Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 51
“Hồn Trân!”
Bởi vì sợ hãi Thiên Tình còn lưu lại hậu chiêu, Tôn Như Uy vẫn luôn đứng cách đó không xa nhìn Thiên Tình lấy ra đóa hoa khô rồi phá hủy nó, hắn kinh hô một tiếng.
Nhưng không kịp ngăn cản, liền giác có một linh áp kinh người ập vào mặt.
Sau lại có rồng ngâm vang vọng trời cao, thanh chấn bát phương.
Tu sĩ Nguyên Anh Tôn Như Uy quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, từ sau lưng hắn thoáng hiện khôi giáp hộ thân kim hoàng sắc.
Hắn đã nghe ra, đây là tiếng rồng ngâm, hẳn là đến từ tiên thú trong truyền thuyết– Phục Long!
Từ khi thiên địa sinh ra, đã có vật ấy bay lượn trên bầu trời.
Tính cách nó kiệt ngạo, hướng tới tự do, bất phục với người.
Trong bốn châu, chỉ có Chính Ngô Châu có loại tiên thú này.
Mà con thú này chiến lực hung hãn, uy danh hiển hách đều vang vọng khắp bốn châu.
Chỉ tiếc tiên thú Phục Long chí hung chí cường, nhanh nhẹn dũng mãnh vô cùng, tu sĩ khó có thể tiếp cận, càng không một tu sĩ nào có thể đem nó thuần phục thu làm tiên thú bản mạng, nên sự hiểu biết của mọi người đối với Phục Long rất ít.
Chỉ có tiên chủ đời trước Vọng Ta Đông Côn, ngẫu nhiên có kỳ ngộ, tận tâm tận lực nuôi nấng một con Phục Long còn nhỏ, lại không hề có ý định giam cầm nó, chỉ ôn hòa đối đãi, lúc này mới hàng phục được Phục Long có tư thái hùng vĩ, ngâm thanh khiếp người.
Sau này lưu truyền thế gian, được tu sĩ kính ngưỡng, thậm chí được bá tánh thờ phụng dùng làm đồ đằng.
Lúc trước khi Thiên Tình bị kích động hay bệnh cũ phát tác, cũng đã phát ra khí thế mạnh mẽ này khiến Tôn Như Uy sợ hãi.
Nhưng hắn cũng không có đem khí thế này cùng Phục Long liên tưởng đến nhau.
Rốt cuộc……!
Kia chính là tiên thú Phục Long trong truyền thuyết cùng thiên cùng thọ*!
*cùng thiên cùng thọ: sánh ngang với trời đất.
Mà khi Hồn Trân bắt đầu không ngừng rút đi sinh cơ từ trong thân thể hắn đã chọc giận Phục Long lân giấu ở giữa trán Thiên Tình.
Đó là này một mảnh Phục Long lân nhỏ đang rống giận, khiến tu sĩ Nguyên Anh như Tôn Như Uy kinh sợ, dù có kim giáp hộ thân cũng không dám phản kháng.
Toàn nhân Phục Long chiến lực cường hãn, long trảo sắc bén, vảy cứng rắn, đợi khi trưởng thành, chỉ cần gầm lên một tiếng là có thể đâm thủng bảo quang hộ thể của tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Tôn Như Uy quỳ rạp trên mặt đất, dù sau lưng có hộ giáp, vẫn cảm thấy đau đớn.
Lúc này mới biết, chính mình có thể ở trong chúng tu sĩ Chính Dương Tiên Tông gặp được Tiểu Tiên chủ, đến tột cùng là có được bao nhiêu may mắn.
Xương sống lưng của Tiên chủ, Phục Long, Viêm tiên hạc và Bạch Lam tiên kiếm.
Nếu có thể đem này tất cả chiếm làm của riêng……!việc báo thù của Tôn Như Uy có hi vọng rồi!
Đợi đến khi hộ giáp bên ngoài bình tĩnh trở lại, Tôn Như Uy từ trên mặt đất bò lên, từ xa nhìn về phía Thiên Tình.
Liền thấy gương mặt thâm tình của Thiên Tình, ánh mắt tang thương, nhưng mà khuôn mặt vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng thiếu niên mười mấy tuổi ấy.
Lợi hại!
Nếu tu sĩ bị Hồn Trân rút đi sinh cơ, hơn phân nửa sẽ bị lão hóa.
Mà Thiên Tình thân có xương sống lưng của tiên chủ, trừ bỏ nhìn qua có vẻ mỏi mệt, thế nhưng không hề bị ảnh hưởng.
