Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 59
Chương 59: Đồng phục
Về đến nhà, Diệp Kì Trăn giống như bước vào một thế giới khác.
Không khí nhà họ Diệp rất nghiêm túc nặng nề, nghiêm túc tới mức bạn nối khố Đường Đường của Diệp Kì Trăn còn sợ tới mức không dám tới nhà ăn cơm.
Thời gian cơm trưa, bốn người ngồi ăn, trên bàn ăn yên tĩnh như thường ngày.
Diệp Kì Trăn phát hiện rõ ràng đồ ăn bữa cơm hôm nay thịnh soạn hơn một chút, có lẽ là vì nguyên nhân chị gái Diệp Kì Phồn về nhà ăn cơm trưa.
“Không phải thích ăn tôm à?” Trần Nhân chuyển đĩa tôm luộc tới trước mặt Diệp Kì Trăn, “Ăn nhiều vào.”
Diệp Kì Trăn yên lặng không nói một lời nhai cơm, quen với cảm giác tồn tại thấp khi ở nhà, quen với việc chị gái được đãi ngộ tốt hơn mình ở mọi phương diện.
Phong cách giáo dục của gia đình cô chính là như thế, bắt đầu từ lúc nhỏ, thành tích của ai tốt hơn, ai xuất sắc hơn sẽ giành được nhiều phần thưởng hơn, mà rõ ràng Diệp Kì Trăn có thể cảm nhận được, người nhà mình thích chị gái cô hơn.
Không nói tới người khác, Diệp Kì Trăn cũng cảm thấy chị gái mình hoàn hảo tới độ mất chân thực.
Diệp Kì Phồn ít nói, là học thần kiêu ngạo lạnh lùng hàng thật giá thật, thành tích từ nhỏ tới lớn sáng rực, đủ cho phụ huynh tư cách khoe khoang.
Ngũ quan của hai chị em rất giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, Diệp Kì Phồn chín chắn lão luyện, từ nhỏ đã giống bà cụ non, Diệp Kì Trăn bình thường thích cười, cho người ta cảm giác dịu dàng hơn nhiều.
Ăn được nửa bữa, Trần Nhân chuyển chủ đề sang Diệp Kì Trăn, “Con và cô gái tới bệnh viện cùng nhau lần trước thân lắm à?”
“Vâng, quan hệ tốt lắm ạ.” Diệp Kì Trăn trả lời.
“Con bé bằng tuổi con à?”
“Vâng.”
“Nó học đại học gì?” Trần Nhân lại hỏi.
Diệp Kì Trăn có chút khó chịu, nhưng vẫn giải thích, “Học chung đại học Z, chúng con cùng khóa, còn là bạn học cấp ba.”
Diệp Kì Trăn biết rõ tại sao Trần Nhân lại hỏi như thế, còn nhớ thời cấp hai, cô và một cô bạn khác có quan hệ thân thiết, chỉ vì thành tích của cô bạn kia xếp phía sau, Trần Nhân liền nghiêm khắc dạy dỗ cô không được tiếp tục chơi với đối phương.
Quả nhiên Trần Nhân nghe thấy đối phương cũng học đại học Z, thế là không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.
Một lúc sau, “Sắp năm ba rồi, con có dự định gì chưa?”
Diệp Kì Trăn có quy hoạch rất rõ ràng với tương lai, “Thi nghiên cứu sinh ạ.” Chuẩn xác mà nói, cô cảm thấy bản thân tranh thủ một chút có lẽ có thể học lên thẳng.
Trần Nhân gắp rau, thờ ơ trao đổi, “Ừm, thi nghiên cứu sinh thì đổi chuyên ngành đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi chị con nhiều vào.
Điều kiện tốt nhường nào chứ.”
Diệp Kì Phồn ngồi bên ăn rau, tiếp tục giữ im lặng.
Diệp Kì Trăn cố chấp nói: “Con không muốn đổi chuyên ngành, con rất thích chuyên ngành hiện tại, không hối hận.
Hơn nữa con có dự định của bản thân, mọi người không cần lo.”
