Bạn đang đọc Dụ tình: Lời mời của boss thần bí – Chương 264: Ngoại truyện 21 phần 2
Sự ngượng ngùng của Vi Như cũng không lay chuyển được sự bá đạo của Liệt. Mặc dù đã rất dịu dàng nhưng vẫn khiến cho Vi Như càng lúc càng thở gấp, chỉ có thể mặc cho bản thân mình dần đắm chìm vào sự đụng chạm càng lúc càng lớn mật cùng những nụ hôn điên cuồng của Liệt.
‘Liệt…” Vi Như cảm thấy cổ họng như khô cháy. Thân thể nhỏ bé bị ghì chặt khiến cô khó chịu khẽ giãy giụa. Ngắm nhìn gương mặt cực kỳ anh tuấn của Liệt, lại bị hơi thở nóng hổi của cậu ta xuyên thấu tận thẳm sâu trong lòng, Vi Như không nhịn được khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt Liệt, “Liệt, em nóng quá, em muốn…”
“Để anh giúp em hạ nhiệt…” Liệt nở nụ cười xấu xa đáp lại. Cho tới giờ, cậu ta vẫn cố gắng nén nhịn, cũng chưa từng kiên nhẫn với một cô gái nào thế này. Nhưng giờ khắc này, dù không có hơi rượu tác động, cậu ta cũng không muốn chần chừ thêm một giây nào nữa.
Bàn tay nóng hổi khẽ tách hai chân Vi Như ra, Liệt đã sẵn sàng phát động…
“Không được…dừng lại…” Vi Như bất giác khôi phục lại chút ý thức, không dám tin mình sẽ dung nạp được dã thú kia. Vừa nghĩ tới bộ dạng đáng sợ của nó, cô liền sợ run lên…
Liệt hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời của Vi Như. Vào lúc này, muốn cậu ta dừng lại đã là chuyện không thể nào. Sự cường thế của cậu ta cũng thể hiện rõ ràng bằng việc đem hai bàn tay nhỏ bé đang cố phản kháng của Vi Như giữ chặt lên phía đỉnh đầu. Mạnh mẽ đè ép eo lưng xuống, Liệt cực kỳ gian nan xâm chiếm vùng đất bí ẩn chưa từng có người khai phá trên thân thể Vi Như.
Vi Như chỉ cảm thấy thân thể mình bị một sức mạnh kỳ lạ và kiên định xâm nhập, sau đó chậm rãi đem thân thể nhỏ bé của mình xé ra. Thân thể của Vi Như cũng không ngừng bài xích sự xâm lược đó, nhưng sự giãy giụa cùng vặn vẹo người vì khó chịu của cô càng khiến dục vọng của đàn ông tăng thêm mà thôi.
Một lát sau, Liệt mạnh mẽ thúc eo lưng thẳng tới, đem thân thể Vi Như nối liền thành một thể, công chiếm lãnh địa chỉ có thể thuộc về riêng cậu ta.
“A…” Vi Như đau đớn hét lên thành tiếng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại. Cô cảm thấy thẳm sâu trong cơ thể không ngừng co rút lại, sự đau đớn khi cảm thấy thân thể bị xé làm hai nửa hòa cùng cảm giác căng trướng khó chịu khi thân thể nhỏ bé bị lấp đầy không lưu lại một chút khe hở nào.
Trời ơi, cảm giác này là thế nào…
Thân hình vạm vỡ của Liệt hoàn toàn bao phủ thân thể Vi Như. Vẫn áp chặt cô dưới thân, Liệt cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe miệng xinh xắn đang kêu thét vì đau đớn, rồi lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên nhẫn hôn lên khóe mắt đang đẫm lệ của cô.