Tôn Như Uy rất kiêng kị, đứng tại nơi đó, nhất thời không biết nên tiến lên hay không.
Lại thấy Thiên Tình duỗi tay vừa chạm vào kết giới Hồn Trân liền xoay người liền trốn.
Tôn Như Uy sửng sốt, ngẫm lại, liền biết tâm tư của Thiên Tình.
“Hắn là muốn dụ ta đi, sau đó tự sát để thả Lâm Tử Sơ ra.” Tôn Như Uy cười lạnh ba tiếng: “Há có thể để ngươi tọa nguyện?”
Nói xong, Tôn Như Uy thi triển tiên chiêu, linh áp xung quanh bạo trướng.
Tư chất Tôn Như Uy không tốt, thời thiếu niên bái phỏng tiên tông, không một tiên tông nào chịu nhận hắn.
Nhưng Tôn Như Uy tính cách cực đoan, sau đó lang bạt khắp nơi, ý đồ gặp được tiên duyên.
Dựa vào sự mò mẫm và may mắn của bản thân, hắn thế nhưng trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
Chỉ là bị tư chất ảnh hưởng, tốc độ tu hành chậm chạp, càng không thể đề cập tới chuyện phi thăng, thọ nguyên của Tôn Như Uy không còn bao nhiêu.
Chỉ đành trở thành Tiềm Phỉ tu sĩ, cướp đoạt tài nguyên của tu sĩ khác.
Khoảng mấy năm trước, Tôn Như Uy bí quá hoá liều, còn muốn cướp bóc ở một tông môn vừa mới thành lập không lâu.
Tông môn kia tên là Bồ Nhạc tông, dù bây giờ danh chấn thiên hạ, nhưng khi đó chỉ là tiểu tông không có tiếng tăm.
Ở đó, Tôn Như Uy học được một số chiêu thì bị đại cừu nhân của hắn bắt được.
Tên đại cừu nhân kia vô danh vô họ, người đó cầm tiên kiếm gọi là Bách nhẫn, người khác xưng hắn là Bách Nhẫn tông chủ .
Bách Nhẫn tông chủ tuổi còn trẻ nhưng tàn nhẫn độc ác.
Đem Tôn Như Uy treo ở hình phòng, tra tấn ba ngày.
Dùng Bách Nhẫn tiên kiếm kia đâm Tôn Như Uy đến xuất hiện không biết bao nhiêu huyết lỗ.
Khi đó hắn mới biết được, tiên kiếm là thứ có thể làm người ta đau đến thế.
Bách Nhẫn tông chủ thủ đoạn chồng chất sau này kẻ đó thay đổi tướng mạo của hắn, đem hai lỗ tai Tôn Như Uy kéo dài ra, làm nhục hắn một phen, rồi mới thả hắn đi.
Từ đó về sau, hai lỗ tai Tôn Như Uy rũ đến vai, không cần chạm vào, cũng đau đến thấu tim.
Với mối thâm thù đại hận như thế, Tôn Như Uy hận không thể đem Bách Nhẫn tông chủ bầm thây vạn đoạn.
Bất quá, lúc trước học trộm được chiêu thức kia, lúc này cũng có công dụng.
Chiêu này liên quan đến đại đạo thời gian, cùng đại đạo thời gian phụ tu của Phượng Chiêu Minh tiên quân hoàn toàn tương phản, không phải thuận thời gian, lại là dùng để phá hủy các mảnh thời gian.
Giả chiêu này, có thể khiến người ta đánh mất ký ức.
Tên gọi là: Dù gặp lại cũng chẳng nhận ra.
(纵使相逢应不识-Túng Sử Tương Phùng Ứng Bất Thức)
Tôn Như Uy cười to, thầm nghĩ: “Xem ngươi còn có thể tìm chết hay không?”
Thiên Tình chỉ cảm thấy sau lưng ấm áp, bên tai hình như có tiếng vỡ vụn.
Khi đó.
hắn còn không biết mình đã bị trúng chiêu, không lâu sau tất cả những mảnh thời gian có liên quan đến Lâm Tử Sơ, tất cả lần lượt bị đánh nát, cơ thể hắn liên tiếp bị thương cả ý chí cũng đều tới cực hạn rồi khiến phản ứng cũng không thế nào linh hoạt được.
Sau đó Tôn Như Uy thúc giục chiêu thức này, hắn dùng kim quang hộ giáp trải rộng toàn thân, cẩn thận mà đi theo.
Dù Thiên Tình bị thương, tốc độ đi bộ cũng thong thả, nhưng mà Tôn Như Uy không dám ngự kiếm lập tức bắt lấy hắn.