“Con có dự định gì chứ? Tới lúc đó hối hận cũng muộn rồi.” Trần Nhân có chút mất kiên nhẫn, bản thân không thích nói nặng lời, “Mẹ nói cho con nghe, nghề truyền thông mưu mô lắm, làm phóng viên rất vất vả, không ngây thơ đơn giản như con tưởng tượng đâu.”
Vẫn là những lời này, Diệp Kì Trăn thầm nghiến răng, “Con muốn làm chuyện bản thân con thích.”
Trần Nhân phát ra một tiếng cười phì, “Bố mẹ có thể hại con à? Con xem chị con nghe lời bố mẹ đi, con bé bớt phải đi bao nhiêu đường vòng.
Có tấm gương tốt như thế sao con lại không học?”
Diệp Kì Trăn nhịn tức muốn tiếp túc phản bác.
Lúc này âm thanh bát sứ khẽ chạm xuống bàn truyền tới.
Diệp Kì Phồn đặt bát xuống, “Con còn có việc bận, phải đi trước đây ạ.”
Trần Nhân nhìn sang, “Vẫn chưa ăn xong mà?”
“Tranh thủ thời gian, không kịp nữa rồi.” Diệp Kì Phồn nói.
Sau khi Diệp Kì Phồn đi, không khí trong bữa ăn càng thêm cứng nhắc, Diệp Kì Trăn cũng không còn bụng dạ ăn uống, vội vàng và mấy miếng cơm trong bát ăn hết, nói: “Con cũng ăn xong rồi.”
Sau đó đứng dậy về phòng.
Lạ là một bữa cơm không quá vui vẻ.
Buổi chiều ở lì trong phòng, Diệp Kì Trăn bò ra bàn ngắm nhìn hạt mưa rơi xuống lá cây bên ngoài cửa sổ, tí tách tí tách.
Những ngày qua Bắc Lâm đã mưa liên tiếp hai trận, không khí không quá oi bức nữa.
Nhưng trong lòng lại bí bách tới hoảng.
Nghịch chán điện thoại, đang nhàm chán muốn gọi điện thoại cho Ôn Dư, Diệp Kì Trăn liền thấy Ôn Dư gọi cho mình trước.
Dính điện thoại lên bên tai, Diệp Kì Trăn nhìn vệt mưa đọng lại trên cửa kính, chưa đợi Ôn Dư lên tiếng, Diệp Kì Trăn cong môi khẽ nói một câu: “Nhớ tớ rồi chứ gì?”
Đối với việc trêu đùa Diệp Kì Trăn, Ôn Dư không biết mệt mỏi, cô ấy lười biếng đáp: “Hơi hơi.”
Diệp Kì Trăn không buông tha, “Chính là cậu nhớ tớ rồi.”
Ôn Dư ở đầu bên kia cười lên.
Diệp Kì Trăn cũng cười vui vẻ, giống như cho dù cả hai có nói gì cũng đều cảm thấy thú vị, tâm tình cũng xán lạn, cô ngừng lại giây lát, sau đó nói với Ôn Dư: “Trưa nay chị tớ về nhà.”
Ôn Dư mẫn cảm hỏi: “Ở nhà không vui à?”
Diệp Kì Trăn cúi đầu, cũng không thể nói là không vui, từ nhỏ tới lớn đã thành quen, nhưng Ôn Dư quan tâm như thế, khiến Diệp Kì Trăn có loại cảm giác ấm áp thỏa mãn đặc biệt, trước khi gặp Ôn Dư, cô chưa được thử cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Diệp Kì Trăn không nhịn được khẽ nũng nịu với Ôn Dư: “Không có ~”
Mưa nhỏ dần, mây đen cũng tản đi, có dấu hiệu trời quang.
Ôn Dư ngẩng đầu nhìn trời, “Sắp tạnh mưa rồi, ra ngoài không?” Ôn Dư biết Diệp Kì Trăn không giống mình, Diệp Kì Trăn giống như con chim nhỏ muốn bay khắp nơi, nếu không sẽ bức bối.
Trong thời gian này xảy ra nhiều chuyện như thế, Diệp Kì Trăn cũng muốn kéo Ôn Dư đi khắp nơi thả lỏng tâm tình, chỉ là nghĩ tới việc có lẽ Ôn Dư phải chăm sóc Ôn Thu Nhàn, có lẽ không có thời gian, “Cô đã khỏe hơn chưa, cậu không cần chăm sóc cô à?”
