Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 51
Chương 51: Cún con và yêu tinh
Diệp Kì Trăn có cảm giác được nâng trong lòng bàn tay.
Người khác không nhìn thấy, nhưng Ôn Dư sẽ lưu tâm tới, vẫn luôn là như thế.
Tối nay cô và Đường Đường có chút căng thẳng, trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng lúc này được Ôn Dư ôm vào lòng, tư thế này, rõ ràng khiến ngọt ngào chiếm ưu thế.
Ôn Dư gác cằm lên vai Diệp Kì Trăn, nhìn cô.
Cô ấy có thể cảm nhận được cảm xúc của Diệp Kì Trăn, thông qua âm đuôi khi gọi điện thoại hoặc là nụ cười không hề tự nhiên ở giây nào đó.
Dường như là chuyện không hình dung nổi, nhưng khi đủ quan tâm tới một người, cũng không khó để làm được.
Diệp Kì Trăn chầm chậm quay người, mặt đối mặt dính lấy Ôn Dư, ngắm nhìn khuôn mặt bổ mắt trước mặt, thỏa mãn nói: “Có bạn gái ôm, không hề tủi thân chút nào.”
Ôn Dư lại ôm lấy eo Diệp Kì Trăn, ôm là một liều thuốc an ủi rất tốt, đây còn là điều Diệp Kì Trăn đã dạy cô ấy.
Ôn Dư tiếp lời Diệp Kì Trăn: “Vậy thì để bạn gái ôm lâu một chút.”
Diệp Kì Trăn cười tươi như hoa, cũng ôm lấy người Ôn Dư, Ôn Dư vừa dỗ dành đã khiến Diệp Kì Trăn rất rất muốn làm nũng.
Nếu Đường Đường nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn sẽ sửng sốt tới rớt cằm, thực ra con người chân thực của Diệp Kì Trăn rất dính người lại muốn có người dỗ dành, Diệp Kì Trăn vẫn luôn rất giỏi giả vờ.
“Vui thì là vui, không vui thì là không vui, trước mặt tớ đều không sao.” Ôn Dư nói, “Tùy hứng một chút cũng được.”
Lúc này duy trì nụ cười là một chuyện rất mệt mỏi, Ôn Dư hi vọng mỗi lần Diệp Kì Trăn tươi cười, đều là nụ cười vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Diệp Kì Trăn phải vui vẻ, vì Diệp Kì Trăn chính là Diệp Kì Trăn.
Trước giờ luôn bị nói là phải hiểu chuyện, lần đầu tiên nghe thấy có người bảo bản thân tùy hứng, đây chính là hạnh phúc vì được thiên vị sao? Diệp Kì Trăn cắn môi dưới, cô nhìn Ôn Dư, âm thanh vô thức trở nên vừa mềm vừa ngọt, “Dính cậu hơn cũng được à?”
Ôn Dư cười lên, “Được hết.”
Có được đặc quyền, Diệp Kì Trăn khẽ nghiêng đầu, trực tiếp cười xán lạn dính chặt vào vòng tay Ôn Dư, hoàn toàn thể hiện cái gì gọi là được nước lấn tới.
Đương nhiên Ôn Dư có cầu tất ứng, cô ấy hi vọng Diệp Kì Trăn có thể dính mình hơn, ỷ lại vào mình hơn, có thể luôn giống như hiện tại, mãi mãi.
Ôn Dư không muốn Diệp Kì Trăn cố ý lừa mình dối người, gạn hỏi: “Tối nay sao thế, không phải đi ăn chung với Đường Đường à?”
Buổi chiều khi hai người gọi điện, Diệp Kì Trăn vẫn rất vui vẻ.
Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi giây lát, sau đó dùng giọng điệu rất khẽ nói với Ôn Dư: “Tớ đã nói với Điềm Điềm về chuyện chúng ta yêu nhau.”
Cô muốn để Ôn Dư biết, cô không sợ hãi, càng không trốn tránh bất kì điều gì.
Ôn Dư thoáng khựng lại, hỏi: “Cậu ta có phản ứng gì?”
Mặt mày Diệp Kì Trăn tươi cười nghịch ngợm: “Cậu ấy nói nhãn quang của tớ tốt.”
Ôn Dư không lên tiếng, mà mặt mày ngập biểu cảm “Cậu nghĩ tớ sẽ tin sao?” Đại khái cũng đoán được bảy tám phần, Ôn Dư rất rõ bản thân trong mắt người khác là người như thế nào.
Thấy Ôn Dư im lặng, Diệp Kì Trăn nghiêm túc trả lời: “Chỉ là cậu ấy có chút bất ngờ.
Có thể hiểu được.”
Chỉ là bất ngờ cũng sẽ không có phản ứng này.
2 giây sau.
“Cậu ta không yên tâm cậu yêu tớ đúng không?” Ôn Dư chậm rãi hỏi.
Biểu cảm trên mặt cô ấy không hề gợn sóng, khóe môi lộ ra nụ cười, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia tối tăm.
