Dư Tôi Rung Động

Chương 33


Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 33


Chương 33: Cuộc thi
Lần thứ hai Ôn Dư đưa Diệp Kì Trăn tới phòng y tế của trường, nhân viên trực ban tối nay là một cô đeo kính.
Bị ngã cũng không quá nghiêm trọng, nhưng xử lí vết thương trên đầu gối tương đối phiền phức, chỉ cần hơi động đậy liền bị làm đau, Diệp Kì Trăn không dễ nói đau, nhưng không dại diện cho việc không sợ đau, về vấn đề sợ đau Diệp Kì Trăn còn mẫn cảm hơn người bình thường.
Diệp Kì Trăn ngồi trên ghế, duỗi chân ra để bác sĩ giúp khử trùng, nhìn bác sĩ chuẩn bị chai chai lọ lọ, trong đầu đã tưởng tượng ra việc bôi thuốc sẽ đau nhường nào, sẽ phải cứng rắn chịu đựng.
Ôn Dư đứng bên cạnh Diệp Kì Trăn, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Diệp Kì Trăn, cũng không lên tiếng, trực tiếp đưa tay ra khẽ quay đầu Diệp Kì Trăn đi, không để Diệp Kì Trăn nhìn.
Diệp Kì Trăn bị ép quay đầu, gần như dính vào lòng Ôn Dư, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Dư đang cúi đầu nhìn mình.

Giây tiếp theo, đột ngột nhíu mày lại, góc mặt rúc lên người Ôn Dư.
Bác sĩ cầm lọ cồn i-ốt trong tay, dừng động tác, ngữ điệu bất lực cười lên cằn nhằn: “Cô còn chưa chạm vào cơ mà.”
Ôn Dư cười lên trước.
“Em xin lỗi.” Diệp Kì Trăn lúng túng, gặp ảo giác rồi, bản thân còn tưởng đã bắt đầu rồi.

Không đợi Diệp Kì Trăn có thời gian chuẩn bị, dung dịch lạnh lẽo xối qua vết thương, đợi khi rắc bột thuốc lên, cảm giác đau đớn ập tới, nhưng dường như cũng không đau đớn như thế, vì động tác khẽ xoa đầu của Ôn Dư, giúp lực chú ý của cô bị phân tán quá nửa.
Đầu ngón tay Ôn Dư chạm lên sợi tóc Diệp Kì Trăn, lặng lẽ vỗ về.
Đáy lòng Diệp Kì Trăn ấm áp, nếu là trước kia, nhất định cô sẽ mặt dày dính vào lòng Ôn Dư cọ một cái, hiện tại bản thân cũng muốn làm như thế, nhưng lại chần chừ không làm.

Nửa năm nhanh chóng trôi đi, sau khi nhiệt độ tăng lên, mùa hè lại tới, chớp mắt liền tới kì nghỉ hè, cuộc sống của sinh viên năm nhất cũng kết thúc như thế.
Kì nghỉ hè, Diệp Kì Trăn không quay về Bắc Lâm, cô cố gắng kiếm được một cơ hội thực tập cho tổ tin tức của đài truyền hình Nam Thành, sau này viết CV sẽ có kinh nghiệm thực tập đẹp như mơ.

Ôn Dư cũng ở lại Nam Thành, giúp Triệu Lâm mở phòng vẽ mới.
Nhưng hai người không có nhiều cơ hội gặp nhau, công việc của Diệp Kì Trăn không hề thư thái, rất bận.

Thực tập sinh như Diệp Kì Trăn đều ở lại kí túc xá nhân viên của đài truyền hình, ngày hè nóng nực phải chạy ra ngoài săn tin cùng tiền bối, cũng thường xuyên phải làm chân chạy vặt, cộng thêm lãnh đạo nghiêm khắc, lúc nào cũng có thể mắng mỏ người ta tới phát khóc, áp lực không hề nhỏ.

Diệp Kì Trăn chưa từng khóc trước mặt người khác, bản lĩnh nhịn khóc của cô xếp thứ hai không ai dám tranh chủ nhật, bình thường sẽ không bị phá hủy.

