Dụ tình: Lời mời của boss thần bí

Chương 58: Hồi 05 - Chương 02 phần 2


Bạn đang đọc Dụ tình: Lời mời của boss thần bí – Chương 58: Hồi 05 – Chương 02 phần 2

 “Tôi thích em, cho nên với việc em có kết hôn hay không chẳng có chút liên hệ nào. Ngay bây giờ, tôi sẽ khiến em đắm chìm trong ham muốn, khiến em phải cầu xin tôi yêu em. Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn phối hợp giống như hai lần trước, bằng không, em sẽ rất đau…”
“Anh…hèn hạ!”
“Tặc tặc, so với cái miệng nhỏ thích mắng người kia, tôi càng thích nghe em ở dưới thân tôi phát ra tiếng thân ngâm mất hồn.” Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng âm u, thân hình cao lớn hoàn toàn đè xuống, bàn tay đem váy cưới trên người nàng kéo trễ xuống tận eo lưng.
Lạc Tranh vô lực giãy giụa, nàng khó có thể tin được Thương Nghiêu lại ti tiện đến mức này, ngang nhiên cưỡng ép nàng trên giường tân hôn của nàng cùng Húc Khiên.
Nhưng mà, thân thể nàng càng vặn vẹo giãy giụa lại càng khiến dục vọng của hắn bùng phát mạnh mẽ, một cảm giác nóng rực như bị phỏng nhanh chóng xâm chiếm da thịt nàng.
Hơi thở đàn ông tràn ngập dục vọng càng lúc càng gấp gáp khiến bầu không khí trong phòng càng thêm mập mờ. Bàn tay cứng rắn của hắn dễ dàng khống chế sự giãy giụa của nàng, từ trên vòng eo nhỏ nhắn tiến vào, chậm rãi bao lấy bầu ngực căng tròn…
“A…” Lạc Tranh tuyệt vọng hét lên.
Bàn tay đàn ông nóng rực xâm chiếm hoàn toàn bầu ngực mịn màng, động tác xoa nắn dịu dàng dần trở nên cuồng bạo, áo ngực cũng bởi sự tác động của hắn mà trượt ra, để lộ da thịt trắng như bạch ngọc.
Thân thể Lạc Tranh bởi sự xoa nắn mạnh bạo của hắn đã bắt đầu trở nên run rẩy, cổ họng nàng khàn hẳn đi, giọng nói cũng bởi động tác kích thích kịch liệt kia mà trở nên đứt quãng.
Một cảm giác sợ hãi cùng kích thích nhanh chóng lan toả, Lạc Tranh bắt đầu khó khăn khống chế sự hưng phấn cùng run rẩy đang bao trùm toàn thân. Cố gắng cắn chặt làn môi, kìm nén ham muốn đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Nàng cắn chặt môi đến mức tê dại, thầm khinh bỉ bản thân mình lại có loại cảm giác ham muốn đáng khinh này. Lạc Tranh không dám kêu lên bởi ngay phía giường bên kia là Ôn Húc Khiên, nàng thực sự sợ hắn mở mắt ra sẽ phải chứng kiến những cảnh này…
“Sao rồi, không dám kêu lên à?” Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, Thương Nghiêu cúi đầu cười, bàn tay lặng lẽ từ ven áo ngực chui vào mang theo hoả chủng đặt lên thân thể mềm mại, “Đáng lẽ tôi phải sớm ném hắn ra phòng khách mới đúng, hắn nằm ở đó, chiếm mất giường cưới của chúng ta, lại còn làm cho em phân tâm, thật sự đáng ghét…”
Giường cưới của chúng ta?
Lạc Tranh chỉ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng lên người. Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bàn tay hắn đem áo ngực của nàng đẩy lên đến tận xương quai xanh, rồi sau đó, nàng nghe thấy tiếng kêu khẽ của Thương Nghiêu, vừa kịp nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn đã thấy hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy đỉnh hồng đã sớm nhạy cảm mà dựng đứng lên, nhẹ nhàng liếm mút.
Thân thể Lạc Tranh theo từng cử động của hắn mà phát run, không tự chủ khẽ cong người lên.
“Đừng….dừng lại…” giọng nói của nàng cơ hồ không phát ra được âm thanh nguyên vẹn nào…Cảm giác nóng rực nhanh chóng bao trùm thân thể hệt như một cơn sóng lớn bất ngờ xô tới. Một cảm giác nhục nhã cùng kích thích khó có thể diễn tả thành lời cũng nhanh chóng dâng lên trong lòng. Thần trí nàng bắt đầu có chút mơ hồ.