Ôn Dư cười cười, “Buổi chiều bà ấy ra ngoài đánh bài rồi.”
Diệp Kì Trăn lập tức tính toán trong đầu, “Hay là chúng ta ra ngoài chụp ảnh đi, cậu làm người mẫu cho tớ nhé?”
Ôn Dư cố ý hỏi: “Có lợi ích gì không?”
“Lợi ích chính là…” Diệp Kì Trăn lúc yêu đương giống như đứa trẻ ngọt ngào, cô tươi cười vòng vo nói: “Cậu có thể nhìn thấy bạn gái đáng yêu của cậu.”
Cách chiếc điện thoại, Ôn Dư có thể tưởng tượng được khi Diệp Kì Trăn nói ra câu này, nụ cười ngọt ngào tới nhường nào, càng nóng lòng muốn gặp nhau.
Trước khi cúp máy, Diệp Kì Trăn bỗng nghĩ tới điều gì đó, “À đúng rồi, cậu còn đồng phục cấp ba không?”
“Đồng phục?”
…
Trong tủ quần áo ở căn nhà cũ, Ôn Dư dễ dàng tìm được đồng phục thời cấp ba, cô ấy nhìn bộ đồng phục, có chút ngẩn ra, Ôn Thu Nhàn gần như không động vào đồ đạc trong căn nhà này, đồ mấy năm trước vẫn còn giữ nguyên vẹn.
Nhớ lại rất lâu về trước, Ôn Dư từng quát Ôn Thu Nhàn một lần rằng đừng động lung tung vào đồ của bản thân.
Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn: “Không phải cậu muốn tớ mặc đồng phục để chụp ảnh chứ?”
“Tớ cũng mặc, chúng ta cùng đến trường chụp ảnh.” Diệp Kì Trăn nhấc túi giấy bên tay, nhiệt huyết dâng trào.
Cô rất muốn bản thân và Ôn Dư mặc đồng phục hồi cấp ba, chụp vài bức ảnh làm kỉ niệm.
Hai người gặp đối phương từ rất lâu, nhưng khoảng thời gian ấy trong kí ức lại không có điểm cắt.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn hưng phấn, còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể phối hợp.
Chỉ cần Diệp Kì Trăn thích.
Đồng phục mùa hè của trường cấp ba Số 1, nam nữ mặc áo polo màu trắng cùng quần thể thao màu xanh thống nhất, cổ áo cũng màu xanh, bị giặt vô số lần nên đã bạc màu cũ kĩ.
Khi Diệp Kì Trăn thay xong đồng phục ra ngoài, vừa hay Ôn Dư cũng đã thay xong, đồng phục vốn rộng rãi, mấy năm qua thể hình của hai người cũng không thay đổi, mặc vẫn rất vừa người.
Đứng trước gương, hai người nhìn thấy đối phương không hẹn mà gặp cùng cười lên, đồng thời có một cảm giác rất huyền diệu, giống như chớp mắt đã quay về quá khứ.
Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư xõa tóc, thế là đi tới sau lưng Ôn Dư, nhấc một lọn tóc dài của Ôn Dư lên, khẽ dùng ngón tay đùa nghịch với tóc Ôn Dư.
Quy định của trường Số 1 rất nghiêm khắc, nữ sinh để tóc dài bắt buộc phải buộc lên.
Bộ đồng phục này không gợi lại cho Ôn Dư bao nhiêu kí ức tươi đẹp, nhưng lúc này cô ấy nhìn thấy Diệp Kì Trăn cũng mặc đồng phục đứng trước gương, cẩn thận giúp bản thân buộc tóc, trái tim giống như bị thứ gì đó thiêu đốt.
Tóc Ôn Dư rất dài, Diệp Kì Trăn tốn một lúc mới buộc tóc xong cho cô ấy, sau đó nghiêng đầu thưởng thức, khuôn mặt Ôn Dư rất tinh xảo, cho dù để kiểu tóc nào cũng xinh đẹp.
Diệp Kì Trăn hỏi: “Sao lại ngẩn ra thế?”
Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn, trái tim ấm áp, “Không thấy hơi ngốc à?”