Ngoại trừ ở trước mặt Ôn Dư, Ôn Dư là ngoại lệ.

Mỗi tuần Diệp Kì Trăn đều có một ngày nghỉ, thường thường ngày này sẽ dành ra đi gặp Ôn Dư, hai người ở cùng nhau, đi dạo phố, ăn uống, hoặc là yên lặng chạy bộ.
Những ngày như thế cứ dần dần trôi đi, kì nghỉ hè Diệp Kì Trăn luôn sống trong trạng thái quay phim.

Học kì mới sắp bắt đầu, Diệp Kì Trăn vẫn phải quay, tân sinh viên khóa 19 nhập học, đài truyền hình của trường lại muốn quay vlog về tân sinh viên như thông lệ, quay từ khi chào đón tân sinh viên tới khi học kì quân sự kết thúc.
Nhà ăn trường học vào tháng Chín cũng chào đón những gương mặt non nớt trong trang phục quân sự.
Khi ăn cơm trưa, Diệp Kì Trăn gặp hai cô gái sinh viên năm nhất có quen biết, hai người kia lịch sự “Chào đàn chị” với cô và Ôn Dư.

Từ khi gọi người ta là đàn chị tới khi được gọi là đàn chị, thật sự chỉ như một cái chớp mắt.
Ôn Dư nhai cơm, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt Diệp Kì Trăn một lúc, “Bị đen rồi.”
“Ngày nào cũng chạy đông chạy tây dưới ánh mặt trời, có thể không đen sao?” Diệp Kì Trăn càu nhàu, còn đen hơn cả học kì quân sự năm ngoái, học quân sự cũng chỉ có nửa tháng, còn cô phải phơi nắng cả một mùa hè, nhưng nghe Ôn Dư nói như thế, Diệp Kì Trăn có chút để tâm, “Đen đi lắm à?”
“Không sao, đen rồi cũng đáng yêu.” Ôn Dư cố tình hù dọa Diệp Kì Trăn, chỉ là đen hơn một chút so với năm ngoái, da dẻ Diệp Trì Trăn trước kia trắng tới trong suốt.
Diệp Kì Trăn là người đam mê cái đẹp, cũng rất để ý tới mặt mũi của bản thân, cô lại hỏi Ôn Dư thêm lần nữa: “Hiện tại tớ đen lắm à?”
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn căng thẳng như thế, không nhanh không chậm hỏi: “Sợ không ai cần, không yêu đương được à?”
Diệp Kì Trăn câm nín cười lên, từ sau khi Ôn Dư biết cô muốn yêu đương, luôn lấy chuyện này ra trêu đùa cô, giống như không chịu nhường.
Thật sự không thể nhường nhịn chuyện này.

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn một lúc, sau đó ngữ điệu thư thái cười nói: “Nếu không ai cần…!tớ cần cậu, tớ không chê đâu.”
Lại đang chòng ghẹo.
Không nhịn được.
Ôn Dư quen lấy thái độ trêu đùa đối đãi với tất cả những người bên cạnh, từ nhỏ cô ấy đã luôn như thế, loại trạng thái này là loại trạng thái tự bảo vệ chính mình một cách tốt nhất, không dễ bị tổn thương.

Như thể khi trêu đùa, có thể nói bất kì chuyện gì, cũng sẽ không khiến người ta sinh ra gánh nặng tâm lí.
Diệp Kì Trăn ngẩn ra, câu nói “Tớ cần cậu” của Ôn Dư khiến cuộc nói chuyện bỗng tăng thêm mấy phần ám muội, ít nhất là cô đơn phương cảm thấy ám muội.

Diệp Kì Trăn đang nhai cơm trong miệng, chầm chậm nuốt xuống, sau đó lộ ra nụ cười, cũng dùng giọng điệu trêu đùa tiếp lời Ôn Dư, “Mặc kệ tớ xấu xí thế nào, cũng không chê bai à?”
“Ừm.” Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, gật đầu nói một tiếng.
Diệp Kì Trăn cười mãi cười mãi, rồi cúi đầu xuống, gắp đồ ăn, trong lòng có chút hờn tủi.