Lúc khởi đầu, động tác của Thương Nghiêu còn có chút dịu dàng, nhưng có lẽ gò ngực căng tròn mềm mại của nàng đã khiến ham muốn thôn tính của hắn càng lúc càng mãnh liệt. Động tác của hắn càng lúc càng cuồng bạo, trên làn da tuyết trắng dần lưu lại vô số ấn ký của hắn, khắp nơi đều là vết bầm tím của dấu răng cùng màu đỏ ửng của vết hôn nóng rực.
Hắn không cho nàng quá nhiều thời gian thích ứng. Bộ váy cưới đẹp đẽ nhanh chóng bị xé rách, liền đó, áo ngực cũng theo một đường vòng cung bay ra rơi xuống thảm trải sàn.
Thân thể mảnh mai trắng muốt của Lạc Tranh bị áp chặt trên giường lớn, không cách nào thoát ra nhưng vẫn không ngừng gắng sức giãy giụa. Nhìn nàng lúc này thật giống như một cống phẩm kích thích giác quan của hắn, mặc cho hắn tuỳ ý an bày.
Thương Nghiêu cúi người, làn môi nóng rực không hề buông tha nàng, tiếp tục gặm cắn vùng ngực rồi lùi dần xuống phần eo thon. Chướng ngại cuối cùng trên thân thể nàng cũng bị hắn nhanh chóng xé bỏ. Thần trí Lạc Tranh lúc này đã hỗn loạn, nàng chỉ có thể cảm nhận được thành trì cuối cùng của bản thân cũng đã bị xâm chiếm, tiếng nức nở như nghẹn lại trong cổ, sự phẫn nộ cùng xấu hổ khiến cho gương mặt nàng đỏ ửng lên vô cùng mê người.
Ánh mắt của Thương Nghiêu lúc này đã hoàn toàn thay đổi, loé lên thứ ánh sáng thâm trầm cùng ham muốn cực hạn.
Lạc Tranh biết mình đã không thể tránh thoát. Lớn tới từng này nàng cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy. Cho tới bây giờ, nàng cũng không bao giờ muốn sự trong trắng của mình lại bị một người đàn ông không phải là chồng mình chiếm đoạt. Nàng đã phản bội người đàn ông mình yêu, hơn nữa ngay trong đêm tân hôn lại cùng với người đàn ông không phải chồng mình phát sinh quan hệ. Nàng chưa từng dám nghĩ tới người đàn ông đang khi dễ mình lúc này lại không phải người chồng hợp pháp đang say xỉn ngủ ở phía bên kia giường.
Chuyện hoang đường thế này, cho dù bản thân từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, Lạc Tranh cũng chưa từng dám nghĩ sẽ phát sinh…
Nghĩ tới đây, sự nhẫn nại của Lạc Tranh đã không thể kìm nén được nữa, từng giọt nước mắt đau đớn theo khoé mắt chảy xuống, như từng hạt ngọc trai lóng lánh thấm ướt ga trải giường.
“Bảo bối, sao lại khóc? Thế này không giống em chút nào…” Con ngươi đen sẫm của Thương Nghiêu càng lúc càng trầm đục, giọng nói mặc dù rất nhu hòa, nhưng động tác lại không bởi vì nàng rơi lệ mà dừng lại. Bàn tay to dùng sức đẩy hai chân nàng ra, ngón tay thon dài hướng tới nơi tư mật, nhẹ nhàng thăm dò, “Đừng khóc, em cần phải hiểu rõ, vào lúc này tôi không cách nào buông tha em.” Nói vừa dứt lời, một bàn tay vòng qua gương mặt nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn mạnh mẽ giữ lại khiến cho nàng nhìn thẳng vào tấm hình cưới cỡ lớn treo ở trên tường.
“Trong hình em cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc phải không? Như vậy không hay chút nào. Tranh, em biết rõ tôi thích em nhường nào, chụp loại hình kiểu này sẽ khiến tôi ghen đó.”
