Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 29
Chương 29: Thích
Khi Ôn Dư nói không cần để ý tới tớ, giống như đang giận dỗi, Diệp Kì Trăn đoán là vì tối nay bản thân chỉ chăm chăm nói chuyện cùng nhóm Đường Đường mà lạnh nhạt với Ôn Dư.
Tuy nụ cười trên mặt Ôn Dư khiến người ta không đoán được cảm xúc, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn có thể cảm nhận được, khi Ôn Dư không vui, cả người sẽ trở nên bức bách, cũng sẽ nói một đằng nghĩ một nẻo, giống như năm ngoái, rõ ràng tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói bản thân không quan tâm.
Thang máy tiếp tục đi xuống, khi tới tầng hai lại có thêm mấy người vào trong, lúc này Diệp Kì Trăn bị Ôn Dư đè chặt ở trong góc, không gian chật chội khiến cả hai có lí do danh chính ngôn thuận nhìn vào mắt nhau.
Khi nhìn Ôn Dư, cả trái tim Diệp Kì Trăn đều đang nghĩ phải làm thế nào mới khiến Ôn Dư vui vẻ hơn, vừa lên tiếng liền không giấu được sự quan tâm trong đáy lòng, “Tối nay cậu uống nhiều bia thế.”
Ôn Dư rũ mắt, ánh mắt nhìn lên hai má Diệp Kì Trăn, tâm tư vẫn đang dừng lại ở câu nói “Sẽ không không để ý tới cậu” ban nãy, nhưng lúc này nghe Diệp Kì Trăn nói như thế, suy nghĩ của cô ấy lại chuyển động, Diệp Kì Trăn là một người nhiệt tình, nếu đổi lại là người khác uống bia, Diệp Kì Trăn cũng sẽ ở lại cùng người ta.
Cuối cùng cũng xuống tới tầng một, mọi người lần lượt ra khỏi thang máy.
Diệp Kì Trăn và Ôn Dư ở trong góc là người cuối cùng rời đi.
Tầng một cũng là khu ẩm thực, chủ yếu là đồ ăn vặt, vừa ra khỏi thang máy liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
“Cậu có muốn ăn thêm chút gì không?” Diệp Kì Trăn nhanh chân đi tới trước mặt Ôn Dư, đứng mặt đối mặt với cô ấy, cười hỏi: “Ăn màn thầu không?”
Ôn Dư lắc đầu.
Diệp Kì Trăn lại hỏi: “Bánh quế trứng?”
Ôn Dư: “Tớ không đói, cậu muốn ăn à?”
“Ừm.” Diệp Kì Trăn phát hiện ở cùng Ôn Dư, bản thân sẽ ăn nhiều hơn, cô nghĩ khi đi ăn cùng Ôn Dư, Ôn Dư cũng có thể ăn nhiều hơn một chút.
Ôn Dư liền đi mua bánh quế trứng với Diệp Kì Trăn, bánh quế trứng vừa ra lò thơm nức mũi, Diệp Kì Trăn gọi hai phần, một vị nguyên bản, một vị đậu đỏ, lại gọi thêm một cốc trà sữa.
“Tớ không ăn.” Ôn Dư nhắc nhở Diệp Kì Trăn, hiện tại cô ấy không có khẩu vị ăn uống.
“Tớ muốn ăn cả hai vị.” Diệp Kì Trăn nói.
Chờ đợi chừng năm phút, bánh quế trứng cùng trà sữa đã xong xuôi, Diệp Kì Trăn cầm bánh quế trứng với hai vị hỏi Ôn Dư: “Cậu muốn ăn cái nào?”
Mặt mày Ôn Dư ngập trong vẻ bất lực.
“Cậu ăn đậu đỏ đi.” Diệp Kì Trăn rất giỏi trong việc tự quyết định, nhét chiếc bánh vị ngọt hơn vào trong tay Ôn Dư, sau đó cắm sẵn ống hút cho cốc trà sữa nóng rồi đưa cho Ôn Dư, “Dạ dày cậu không tốt, tối nay không ăn uống gì, cẩn thận lại đau dạ dày khó chịu.”
Hồi Tết có nhắc tới chuyện đau dạ dày một lần, Diệp Kì Trăn vẫn để trong lòng.