Chắc chắn Ôn Dư không ngờ một câu bâng quơ của bản thân sẽ khiến Diệp Kì Trăn có cảm giác, thậm chí khiến Diệp Kì Trăn không khống chế được nghĩ là thật.

Nhưng Ôn Dư lại thích trêu đùa cô, thích dùng những lời như thế trêu đùa cô.
Buồn bã ăn thêm một miếng cơm, khi Diệp Kì Trăn ngẩng đầu lên nhìn Ôn Dư, thành công tự nhiên chuyển chủ đề sang chuyện khác, “Cuộc thi lập kế hoạch nghề nghiệp tớ vào tới chung kết trường rồi, tới lúc đó cậu có muốn tới cổ vũ không?”
Diệp Kì Trăn tham gia cuộc thi này vào học kì trước, khi đó cũng không bận, nên cô đăng kí, sau khi trải qua hai vòng tuyển chọn, hôm qua cô nhận được thư điện tử thông báo, nói bản thân đại diện cho sinh viên khoa Báo chí tiến vào vòng chung kết trường.
“Khi nào?” Ôn Dư hỏi thẳng.
“Vẫn chưa xác định.” Diệp Kì Trăn biết câu trả lời này của Ôn Dư có nghĩa là đáp ứng, bảo cô thông báo thời gian với cô ấy là xong, “Có lẽ phải sau Quốc khánh, vừa hay tớ có thời gian chỉnh sửa powerpoint với bản thảo thuyết trình.”
“Ừm.”

Kì nghỉ Quốc khánh vừa kết thúc, chính là vòng chung kết của cuộc thi, diễn ra tại hội trường lớn của trường vào 8 giờ tối.

Đương nhiên Ôn Dư đi cùng Diệp Kì Trăn.
Phần lớn người lọt vào vòng chung kết là sinh viên khóa 17, cuộc thi như thế, rõ ràng đàn anh đàn chị chiếm ưu thế hơn.

Nhưng mỗi khoa chỉ có một người lọt vào chung kết, điều này có nghĩa là Diệp Kì Trăn đã vượt qua không ít tiền bối, giành được vị trí số 1 của khoa, Diệp Kì Trăn vẫn luôn xác định rõ ràng về kế hoạch nghề nghiệp, cộng thêm powerpoint làm cũng rất đẹp đẽ.
Diệp Kì Trăn ra sau hậu trường bốc thăm quyết định thứ tự lên sân khấu, sau khi sao chép bài thuyết trình vào máy tính, liền quay về vị trí khán giả.
“Số mấy?” Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn.
“Số 5.” Diệp Kì Trăn vui vẻ cười nói, may mắn không tệ, vị trí không trước cũng không sau.
Đợi sau khi Diệp Kì Trăn ngồi xuống, Ôn Dư lại hỏi: “Căng thẳng không?”
“Bình thường.” Diệp Kì Trăn nói.
Khán giả có mặt ở hội trường còn đông hơn tưởng tượng của Diệp Kì Trăn, lãnh đạo và giám khảo ngồi thành hai hàng, trong không khí như thế, không có cảm giác căng thẳng là chuyện không thể.

Nhưng Diệp Kì Trăn sẽ không biểu hiện ra, thời cấp ba khi tham gia thuyết trình cô cũng như thế, cứng rắn nhẫn nhịn, người không biết đều khen cô là vững vàng làm chủ sân khấu.

Suy cho cùng là sĩ diện, không muốn tan vỡ hình tượng trong mắt người khác.
Cuộc thi diễn ra theo đúng thời gian đã định, Diệp Kì Trăn đã thuộc làu bản thảo, hơn nữa có powerpoint hỗ trợ, trong tình huống quên bản thảo cũng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ xảy ra vấn đề về mặt tiết tấu.