Đó là bởi vì, hộ giáp này củaTôn Như Uy tuy rằng phòng hộ không tầm thường, lại có nhược điểm trí mạng.
Đó chính là một khi sử dụng phòng hộ toàn thân, cần một lượng linh lực cường đại, lúc đó Tôn Như Uy không thể thi triển chiêu thức khác.
Hơn nữa hắn thấy Thiên Tình đã thập phần suy yếu, không dám tiếp tục tấn công từ xa, sợ thật đánh chết hắn, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Tôn Như Uy đi bộ tiến lên, nói: “Tiểu tử, ngươi còn có thể chạy trốn tới đâu? Ngoan ngoãn đi theo lão tổ tông, ta bảo đảm sẽ không để ngươi chịu nhiều thống khổ.”
Thiên Tình biểu tình vội vàng làm nhìn không nghe, bỗng nhiên cúi người, từ trên mặt đất nâng lên một con nhện màu đen.
Con nhện này toàn thân màu đen, đầu có lông nao, giờ phút này trên lưng có một vết thương do đao chém nhưng lại không có vết máu.
Nó nằm trên mặt đất, bộ dáng yếu ớt, thi thoảng giật giật tứ chi, dường như đã chết.
Thì ra vừa rồi chắn kiếm cho Lâm Tử Sơ thế Thiên Tình đã chịu hậu họa, tính mạng cũng không sao, tất cả đều nhờ A Mao che ở phía trước.
Phía sau lưng A Mao bị thương không hề nhẹ, vết thương rất sâu.
Thiên Tình thương tâm dùng tay nâng nhẹ con nhện có vẻ dữ tợn lên, giọng khàn khàn nói: “A Mao ngoan, A Mao……”
Nghĩ đến A Mao từ nhỏ đã đi theo mình, nghe lời ngoan ngoãn, vạn sự đều theo hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Thiên Tình liền cảm thấy một cổ tức giận từ trong lòng dâng lên.
Ánh mắt Thiên Tình kiên định, nhìn đến nơi nào đó, gian nan bước đi.
Tôn Như Uy chợt do dự, thấy phương hướng Thiên Tình xác định, thay vì đi lên đỉnh núi Kình Thiên Chi Trụ thì Thiên Tình lại đi xuống, hắn không biết Thiên Tình có lưu hậu tay hay không, nên không dám tiến lên.
Nhưng Thiên Tình bị thương nghiêm trọng, dù vẫn liều chết đi về trước, khoảng cách với Tôn Như Uy vẫn càng lúc càng gần.
Tôn Như Uy nói: “Tiểu tử, ngươi không cần chạy loạn.
Địa thế Chín khúc Bát Quan phức tạp, khoảng cách ngắn như vậy, ta cũng sẽ không bị lạc.”
Thiên Tình không nói một lời.
Tôn Như Uy nói: “Ngươi càng đi loạn, ta càng cao hứng.
Đường đi xuống dốc như vậy, sẽ cách Phượng Chiêu Minh tiên quân càng xa hơn, nếu ta trốn lên, sẽ càng dễ dàng.”
Thiên Tình lại không trả lời, hắn thở dốc dồn dập, thể lực đã đến cực hạn, lại không biết vì sao, vẫn tiếp tục chậm rãi chạy lên, tựa hồ phía trước cứu tinh.
Tôn Như Uy nhíu mày, thấy Thiên Tình vội vàng như vậy, cũng nhanh chóng đuổi theo, nỗi sợ đang dần rơi xuống.
Tuy nhiên, khi đến gần hắn càng do dự, bởi vì Viêm Chước Hỏa Lệnh còn bay ở phía trên Thiên Tình, dù không có hành động hộ chủ, nhưng cũng không thể không phòng.
Tôn Như Uy tăng cường hộ giáp bảo vệ toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy cách đó không xa có tạp âm càng lúc càng lớn, ong ong không ngừng, đang dần tới gần.
Hắn cực kỳ nghi hoặc, di một tiếng.
Thanh âm này……!
Dường như……!Đàn hung muỗi ở đầm lầy, hướng bên này bay tới.
Thiên Tình thở dốc dồn dập, mỏi mệt bất kham.
Có vết máu chảy vào trong mắt, làm hắn không thể không nhắm mắt trái lại.
Chỉ dựa vào một con mắt phải, Thiên Tình nhìn thấy cách đó không xa, đầm lầy hung muỗi dày đặc, như mây đen che trời lấp đất.
Đàn muỗi đông đảo này nếu bị tu sĩ khác nhìn thấy, chỉ sợ lá gan sẽ muốn nứt ra.