Tốt nghiệp mấy năm lại mặc lại đồng phục cấp ba, đúng là hơi ngốc, nhưng Diệp Kì Trăn lại rất vui vẻ, còn nói: “Không sao, chúng ta cùng ngốc, hơn nữa chúng ta trẻ như thế, không ai nhận ra đâu.”
Ôn Dư không nhịn được cười, xác thực là không nhìn ra, vẻ ngoài của Diệp Kì Trăn lúc này thực sự giống hệt với hồi cấp ba.
Khiến Ôn Dư nhớ lại trước kia.
Thời khắc hoàng hôn, bầu trời quang đãng.
Không khí sau cơn mưa vô cùng mát mẻ.
Kì nghỉ hè, trường Số 1 vẫn mở cửa, Diệp Kì Trăn nắm tay Ôn Dư, quen đường quen lối dẫn Ôn Dư luồn qua cổng phụ vào trong.
Ôn Dư đi theo bước chân Diệp Kì Trăn, sân bóng rổ cùng tòa nhà dạy học đã từng quen thuộc, những nơi này, cô ấy từng một mình đi qua vô số lần, nhưng lúc này, có người nắm chặt tay cô ấy, ở bên cạnh cô ấy.
Diệp Kì Trăn quay người nhìn Ôn Dư, trùng hợp lúc này ánh chiều tà dịu dàng, tất cả mọi thứ trước mắt đều rất tươi đẹp.
Ôn Dư nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, lập tức cười tươi như hoa.
Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư cười, nhìn tới mất hồn, trước kia chưa từng thấy Ôn Dư mặc đồng phục cười như vậy.
Cô thường nghĩ, nếu quen biết Ôn Dư sớm hơn thì tốt nhường nào.
Cô nhất định sẽ không để cô gái mình thích một mình đối mặt với nhiều chuyện tồi tệ như vậy.
Hiện tại cũng coi như bù đắp một phần tiếc nuối.
Diệp Kì Trăn giơ máy ảnh lùi sau mấy bước, ghi lại nụ cười của Ôn Dư và phong cảnh trường học vào ống kính, Ôn Dư năm 18 tuổi cũng có thể cười vui vẻ vì bản thân.
Diệp Kì Trăn lớn tiếng nói: “Bạn học Ôn Dư, cậu xinh quá.”
Vì câu nói này của Diệp Kì Trăn, nụ cười dưới ánh mặt trời của Ôn Dư càng thêm động lòng người.
Đi về phía trước, leo lên mười mấy bậc cầu thang, lại là một tòa nhà dạy học.
Tòa nhà phía đông ngoài cùng có hai phòng vẽ lớn, chỉ tiếc là đã đóng cửa không vào được.
Đi qua hành lang, Diệp Kì Trăn chỉ vào một phòng vẽ trong số đó, vô cùng tự tin hỏi Ôn Dư, “Trước kia cậu thường ngồi ở phòng vẽ này, đúng không?”
“Còn nhớ cả chuyện này nữa à?” Ôn Dư nắm lấy trọng tâm, “Xem ra còn rất hay nhìn trộm tớ.”
“Tớ thường tới bồn hoa phía sau học bài.” Diệp Kì Trăn bối rối nói, cô thích đọc sách ở bồn hoa bên phòng vẽ vì trong phòng vẽ này có một cô gái, khí chất lạnh lùng đặc biệt, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.
“Tớ biết.” Ôn Dư không chỉ biết, thậm chí có thể dùng ấn tượng sâu sắc để hình dung.
Cô ấy rất thích nhìn Diệp Kì Trăn cười, chẳng qua lúc đó cô ấy tưởng rằng Diệp Kì Trăn ghét bản thân giống tất cả mọi người.
Đi mệt rồi, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư đứng sánh vai bên hành lang, nhàn nhã hóng gió.
Nhìn ra phía xa, phong cảnh trong trường không thay đổi, dường như không có gì biến đổi.
Khi Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, đột nhiên cảm thán, “Nếu chúng ta quen nhau sớm hơn một chút thì thật tốt.” Như thế hai người có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện, quan trọng hơn là, Ôn Dư sẽ không cô đơn.
“Không muộn.” Ôn Dư cười nói.