Ôn Dư ngồi cạnh Diệp Kì Trăn, thỉnh thoảng nhìn sang Diệp Kì Trăn, tuy nhìn Diệp Kì Trăn rất bình tĩnh, nhưng cô ấy đoán có lẽ Diệp Kì Trăn rất căng thẳng.

Khi Diệp Kì Trăn căng thẳng sẽ nhìn chằm chằm vào một điểm, giống như ngây người.
Lúc này người thứ ba tham gia cuộc thi đã bắt đầu thuyết trình, Ôn Dư tính toán thời gian, vẫn dư dả, thế là lặng lẽ hỏi Diệp Kì Trăn: “Có muốn ra ngoài hóng gió không?”
Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi, “Ừm.”
Ôn Dư khẽ nắm lấy lòng bàn tay của Diệp Kì Trăn, dẫn cô rời đi.
Trong hội trường ngập tiếng người, Diệp Kì Trăn vừa ra ngoài, gió mát phả vào mặt, tạm thời rời khỏi môi trường áp lực căng thẳng, tâm hồn trở nên thả lỏng.
“Nghe nói lúc căng thẳng, hít thở sâu sẽ có tác dụng.” Đột nhiên Ôn Dư nhắc nhở, “Cậu thả lỏng đi, tớ không làm phiền cậu.”
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư một cái, thấy ánh mắt Ôn Dư nhìn về mặt hồ phía trước, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cùng bản thân.

Đột nhiên Diệp Kì Trăn cảm thấy rất an tâm, có chút chuyện thật sự không thể nói rõ, bạn bè quen biết nhiều năm cũng chưa chắc hiểu cô như Ôn Dư.
Hít thở sâu, hóng những cơn gió đêm mới mẻ sảng khoái, đầu óc giống như tỉnh táo hơn nhiều.

Diệp Kì Trăn lại bình tĩnh lướt qua bản thảo thuyết trình thêm lần nữa trong đầu, tìm cảm giác, cứ mang theo cảm giác ấy lên sân khấu là được.
Mười phút sau, Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, “Được rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Không lâu sau liền tới lượt số 5, khi Diệp Kì Trăn lên sân khấu, ánh đèn tụ lại chiếu lên người cô, một sự diễm lệ nho nhỏ.

Áo sơ mi cùng chân váy chữ A, toát lên khí chất nghệ thuật tươi mới, lại mang tới cho người ta ấn tượng mềm nhưng không yếu, không hề sợ sệt.
Ôn Dư ngồi dưới khán đài, tập trung tinh thần quan sát người trên sân khấu, ánh mắt mang theo ý cười lắng nghe rất nghiêm túc, áo cùng váy đều là cô ấy chọn giúp Diệp Kì Trăn, quả nhiên rất vừa vặn, ánh mắt Ôn Dư không hề di chuyển.
Ban đầu Diệp Kì Trăn còn có chút chật vật, nhưng sau khi lên sân khấu liền nhanh chóng ổn định lại, tất cả đều tiến hành một cách thuận lợi.

Bao gồm cả vòng thi vấn đáp của ban giám khảo, Diệp Kì Trăn cũng trả lời lưu loát, tới khi ban giám khảo nhận xét xong, Diệp Kì Trăn nói cảm ơn, như trút được gánh nặng rồi bước xuống sân khấu.
Tiếng vỗ tay rất lớn, lớn hơn cả mấy thí sinh trước.
“Thế nào?” Sau khi về lại chỗ ngồi, Diệp Kì Trăn sốt ruột nhích gần Ôn Dư hỏi.
Ôn Dư nhìn khuôn mặt Diệp Kì Trăn trong khoảng cách gần như thế, lại nói: “Tối nay xinh lắm.”
Là hỏi biểu hiện thế nào…!Diệp Kì Trăn cười lên, chỉ là Ôn Dư nhìn cô như thế rồi dịu dàng khen xinh đẹp, khiến bản thân có chút xấu hổ.
Cuộc thi vẫn sục sôi hừng hực tiếp diễn.
Thể lệ cuộc thi là cho điểm năm thí sinh một lượt, hai lượt đầu tiên Diệp Kì Trăn đều đạt điểm số cao nhất, ai ngờ tới vòng thứ ba bị người khác dùng ưu thế nửa điểm đè xuống.
Điều Diệp Kì Trăn không muốn có được nhất chính là hạng hai, kết quả nở nụ cười giành hạng hai, hơn nữa chỉ cách hạng nhất nửa điểm.

