Bạn đang đọc Dụ tình: Lời mời của boss thần bí – Chương 232: Ngoại truyện 03 phần 2
Kỳ Ưng Diêm hận không thể đánh ình một trận. Trước khi tới đây, anh ta đã chủ định sẽ để lại cho Lưu Ly những ấn tượng tốt đẹp nhất, để cô cảm thấy tin tưởng anh ta. Vậy mà…
Phải làm sao đây?
Khẽ di chuyển thân thể, tính xuống giường để đi xin lỗi nhưng toàn thân lại truyền đến một hồi đau đớn khiến Kỳ Ưng Diêm khẽ rên thành tiếng. Nhớ đến tình cảnh trước lúc hôn mê, Kỳ Ưng Diêm thầm nhủ với lòng nhất định phải nổi lửa hoả thiêu lũ ong chết tiệt kia mới hả dạ.
Kỳ Ưng Diêm còn đang ôm một bụng nộ khí thì cửa phòng lại mở ra, rồi Lưu Ly bước vào, trong tay cầm theo một cái bình nhỏ khá tinh xảo. Đôi mắt Kỳ Ưng Diêm liền hiện lên tia cảnh giác, mở to hai mắt nhìn Lưu Ly tiến mỗi lúc một gần tới chỗ mình…
Cô ấy sẽ không vì câu nói vừa rồi mà giết người diệt khẩu đấy chứ?
Theo như sự nhận định của Kỳ Ưng Diêm, nhà điều chế hương liệu cũng giống như bác sỹ, có thể mang đến sự thoải mái, nhưng cũng có thể mang theo tai hoạ.
Lưu Ly dường như cũng không chú ý tới ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm, chỉ lẳng lặng đem cái bình nhỏ đặt ở đầu giường rồi hờ hững lên tiếng, “Loại tinh dầu này có tác dụng giúp giảm đau, tiêu sưng. Sau khi anh uống thuốc giải độc, tình hình cũng không còn gì đáng ngại nữa. Hãy cầm lấy bình tinh dầu này rồi đi đi!”
“Em muốn tôi rời khỏi đây?” Kỳ Ưng Diêm cảm thấy như vừa nghe được chuyện kỳ lạ nhất trên đời. Người phụ nữ này sao có thể lạnh lùng như vậy? Anh ta đã thành cái dạng này mà cũng không cho cơ hội để ở lại sao?
Lưu Ly dường như cũng cảm thấy câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm rất buồn cười, cô chỉ nhìn lướt anh ta một cái rồi nhẹ nhàng hỏi lại, “Giờ anh không thể đi sao?”
Kỳ Ưng Diêm vô lực cất tiếng thở dài, nét mặt nhăn lại tỏ rõ vẻ đau đớn rồi chỉ vào người mình, “Tôi là bệnh nhân mà!”
Ánh mắt Lưu Ly thoáng nổi lên một chút nghi hoặc, “Anh biết tên tôi?”
Câu hỏi này khiến Kỳ Ưng Diêm chết điếng, cảm thấy như vừa mới tự tử bằng cách nhảy từ lầu cao xuống vậy. Im lặng nhìn Lưu Ly hồi lâu, cuối cùng Kỳ Ưng Diêm mới chân thành lên tiếng, “Tôi không chỉ biết tên, tuổi, nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình em mà còn biết cả sở thích của em nữa.”
“A…” Lưu Ly cũng chỉ khẽ kêu lên một câu như vậy…
Kỳ Ưng Diêm có chút bối rối nhìn theo Lưu Ly đang xoay người rời đi, vội vàng nói với theo, “Chẳng lẽ em không hề có chút hiếu kỳ nào với tôi sao?”
Anh ta đã nói nhiều như vậy mà kết quả chỉ đổi lại một tiếng “A…” từ miệng của cô mà thôi. Người phụ nữ này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Nếu đổi lại là một người phụ nữ bình thường nào khác, nghe xong câu nói của anh ta nhất định sẽ có phản ứng.
Vốn nghĩ câu nói này của mình sẽ đổi lại được rất nhiều lời đáp của Lưu Ly, có nằm mơ Kỳ Ưng Diêm cũng không ngờ rằng, cô lại chỉ cất tiếng hỏi lại, “Vì sao tôi lại phải tò mò về anh?”
Cổ họng Kỳ Ưng Diêm thoáng như nghẹn tắc lại, đờ người ra hồi lâu rồi mới có lại chút phản ứng, “Chẳng lẽ em không cảm thấy tò mò vì sao tôi lại liên tục đi theo em như vậy? Vì sao tôi lại xuất hiện ở đây hay sao?”
“Đó là chuyện của anh, tôi không có quyền tò mò.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Ly vang lên đầy chân thành.
Cả đời này Kỳ Ưng Diêm cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy. Người ta đều nói trí tò mò của phụ nữ có thể gây ra rất nhiều tình huống chết người, nhưng sao Lưu Ly lại không có chút tò mò nào như vậy chứ? Suy nghĩ một chút, Kỳ Ưng Diêm liền cắn răng nhịn đau rồi khẽ đưa tay ra hiệu cho Lưu Ly, “Em qua đây đi!”