Còn chưa kịp thích ứng với lời nói của hắn, hành động của hắn càng lúc càng khiến nàng khổ sở hơn. Tiếng rên rỉ khe khẽ từ miệng Lạc Tranh ngân lên, thân thể nàng lúc này vặn vẹo hệt một con rắn nhỏ đầy vẻ thống khổ. Dục vọng chôn sâu trong lòng đã bị hắn nhen nhóm khơi lên nhưng mà lý trí nàng vẫn cố kháng cự, không cho phép bản thân buông thả, khẽ cắn chặt làn môi, dùng nỗi đau đớn thể xác để kháng cự lại dục vọng nguyên thuỷ.
“Tôi nói rồi, thân thể em vĩnh viễn thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều.” Dường như rất hài lòng với phản ứng của nàng, khoé môi Thương Nghiêu khẽ nhếch lên, vừa nói ngón tay thon dài của hắn lại tiến hơn một nửa vào nơi tư mật của nàng.
“Tiểu yêu tinh mê hồn này, không cần phải khẩn trương như vậy.” Hắn cúi đầu cười khẽ.
Lạc Tranh khẽ ngửa đầu, yếu ớt cất tiếng, “Đừng như vậy, xin anh…” Lạc Tranh biết rõ đây đã là cấm địa cuối cùng của nàng, nàng càng biết rõ hơn bản thân mình đã vô lực kiên trì thêm nữa.

Tiếng cầu xin khe khẽ của nàng cùng với thân thể mềm mại cố sức giãy giụa càng kích thích hết thảy các giác quan của Thương Nghiêu, khiến cho toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt. Ngón trỏ hung hăng tăng thêm một chút lực tiến vào thân thể ấm áp của nàng khiến Lạc Tranh kinh hoàng hét lên, từng giọt nước mắt theo khoé mắt chảy xuống. Thân thể nhỏ bé kinh hãi bởi sự xâm chiếm bất ngờ mà không ngừng co rút, cố gắng bài xích thứ xâm lược kia, tiếng ngâm nga mất hồn lại không cách nào kìm chế vang lên trong bầu không khí ám muội.
“Tiếng thân ngâm mất hồn này chỉ khiến đàn ông càng hung hăng muốn chiếm hữu hơn mà thôi.” Thương Nghiêu cười xấu xa, cúi xuống, đem vật cứng rắn đã sớm ngang đứng dưới hạ thân hắn kề sát nơi tư mật của nàng.
“Đừng…đừng mà…” Lạc Tranh nhìn hắn, bật khóc cầu xin.
Không thể, không thể như vậy! Húc Khiên còn nằm ngay phía bên kia giường, hắn sao có thể làm vậy…
“Như vậy, không phải sẽ khiến em càng thấy kích thích hay sao? Tiểu yêu tinh!” Thương Nghiêu đương nhiên biết rõ ràng nàng đang sợ cái gì, khẽ nở nụ cười đầy dụ hoặc, lông mày hơi nhếch lên, “Yên tâm, rất nhanh thôi em sẽ phải cầu xin tôi muốn em!”
Vừa nói dứt lời, hắn liền dùng sức đưa thân mình thẳng tiến.
Tiếng hét đau đớn mang theo nỗi kinh hoàng không cách nào kìm chế của Lạc Tranh khiến cho bầu không khí dường như bị chấn động, nhưng cũng khiến cho thần kinh của Thương Nghiêu càng bị kích thích dữ dội. Hắn giữ chặt nàng, một lần lại một lần điên cuồng mà tiến vào.
Lạc Tranh thực muốn tự sát ngay lập tức, hắn sao có thể….ngang nhiên trước mặt Húc Khiên mà chiếm đoạt nàng…
Lạc Tranh đưa tay bưng miệng, kìm nén tiếng kêu sợ đánh thức Ôn Húc Khiên, nước mắt không ngừng tuôn ra, nương theo từng đợt tấn công mạnh mẽ của Thương Nghiêu mà rơi xuống.
“Sợ bị hắn nghe thấy? Tranh, tôi muốn em, thân thể của em, trái tim của em, tôi đều muốn. Mà ngay cả tiếng rên rỉ mê người kia cũng không cho phép kìm nén, biết không? Thương Nghiêu cất tiếng nói đầy tà ác, không cho nàng một chút thời gian để thở, bắt đầu điên cuồng đâm thật sâu vào hoa tâm ấm áp.
Cuối cùng, Lạc Tranh không cách nào khống chế bản thân mà cất lên tiếng thân ngâm mê người. Dục vọng của hắn quá mức mãnh liệt, một lần lại một lần hung hăng đánh vào tựa cơn sóng cuồng bạo khiến toàn thân nàng run lên không cách nào chống đỡ.