Cô ấy chưa từng hi vọng xa xỉ rằng có thể gặp được một người khiến bản thân rung động, cho bản thân ấm áp như thế.
Cho nên chỉ cần có thể gặp, cho dù là lúc nào cũng không muộn.
Chỉ là Ôn Dư hi vọng, thời khắc như vậy có thể lâu một chút.
Trước giờ Diệp Kì Trăn luôn lạc quan, “Ừm, không muộn.”
Nghỉ một lúc, Diệp Kì Trăn lại hưng phấn nắm tay Ôn Dư, dẫn cô ấy chuồn ra sân vận động phía sau.
Vừa đi vừa vui vẻ kể lại những chuyện thú vị hồi cấp ba cho Ôn Dư.
Tuy đều học ở đây ba năm, nhưng những chuyện Diệp Kì Trăn biết nhiều hơn Ôn Dư rất nhiều.
Ôn Dư chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng bị Diệp Kì Trăn chọc cười, dường như cô ấy hiểu tại sao Diệp Kì Trăn lại cố chấp muốn dẫn bản thân tới trường chụp ảnh.
Hai người tay trong tay, mặc đồng phục đi qua sân trường, dường như thực sự quay về khoảnh khắc lén lút thả lỏng trong những năm tháng cấp ba bận rộn, về với mùa hè thơ ngây những năm tháng ấy, hệt như một giấc mộng.
Đi tới dưới gốc cây bạch quả, Diệp Kì Trăn thần thần bí bí nói: “Tớ nói với cậu một bí mật.”
Ôn Dư: “Gì thế?”
Diệp Kì Trăn nói: “Lúc đó mọi người lén lút yêu đương, đều thích tới đây.”
“Cậu biết rõ vậy.” Ôn Dư bất ngờ hỏi, “Trước kia từng tới đây với người khác rồi à?”
“Không có.” Diệp Kì Trăn bất lực giải thích, “Kí túc xá của tớ ở bên kia, thực ra ở bên này…!hôn nhau, kí túc xá bên kia cũng nhìn được.” Đã nói xấu hổ rồi, lúc đó ngây thơ tới nhường nào chứ.
Ánh mắt Ôn Dư lướt nhìn xung quanh, thực sự là một căn cứ bí mật, cô ấy chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, đột nhiên hỏi: “Kí túc xá kì nghỉ hè, có phải không còn ai đúng không?”
Diệp Kì Trăn vô thức gật đầu, khi cô còn chưa phản ứng ra tại sao Ôn Dư lại hỏi như vậy, đã bị đè khẽ lên thân cây.
Ôn Dư nghiêng đầu, cười tươi hôn lên khóe môi Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn cũng cong môi cười.
Trốn trong một góc bí mật của trường học, ôm người mình thích, lặng lẽ trao đổi hơi thở.
Cảm giác tiếp xúc mềm mại tới ngọt ngào.
Ánh nắng loang lổ chiếu xuống qua những tán cây, chạm vào đôi môi đang dính chặt của cả hai, Ôn Dư hôn Diệp Kì Trăn, giống như đang hôn ánh mặt trời.
Vào kì nghỉ hè, trường học trống trải, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện vang lên bên tai.
Đôi môi Diệp Kì Trăn vẫn đang chạm lên đôi môi Ôn Dư, loại cảm giác hôn môi lén la lén lút này khiến nhịp tim của cô đập rất nhanh, nhưng lại không nỡ tách ra.
Ôn Dư cũng như vậy, ôm chặt lấy Diệp Kì Trăn, khoảnh khắc này, cô ấy cảm thấy khoảng thời gian tối tăm mệt mỏi nhất của bản thân cũng được thắp sáng.
…
Rời khỏi trường học, cũng sắp tới giờ ăn tối.
Diệp Kì Trăn dẫn Ôn Dư tới một quán ăn nhỏ nổi tiếng gần đó.
Hai người giả trang rất thành công, hệt như học sinh cấp ba, vì ông chủ quán ăn vừa nhìn thấy hai người liền nhiệt tình hỏi một câu: “Ô, khai giảng rồi à?”
Diệp Kì Trăn bối rối cười cười, không biết trả lời thế nào, lặng lẽ ném cho Ôn Dư một ánh mắt đắc ý.