Trước kia Ôn Dư không hề quan tâm tới suy nghĩ của người khác, nhưng hiện tại, có chút để ý, nếu là chuyện có liên quan tới Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn vừa vặn bắt được tia tối tăm kia khi nghe Ôn Dư nói như thế, không có cảm giác gì khác, ngoại trừ rất đau lòng.
Lòng bàn tay Diệp Kì Trăn khẽ khàng vuốt trên lưng Ôn Dư, âm thanh cùng nụ cười đều dịu dàng: “Tớ yên tâm rồi thì cậu ấy có gì không yên tâm chứ.
Tóm lại tớ sẽ dính chặt lấy cậu.”
Ôn Dư khẽ hít một hơi, đúng thế, chỉ cần Diệp Kì Trăn cảm thấy cô ấy tốt là được.
Ôn Dư rút một tay ra vuốt tóc Diệp Kì Trăn, nhân cơ hội này lại xoa đầu Diệp kì Trăn.
Diệp Kì Trăn mặc cho Ôn Dư xoa, nỉ non: “Trêu cún con à?”
Ôn Dư lại xoa đầu Diệp Kì Trăn thêm một cái: “Ừm, cún con.”
Diệp Kì Trăn ngậm đắng nuốt cay, nhíu mày mím môi thành đường.
Ôn Dư nhìn thấy, không nhịn được cười lên.
Ấn đường Diệp Kì Trăn giãn ra, cô cảm thấy chuyện bản thân có cảm giác thành tựu nhất chính là chọc cười Ôn Dư, chỉ cần Ôn Dư cười, Diệp Kì Trăn đều vui hơn bất cứ chuyện gì.
Cười ngốc ngắm Ôn Dư một lúc, Diệp Kì Trăn hít một hơi, đột ngột nhích tới hôn lên trên môi Ôn Dư, chỉ là cảm giác…!lúc này nên hôn Ôn Dư.
Đôi môi mềm lướt qua, Ôn Dư rũ mí mắt, nụ cười lập tức càng sâu, là vị ngọt không kịp phản ứng.
Diệp Kì Trăn và Ôn Dư nhìn nhau một lúc, ngập trong không khí lúng túng ngượng ngùng, ánh mắt Diệp Kì Trăn trốn tránh, giống như ban nãy không hề có chuyện gì xảy ra, chuyển chủ đề nói: “Trên người tớ toàn mùi thịt nướng, tớ đi tắm trước đã!”
Nói xong liền chuồn mất.
Hôn xong rồi chạy? Đây cũng là điều Ôn Dư không ngờ tới, cô ấy còn chưa tận hứng, đứng nguyên tại chỗ nhíu mày cười trong lòng, muốn bất lực nhường nào thì bất lực nhường ấy.
Tuy nói là lần đầu yêu đương, nhưng có phải người nào đó có phần ngây thơ quá đáng rồi không?
Trước kia chuyện qua đêm ở chỗ Ôn Dư là chuyện như cơm bữa, có thể tìm thấy đồ ngủ của Diệp Kì Trăn trong tủ quần áo của Ôn Dư đã đủ để chứng minh vấn đề.
Diệp Kì Trăn nhận lấy đồ ngủ và khăn tắm Ôn Dư tìm cho mình, đột nhiên có loại ảo giác, thực ra hai người đã yêu nhau rất lâu.
Dự báo thời tiết rất chuẩn, sau mấy tiếng sấm rền vang, trời lập tức đổ mưa.
Diệp Kì Trăn tắm rửa xong trước, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình lên người, ngồi trên sô-pha nghịch điện thoại, cả tối không lên Wechat, có mấy tin nhắn chưa đọc.
Cô cẩn thận nghiêm túc trả lời từng tin nhắn.
Tiếng nước ào ào truyền tới từ nhà tắm hòa lẫn với tiếng mưa.
Ôn Dư đứng dưới vòi nước xả sạch bọt, kéo khăn tắm lau nước trên người.
Vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đang rơi ngoài cửa sổ, Ôn Dư rất ghét trời mưa, tuy tính cách cô ấy không giống mặt trời, nhưng vẫn muốn nhìn thấy mặt trời hơn, chí ít có thể vơi đi chút u ám.
Nhưng…
Hiện tại cô ấy đã có mặt trời nhỏ của bản thân.
Mặt trời nhỏ vô cùng ấm áp.
Mặc quần áo xong, Ôn Dư đứng trước gương, bóp lọ kem dưỡng da đôi cái, cẩn thận thoa lên cổ, xương quai xanh và mu bàn tay, da dẻ vừa được xông nước nóng, vẫn thấp thoáng hiện lên màu hồng nhạt.
Nghĩ tới dáng vẻ Diệp Kì Trăn hôn xong thì chuồn mất, vẫn không nhịn được muốn cười lên.
Khi Ôn Dư ra khỏi nhà tắm, Diệp Kì Trăn vẫn đang tập trung tinh thần trả lời tin nhắn Wechat, thật ra cũng không tập trung đến thế, sau khi lướt qua bóng dáng Ôn Dư, suy nghĩ của Diệp Kì Trăn đột nhiên trở nên hỗn loạn…!Thân hình thật tuyệt.