“Anh xin lỗi, Vi Như. Anh biết em rất đau nhưng mà em thực sự nhỏ quá.” Tiếng thở dốc của Liệt bắt đầu trở nên đục ngầu, mặc dù miệng thì nói xin lỗi với Vi Như nhưng hạ thân Liệt lại không ngừng căng trướng và bắt đầu chậm rãi luận động. Mặc dù đã cố hết sức để dịu dàng nhưng nơi thần bí mê người của cô quá nhỏ hẹp khiến Liệt như muốn phát cuồng.
Khóe miệng nhỏ nhắn dần dần phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ mà đôi mắt Liệt lúc này đã tràn ngập ngọn lửa dục vọng thiêu đốt. Hạ thân cậu ta bắt đầu tăng tốc luận động. Tuy mỗi lần dù mãnh liệt nhưng Liệt vẫn cố kiểm soát tình hình. Cho đến khi thân thể Vi Như hoàn toàn buông lỏng, Liệt mới chính thức biến thành con thú hoang, động tác càng lúc càng mạnh bạo điên cuồng. Thân thể nhỏ bé của Vi Như bị cậu ta ép cho trở nên mềm nhũn vô lực, tan chảy hoàn toàn dưới thân hình cường thế.
Thân thể tráng kiện của Liệt tựa một con hắc báo, từng động tác đầy mãnh lực cùng bền bỉ vượt xa với khả năng của những người bình thường.
“Vi Như…” Liệt động tình gọi tên cô, nương theo mỗi lần tấn công cuồng dã là tiếng gầm khẽ trong cổ họng cùng với hơi thở nặng nề tựa dã thú điên cuồng gào thét.
Vi Như chỉ có thể nghênh hợp với Liệt, đón nhận cậu ta rồi chìm vào vòng xoáy đam mê hoang dại…
***
Dường như sự tồn tại của thời gian cũng bị lãng quên tại căn phòng này. Khi Vi Như chậm rãi mở mắt, trong lúc nhất thời không phân rõ được thời gian đã chuyển biến thành thế nào.
Đầu óc chỉ có một mảng trống rỗng, mà vòng eo nhỏ nhắn của cô lại bị cánh tay đàn ông tráng kiện ôm lấy, lưng thì dán sát vào lồng ngực vạm vỡ ấm áp. Đến lúc đó, Vi Như mới thoáng khôi phục lại chút ký ức giữa mình và Liệt…
Huynh đệ tốt cuối cùng đã phát sinh quan hệ…
Thở khẽ một tiếng, Vi Như lại phát hiện thanh âm của mình đã trở nên khàn khàn, thân thể lại càng không thể động cựa, cảm giác như tất cả khớp xương đều đã trở nên tê liệt vậy.
Hô hấp của Vi Như càng lúc càng trở nên dồn dập, mở to hai mắt nhìn sững khoảng không vô định phía trước. Mà gương mặt tuấn tú vẫn vùi vào hõm cổ của cô lại hít sâu một hơi, mang theo vẻ thỏa mãn cực độ khẽ thì thầm bên vành tai xinh xinh, “Vi Như, em đã cho anh một đêm thật tuyệt vời.”
Vi Như lập tức quay đầu nhìn Liệt, hai mắt càng lúc càng mở lớn cho đến khi…
“A…” Tiếng hét kinh hoàng của cô cơ hồ có thể thổi bay mái nhà, mà Liệt chỉ cười nhẹ, chờ cô hét xong mới đưa tay xoa xoa tai mình…
“Xem ra, em vẫn còn sức lực….”
Vi Như vẫn chìm trong tâm trạng sợ hãi, một lúc lâu sau mới ấp úng hỏi, “Chúng ta…sao lại thành ra thế này?”
“Em yêu anh, không phải sao?” Liệt nói xong lại đem cả người Vi Như ôm vào trong ngực, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng, “Anh chưa bao giờ biết, ôm một người phụ nữ trong lòng lại thoải mái như vậy.”