Ôn Dư im lặng nhìn Diệp Kì Trăn, cười ngọt ngào như thế, lại biết dỗ người như vậy, chẳng trách được người ta yêu thích.
“Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, mau thử xem vị thế nào?” Trong mắt Diệp Kì Trăn ngập tràn chờ mong.
Ôn Dư thật sự không chống đỡ được cách thức dỗ dành của Diệp Kì Trăn, nếm thử một miếng trong sự thúc giục của Diệp Kì Trăn, cô ấy không thích ăn đồ ngọt cho lắm, “Hơi ngọt chút.”
Thấy Ôn Dư không thích ăn đồ ngọt, Diệp Kì Trăn lại đưa bánh trong tay mình tới, “Chúng ta đổi đi, cậu ăn vị nguyên bản này.”
“Tớ đã cắn rồi.”
“Không sao.” Trong lúc nói chuyện, Diệp Kì Trăn đã đổi xong bánh với Ôn Dư, hơn nữa còn dùng hành động để chứng minh bản thân không để ý, trực tiếp ăn phần bánh quế trứng chỗ Ôn Dư vừa cắn.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn ăn chỗ bản thân vừa cắn, không khỏi nghĩ, lẽ nào Diệp Kì Trăn luôn như thế với từng người bạn? Luôn không nhịn được để tâm tới vấn đề này.
Diệp Kì Trăn không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, đặc biệt là khi đôi môi chạm tới nơi Ôn Dư vừa cắn một miếng.
Bị tướng ăn của Diệp Kì Trăn thu hút, Ôn Dư tiếp tục ăn, độ ngọt của vị nguyên bản ít đi rất nhiều, vừa vặn với cô ấy.
Dưới tầng một có rất nhiều cửa hàng nhỏ, hai người có thể vừa ăn vừa đi dạo.
“Tối nay cậu uống nhiều bia như thế, không khó chịu à?” Diệp Kì Trăn là người rót bia cho mọi người, nhìn tối nay Ôn Dư uống nhiều như thế cũng bị dọa sợ.
“Không có gì.” Cũng chỉ là mấy cốc mà thôi, Ôn Dư cảm thấy có lẽ bản thân được thừa kế từ Ôn Thu Nhàn trên phương diện này.
Ôn Thu Nhàn uống rượu rất lợi hại, còn có thể khiến đàn ông gục ngã.
“Thật sự không sao à?”
Ôn Dư gật đầu xác nhận.
Hiện tại vẫn còn sớm, Diệp Kì Trăn đề nghị, “Chúng ta đi xem phim đi?”
Ôn Dư “ừm” một tiếng, biểu thị tán thành, làm gì không quan trọng, chuyện cô ấy để ý là, chỉ muốn hai người ở cạnh nhau.
Có phải ham muốn chiếm hữu Diệp Kì Trăn của cô ấy quá mạnh hay không?
Rạp chiếu phim ở tầng sáu, có nghĩa là hai người lại phải đi thang máy lên trên, may mà thời gian dư dả, giày vò một chút cũng không thành vấn đề.
Gần đây không có nhiều phim công chiếu, bộ phim điện ảnh được mong chờ nhất là bộ phim với đề tài khủng long tận thế, nghe nói doanh thu phòng vé rất cao.
Suất chiếu gần nhất vừa hay diễn ra vào mấy phút sau.
Diệp Kì Trăn vội vàng mua vé, quay người nhìn thấy Ôn Dư đã mua một túi bỏng ngô, Ôn Dư thật sự hiểu cô.
Đi qua cửa soát vé, nhân viên đưa tay ra, “Phòng chiếu số 8 đi thẳng tới cuối đường.”
Đi tới phòng chiếu phim, bên trong đã tắt đèn, một mảng đen kịt, Diệp Kì Trăn lo lắng Ôn Dư uống bia không đi vững, nên vừa vào trong phòng, liền lập tức nắm lấy tay Ôn Dư, mới thiết thực.
Quả thật Ôn Dư không nhìn rõ những nơi có ánh sáng cực tối, rất không có cảm giác an toàn, hiện tại được Diệp Kì Trăn cẩn thận kéo về phía trước, cảm giác không an toàn tan biến như mây như khói.