Nhưng mà Thiên Tình lúc này dường như đã vùi mình trong tuyệt vọng, không thể nhìn thấy dù chỉ là một tia ánh sáng, hắn thở dốc, chạy gấp về phía trước.
Dù hai chân suy yếu, thể lực đã đến cực hạn, hắn vẫn dựa vào ý chí mạnh mẽ, nhấc hai chân lên, nhưng buồn ngủ đến cực điểm, chân trái muốn đi về trước lại bước qua bên phải, cuối cùng lại cản bước của trước chân phải.
Thiên Tình ngã thật mạnh xuống đất đến nỗi đầu váng mắt hoa, lồng ngực khẽ động, một búng máu bị ho ra.
Hắn quá mệt mỏi, lần này ngã không nhẹ, nhưng Thiên Tình thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn, mí mắt nặng nề muốn nhắm lại.
Chính là không được……!
Hiện tại, chưa đến lúc chết!
Thiên Tình gào rống một tiếng, ngang nhiên bò tới trước.
Gân xanh nổi lên trên cánh tay đang dùng sức.
“Tiểu tử này……!”
Tôn Như Uy kinh hãi.
Phải biết nơi này chính là chín khúc Bát Quan, hung muỗi sợ hãi Phượng Chiêu Minh tiên quân đều không dám tiến vào.
Lại không biết tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều hung muỗi như vậy?
Hung muỗi đen nghìn nghịt ngửi được mùi máu của Thiên Tình, điên cuồng vỗ cánh, trong đó còn có cả Ngàn muỗi vương bay với tốc độ cực nhanh, gần như sẽ lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Tôn Như Uy không chần chừ dứt khoát cởi bỏ kim quang hộ giáp, hắn hít một hơi thật sau, cố gắng bắt lấy Thiên Tình trước mặt Ngàn muỗi vương.
Thiên Tình quỳ một gối xuống đất, bò sát về phía trước, kiệt lực tới gần đầm lầy muỗi vương.
Hai mắt đều bị mồ hôi và máu làm ướt nhẹp, cay đến không mở ra được nhưng vẫn gào rống tiến lên.
Thật là hết mức rồi!
Ngay khi Tôn Như Uy ngự kiếm tới gần Thiên Tình muốn duỗi tay muốn bắt lấy hắn, A Mao bỗng nhiên phun ra một ngụm tơ, bắn thật mạnh tới hai mắt Tôn Như Uy.
Tôn Như Uy giơ tay ngăn cản, nhất thời để lỡ cơ hội tốt.
Tay Thiên Tình nắm lấy cánh của Ngàn muỗi vương.
Khi sờ vào có cảm giác mềm như tơ lụa lại hơi dính còn có lông tơ.
Từ lồng ngực Thiên Tình gầm lên giận dữ, thân thể chế trụ hung muỗi đứng vững, rồi hướng về phía trước leo lên —
Kình Thiên Chi Trụ, chính là cao không thể kể, hùng vĩ nguy nga, được tu sĩ gọi là thiên chi nhất túc .
Chín khúc Bát Quan là ranh giới của đoạn thứ nhất và đoạn thứ hai, có chín dọc tám ngang, địa thế phức tạp.
Từ chín khúc Bát Quan lên trên, tiên khí nồng đậm, linh mạch trải rộng, nhưng thường có hung thú lui tới, tương đối nguy hiểm, chỉ có tiên tông mới có tư cách chiếm cứ nơi đây.
Đoạn thứ ba so với đoạn thứ nhất và thứ hai mà nói, lại càng khó bò hơn rất nhiều.
Trừ bỏ việc núi dốc, phức tạp khó leo, bên ngoài càng không thể ngự kiếm.
Các đại tiên tông có nhiều trận pháp, trong đó có đại trận hộ tông, nếu không thông báo trước mà tùy tiện xâm nhập, sẽ bị coi là địch nhân, bị tu sĩ cnah giữ công kích.
Phượng Chiêu Minh thi triển thuật đại đạo thời gian, hao hết tiên lực, sau không nghỉ ngơi, liền từ đỉnh núi xuống núi, cấp tốc tìm Tiểu tiên chủ.
Tuy rằng hắn thi triển pháp thuật thành công, không ảnh hưởng tính mạng, nhưng lần đầu tiên sử dụng cũng đã chịu phản phệ rất lớn, mấy gân mạch quan trọng đều bị rối loạn, hơi thở không thể thuận khí mà đứtquang.
Khuôn mặt Phượng Chiêu Minh bình tĩnh, cưỡi trên lưng Thanh Loan, đôi tay nắm chặt linh thạch màu trắng ngà, linh lực từ đó đang chui vào trong cơ thể tiên quân, tu bổ gân mạch.