Từ trước tới giờ, Liệt đều là người rất vô tình. Điểm này thể hiện rõ ở việc cậu ta không bao giờ phát sinh quan hệ tới lần thứ hai với cùng một phụ nữ. Thường chỉ sau lần đầu tiên, cậu ta đã cảm thấy chán ghét mấy cô đó. Nhưng từ tối hôm qua tới giờ, Liệt chẳng những không cảm thấy chán ghét Vi Như mà ngược lại cậu ta luôn có cảm giác như lần đầu tiên, giống như một chú cá tham ăn, từng lần lại từng lần khai phá thân thể cô, dùng sự nhiệt tình của mình dẫn dắt cô trở nên hoang dại. Cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.
Vi Như không biết Liệt đang nghĩ gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhìn khóe miệng tràn ngập sự vui vẻ cùng thỏa mãn của cậu ta. Cô rất muốn hỏi Liệt một câu, “Anh…vẫn không quên Lạc Tranh sao? Lúc ở trên giường, anh nghĩ đó là ai?”
Nhưng mà Vi Như không dám hỏi, cho đến khi mọi chuyện đã xảy ra ý thức của cô mới càng thêm tỉnh táo. Cô không hối hận vì đã trao thân cho Liệt. Cho dù cậu ta không yêu cô, sau này cũng coi cô như người xa lạ, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì, Liệt thực sự có khả năng đó. Mà cô, cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát nổi trái tim mình.
Cho tới giờ Vi Như mới hiểu vì sao tất cả các cô đã từng quan hệ với Liệt đều nhớ mãi không quên cậu ta. Cho dù Liệt có vô tình, tàn nhẫn như thế nào đi nữa. Cậu ta có thể rất dịu dàng, cũng có thể bá đạo, có thể khiến người ta như bay lên mây, cũng có thể khiến người ta sống mơ mơ màng màng. Có lẽ, tất cả mọi người đều không thể thoát khỏi sự mê hoặc của cậu ta.
Thấy Vi Như mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, Liệt khẽ cười đưa tay nhéo mũi cô một cái, “Nghĩ gì vậy? Giờ anh đã là người đàn ông của em rồi, không cần nhìn anh mê mẩn vậy chứ?”
Khuôn mặt Vi Như lập tức đỏ bừng lên, lúng túng dời tầm mắt khỏi khuôn mặt tươi cười mê hồn của Liệt, khẽ hắng giọng một tiếng rồi hỏi nhỏ, “Lúc này đã mấy giờ rồi?”
“Tám giờ tối.” Liệt trả lời nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào Vi Như.
“A?” Trong lúc nhất thời, Vi Như không kịp có phản ứng. Tám giờ tối?
Một lúc lâu sau…
“Không phải là tám giờ tối ngày hôm sau đấy chứ?”
Liệt gật đầu thay cho lời khẳng định.
Xong rồi, xong rồi! Trái tim Vi Như không khỏi dâng lên cảm giác lạnh cóng. Một ngày rồi cô không có đi học, sao có thể như vậy?
Liệt thấy bộ dạng này của Vi Như lại càng thêm thương mến, khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Thực xin lỗi, tại anh háu ăn quá!”
Vi Như vừa nghe, mặt đã đỏ ửng lên…
“Em…em phải về trường…” Vi Như vừa nói vừa khẽ xoay người lại…
“Vi Như…” Liệt khẽ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, ánh mắt lộ rõ tia nghiêm túc, “Đêm nay ở lại đây, đừng đi.”
Vi Như kinh ngạc nhìn cậu ta.
Liệt cong môi nở nụ cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, dịu dàng nói, “Anh phát hiện, anh bắt đầu điên cuồng muốn em…”
“Đừng…” Vi Như cảm nhận rất rõ ràng sự biến đổi của thân thể Liệt, bị dọa cho sợ hãi vội vàng chống tay lên ngực cậu ta.