Ôn Dư im lặng nắm chặt lấy lòng bàn tay Diệp Kì Trăn, có lẽ đây chỉ là động tác không đáng nhắc tới, nhưng Ôn Dư chưa từng an tâm ỷ lại vào người khác như thế.
Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, nói một tiếng “Cẩn thận chút”.
Trên màn hình đang chiếu quảng cáo, Ôn Dư không nghe rõ Diệp Kì Trăn nói gì, chỉ thấp thoáng nhìn thấy nụ cười mông lung trên khuôn mặt Diệp Kì Trăn khi quay đầu, cô ấy được dẫn đi, từng bước từng bước đi vào tối tăm, mà trong tối tăm ấy, dường như tới cả nhịp tim cũng bị phóng đại.
Hôm nay là thứ tư, không quá đông đúc, Diệp Kì Trăn nắm lấy tay Ôn Dư, mãi tới khi ngồi vào chỗ mới buông ra.
Ôn Dư liếc nhìn Diệp Kì Trăn một cái, lòng bàn tay trống không.
Xem phim gần mười phút, đã có cảnh cao trào đầu tiên, vì hiệu ứng quá mức chân thật, khiến người xem có cảm giác chìm đắm cực mạnh.
Diệp Kì Trăn thuộc kiểu người vừa nhát gan vừa thích xem, mấy lần bị dọa sợ, cô nhỏ tiếng hô lên, nhưng vì cổ họng của mấy nữ sinh bên cạnh to hơn, nên mới không để bản thân bại lộ trước mặt Ôn Dư.
Cảnh dọa người nhất luôn là khi người ta không hề phòng bị, giây trước vẫn đang quay hang động yên tĩnh, giây sau cảnh tượng trực tiếp biến thành chiếc miệng lớn máu me đang há ra của khủng long, kết hợp cùng tiếng la hét sợ hãi của mọi người, giống như muốn xông ra khỏi màn ảnh.
Suýt chút nữa Diệp Kì Trăn bị dọa tới tim ngừng đập, còn run lên một cái, làm rơi mấy viên bỏng ngô.
Phản ứng xuất phát từ bản năng, lần đầu tiên cô dính sát vào người Ôn Dư.
Tình hình này, Ôn Dư cũng không xem phim nữa, chỉ nhìn Diệp Kì Trăn rồi cười, bờ vai cũng rung lên.
Diệp Kì Trăn phát hiện bí quyết để chọc Ôn Dư vui vẻ chính là làm bản thân tệ hại.
Ôn Dư vẫn đang cười, có người lúc cứng miệng đáng yêu, lúc sợ hãi lại càng đáng yêu, cô ấy đút một viên bỏng ngô vào miệng Diệp Kì Trăn, đè nỗi sợ hãi cho cô.
Bên miệng thơm thơm ngọt ngọt, lúc này Diệp Kì Trăn mới phản ứng ra, khi ăn bỏng ngô, cánh môi vừa vặn khẽ ngậm lấy đầu ngón tay Ôn Dư, cũng vào lúc này, có chút không tập trung.
Đột nhiên nghĩ tới buổi tối Ôn Dư sờ môi cô ngày ấy, không tiện nói ra, thật ra cô cảm thấy khi Ôn Dư sờ môi mình, có một loại mê hoặc không nói thành lời.
Tiết tấu bộ phim rất nhanh, Diệp Kì Trăn mất hồn chưa được đôi phút, đã không hiểu được tình tiết nữa.
Kết quả hai tiếng tiếp theo cũng rất mơ hồ.
Xem phim xong, dạ dày cũng no căng, hai người quyết định đi bộ về trường.
Ban đầu đặt nhà hàng gần trường, chính là vì tiện đi lại, dù sao cũng không phải cuối tuần.
Ra khỏi trung tâm thương mại, đi trên con đường đầy cây xanh thẳng tắp, sau đó đi qua đường, liền về tới cửa đông trường học, đi nhanh mất khoảng mười mấy phút, đi chậm cũng chỉ khoảng nửa tiếng.
Đi vào cửa đông là hồ nước nhân tạo của trường học, hai bên hồ trồng rất nhiều liễu, tháng Ba sắc xuân mơn mởn, cành lá xum xuê.
Ngồi trong khu nghỉ chân bên hồ, nghỉ ngơi ngắm cảnh, nhàn nhã với tiết tấu chậm.