Ôn Dư cười híp mắt, quả nhiên ở cùng Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn luôn có cách khiến bạn vui vẻ.
Hôm nay Diệp Kì Trăn thật sự cho cô ấy một kí ức vô cùng đặc biệt vô cùng quý giá.
Gọi xong hai bát mì vằn thắn, Diệp Kì Trăn còn mặt dày nhờ bà chủ chụp mấy bức ảnh cho bản thân và Ôn Dư.
Đợi tới khi ăn no uống say, hai người đi dạo phố cho tiêu cơm một lúc mới quay về căn nhà cũ.
Khoảnh khắc trước khi mặt trời lặn luôn đẹp đẽ, ánh chiều tà tinh tế ấm vàng chính là quang cảnh đẹp nhất.
Đã tới ngõ.
Diệp Kì Trăn nhanh chân đi phía trước Ôn Dư, giơ ống kính máy ảnh về phía Ôn Dư, gọi: “Ôn Dư.” Mỗi khi gọi Ôn Dư, Diệp Kì Trăn đều vô thức nâng tông âm đuôi, âm thanh ngọt ngào, có thể nghe ra ý cười.
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn ở gần đó, cảm thấy bản thân đã thích Diệp Kì Trăn tới mức vô phương cứu chữa, chỉ cần nghe Diệp Kì Trăn gọi cô ấy, đều không nhịn được cười lên.
Ôn Dư cũng hô: “Chưa chụp đủ nữa à?”
“Ừm!” Bảo Ôn Dư làm người mẫu cho bản thân, Diệp Kì Trăn đã ngấp nghé rất lâu.
Cả buổi chiều vừa đi dạo phố vừa chụp ảnh, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện trước giờ của Diệp Kì Trăn.
Chụp ảnh bạn gái mình mà, không cần khách sáo.
Diệp Kì Trăn chụp Ôn Dư suốt dọc đường, mãi tới khi về đến nhà mới đặt máy ảnh xuống, kéo Ôn Dư ngồi xuống sô-pha, xem ảnh chụp chiều nay.
Có ảnh chụp chung của hai người ở quán ăn, chụp rất bình thường, không có quá nhiều kĩ thuật.
Trong ảnh chụp hai người sánh vai ngồi bên nhau, nhìn về phía ống kính, nụ cười xán lạn, không biết có phải vì mặc đồng phục hay không, nhìn vô cùng non nớt.
Giống như ảnh chụp mấy năm về trước.
Ôn Dư nhích tới gần xem ảnh cùng Diệp Kì Trăn, “Tớ tích tấm này.”
Diệp Kì Trăn nghiêng đầu, “Tớ cũng thế.”
Động tác đồng thời quay đầu khiến đầu mũi hai người chạm vào nhau, không khí trên sô-pha lập tức yên lặng, từng hơi thở lặng lẽ khiến trái tim ngứa ngáy.
Ôn Dư hôn Diệp Kì Trăn một cái, sau đó đôi môi rời đi, tiếp tục chăm chú nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn.
Một nụ hôn khẽ khàng, thành công khiến Diệp Kì Trăn quên đi chuyện ảnh chụp, Diệp Kì Trăn tự giác đặt máy ảnh trong tay xuống, dính môi lên đôi môi Ôn Dư, hôn Ôn Dư.
Người đi kẻ lại, hai người nhìn nhau cười lên, không cần nói thêm lời nào, tim đập, rũ mắt, ăn ý ngậm lấy cánh môi đối phương, chầm chậm hôn nhau.
Khoảng thời gian này hai người phải xa nhau, nhớ nhung không thôi, một lúc chiều ở trường học, căn bản không đủ.
Hai người đều vậy.
Vừa hôn nhau, Ôn Dư luôn cảm thấy sự nhiệt tình dành cho Diệp Kì Trăn không thỏa mãn ở việc hôn môi, lúc này nhìn thấy Diệp Kì Trăn mặc đồng phục, loại nhiệt tình này càng thêm hừng hực.
Muốn chiếm hữu nhiều hơn.
Trời đã sắp tối, Ôn Dư kéo lấy cánh tay Diệp Kì Trăn vòng qua eo mình, cực kì nhỏ tiếng nói: “Tối nay đừng về, được không?”.