Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 41


Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 41


Huyền bào tu sĩ ngôn ngữ âm dương quái khí đứng trên ngọn cây, nhìn xuống ba người.

Lâm Tử Sơ biểu tình bình tĩnh, nói:
“Không biết tiền bối có gì chỉ giáo.”
“Không dám, không dám, cần gì phải khách khí đến vậy.

Nga, đúng rồi, ta họ Lý, danh Nhàn, lần này đến đây, là muốn hỏi một chút……” Hắn vừa chắp tay, vừa lộ ra nụ cười tà mị: “Trong túi tiểu huynh đệ, rốt cuộc còn bao nhiêu linh thạch?”
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người sắc mặt đột biến, trong lòng đều biết, người này chắc chắn là Tiềm Phỉ tu sĩ ở Kình Thiên Chi Trụ.

Tiềm Phỉ tu sĩ cùng đầm lầy muỗi vương và Bất Lạc Hung Diên được xưng là “kình thiên tam hiểm”, nhưng cùng hai cái sau bất đồng, bọn họ không được tạo ra từ thiên nhiên sinh ở tiên sơn, mà chính là tu sĩ hay cướp đoạt khắp nơi đến Chính Ngô Châu này, làm xằng làm bậy.

Tiềm Phỉ tu sĩ phần nhiều là tán tu, nhưng cũng có vài đệ tử tông môn thiếu thốn tài nguyên tu hành, muốn tu luyện chỉ có thể nhờ may mắn, bí quá hoá liều.

So với tán tu mà nói, bọn họ sợ hãi bị tông môn phát hiện, nên thường hành động trong bóng tối.

Ai ngờ ba người vừa mới đuổi đi hung thú đầm lầy Ngàn muỗi vương, trong chớp mắt, liền rước lấy Tiềm Phỉ tu?
Lâm Tử Sơ dừng mắt nhìn Thiên Tình, lại ngó sang Trương Nhân Trí cả người bị thương.

Sau đó y nâng tay phải lên, cởi bỏ túi gấm treo bên hông, nói: “Còn có 23 khối.”
Huyền bào tu sĩ Lý Nhàn nghe vậy ngẩn ra, hỏi: “……!Ít vậy?”
Lâm Tử Sơ không nói.

Lý Nhàn nói: “Lâm huynh đệ chẳng lẽ đang nói giỡn?”
Lâm Tử Sơ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Từ khi xuất gia môn, trên người ta cũng chỉ mang theo có hơn trăm khối linh thạch mà thôi.”
Y không đề cập tới việc vừa nãy công kích Ngàn muỗi vương, đã đem toàn bộ phù chú dùng hết, để tránh bị đối phương biết được chi tiết.

Lý Nhàn ngạc nhiên nói: “Ngươi tới bái phỏng tiên tông, chỉ mang theo hai mươi mấy khối linh thạch, tới uống gió Tây Bắc à?”
“Nhưng mà, ta tới chỗ này là vì bái sư tu hành.

Chưa từng nghe qua bái nhập tiên tông, cần phải mang theo nhiều ít linh thạch.”
Lý Nhàn lắc đầu, nói: “Ta không tin.

Ngươi cởi bỏ túi gấm, ta nhìn thử.”
Trương Nhân Trí tuy biết người này có tu vi Kim Đan, nhưng mà nghe xong lời này, cũng không khỏi giận dữ nói:
“Không cần khinh người quá đáng!”

Vừa dứt lời, liên tục ho ra máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Lâm Tử Sơ thoạt giơ tay, ý bảo Trương Nhân Trí không cần mở miệng, sau đó dùng tay trái cởi bỏ túi gấm, bên trong lộ ra linh thạch tròn trịa xanh biếc.

Lý Nhàn hừ một tiếng, cảm thấy phẫn nộ.

Hắn mới vừa rồi tránh ở một bên, xem Lâm Tử Sơ cùng Ngàn muỗi vương đánh nhau, sớm đã biết được y trừ bỏ túi gấm bên ngoài, còn có chỗ khác chứa đựng linh thạch.

Chỉ là không nghĩ tới Hàn Long Ngọa Tuyết Thể Lâm Tử Sơ, đến bái phỏng tiên tông chỉ dám mang theo một trăm khối linh thạch.