Giờ khắc này, Lạc Tranh không còn sức quan tâm đến việc Ôn Húc Khiên đang ở phía giường bên kia, cũng không cách nào suy nghĩ cho tâm trạng người đàn ông vừa trở thành chồng nàng, chỉ có thể mặc cho Thương Nghiêu dùng phương thức gần như nhục nhã dày vò linh hồn cùng thể xác nàng.
Tiếng thân ngâm của nàng vang lên lại càng khiến cho phản ứng của Thương Nghiêu thêm điên cuồng. Liên tục thay đổi tư thế, lúc này đây, hắn đang cuồng bạo gia tăng tốc độ chiếm đoạt nàng.
Lạc Tranh khẽ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thống khổ cùng đau đớn, thân thể bị ép về phía trước tuỳ ý hắn xếp đặt tựa như một vật thể mềm nhũn, càng thêm kích thích tính dã thú của hắn.

Khi Thương Nghiêu lại lần nữa trong chớp mắt tăng thêm lực tiến vào thân thể nàng, Lạc Tranh kinh hoàng kêu lên, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại, cuối cùng ngất xỉu.
Nhưng mà, nàng ngất đi rồi cũng không làm cho sự chiếm đoạt điên cuồng của Thương Nghiêu dừng lại. Ngược lại hắn càng hung hăng tiếp tục chiếm giữ nàng, giày vò thân thể mềm mại bị áp chặt dưới thân kia, cho đến khi điên cuồng đem dòng khí nóng rực gieo rắc vào tận sâu cơ thể nàng…
Khi Lạc Tranh tỉnh lại, phát hiện toàn thân mình đang chìm trong làn nước ấm áp. Từ đằng sau, một thân hình đàn ông to lớn chống đỡ nàng, khiến cho nàng không chìm xuống. Cảm giác vòm ngực rắn chắc cùng cánh tay màu đồng đang quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn khiến Lạc Tranh dễ dàng nhận biết người đàn ông đằng sau là ai.
Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng lưu chuyển khiến làn da có cảm giác thật thoải mái. Chỉ là toàn thân nàng giờ không còn chút sức lực, thân thể phảng phất như nhũn ra, hạ thân tràn ngập cảm giác đau rát. Nàng không biết cho đến khi tỉnh lại đã bị hắn đùa bỡn bao lâu nữa, chỉ biết rằng hiện giờ xương cốt toàn thân như sắp tan ra vậy.
Từ trước tới giờ, hắn chưa từng điên cuồng và thô bạo chiếm đoạt nàng như vậy.
Nàng nghĩ không ra, hắn đã đạt được thứ mình muốn, vì sao còn không chịu rời đi?
“Tỉnh rồi?” Giọng đàn ông trầm thấp từ phía sau vang lên, dường như còn mang theo đầy vẻ thoả mãn.
“Cầm thú…” Thanh âm của Lạc Tranh vô cùng suy yếu, tâm tình lúc này cơ hồ đều bộc phát.
“Xem ra vừa rồi tôi quá thương hương tiếc ngọc, cho nên giờ em vẫn còn khí lực mắng người.” Thương Nghiêu đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lạnh lùng dò xét, khoé miệng mang theo vài phần vui vẻ.
Lạc Tranh trong lúc nhất thời không dám động, khuôn mặt tái nhợt vốn đã mất đi huyết sắc giờ lại càng thêm trắng bệch tựa trang giấy, bởi vì…nàng có thể cảm giác được dục vọng của hắn đã lại thức tỉnh.
“Không cần khẩn trương như vậy, Húc Khiên còn ngủ…” Ý đồ của hắn đã rất rõ ràng, bàn tay lại bắt đầu không an phận mà di chuyển trên cơ thể nàng.
Lạc Tranh vừa giận vừa sợ, thân thể nàng đối với loại khiêu khích này có phản ứng vô cùng trung thực, phần bụng trắng noãn phập phồng kịch liệt, toàn thân truyền đến một hồi run rẩy.
“Tranh, em quá mê người…” Hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng, quay đầu lại, hôn lên đôi môi mềm mại. Lạc Tranh không hề giãy giụa, hai hàng lệ tuôn rơi, thẳng xuống nơi hai đôi môi đang dây dưa cuồng nhiệt.
Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy hạ thân chợt căng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong nháy mắt ngửa ra sau, lại bị hắn điên cuồng hôn môi…
Trong bồn tắm, phần eo rắn chắc của hắn hung hăng đụng chạm thân thể nàng, tiếng ngân nga khe khẽ cùng tiếng gầm nhẹ của Thương Nghiêu tựa như hoà thành một bản nhạc mê hồn. Thân thể Lạc Tranh ở trong ngực hắn kịch liệt run rấy, khiến cho nhiệt độ trong bồn nước càng thêm rừng rực, mặc cho dục vọng ma quỷ cùng cảm giác chiếm hữu không biết mệt mỏi của hắn khống chế hết lần này tới lần khác.
***
Khi Lạc Tranh một lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã ngả về chiều, nàng khẽ mở mắt ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu.

Tới khi Ôn Húc Khiên đẩy cửa tiến vào, nàng mới nhớ lại chuyện hoang đường xảy ra đêm tân hôn, kinh hoàng kêu lên một tiếng, nhìn tới tấm chăn mỏng đang đắp trên người rốt cục mới có chút thở phào nhẹ nhõm. Nàng vẫn đang mặc y phục, là một chiếc váy ngủ mới tinh…
Nhưng rất nhanh, Lạc Tranh liền có phản ứng. Váy ngủ là ai mặc cho nàng ? Là người đàn ông kia hay là Ôn Húc Khiên?
Trái tim Lạc Tranh như thắt lại, vẻ mặt có chút dè dặt nhìn về phía Ôn Húc Khiên.
Đối với sự thay đổi trong ánh mắt nàng, Ôn Húc Khiên dường như ngoảnh mặt làm ngơ, thấy nàng mở lớn đôi mắt nhìn mình, hắn nhẹ giọng nói, “Em mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, anh tới văn phòng một chút.” Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Lạc Tranh thoáng cái ngây ngẩn cả người, đại não cũng trống rỗng, bộ dạng của Húc Khiên quá lạnh nhạt, khiến phản ứng đầu tiên của nàng chính là hắn đã biết hết thảy mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Nghĩ tới đây, nàng cố nén thân thể đau nhức bước xuống giường, lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Ôn Húc Khiên cầm lấy cặp tài liệu đi đến cửa trước.
“Húc Khiên…” Ngón tay của nàng dường như đều tê dại, khe khẽ gọi hắn.
Ôn Húc Khiên quay đầu nhìn nàng, một lúc sau, quay người đi đến trước mặt nàng, cười cười, “Làm sao vậy?”
Thấy gương mặt hắn lộ vẻ tươi cười, nỗi bất an trong lòng Lạc Tranh mới tạm đặt xuống. Đưa mắt nhìn thoáng qua căn phòng, mới phát hiện hết thảy mọi thứ lộn xộn tối qua đã không còn thấy bóng dáng…Là Thương Nghiêu đã đem hết thảy mọi thứ trả về nguyên trạng sao? Hắn rốt cuộc muốn thế nào đây?
“Húc Khiên, tối qua…” Nàng không biết phải dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với Ôn Húc Khiên.
“A, Tranh Tranh, tối hôm qua thực xin lỗi, tại anh uống nhiều quá.” Ôn Húc Khiên nghe vậy, chủ động giải thích.
Lạc Tranh thấy bộ dạng hắn dường như không hề hay biết chuyện xảy ra tối qua, liền thử dò hỏi, “Hôm nay anh…mấy giờ tỉnh lại?”
Ôn Húc Khiên mím môi cười, “Có thể là uống quá nhiều, anh cũng mới tỉnh lại chưa tới một canh giờ. Hôm nay em không cần tới văn phòng, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh phải đi làm?” Lạc Tranh quả thực kinh ngạc, “Chúng ta không phải đã nói sẽ qua Mỹ thăm mẹ em sao?” Từ hôm nay bắt đầu là tuần trăng mật của bọn họ, thế nào mà hắn lại đột nhiên muốn đi làm?
“Văn phòng hiện có quá nhiều việc, anh không thể không tới giải quyết. Chuyện đi Mỹ để sau này rồi tính đi.” Giọng nói của Ôn Húc Khiên vẫn lạnh nhạt như nước, mặc dù đang cười nhưng không còn cảm nhận được vẻ ôn nhu đa tình như trước đám cưới nữa.
Lạc Tranh nhìn theo bóng hắn rời đi, trong chớp mắt, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng dâng lên trong lòng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.