“Em sao vậy? Em đã là người của anh, còn xấu hổ vậy sao?” Liệt nở nụ cười xấu xa khẽ thì thầm bên tai cô, “Đừng quên, chúng ta đã liên tục triền miên đến hừng đông…”
“Em…em đói bụng…” Vi Như vội vàng nói.
“Đói?” Liệt cười càng thêm tà mị, “Anh cũng đói bụng.” Nói xong, bàn tay cậu ta lại bắt đầu chạy loạn trên thân thể Vi Như.
Một ngọn nửa nóng lần nửa lại bùng cháy trong cơ thể nhỏ bé, nhớ tới một màn kích tình cuồng dã lúc trước, mặt Vi Như không khỏi đỏ bừng lên, nhẹ nhàng đẩy Liệt ra, “Đừng lộn xộn mà, em thực sự rất đói bụng.”
“Được, anh đi chuẩn bị bữa tối, em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi cho tốt.”
Liệt nói xong, lập tức đứng dậy, không chút e ngại mặc quần áo ngay trước mặt Vi Như, từng cử chỉ của cậu ta vẫn vô cùng tao nhã trong khi Vi Như thì ngượng đến nỗi phải lập tức quay mặt tránh đi.
Sao Liệt lại có thể tự nhiên như vậy chứ?
“Tối nay, không cho phép em rời khỏi đây.” Liệt mặc đồ xong xuôi, tiến đến trước mặt Vi Như, hôn lên má cô, lại giống như một đứa trẻ nhỏ ham mê món đồ chơi yêu thích, đưa ngón tay khẽ mơn trớn cánh môi mềm mại, ánh mắt cũng tràn đầy tà ý, rồi mập mờ lên tiếng, “Anh còn muốn nếm thử hương vị cái miệng nhỏ của em nữa, nhất định sẽ rất tuyệt.”
Vi Như nghe nhưng không mấy hiểu ý tứ trong lời nói của Liệt. Muốn nếm thử hương vị cái miệng nhỏ của cô sao? Bọn họ không phải vừa hôn là gì?
Nhìn bộ dạng đầy nghi hoặc cùng khó hiểu của Vi Như, Liệt không nhịn được liền bật cười, ánh mắt cũng lộ rõ sự ám muội, “Đêm nay, anh sẽ dạy cho em rất nhiều chuyện thú vị.”
Vi Như vẫn không hiểu được hàm ý của cậu ta nhưng Liệt cũng không giải thích gì thêm, chỉ khẽ véo nhẹ cái mũi xinh của cô rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đợi tiếng bước chân của Liệt xa dần rồi biến mất, Vi Như cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lảo đảo xuống giường rồi chạy vào phòng tắm.
***
Vào giờ tự học buổi tối, số lượng sinh viên có mặt cũng khá nhiều. Đây là phòng tự học cỡ lớn nên sinh viên ở đây cũng không phân biệt chuyên nghành hay năm học. Ngồi trong phòng tự học nhưng Vi Như ngẩn ngơ nhìn sách vở hồi lâu, một trang sách cũng không lật giở.
Cho đến khi cô bạn cùng phòng khẽ lay một cái, Vi Như mới có lại phản ứng…
“Vi Như, tối qua cậu không về ký túc xá. Cậu đã ngủ ở đâu vậy?”
“Uhm…”
Vi Như cũng không muốn giải thích gì nhiều bởi hiện giờ cô cũng không có khí lực để giải thích. Nhân lúc Liệt bận rộn chuẩn bị bữa tối, Vi Như đã trốn đi bởi vì cô nhận ra sau khi cùng Liệt phát sinh quan hệ kia, cô đã không có cách nào khống chế sự phát triển của nó. Cho nên cô cảm thấy sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Vi Như biết rõ Liệt vẫn luôn coi phụ nữ như y phục mà thôi. Dù cùng nhau triền miên một đêm là sự thật nhưng nói không chừng Liệt cũng bắt đầu thấy ngán cô rồi.