“Bạn học Ôn.” Diệp Kì Trăn nhấc túi quà trong tay, “Cậu tặng tớ cái gì thế?”
“Tự cậu xem đi.” Ôn Dư nói.
“Thế tớ bóc nhé?” Diệp Kì Trăn đã hiếu kì cả buổi tối.
“Ừm.”
Diệp Kì Trăn cẩn thận bóc hộp quà, là một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, Ôn Dư đi guốc trong bụng cô sao? Cô vẫn muốn mua nó, bên trong còn có một tấm thiệp, sau khi mở ra xem, lại cười càng thêm vui vẻ.
Trên thiệp viết:
Bạn học Diệp, chúc mừng sinh nhật.
Ở góc thiệp còn có một hình người chi bi, rõ ràng là Ôn Dư vẽ theo dáng vẻ của cô.
Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, còn chưa đợi Ôn Dư hỏi, liền nhanh chóng nói: “Thích quá, cảm ơn cậu.”
Ôn Dư nhìn đôi mắt cong cong của Diệp Kì Trăn, cũng cười lên.
“Thì ra nội tâm cậu lại đáng yêu như thế.” Diệp Kì Trăn nghiêng đầu, chỉ lên hình chibi trong thiệp, trêu đùa Ôn Dư.
Ôn Dư đáp lại Diệp Kì Trăn bằng một biểu cảm có chút lạnh lùng kiêu ngạo.
Diệp Kì Trăn cắn môi cười lên, đúng là thích giả vờ làm vẻ ngầu.
Diệp Kì Trăn luôn cảm thấy trạng thái của Ôn Dư hôm nay không được tốt, liền hỏi: “Có phải cậu uống bia nên không thoải mái đúng không?”
Vừa uống xong cũng cảm thấy có chút không thoải mái, hiện tại đã qua lâu vậy rồi, nhưng lúc này Ôn Dư nói dối, “Bình thường.”
Bình thường chính là không thoải mái, Diệp Kì Trăn trở nên khẩn trương, “Thế lúc trước cậu còn nói không sao, khó chịu lắm à?”
“Một chút chút.” Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, nói dối thành nghiện, có lẽ mục đích rất rõ ràng, cô ấy muốn Diệp Kì Trăn ở cùng bản thân, dỗ dành bản thân.
Nhiệt độ tối nay không thấp, nhưng có gió, Diệp Kì Trăn lo lắng Ôn Dư bị gió thổi càng khó chịu, “Thế chúng ta về luôn đi?”
“Cậu vội về lắm à?” Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn như thế, lại cười tới lười biếng, bồi thêm một câu: “Muốn về sớm nói chuyện với người ta à?”
Sau khi phản ứng lại câu nói này, Diệp Kì Trăn như hiểu như không, “Gì cơ…”
Gió thổi bay mái tóc dài, Ôn Dư thong thả vuốt lại, trực tiếp hỏi Diệp Kì Trăn: “Nam sinh Đường Đường giới thiệu cho cậu, cậu nhìn trúng cậu ta rồi à?”
Từ câu nói trên, Diệp Kì Trăn đã đoán được Ôn Dư muốn biểu đạt chuyện gì, theo quan sát, tuy ngữ điệu của Ôn Dư rất hờ hững, nhưng dường như rất để tâm chuyện này, nếu không sẽ không cố ý nhắc tới.
Nhưng tại sao cậu ấy lại để ý như thế? Lẽ nào là sợ mình có người yêu, không có thời gian ở cùng cậu ấy? Dù sao cậu ấy cũng không có bạn bè.
Cho dù trong đầu Diệp Kì Trăn mấy lần nảy ra suy nghĩ có phải Ôn Dư có ý với bản thân hay không, nhưng trước giờ Diệp Kì Trăn chưa từng dám nghĩ kĩ tới phương diện ấy, mỗi lần đều kịp thời cản lại suy nghĩ như thế, cảm giác rất không thực tế.
“Cậu đừng nghe Đường Đường nói bậy.”
“Tớ thấy cậu nhìn ảnh người ta lâu lắm mà, còn tưởng rằng nhìn trúng rồi chứ.” Ôn Dư cười lên nói tiếp.