Lưu Ly có chút chần chừ, sau đó mới đi đến bên cạnh giường, chăm chú nhìn anh ta…
Kỳ Ưng Diêm cũng bất chấp sự đau đớn trên người, đưa tay ra nắm lấy tay Lưu Ly kéo về phía mình, sau đó đặt cả hai tay lên vai cô, cũng không buồn để ý khuôn mặt đang sưng vù của mình có doạ đến người ta hay không, mà nhấn mạnh từng lời, “Lưu Ly, em nghe cho rõ đây. Tôi liên tục đi theo em như vậy là bởi vì tôi thích em. Sở dĩ tôi có mặt ở nơi này là vì tôi muốn theo đuổi em, em hiểu chứ?”
Thổ lộ trực tiếp như vậy sẽ khiến bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cũng phải có phản ứng, hoặc là thẹn thùng hoặc là khiếp sợ. Trong lòng Kỳ Ưng Diêm không ngừng tính toán, chỉ cần Lưu Ly tỏ ra sợ hãi dù chỉ đôi chút, anh ta nhất định sẽ làm tốt vai trò anh hùng cứu mỹ nhân, ôm lấy cô vào lòng, sau đó bá đạo nói những lời yêu thương cùng hứa hẹn với cô, nói rằng trái tim anh ta đã hoàn toàn thuộc về cô. Nhưng…
Kỳ Ưng Diêm đã tính sai rồi. Nếu Lưu Ly cũng giống như những người phụ nữ khác trên đời này thì chắc từ “cá tính” sẽ không tồn tại trong cuộc đời này nữa.
Ánh mắt Lưu Ly cũng không hề tỏ ra trốn tránh hay sợ hãi. Chờ Kỳ Ưng Diêm dõng dạc nói xong, cô có chút suy nghĩ rồi cũng không chút sợ hãi mà lên tiếng, “Anh thích tôi?”
“Phải, tôi thích em!” Kỳ Ưng Diêm cũng không hề để tâm đến bất kỳ phản ứng kỳ quái nào của Lưu Ly. Anh ta cố gắng nhịn đau, khẽ gật đầu và cất tiếng nói đầy nghiêm túc.
“Nhưng…” Càng nhìn vào ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly lại càng cảm thấy nghi hoặc, “Tại sao anh lại thích tôi?”
Một câu nói này mang theo hai hàm nghĩa. Hàm nghĩa thứ nhất là…Nguyên nhân nào khiến anh thích tôi? Còn hàm nghĩa thứ hai chính là….Tại sao tôi lại là người anh thích?
Kỳ Ưng Diêm cũng thật không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Bàn tay anh ta càng bóp chặt bả vai Lưu Ly hơn, trầm giọng cất tiếng, “Lưu Ly, duyên phận vốn dĩ rất kỳ lạ. Kể từ lần đầu tiên tôi nghe được tên em từ miệng Lạc Tranh, tôi đã bắt đầu vô thức mà thích em rồi. Tôi biết nói như vậy rất đường đột nhưng cũng chẳng có cách nào khác cả. Thích là thích thôi. Chính vì thích em nên một năm qua tôi mới một mực yên lặng đi theo em. Có lẽ làm vậy đã tạo thành một áp lực rất lớn cho em. Về chuyện đó, tôi thành thực xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em, tôi lại cảm thấy hận bản thân mình vì không thể lập tức ôm em vào trong ngực, để em trở thành người của tôi…”
Lưu Ly kinh ngạc nhìn Kỳ Ưng Diêm hồi lâu, ánh mắt hiện rõ vẻ suy tư…
Kỳ Ưng Diêm thấy vậy lại càng thêm quyết tâm, tiếp tục nhấn mạnh từng lời, “Cho nên, Lưu Ly, em không thể rời khỏi nơi này trước, mà tôi cũng kiên quyết không rời khỏi đây. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi em cho đến khi em nhận lời mới thôi.”
Nói xong những lời này, Kỳ Ưng Diêm lại nhìn Lưu Ly bằng đôi mắt mang theo ngọn lửa mãnh liệt. Ngọn lửa vốn âm ỉ trong lòng anh ta giờ đây đã hoàn toàn bộc lộ qua ánh mắt. Anh ta hy vọng nghe xong những lời này Lưu Ly sẽ có cảm giác, thậm chí ngay cả anh ta còn cảm thấy khẩn trương nữa là. Đây là cảm giác mà anh ta chưa từng có trước kia…
Nào ngờ…
“Anh nói xong rồi?” Lưu Ly chờ hồi lâu cũng không thấy anh ta nói gì thêm liền chậm rãi cất tiếng hỏi.
Kỳ Ưng Diêm khẽ gật đầu, nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy khẩn trương nhìn cô.