Vi Như biết mình đang trốn tránh điều gì. Cô thích Liệt nên càng không muốn thấy cậu ta rời bỏ mình. Thay vì như vậy, chẳng thà để cô tự mình kết thúc mối quan hệ này. Chủ động trước, còn hơn để bị cậu ta rũ bỏ.
Việc Liệt muốn cô lưu lại đêm nay thực sự là việc cực kỳ bất ngờ. Cô hiểu rõ tâm tư của cậu ta, mà đối với những cô gái khác thì đây là cơ hội khó lòng có được. Có thể dễ dàng nhận ra Vi Như đang rất sợ hãi. Cô thừa nhận Liệt thực sự là một người tình tuyệt vời nhưng có lẽ cậu ta đã ăn quen sơn hào hải vị nên đối với cô chỉ là muốn thay đổi khẩu vị chút mà thôi. Mà cũng chẳng biết thế nào bởi Vi Như thực không dám phỏng đoán tâm tư của Liệt.
Đang nghĩ ngợi, một hộp quà tinh xảo đã được đặt xuống trước mặt Vi Như. Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy Harry đang đứng trước mặt mình.
Cô bạn cùng phòng cũng biết ý ngồi tránh qua bàn khác nhưng vẫn rất tò mò ngồi ngó sang bên này.
“Vi Như, đây là món quà anh đặc biệt chọn cho em, em xem thử coi có thích không?” Harry nhẹ nhàng đem hộp quà mở ra, trong đó là một sợi dây chuyền rất đắt tiền.”
“Harry, sao anh lại tặng quà cho em?” Vi Như có chút không hiểu nhìn anh ta, cũng không hề nhận lấy món quà kia.
Harry cười cười rồi kéo lấy tay cô, “Vi Như, anh muốn xin lỗi em. Mấy ngày nay, anh vẫn không ngừng nhớ đến em. Thật lòng mà nói, anh thật sự thích em.”
Vi Như bị hành động bất ngờ của anh ta làm cho sợ hết hồn, vô thức giật tay về. Cô phát hiện từ sâu thẳm trái tim mình bắt đầu xuất hiện tâm lý bài xích đối với anh ta. Khẽ liếm môi, Vi Như ngập ngừng lên tiếng, “Harry, thật sự xin lỗi, em không thể nhận món quà này!”
“Không phải em cũng thích anh sao?”
“Harry…” Vi Như hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào anh ta, “Có phải anh tìm người đến đánh Liệt không?”
Harry hơi ngẩn ra một lúc rồi mới lên tiếng, “Loại người quá mức kiêu ngạo đó, tìm vài người dạy dỗ một chút cũng không tệ.”
“Harry, anh điên rồi, nếu như xảy ra án mạng…” Vi Như nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc cùng không dám tin. Thì ra thật sự là do anh ta đứng đằng sau vụ đó.
“Hừ, xảy ra án mạng? Tiểu tử kia không phải rất biết đánh nhau sao? Anh không tin lần sau thêm nhiều người hơn nữa thì hắn vẫn còn toàn mệnh mà ra ngoài.” Ánh mắt Harry liền ngập tràn phẫn hận, chắc hẳn anh ta đã biết tin tức đám lưu manh kia bị trọng thương.
“Anh…” Vi Như còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy những tiếng huyên náo từ phía cửa phòng tự học. Ngay lập tức, bầu không khí yên tĩnh nơi này hoàn toàn bị phá vỡ.
Vi Như cùng Harry đồng thời đưa mắt nhìn sang…
Người vừa xuất hiện là Liệt. Cậu ta đang ngang nhiên bước vào, khóe môi vẫn thường trực nụ cười tà mị nhưng ánh mắt hệt lưỡi dao bén nhọn nhìn chằm chằm vào Harry.