Cũng không trách bản thân nghĩ nhiều, Diệp Kì Trăn nghĩ thế nào cũng cảm thấy câu nói của Ôn Dư mang theo ý tứ sâu xa, dễ khiến người ta hiểu lầm, cô loạn xạ cười cười, “Tớ nào có.”
“Tại sao lại rất muốn yêu đương?” Ôn Dư nhớ từng câu nói liên quan tới Diệp Kì Trăn từ miệng Đường Đường tối nay.
Vì khi yêu đương, lúc vui vẻ sẽ có người chia sẻ, lúc buồn bã sẽ có người bầu bạn, còn có người nghe bản thân nũng nịu…!Đây là suy nghĩ chân thực nhất của Diệp Kì Trăn, nhưng da mặt lại mỏng, tình trong như đã mặt ngoài còn e, nói ra sẽ thấy sến súa, cô nhìn Ôn Dư, sau đó lại có suy nghĩ.
Ôn Dư nhìn biểu cảm mất hồn của Diệp Kì Trăn, đè giọng cười hỏi cô, “Đang nghĩ tới chuyện không thuần khiết à?”
“Tớ không có…” Không kịp phòng bị, mặt mày Diệp Kì Trăn đỏ ửng, rõ ràng giấu đầu lòi đuôi.
Không biết tại sao, ba chữ không thuần khiết cất lên từ miệng Ôn Dư lại càng thêm không thuần khiết.
Mà điều khiến Diệp Kì Trăn chột dạ là, ban nãy khi mất hồn đang nghĩ: Ngoại trừ không hôn Ôn Dư, bản thân và Ôn Dư cũng không khác gì đang yêu nhau.
“Hôm nay oan ức cho cậu rồi, phải ở cạnh một mình tớ, cũng chẳng thể đi chơi cùng những người khác.” Ôn Dư trào phúng nói, “Có phải tớ rất mất hứng, rất nhàm chán đúng không?”
“Không oan ức.” Diệp Kì Trăn hiểu được sự mẫn cảm của Ôn Dư, ánh mắt chân thành, ngữ điệu cũng chân thành, “Cậu rất tốt, không hề nhàm chán chút nào.
Tớ rất thích ở chung với cậu, không lừa cậu đâu.”
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn rồi im lặng, sau đó mượn cớ uống bia chóng mặt, chầm chậm nhích người lại, gác cằm lên vai Diệp Kì Trăn, đôi mắt dính chặt lấy khuôn mặt Diệp Kì Trăn không di chuyển.
Theo lí mà nói, Ôn Dư uống một lúc lâu như thế, có lẽ cũng đã tỉnh táo, nhưng nhìn dáng vẻ dường như không hề thoải mái, cho dù thế nào, Diệp Kì Trăn vẫn cười lên để Ôn Dư dựa lên người mình, có loại cảm giác thỏa mãn kì lạ.
“Còn khó chịu à?” Diệp Kì Trăn hỏi.
“Ừm.” Ôn Dư càng diễn càng thật, trước kia không phát hiện bản thân còn có thiên phú trên phương diện này.
“Làm nũng thêm lần nữa đi.” Diệp Kì Trăn hiếm khi thấy Ôn Dư như thế, có chút không đủ.
“Thích nghe tớ làm nũng à?” Ôn Dư khẽ nói.
Hơi thở ấm nóng như có như không quét qua gò má, Diệp Kì Trăn cứng đờ, cố gắng khống chế tâm tư bay loạn xạ của bản thân hết mức, không nghĩ lung tung chuyện gì khác, chỉ nghĩ tới tối nay, cô và Ôn Dư ngồi bên bờ hồ dựa vào nhau, vô cùng ấm áp.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn không lập tức trả lời, níu lấy cánh tay Diệp Kì Trăn, dựa cả người lên người Diệp Kì Trăn, “Thích không?”
Đầu mũi Diệp Kì Trăn ngửi được hương thơm dễ ngửi trên người Ôn Dư, tuyệt nhiên không nói ra được từ phủ định, “Thích.”
Ôn Dư nhắm mắt cọ lên hõm vai Diệp Kì Trăn, hít thở sâu, quả nhiên con người luôn được nước lấn tới, Diệp Kì Trăn đã rất tốt với bản thân, nhưng hiện tại Ôn Dư muốn Diệp Kì Trăn chỉ tốt với một mình cô ấy…