Lưu Ly khẽ đẩy bàn tay to của anh ta ra, đứng dậy, chậm rãi lên tiếng, “Nếu đã không muốn rời khỏi đây thì nhớ đúng giờ bôi loại tinh dầu này lên vết thương. Nhưng mà anh không thể ngủ ở đây được. Lát nữa, tôi dẫn anh qua phòng khác.”
Kỳ Ưng Diêm sững sờ nhìn Lưu Ly hồi lâu, lại thấy cô định rời đi liền vội vàng lên tiếng, “Em không có gì muốn nói sao?”
“Anh muốn nghe tôi nói cái gì?” Lưu Ly cảm thấy người đàn ông này thật kỳ quái nhưng vẫn nhẫn nại lên tiếng.
“Tôi vừa rồi đã thổ lộ lòng mình với em, còn muốn theo đuổi em, Lưu Ly…” Kỳ Ưng Diêm cố gắng để biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng hơn nữa. Chẳng lẽ vừa rồi cô nghe không hiểu ý anh ta sao?
Lưu Ly khẽ nhíu mày, “Đó là chuyện của anh, tôi không có quyền can thiệp.”
“Trời ạ!”
Kỳ Ưng Diêm có cảm giác như bị sét đánh trúng. Suy nghĩ một hồi, anh ta liền hỏi lại, “Lưu Ly, em nói vậy là có ý gì?”
Ánh mắt Lưu Ly càng lộ rõ vẻ kỳ quái hơn. Cô nhìn Kỳ Ưng Diêm một hồi, dường như muốn nói thêm gì đó với anh ta nhưng cuối cùng lại hờ hững đáp lại, “Ý của tôi đã rất rõ ràng rồi. Vừa rồi anh đã giải thích rõ lý do phải ở lại nơi này. Tôi cũng đã đồng ý rồi. Chỉ là anh không thể ở trong căn phòng này mà thôi. Chẳng lẽ còn muốn tôi nói gì nữa hay sao?”
Một câu nói này của Lưu Ly đủ khiến Kỳ Ưng Diêm á khẩu…
Thấy anh ta không nói gì nữa, Lưu Ly cũng không để tâm thêm, lập tức xoay người mở cửa rời đi.
Kỳ Ưng Diêm vô lực rên lên một tiếng. Sao trên đời này lại có người phụ nữ như vậy, không thèm đếm xỉa tới anh ta một chút nào. Giờ khắc này, Kỳ Ưng Diêm thật sự cảm thấy ghen tỵ với Dennis. Ít nhất, Lưu Ly còn tốt bụng đỡ anh ta về phòng thay quần áo nữa là…
Có chút vô lực thở dài một tiếng, Kỳ Ưng Diêm đưa tay cầm lấy bình tinh dầu trên đầu giường, nhìn nó hồi lâu rồi khoé môi anh ta khẽ hiện ra một nụ cười gian tà…
***
Trong khuôn viên xanh mát của sân trường, nơi quán cà phê cũng mang đậm không khí của học thuật.
Ở một vị trí gần cửa sổ, một thanh niên khoé miệng còn ngậm một cọng cỏ đang ngồi đu đưa. Các nữ sinh viên qua lại nơi này đều đưa mắt liếc về phía cậu ta một cái. Còn cậu ta bình thản nghiêng người dựa vào cửa sổ, khuôn mặt đẹp đến mức khiến các cô gái cũng phải ghen tỵ. Ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng của cậu ta càng làm nổi bật gương mặt thiên thần với những đường nét tinh tế, sống mũi cao thẳng như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, ánh mắt đầy tà mị mang theo nét đùa bỡn như một loại độc dược trí mạng.
Một lúc lâu sau, một cô gái vóc dáng khá đẹp vội vàng chạy tới. Cô gái này có sự nhiệt tình cố hữu của người phương Tây, vừa nhìn thấy mỹ nam ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đã sáng rực lên như mang theo ngọn lửa.
Cô ta lắc hông đi tới, rồi ngồi xuống phía đối diện, nũng nịu lên tiếng, “Thật xin lỗi, Liệt. Anh cũng biết Peter phiền thế nào rồi đấy. Anh ta biết rõ em là bạn gái của anh mà còn không ngừng lằng nhằng, hại em trễ hẹn với anh.”
Tầm mắt của Liệt vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ liền thu lại, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào sofa, đem cọng cỏ trong miệng giật ra rồi nhìn về phía cô gái đối diện. Đôi môi còn đẹp hơn cả đôi môi phụ nữ của cậu ta khẽ cong lên…
“Meili, bắt đầu từ bây giờ, giữa hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào hết.” Nói xong, cậu ta đứng dậy, đem tiền qua quầy thanh toán đặt xuống rồi tiêu sái bước về phía cửa…
Cô gái được gọi là Meili kia đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó lập tức có lại phản ứng, vội vã đuổi theo chặn cậu ta lại…
“Liệt, anh đang nói gì thế?”