Tối nay cậu ta ăn mặc rất giản dị, chỉ là quần tây cùng áo sơ mi đơn giản nhưng chất liệu vải cũng không phải hạng xoàng. Trên người cậu ta vẫn toát lên vẻ cuốn hút khó tả. Hai tay Liệt đút túi quần, dọc theo bậc thang hướng phía Vi Như đi tới, khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất vương giả tựa hoàng tử bạch mã khiến mọi ánh nhìn đều bị hút vào đó.
Đương nhiên, cả phòng đọc lúc này chỉ có mình Vi Như là dời tầm mắt đi nơi khác. Cô vội vã dùng sách che mặt mình lại, sau đó khẽ cúi người xuống, cố gắng tìm một vị trí để không bị Liệt trông thấy. Trời ạ, không phải Liệt đến đây để hỏi tội cô đấy chứ?
Còn đang mải nghĩ ngợi tìm đường chạy trốn, Liệt đã đi tới trước bàn của Vi Như. Còn cô, không nói lời nào vội vàng ngồi sụp xuống phía dưới, mượn mặt bàn lớn che đi thân hình nhỏ bé. Lúc này, Vi Như chỉ có thể nhìn thấy giày của Liệt mà thôi.
Harry thấy Liệt cũng rất bức bối, lập tức đứng dậy nhìn thẳng vào cậu ta.
Liệt chỉ lười biếng cười một tiếng, đem sợi dây chuyền trên bàn cầm lên xem rồi khẽ lắc đầu, “Harry, anh lại muốn làm gì đây? Lần trước bị đánh đã quên rồi sao?”
“Louis Liệt, mày đừng đắc ý. Tao sẽ không bỏ qua ày đâu.” Harry khẽ hạ giọng hung hăng nói.
“Tốt nhất anh hãy bỏ qua cho tôi đi.” Gương mặt Liệt như cười như không, hàng lông mày chợt nhíu lại rồi đem sợi dây chuyền trong tay tùy tiện quăng xuống, “Đây là lời cảnh cáo của tôi đối với anh. Mấy gã anh tìm đều là đồ phế vật mà thôi. Nếu như anh vẫn muốn thuận lợi tốt nghiệp thì đừng nên gây thêm chuyện rắc rối làm gì!”
“Mày nghĩ rằng tao sẽ sợ sao?” Harry tức giận nhìn Liệt.
“Không tin thì cứ thử xem.” Nụ cười trên mặt Liệt lúc này cực kỳ hiền hòa, nhưng ánh mắt lại vô cùng quỷ dị. Dường như nhớ ra điều gì đó, cậu ta lại chậm rãi tiếp lời, “Còn nữa, đừng cố gắng lay chuyển tâm ý của Vi Như làm gì. Cô ấy sẽ không trở lại bên anh đâu.”
“Vi Như có ở bên tao hay không là chuyện của cô ấy, có quan hệ gì tới mày!” Harry mặc dù biết những lời của Liệt không phải chỉ là nói chơi nhưng vẫn ấm ức nói lại.
“Nguyên nhân rất đơn giản, đó là tôi sẽ không để cho cô ấy có cơ hội ở cùng một chỗ với anh.” Liệt cười cười, đem Vi Như đang trốn dưới bàn kéo lên, bộ dạng hệt như chim ưng bắt gà con, khiến cô không còn cách nào để trốn tránh.
Vẻ mặt Vi Như tràn ngập sự lúng túng. Đối diện với đôi mắt tà mị của Liệt, cô có chút mất tự nhiên cười cười, hướng về phía cậu ta cất tiếng chào, “Hi! Thật trùng hợp nha.”
“Phải, thật trùng hợp, em nói thử xem sao lại khéo như vậy?” Liệt cũng cực kỳ nhẫn nại cùng Vi Như chơi trò cút bắt này, nét cười trong đôi mặt lại có thêm chút tà ác.
Vi Như chỉ đành mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi than thầm, “Trời ạ, phải làm sao bây giờ!”