Có gì đó rơi xuống rất nhanh, gần như vuông góc với ngọn núi.
Vèo —
Chợt nghe phía sau có tiếng xé gió vang lên, một nam tử mặc hạnh hoàng sắc trường bào nho nhã, đạp không mà đi, sóng vai cùng Phượng Chiêu Minh.
Đúng là môn hạ của Bạch Tàng Tiên Tôn, Bồ Tri Chương tiên quân.
“Có ba vị tiên quân xuống núi du ngoạn, ngoại trừ ta và hai người khác, ba vị tiên quân sẽ từ các nơi chạy tới chín khúc Bát Quan.” Bồ Tri Chương tiên quân nói xong, biểu tình nghiêm túc, nhẹ giọng dò hỏi: “Chiêu Minh tiên quân, ngươi thật sự cảm nhận được Tiểu tiên chủ đang ở chín khúc Bát Quan?”
Phượng Chiêu Minh nhắm mắt không đáp, hấp thu linh khí.
Bồ Tri Chương than nhẹ một tiếng.
Tuy hắn so với Phượng Chiêu Minh lớn tuổi hơn, nhưng mà Phượng Chiêu Minh thiên tư kinh diễm, chiến lực trác tuyệt, luận thực lực, Bồ Tri Chương không bằng hắn.
Đơn giản lấy tốc độ dịch chuyển mà nói, Phượng Chiêu Minh có một chiêu tên là mạc lấy núi sông , nhất là ở một nơi có linh lực nồng đậm như Kình Thiên Chi Trụ, dùng chiêu này trong thời gian ngắn liền có thể nhanh chóng đi tới chín khúc Bát Quan.
Sở dĩ lúc này không ra, nhất định là Phượng Chiêu Minh đã suy yếu đến cực điểm, khó có thể hao phí một lượng lớn linh lực đểcthi triển.
Bồ Tri Chương rất hiểu Phượng Chiêu Minh, tuy rằng lo lắng cho thân thể hắn, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Bồ Tri Chương ôm quyền nói: “Một khi đã như vậy, ta đi trước một bước, để tránh các tiên tông khác không biết sự tình gây cản trở.”
Nói xong, thân ảnh Bồ Tri Chương chợt lóe lên, lướt qua Thanh Loan, rơi xuống phía dưới.
Phượng Chiêu Minh mi đoan nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.
Đoạn thứ hai của Kình Thiên Chi Trụ.
Có một hồng y nữ tử, dung mạo diễm lệ, nhưng mà quanh thân có tám cái chân nhện dài điều đen như mực, đong đưa bên người, nếu liếc mắt một cái nhìn lại, sẽ khiến người ta sởn tóc gáy.
Khi nữ tử này đi qua đầm lầy, hung đều lần lượt né tránh, đến Vạn muỗi vương, cũng không dám hướng mũi nhọn đến chỗ nàng.
Trước ngực nàng có ba vết thương sâu đến lộ cả xương vẫn chưa khép lại, nhưng tốc độ của nàng cực nhanh, tựa hồ coi như không có gì.
Thẳng đến khi đất rung núi chuyển, nghe được tiếng rồng ngâm kinh sợ nhân tâm cách đó không xa, nữ tử này mới dừng một chút, rồi sau đó tiếp tục bước nhanh đến chín khúc Bát Quan.
Ở nơi khác.
Lâm Tử Sơ nghe được lời thổ lộ trịnh trọng của Thiên Tình, trong lòng cảm thấy đau nhói, khi không nhịn được muốn ôm hắn, bỗng nhiên bị Thiên Tình đẩy thật mạnh ra xa.
Sau đó, trước mặt bỗng nhiên dâng lên một kết giới màu trắng hình tròn, khảm sâu dưới mặt đất, không thể dịch chuyển.
Vầng sáng lưu chuyển, phát ra ánh sáng mờ ảo, mặt trên có một bông hoa khô, cuống lá thon dài.
Lâm Tử Sơ ngẩn ra, muốn lao ra khỏi kết giới nhưng lại bị sức mạnh vô hình ngăn cản.
Y trơ mắt nhìn Thiên Tình tập tễnh rời đi.
Đồng tử Lâm Tử Sơ co rút, lẩm bẩm nói: “Không……”
Xông lên phía trước, bỗng nhiên giơ Hàn Thử Kiếm lên, dùng hết toàn lực phách tới.
Nhưng kết giới này giống như gợn sóng trên mặt nước, không hề bị phá vỡ.