Lý Nhàn chỉ biết, Lâm Tử Sơ thiên tư trác tuyệt tuy sinh ra ở Lâm gia trang, nhận được kính ngưỡng của bá tánh Vạn Thủy thành nhưng tài nguyên lại không nhiều, quy mô so với tông phái còn kém xa.

Đơn giản mà nói, ước chừng có 3000 tu sĩ Luyện Khí được gọi là môn ; 3000 môn gọi là tông , mà 3000 tông mới có thể xưng là tiên tông.

Hắn tuy rằng hiện tại là tán tu, bắt buộc phải trở thành Tiềm Phỉ tu sĩ, nhưng mà lúc trước cũng là đệ tử tông môn kiến thức uyên bác.

Đương nhiên biết được trên người Lâm Tử Sơ có nhiều hay ít linh thạch, liền nhanh chóng từ bỏ việc đoạt linh thạch, vuốt cằm, nói:
“Nếu trong túi Lâm huynh đệ không còn thừa bao nhiêu linh thạch, ta cũng không hoành đao đoạt ái làm gì.

Chỉ là, cũng không thể cứ như vậy mà thả ngươi đi.”
Lâm Tử Sơ nói: “Yên lặng nghe tôn ngôn.”
“Ta muốn tiểu tử bên cạnh ngươi bên.” Lý Nhàn trên dưới đánh giá Thiên Tình, sau đó nói: “Còn có con nhện trên vai hắn.”
Lâm Tử Sơ biến sắc, nói: “A Tình là huynh đệ chí thân của ta, tiền bối không thể lấy ra đùa giỡn!”
Hàn Thử Kiếm nắm trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng, thân kiếm run run, tản ra một cổ hàn khí khiến tu sĩ đều không thể chịu đựng.

Lý Nhàn sớm biết Lâm Tử Sơ không có khả năng đồng ý, mới mở miệng, chỉ là thử.

Thấy hắn tức giận đến như thế, liền nói: “Nga? Tiểu hài tử kia là ngươi huynh đệ? Nhưng Lâm huynh đệ trên người mang truyền kỳ thể chất, vì sao hắn chỉ có hạ đẳng tư chất.”
Lâm Tử Sơ ngậm miệng không nói, trong mắt ẩn chứa tia tức giận, nghiêm nghị không trả lời.

Lý Nhàn tự thấy mất mặt, nhìn Lâm Tử Sơ phản ứng như vậy, ngược lại càng bực bội.

Hắn có tu vi Kim Đan đỉnh so với Ngàn muỗi vương vừa rồi, thực lực còn mạnh hơn chút.

Lâm Tử Sơ bất quá chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, sao dám vô lễ với hắn như thế?
Tuy rằng không dám cường bạo, để tránh Lâm Tử Sơ liều chết phản kháng, nhưng cũng phải mài bớt lòng tự trọng của y, làm y biết được không nên dễ dàng trêu chọc tiền bối.


Vì thế Lý Nhàn nói:
“Đa như vậy, nếu ta chỉ bắt đi đệ đệ ngươi thì cũng quá tiện nghi cho ngươi rồi!”
“……”
“Đem Cương Mão giao ra, ta liền thả ngươi rời đi.”
Bên hông Lâm Tử Sơ, xác thật có một khối Cương Mão.

Là một khối thạch màu xanh đậm, hình dáng bình thường.

Nhưng mà đối với nam tử Chính Ngô Châu mà nói, một khi đeo lên Cương Mão, vật ấy sẽ gắn liền với tínhh mạng.

Người khác không dám đụng vào, càng không dám mở miệng dò hỏi, cũng là vật nhận định thân phận.

Lý Nhàn nói lời này, thật là không đem Lâm Tử Sơ để vào mắt.

Thiên Tình giận tím mặt, quả thực đã nổi trận lôi đình, nói:
“Chó má nương ngươi! Tặc tử, dám can đảm lặp lại lần nữa không?”
Lý Nhàn vốn chỉ là thuận miệng nói thế, nhưng nghe ngôn ngữ Thiên Tình quá mức vô lễ, hắn hừ một tiếng, vừa muốn giáo huấn đám hậu bối này.

