến long trời lở đất, giống như dung nham đến từ địa ngục.

Uyển Tiên kinh hãi.

Thần vật có linh.

Viêm tiên hạc sinh ra từ thiên địa liền trở thành thần vật sớm có linh trí, tơ thăm dò nhìn thấy Viêm tiên hạc thản nhiên nằm trong đan điền Thiên Tình, Uyển Tiên không khỏi ngạc nhiên, thì Viêm tiên hạc không phải giống như nàng nghĩ, bởi Thiên Tình có tiên cốt huyết nhục mà bị mắc kẹt bên trong không thể rời đi.

Viêm tiên hạc rõ ràng……!Rõ ràng là ăn vạ trong đan điền Thiên Tình, không chịu đi.


Uyển Tiên thầm nghĩ trăm triệu lần không thể như thế, tiếp tục thăm dò về phía trước, muốn đem đem lệnh bài câu ra.

Cảm nhận được khí tức từ bên ngoài, lệnh bài đang an ổn, bỗng nhiên phát ra ngọn lửa, hai bên vành của lệnh bài có tiên hạc vỗ cánh ngẩng cao cổ, làm ra động tác công kích.

Từ trán Uyển Tiên mồ hôi lạnh chảy xuống, nàng còn muốn cố gắng nhưng đành lắc đầu, nói:
“Không được……!Viêm Chước Hỏa Lệnh này dường như muốn ăn vạ trong đan điền tiểu công gia, không chịu ra.”
Huyền Anh Tiên Tôn rất có hứng thú, hỏi: “Uyển Tiên, ngươi dùng ra toàn lực, vẫn không thể đem Chước hỏa lệnh lôi ra sao?”
“Ta không dám sử dụng toàn lực, Chước hỏa lệnh quá nóng, ta lo lắng tổn thương đến tiểu công gia.”
“Đã bị thương thành như vậy, cũng không cầnđể bụng đến chuyện bị thương nhiều thêm một tí,” Huyền Anh Tiên Tôn nheo đôi mắt lại, nói: “Chẳng sợ lại cấp thêm sinh cơ cho tiểu công gia.

Ngươi buông tay, để ta tới.”
“Ngươi dám?” tóc dài sau lưng Uyển Tiên không gió tự động, trợn mắt giận dữ nhìn Huyền Anh Tiên Tôn.

Bạch Tàng Tiên Tôn cũng lắc đầu nói: “Không được ỷ mạnh.”
Huyền Anh Tiên Tôn cười nhạo: “Bạch Tàng Tiên Tôn, ngươi yêu thương cháu ngoại duy nhất của mình như vậy, có thể lý giải, nhưng ngươi không nghĩ nếu không đem Viêm Chước Hỏa Lệnh lấy ra, tiểu công gia chỉ có thể phong ấn cảm quan cả đời.

Nếu Đông Côn Tiên chủ trên đời, sẽ có bao nhiêu đau lòng a……”
“Cũng không tới phiên ngươi!” Uyển Tiên hừ lạnh một tiếng, hơi do dự mà tăng mạnh lực đạo, ý đồ muốn tới gần khối lệnh bài kia.

Chỉ nghe được một tiếng kêu lảnh lót của Viêm tiên hạc, lệnh bài đột nhiên công kích mãnh liệt,
Đan điền Thiên Tình bị nóng, sau đó lại có dấu hiệu tiêu biến.

Uyển Tiên cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, vội vàng thu tay, quát: “Lấy không ra, không có biện pháp nào khéc sao?”
Huyền Anh Tiên Tôn hứng thú dạt dào, nói: “Ngươi lấy không ra, đổi bản tôn tới.”
Đúng lúc này, Bạch Tàng Tiên Tôn vẫn luôn quan sát tình hình của Thiên Tình, bỗng nhiên thở dài, nói:
“……!Còn một phương pháp.”
Uyển Tiên kinh hỉ, Huyền Anh thất vọng.

Bạch Tàng Tiên Tôn dừng một chút, nói: “Đứa nhỏ này còn chưa có khai mạch.

Ta giúp hắn khai mạch, dẫn Viêm tiên hạc nhập vào đan điền hắn, thu làm linh thú.”
Tu sĩ một khi khai mạch, gân mạch liền cùng thường nhân bất đồng, trong cơ thể tự thành một giới.

Nơi đó có thể cất chứa linh lực, thì tất nhiên cũng có thể tiếp nhận linh thú.

Nhắc tới điểm này, Uyển Tiên liền hiểu ý, nàng nói: “Nhưng tiểu công gia không có thần thú bản mạng, không thể áp chế Viêm tiên hạc, làm thế với hắn là bất lợi, cũng sẽ rất phiền toái.”
Bạch Tàng Tiên Tôn nói: “Nếu không có, liền vì đứa nhỏ này an bài một chút.”
“Bốn người chúng ta không thể rời khỏi mắt trận, ngươi muốn đi đâu tìm thần thú có thể áp chế Viêm Chước Hỏa Lệnh?”
Huyền Anh Tiên Tôn lộ mặt vẻ bừng tỉnh, bên môi hắn mang cười, nhắc nhở nói: “Uyển Tiên đạo hữu, giữa trán tiểu công gia, không phải đã có thần thú thích hợp rồi sao?”
Uyển Tiên sửng sốt, ngạc nhiên cả kinh nói:
“Phục Long? Không, không! Phục Long là hung thú cuồng bạo, dù có là chủ công cũng không thể thuần phục nó!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.