Lâm Tử Sơ không dám tin, run rẩy nói với chính mình: “Không, sẽ không, ngươi làm sao có được……!Hồn Trân?”
Tay cầm Hàn Thử Kiếm, không ngừng chém tới.
Một nhát, hai nhát, ba nhát!
Lâm Tử Sơ chém đến vết thương trên người rách tươm, máu chảy ra.
Y lại tựa như không hề hay biết, vẫn tiếp tục công kích.
Hàn Long Ngọa Tuyết Thể thuộc thể chất băng tuyết lạnh nhất, Hàn Thử Kiếm lại là một trong mười hai hàn kiếm.
Lúc này Lâm Tử Sơ trong lòng khẩn trương, hàn ý bạo thịnh, băng lãnh khiến Hàn Thử Kiếm run rẩy, phát ra tiếng than khóc.
Thiên Tình bò đến trên người Ngàn muỗi vương, dùng sức xoa nhẹ đôi mắt sau đó trợn mắt vội la lên: “Mau bay về phía vách núi.”
Đoạn thứ hai của Kình Thiên Chi Trụ, bên kia vách núi một kình thiên tam hiểm, Bất Lạc Hung Diên.
Con thú này dùng tu sĩ làm thức ăn, lông vũ có thể dịch chuyển không gian, năm đó tiên chủ phu nhân một mình ngăn địch, sau đó đem Tiêtu tiên chủ đặt lên cánh của Bất Lạc Hung Diên cánh, từ ấy đến nay Chính Dương Tiên Tông vẫn chưa tìm được Tiểu Tiên chủ.
Ngàn muỗi vương tựa hồ có thể nghe hiểu Thiên Tình nói chuyện, cũng biết phía sau đại địch không phải là nhỏ, nhanh chóng thay đổi phương hướng bay đi.
Cùng giai đoạn tu luyện, dã thú có lực công kích hơn xa nhân tu, đến nỗi đầm lầy hung muỗi, tốc độ bay cũng thắng tu sĩ Kim Đan bình thường, gần như có thể so sánh với Nguyên Anh tu sĩ.
Tôn Như Uy ngự kiếm mau chóng đuổi, lại trước sau đuổi không kịp.
Hắn không dám lại huy động bảo kiếm tổn thương Thiên Tình, chỉ phải công kích Ngàn muỗi vương, ý đồ ngăn cản tốc độ của nó.
Nhưng đầm lầy hung muỗi sống thành đàn, khi Tôn Như Uy chém nhát đầu tiên xuống, có rất nhiều cây kim không muốn sống mà ngăn cản, khiến Tôn Như Uy không thể thực hiện được.
Trong lòng Tôn Như Uy giận dữ nhưng lại bất lực, thầm hận chính mình mới vừa rồi sợ đông sợ tây.
Ngàn muỗi vương phi hành với tốc độ cực nhanh, tuy rằng không quen thuộc địa thế, nhưng nhờ thính giác nhạy bén có thể nghe được tiếng kêu như tiên nhạc của Bất Lạc Hung Diên, bởi vậy rất nhanh đã đến vách núi Kình Thiên Chi Trụ.
Vừa đến nơi này, dường như Ngàn muỗi vương sợ hãi tu sĩ Nguyên Anh, vội đem Thiên Tình ném xuống đất, xoay người liền chạy trốn.
Thiên Tình bị ném đến phun ra cả máu, lại cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
Tôn Như Uy đuổi tới nơi, thấy Ngàn muỗi vương chạy trốn, đại hỉ từ thân kiếm nhảy xuống.
Hắn có thể nhận thấy được cách đó không xa càng ngày càng nhiều linh áp khổng lồ dọa người, dần dần tới gần, biết chỉ sợ là toàn thể tiên quân của Chính Dương Tiên Tông xuống núi, vừa kinh hãi vừa giận dữ, hắn hai mắt đỏ bừng, quát:
“Tiểu tử thúi, trơn trượt như vậy, xem ta lột da của ngươi.”
“Ha hả.” Thiên Tình rốt cuộc không gượng dậy nổi người, nhưng biểu tình lại thả lỏng, hắn nằm ngửa trên mặt đất, trợn to hai mắt, nhìn về lên bầu trời.
Chợt thấy cảm thấy hơi lạnh, có giọt mưa dừng ở trên mặt hắn.
Chỉ chốc lát sau, mưa tầm tã dội xuống, nhảy lên người Thiên Tình, che lấp những vết máu dữ tợn.
Trên bầu trời……!
Mây đen giăng đầy, mưa to giàn giụa, không phải là thời tiết tốt.