Chợt nghe bên tai truyền đến tiếng gió vèo vèo , áo khoác Lý Nhàn khoác theo tóc đột nhiên tung bay về phía trước, có người phía sau hắn, xuyên rừng mà đến.

Lý Nhàn kinh hãi.

Hắn đã đến Kim Đan đỉnh tu vi, rốt cuộc là người nào, lại có yên lặng không một tiếng động tới gần, mà đến tu sĩ Kim Đan cũng không thể phát hiện được?
Nhánh cây ầm ầm bắn ra, người nọ thả người nhảy về trước đối diện với ngọn cây.

Một giọng nam tử sang sảng cười nói:
“Sư thúc, ngươi cũng thật quá đáng, đoạt người không nói, còn muốn Cương Mão.

Tuổi người bó lại cũng một đống rồi, không biết xấu hổ à?”
Lý Nhàn cả giận nói: “Ngươi!”
Liền thấy đối diện một thiếu niên cõng song đao ngồi xổm, nhìn qua cũng chỉ mười mấy tuổi, dưới cằm có ria mép, một bộ dáng đang cười hì hì.


Lại có một thiếu niên nho nhã, khoanh tay chào hỏi trước mặt Lâm Tử Sơ, hướng triều Lý Nhàn, nghiêm nghị nói: “Thân là tu sĩ, dám ban ngày làm ra hành động ti tiện này.

Thiếu trang chủ, ngươi thả rời đi băng bó vết thương, ta ở nơi này giải quyết hắn.”
Đúng là Văn Nhân Thiều, cùng với Hứa Vọng Văn.

Hai người bọn họ sinh ra Vạn Thủy thành, hàng năm chịu đãi ngộ chả lâm gia trang hộ, Lâm Tử Sơ đối với bọn họ lại có ân khai mạch.

Nên khi nãy nhìn thấy phù cầu cứu của Lâm Tử Sơ, vội vàng chạy tới.

Văn Nhân Thiều hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Giải quyết cái rắm, ngươi không cần tới, mình lão tử cũng đủ rồi.”
Lâm Tử Sơ đối Hứa Vọng Văn, lắc đầu.

Trương Nhân Trí nói: “Đa tạ lòng tốt của công tử.

Chỉ là này tu sĩ này đã đạt tu vi Kim Đan, các ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Sao có thể bỏ lại các ngươi ở hiểm địa này?”
“Đại ca, ngươi cũng chỉ còn nữa cái mạng thôi, bày đặt lo lắng sống chết của lão tử, thật là đa tạ.” Văn Nhân Thiều khịt mũi coi thường, trên cao nhìn xuống nói: “Người này là đệ tử bỏ trốn của Khổ Chung Tông, trên danh nghĩa cũng xem như là sư thúc ta.

Các vị sư ca của ta đều cách đây không xa, hắn không dám đả thương ta đâu.

Ngươi vẫn là nên quan tâm chính mình đi, nếu không nhanh xử lý vết thương, coi chừng đạp đất thành tiên.”
Văn Nhân Thiều nói chuyện thích chọc người tức chết, Hứa Vọng Văn nghe không lọt, dứt khoát không để ý tới.

Hắn từ trong túi gấm lấy ra mấy bình thuốc bột trị thương đưa cho Lâm Tử Sơ, nói: “Thiếu trang chủ, trên người của ngươi có thương tích, vẫn là mau chóng rời khỏi đây, nhắm thẳng tiên tông đi.

Từ đây đi về trăm dặm phía đông, đó chính là chín khúc Bát Quan , ở đó sẽ có đệ tử tiên tông tiếp ứng, hết thảy không cần lo lắng.”
Lâm Tử Sơ cùng Thiên Tình mỗi người nâng một cánh tay của Trương Nhân Trí đứng dậy, hướng Văn Nhân Thiều, Hứa Vọng Văn nói lời cảm tạ rồi ngự kiếm bay về hướng đông.

Văn Nhân Thiều tâm tình hứng thú mà nhìn Lý Nhàn, nói: “Sư thúc, nơi này không thể vận dụng tiên lực, nếu không sẽ đưa Ngàn muỗi vương tới.