Váy ngủ rất tôn dáng, Ôn Dư cũng thừa nhận bản thân có chút cố tình, Ôn Dư cũng thừa nhận bản thân không “thuần khiết” như Diệp Kì Trăn.
Ánh mắt lặng lẽ di chuyển xuống, chính là đôi chân đặt trên sô-pha của Diệp Kì Trăn, vạt áo phông vừa vặn che đi quần soóc, đưa mắt nhìn tới…
Chiều cao của Diệp Kì Trăn không tính là quá cao, nhưng tỉ lệ cơ thể vừa vặn, chân không quá to cũng không quá nhỏ, thon dài thẳng tắp, lại trắng tới phát sáng, khi lộ ra đôi chân trần, xác thực vô cùng đẹp đẽ.
“Có việc gì à?” Ôn Dư nhìn thấy có vẻ như Diệp Kì Trăn đang đọc tài liệu gì đó trên điện thoại.
“Thảo luận về chuyện thực tiễn trong kì nghỉ hè.” Diệp Kì Trăn đặt điện thoại xuống, “Đã bàn xong rồi.”
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, “ừm” một tiếng.
Khi dính gần Diệp Kì Trăn ngồi xuống sô-pha, đầu gối của hai người khẽ chạm vào nhau.
Nhìn có vẻ như hai người đang trò chuyện, nhưng sự chú ý của cả hai hoàn toàn không đặt trong cuộc đối thoại nghiêm túc này, mà không hẹn mà gặp đều dùng ánh mắt “giở trò lưu manh”, trong yên lặng.
Rất kì lạ là, rõ ràng không phải lần đầu nhìn thấy đối phương mặc như thế, nhưng hiện đã khác trước, hoàn toàn khác biệt.
“Ngày kia phải thi rồi, cậu có muốn học bài tiếp không?”
Diệp Kì Trăn tiếp tục nói chuyện nghiêm túc, cô nhớ tất cả sắp xếp của Ôn Dư, ngày nào thi môn nào, mấy giờ thi mấy giờ thi xong, còn rõ hơn cả sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật.
Sắp tới kì nghỉ hè, mấy ngày nữa hai người sẽ phải tạm xa nhau, tối nay khó khăn lắm mới dành ra chút thời gian gặp mặt, Ôn Dư nhướng mày nói: “Cậu tới đây là để đốc thúc giám sát tớ ôn bài à?”
“Tớ…” Diệp Kì Trăn lại không có lời nào đáp trả.
“Cũng ôn gần xong rồi, không cần ôn nữa.” Ôn Dư nói.
“Ờ.”
Phản ứng gì đây? Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn cười, bạn gái quá ngây thơ thì phải làm sao?
“Nhìn tớ làm gì?” Diệp Kì Trăn cười hỏi.
“Không được à?” Ôn Dư cây ngay không sợ chết đứng nói, dựa gần thêm mấy phân.
“Được.” Ánh mắt Diệp Kì Trăn di chuyển lên khuôn mặt đang nhích lại gần của Ôn Dư, không thể tập trung, khi nhiệt huyết dâng trào, Diệp Kì Trăn ấu trĩ nói: “Có muốn xem ai chớp mắt trước không?”
“Ừm.” Ôn Dư nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn bắt đầu tập trung.
Khi mặt đối mặt, không khí cũng trở nên ngọt ngào một cách kì lạ.
Yêu đương vào cái tuổi đôi mươi, có lẽ vẫn chưa chín chắn, trong mật ngọt còn mang theo chút ấu trĩ, nhưng trong mắt trong tim, thật sự tất cả mối bận tâm chỉ có đối phương, có thể giành cảm giác yêu thích thuần khiết nhất cho người ấy.
Hai người thật sự chọi mắt, một lúc sau vẫn không ai chớp mắt.
Lại qua một lúc, Ôn Dư không thể ngồi yên được nữa, trực tiếp phá vỡ khoảng cách, dùng đầu mũi của bản thân cọ lên đầu mũi Diệp Kì Trăn, cùng với hơi thở nóng bỏng, hơi thở và ánh mắt đủ để nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Diệp Kì Trăn không kịp phòng bị, mí mắt chớp chớp.
Ôn Dư vẫn đè đầu mũi lên đầu mũi Diệp Kì Trăn, lặng lẽ cười nói, “Cậu chớp mắt rồi.”
Lúc này Diệp Kì Trăn nào còn quan tâm được tới việc đã chớp mắt hay chưa, đầu mũi ngập tràn mùi hương yêu thích, ngứa ngáy, trái tim càng thêm phần ngứa ngáy, thấy Ôn Dư như thế, Diệp Kì Trăn thật sự mất mạng, cầm lòng chẳng đặng hừ một tiếng: “Yêu tinh…”
Ôn Dư cười lên, cô ấy ngậm lấy cánh môi Diệp Kì Trăn hôn lên, sau đó nhìn Diệp Kì Trăn, kèm theo hơi thở có chút nặng: “Ừm, tớ chính là yêu tinh.”