Bên tai còn có tiếng kêu của Bất Lạc Hung Diên rất dễ nghe, làm nhân tâm tình sung sướng.
Hắn sẽ chết ở chỗ này.
Tôn Như Uy bị tiếng cười của Thiên Tình chọc giận, hắn tiến lên vài bước, đem Thiên Tình bắt lấy, sau đó nâng gáy hắn lên, lạnh lùng nói: “Hiện tại mau giao xương của ngươi ra, nếu không ta sẽ cho ngươi biết, chọc giận tổ tông là kết cục gì.”
“Chậm đã,” Thiên Tình bị hắn nắm lấy như một con gà nhỏ, trên mặt lại không có một tia sợ hãi, ngược lại biểu tình nghiêm nghị.
Hắn nói: “Ngươi là muốn ta còn sống là lấy xương, hay là muốn ta chết? Ta hiện tại chỉ còn chút hơi tàn bày, nếu ngươi không lấy tiên đan cho ta dùng, ta lập tức sẽ chết ngay.”
Tôn Như Uy hừ một tiếng, tuy rằng cảm thấy Thiên Tình nói không sai, nhưng bất luận như thế nào cũng không nghĩ hắn sẽ ứng xử hòa hoãn như vậy.
Vì thế Tôn Như Uy muộn thanh cúi đầu tìm kiếm.
Đúng lúc này, ánh mắt Thiên Tình bỗng nhiên sắc bén, lập tức vươn tay trái, dùng sức cố trụ Tôn Như Uy.
Tôn Như Uy phản ứng như chớp, lui về phía sau, chợt thấy phía sau có một cổ lực rất lớn cào nát y phục của hắn, đem hắn đẩy ra khỏi vách núi.
Ngàn muỗi vương!
Nhưng sau khi nghe thấy âm thanh kết giới của Kình Thiên Chi Trụ bị vỡ, Thiên Tình cùng Tôn Như Uy cùng rơi xuống.
Chỉ còn thấy Kình Thiên Chi Trụ cao ngất nguy nga, chướng khí bao quanh.
Bốn phía có trăm ngàn con chim khổng lồ có màu đen, tướng mạo xấu xí, miệng lưỡi sắc bén.
Vừa thấy có tu sĩ rớt xuống vách núi, Bất Lạc Hung Diên cao giọng kêu to, tham lam mà chen tới, dùng miệng mổ cắn.
Tôn Như Uy kinh hãi, không dám vận khởi kim sắc hộ giáp, bởi vì hắn còn phải bảo vệ Thiên Tình.
Trong tay hắn kim thằng nháy mắt hóa thành ngàn vạn sợi dây, trói chặt Bất Lạc Hung Diên xung quanh, đồng thời gắt gao bó trụ phần eo của Thiên Tình, không cho hắn có cơ hội đào tẩu.
“Ha ha ha,” Thiên Tình ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên nói: “Lỗ tai, ngươi còn dám đến gầb ta như vậy, ngươi xem đây là cái gì?”
Nói xong, tay trái vừa nhấc, lộ ra một khối lệnh bài rộng bằng ba ngón tay, hai mặt đều có khắc hoa văn tiên hạc.
Hướng Tôn Như Uy ấn vào ngực.
Tôn Như Uy bạo khởi, giận dữ hét: “Tiểu tặc đầu, ngươi tránh được nhất thời……”
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình lại nắm Chước Hỏa lệnh, đưa tới sợ dây đang quấn quanh hông mình.
Thừng kia liên tục lui về sau, đầu Thiên Tình hướng xuống dưới nên tốc độ rơi xuống càng nhanh.
Tôn Như Uy vội vàng đuổi theo.
Mấy trăm đầu Bất Lạc Hung Diên ngửi được mùi máu tươi, đều lao tới đây.
Thiên Tình nhìn đầu của Bất Lạc Hung Diên gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy ngọn núi bị vây bởi sương mù mênh mông này, trong cơn mưa mù mịt cùng tiếng kêu rất dễ nghe của loài sinh vật xấu xí này, vậy mà lại có chút quen thuộc.
Giống như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Hắn cuối cùng cũng thưởng thức được một chút cảnh sắc của nơi không mấy đẹp đẽ này.
Tôn Như Uy rơi xuống vách núi, dù có lên núi lần nữa, khi đó đại ca đã chạy trốn tới đoạn thứ ba, Tiềm Phỉ tu sĩ không dám lên núi chọc giận tiên tông, y sẽ an toàn.
Việc kế tiếp mà Thiên Tình phải làm, chính là bảo đảm chính mình sẽ bỏ mạng.
Bảo hộ y, nhưng không giam cầm y.