Ta nhát như chuột, ngươi lại như lợn, chúng ta hai người chỉ sợ đánh không lại.

Bất quá, ta còn có thể đánh ngươi.”
Lý Nhàn cả giận nói: “Ngươi cũng biết ở đây không thể ngự kiếm, thế Lâm Tử Sơ kia vừa nãy bay đi bằng cách nào? Ta vừa mới thấy hắn một mình đuổi Ngàn muỗi vương đi, đang muốn vòng vèo hỏi hắn sao làm được như vậy.

Chưa có đáp án, ngươi liền tới phá đám, nhãi ranh, ta muốn lột da của ngươi ra.”
Vừa dứt lời, từ nhánh cây Lý Nhàn tự nhào tới Văn Nhân Thiều.

Văn Nhân Thiều vưad trốn vừa nói:
“Người cũng thả đi rồi, cùng ngươi có quan hệ gì đâu, mấy năm nay làm Tiềm Phỉ so với lưu lại tông môn quả nhiên thoải mái không ít nhỉ? Ta xem Kình Thiên Chi Trụ dưỡng người thật tốt, có thể đem da mặt sư thúc ngươi dưỡng ra rắn chắc đến như vậy!”

Lý Nhàn giận dữ, hắn dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan, tuy không thể vận dụng tiên lực, nhưng công phu quyền cước cũng cao hơn Văn Nhân Thiều.

Hiểu biết hắn không địch lại, Hứa Vọng Văn rút kiếm tương trợ.

Nhưng mà hai người bọn họ đều vừa mới khai mạch, đối với Lý Nhàn mà nói, chỉ là hai tiểu hài tử không đáng nhắc đến.

Văn Nhân Thiều vội vàng nói:
“Ngươi dám lột da ta, chưa nói đến lão cha ta sẽ nổi giận đùng đùng, đến mấy vị sư huynh kia của ta, chỉ sợ cũng sẽ không cùng sư thúc ngươi thiện bãi cam hưu*.”
*thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua, giải quyết xung đột trong vui vẻ
Động tác trên tay Lý Nhàn dừng lại, lẩm bẩm nói: “Lão cha……!Ngươi……!Sư huynh cũng tới?”
Âm điệu có chút khiếp đảm.

Văn Nhân Thiều lặng lẽ cười, nhân lúc hắn dừng lại dùng trường đao ngang nhiên đánh xuống, đem mấy sợ tóc của Lý Nhàn chém bay.

Lý Nhàn giận dữ, bỗng nhiên tiến lên nắm lấy cổ áo của Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn, đem hai người kéo lên.

Hai người bọn họ đều là thiếu niên mười mấy tuổi, tuy rằng chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng đã rất cao.

Bị tu sĩ Kim Đan nhấc lên như vậy nhìn giống như tiểu miêu tiểu cẩu đang giẫy đạp.

Hứa Vọng Văn giận dữ: “Buông ta ra!”
Lý Nhàn hừ một tiếng, đối với Văn Nhân Thiều nói: “Ta giết không được ngươi, chẳng lẽ còn không trị được ngươi sao? Ta là đệ tử bỏ trốn, tiểu tử ngươi tính là thứ gì.”
Kình Thiên Chi Trụ núi non trùng điệp, quái thạch lởm chởm.

Linh khí nồng đậm, khí hậu ẩm ướt, nhiều sơn động, nhiều vũng bùn.

Lý Nhàn nói xong lời này, bước nhanh đến một sơn động, hai tay dùng sức ném hai người bọn họ vào trong động.

Văn Nhân Thiều lăn lộn mấy vòng mới dừng lại được, phần đầu Hứa Vọng Văn hung hăng đập vào phía sau lưng hắn.

Còn chưa kịo phản ứng, Lý Nhàn liền lấy ra một lá bùa dán ở cửa động, hình thành kết giới trong suốt cường đại.

Rồi sau đó xoay người rời đi.

Văn Nhân Thiều vội vàng bò ra hướng cửa động, không khỏi ngẩn người đã là nhận ra.

Phù Thượng Họa chính là phù chú dùng để cách ly.

Tác giả có lời muốn nói:
Ta muốn phóng đại chiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.