Cô thở dài, đại khái đây chính là hiện thực.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư bò ra lan can đá bên hồ hóng gió.

Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn không có tinh thần, “Giành hạng hai mà cũng không vui à?”
“Muốn giành hạng nhất.” Diệp Kì Trăn không giả vờ trước mặt Ôn Dư, có gì nói nấy.
“Hạng nhất quan trọng lắm à?” Ôn Dư không để tâm, thành tích của cô ấy cũng không tệ, nhưng không phải do yêu thích việc học, chỉ là nhàm chán gϊếŧ thời gian.
“Không có ai để ý tới hạng hai.” Diệp Kì Trăn chân thành nói, câu nói ấy giống như khắc vào trong xương cốt, cô căm ghét nhưng tán thành, ít nhất trải nghiệm của bản thân nói với cô như thế.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, hiếm khi nói ra áp lực thật sự trong đáy lòng mình, “Giống như tớ không so được với chị gái, cả nhà mãi mãi thích chị gái hơn, cho dù làm gì, mọi người cũng muốn tớ giống như chị gái.

Tự lập hiểu chuyện như chị gái, không được khóc, phải giành hạng nhất…”
Có lúc Diệp Kì Trăn ghét bản thân như thế, luôn nghĩ làm cách nào để có được sự yêu thích của mọi người xung quanh, cô không hề tỏa sáng như những gì biểu hiện ra bên ngoài.

Cho nên khi đăng kí nguyện vọng đại học, Diệp Kì Trăn mới viết “Trở thành người bản thân muốn”, cô hi vọng bản thân có thể tiêu sái hơn, không sống trong những lời đánh giá của người khác.
Phương diện này, cô và Ôn Dư giống như hai thái cực, cô quá để ý, mà Ôn Dư lại không hề để tâm.

Hồi cấp ba cô bị Ôn Dư thu hút cũng là vì vẻ tiêu sái thản nhiên của Ôn Dư.
Ôn Dư nhớ trước kia Diệp Kì Trăn từng nhắc tới với bản thân, có một người chị gái làm gì cũng giành được hạng nhất.

Trước giờ cô ấy luôn cảm thấy Diệp Kì Trăn là một người tự tin lạc quan, không biết Diệp Kì Trăn còn có một mặt tự ti trầm trọng như thế.
“Không biết chị cậu là người thế nào.” Ôn Dư nhìn về phía Diệp Kì Trăn, dịu dàng nói, “Nhưng tớ biết cậu nũng nịu rất đáng yêu, lúc khóc cũng đáng yêu.

Cậu không cần phải giống ai cả.”
Không cần phải giống ai.

Diệp Kì Trăn cũng muốn nói với bản thân như thế, cô nghe xong cảm động dâng trào trong lòng, lại không nhịn được cười lên, “Có người nào lấy câu lúc khóc cũng đáng yêu để an ủi người ta không?”
Lúc này Ôn Dư quay người lại, “Thế cậu muốn tớ an ủi cậu thế nào? Thế nào cũng được.”
Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn lên mặt Ôn Dư, “Cậu cười một cái, cười ngọt một chút.” Cô thích nhìn Ôn Dư cười, nụ cười vui vẻ phát ra từ nội tâm, nhưng Ôn Dư cực kì ít cười như thế.
Ngọt một chút? Lần đầu Ôn Dư nghe thấy có người dùng từ “ngọt” để hình dung về bản thân, không thể không nói yêu cầu này có chút khó.

Nhưng Ôn Dư vẫn chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, chầm chậm cười lên, vừa cười còn vừa hỏi: “Thế nào, có ngọt không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.