Hộ y chu toàn, để y tự do.
Thiên Tình chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như vậy.
Tay trái hắn cầm một khối lệnh bài không còn lay động như lúc trước.
Trong mắt Thiên Tình như có ánh sao vụt qua.
Tính hắn vốn kiệt ngạo, tranh cường háo thắng.
Hắn sẽ không để bất cứ ai cướp đi thứ gì của hắn.
Muốn Viêm Chước Hỏa Lệnh này.
Thiên Tình mỉm cười, đưa tay trái tới gần môi.
Miệng mở ra, tay trái dùng sức.
Đem Viêm Chước Hỏa Lệnh danh chấn thiên hạ này, hung hăng nhét vào trong miệng.
Yết hầu hắn mở rộng ra, từ bên ngoài cơ thể đến nội tạng bên trong, không chỗ nào không đau, không chỗ nào là không nóng.
Không khéo bệnh cũ cũng đột phát, Thiên Tình cực kỳ đau đớn, cả người co rút, nước mắt chảy không ngừng.
Có Bất Lạc Hung Diên mổ tới, từ trên người Thiên Tình xé xuống một miếng thịt, liền cảm thấy nóng vô cùng, hung diều kêu to một tiếng, vội vàng nhả ra.
Thiên Tình trọng thương nặng.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện không còn đau đớn nữa.
Chỉ có thể nhìn vô số nước mắt chảy ngược kia, dừng lại giữa không trung.
“Đại ca……”
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai.
Lâm Tử Sơ cầm Hàn Thử Kiếm, không biết mệt mỏi mà chém lên kết giới.
Vấn tóc, y phục đều đã tán loạn, không còn thấy phong độ ngày thường nữa.
Cử chỉ Lâm Tử Sơ điên cuồng, biểu tình ngang nhiên, cũng không biết đã chém bao nhiêu nhát kiếm.
Cuối cùng, Hàn Thử Kiếm đối với kết giới kiên cố này cũng đã bất lực, hơn nữa Hàn Long Ngọa Tuyết Thể hàn khí kinh người, chỉ nghe được ca một tiếng, Hàn Thử Kiếm vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Lâm Tử Sơ bỗng nhiên ngừng lại, y ngơ ngẩn nhìn trước mặt.
Làm y sửng sốt không phải Hàn Thử Kiếm vỡ ra, mà là kết giới trước mặt, từ đỉnh bắt đầu tiêu tán.
Những hạt mưa thi nhau rơi xuống, rất nhanh đã khiến Lâm Tử Sơ ướt đẫm.
“……!Không.”
Môi Lâm Tử Sơ run rẩy, y hung hăng cắn chặt răng, hai tay rũ xuống.
Miệng vết thương nứt toác chảy máu không ngừng theo những mảnh vỡ của Hàn Thử Kiếm rơi đầy trên mặt đất.
Rất nhanh, kết giới Hồn Trân đã biến mất không còn dấu vết.
“Không, không, A Tình……” cả người Lâm Tử Sơ run rẩy, cực kỳ sợ hãi mà bước về phía trước một bước.
Lúc trước vây khốn y đến chết cũng không thể thoát ra, giờ phút này nửa điểm ngăn cản cũng không có.
Thân hình Lâm Tử Sơ lay động, gần như quỳ trên mặt đất.
Bỗng nhiên, Lâm Tử Sơ nâng tay trái lên.
Ngón tay áp út, run lên dữ dội.
Nơi này vốn dĩ không có bất cứ thứ gì, nhưng một lát sau, tơ hồng yếu ớt như tơ nhện bỗng nhiên lộ ra tựa như không có sinh mệnh, đứt gãy rơi trên mặt đất.
Lâm Tử Sơ vội vàng quỳ xuống đất tìm, nhưng tìm không thấy.
……!Thứ này tên gọi Dắt Tình Tơ , đa phần là dùng cho đạo lữ, nhưng cũng có nhiều người mua về cho người thân.
……!Vật này có tác dụng cảm giác sự tồn tại của đối phương.
Đem hai đầu của tơ hồng buộc vào ngón áp út của hai người, nếu đối phương có gì khác thường, người còn lại lập tức có thể cảm nhận được.
……!Đại ca, ta buộc cho ngươi……!
Cả người Lâm Tử Sơ ướt đẫm, phần đuôi của mái tóc đen có một giọt nước không rơi xuống được.
Y cúi đầu, dừng một chút, dùng bàn tay run rẩy che lại cái trán.
Chất lỏng trong suốt hòa vào nước mưa lạnh lẽo, cuồn cuộn mà chảy xuống..