Đọc truyện Dư Tình Khả Đãi – Chương 17
Buổi tối, lúc dùng bữa Quý Hựu Ngôn không trông thấy Cảnh Tú với Diêu Tiêu đâu, hỏi Trần Đức Sinh mới biết hôm nay Cảnh Tú có lịch trình bay sang Bắc Thành chụp trang bìa cho tạp chí thời trang Vivi.
Thành thử Quý Hựu Ngôn ăn cơm mà nhạt nhẽo như uống nước.
Mấy hôm vừa rồi mặc dù cô được chia chung phòng với Cảnh Tú nhưng quãng thời gian dài nhất cô không cần kiêng kị ai để tiếp xúc với Cảnh Tú cũng chỉ có mấy bữa ăn như thế này thôi.
Bởi thế cho nên cô thậm chí từ bỏ quy tắc giữ dáng mà các nữ diễn viên đáng lẽ phải tuân thủ, bữa tối nào cũng ăn uống rất đầy đủ.
Dù sao sắp tới cũng không được gặp Cảnh Tú, sau khi buổi diễn tập kết thúc, Quý Hựu Ngôn liền phân phó Lâm Duyệt tối nay gọi thực đơn giảm cân về phòng thay vì tụ tập cùng nhóm đạo diễn ăn tại tầng hai.
Lâm Duyệt do dự chốc lát mới xót xa thay Quý Hựu Ngôn, “Chị Quý này, cả sáng lẫn trưa chị đều ăn ít lắm rồi, nếu buổi tối cũng thế thì sẽ đói bụng mất.
Thật ra mấy hôm vừa rồi ăn cũng không có tăng cân, cũng không béo lên tẹo nào đâu, chị khống chế tốt mà.” Trong phòng Quý Hựu Ngôn có cân điện tử, ngày nào cũng kiểm tra cân nặng.
Năm ngoái vì không ăn uống điều độ nên trong người thiếu chất, sau một lần ngất xỉu do tụt huyết áp cô mới biết đối xử tử tế với cơ thể mình hơn.
“Thịt hôm nay ăn vào thì mai mới mọc ra đấy.” Quý Hựu Ngôn cười đáp.
Lâm Duyệt khó xử, rồi chợt nhớ ra kể, “Trưa hôm qua lúc ăn với cô Cảnh, cô Cảnh hỏi em có phải chị đang giảm cân hay không đấy.”
“Hả?” Quý Hựu Ngôn nghe thấy cô nàng đề cập đến Cảnh Tú thì lỗ tai tự giác dỏng lên, đợi Lâm Duyệt tiếp tục.
“Thực ra cô Cảnh cũng không nói gì nhiều, cơ mà chị ấy có bảo dạ dày chị không tốt.”
Quý Hựu Ngôn vuốt cằm, kết hợp với suy đoán ngày trước Cảnh Tú cố tình đưa mình thuốc đau dạ dày, khóe môi liền nâng lên sắp rộng tới mang tai rồi.
“Em thấy cô Cảnh nói vậy có ý gì?” Cô vờ vịt bình tĩnh truy hỏi Lâm Duyệt, người ta đang muốn hưởng thụ niềm sung sướng này một lúc.
Lâm Duyệt nhịn cười, giả ngu đáp, “Em chả hiểu gì đâu, ôi chao, thế chị hiểu không?”
Quý Hựu Ngôn soi xét Lâm Duyệt một lượt, nhận ra vẻ giả vờ của cô nàng bèn vỗ gáy đối phương, “Duyệt Duyệt dạo này giỏi ghê rồi, còn học được chiêu đùa cợt chị Quý của em đúng không?”
Lâm Duyệt che đầu, oan ức giải thích, “Đâu có đâu, em không học đùa cợt gì cả mà do đầu óc được mở mang.
Không phải chị dặn em học tập chị Diêu Tiêu ư?”
Quý Hựu Ngôn bật cười, đứng lên gọi Trần Đức Sinh báo sẽ đi ăn cùng mọi người, sau đó nói với Lâm Duyệt, “Được, chấm em tám mươi điểm đấy.
Giờ đi thôi, đi ăn tối nào.”
Chị Quý thực sự thay đổi quyết định rồi! Lâm Duyệt nhìn nụ cười rạng rỡ của Quý Hựu Ngôn, nhắc nhở bản thân, không được, mình phải giữ tác phong chuyên nghiệp, không được đi gán ghép!
Quý Hựu Ngôn lén lút liên lạc với Diêu Tiêu, dò hỏi xem lúc nào Cảnh Tú trở về, Diêu Tiêu lên giọng đáp không thể tùy tiện tiết lộ lịch trình của cô Cảnh.
Vì thế nên Quý Hựu Ngôn không thể làm gì khác ngoài tụ tập cùng mọi người để thăm dò xem bọn họ có biết gì về lịch trình của Cảnh Tú hay không, lấy lí do băn khoăn không rõ mình phải một thân một mình trấn thủ căn phòng đến bao giờ.
Không ngờ mới một hôm, đang lúc chạng vạng Quý Hựu Ngôn vừa hoàn tất buổi phỏng vấn liền quay về khách sạn ăn tối lại ngoài ý muốn trông thấy Cảnh Tú cũng đang ngồi cùng mọi người bên bàn ăn.
“Cô giáo Cảnh về rồi.” Quý Hựu Ngôn kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu không giấu nổi mừng rỡ.
“Ừ.” Cảnh Tú thì vẫn kiệm lời như vàng.
“Chụp hình thuận lợi không? Là số báo tháng mười hai à?” Quý Hựu Ngôn không bị dọa lui trước sự lạnh nhạt của Cảnh Tú, cô tiếp tục nhiệt tình quan tâm hỏi han.
Quý Hựu Ngôn tráng nước ấm bát đũa cho mình, thấy Cảnh Tú còn chưa tráng liền thuận tay giúp đỡ.
Cảnh Tú chưa kịp từ chối thì Quý Hựu Ngôn đã đưa bát đũa tráng xong xuôi đến, miệng còn mỉm cười.
Không ai đánh vào mặt người đang cười cả.
Cảnh Tú nhận lấy bát đũa ấm áp bằng cả hai tay đành thỏa hiệp, lúc đáp cũng để thanh âm ôn hòa hơn chút, “Rất thuận lợi, là chụp cho tháng mười hai.”
Tô Lập Hàng ngồi bên phải Quý Hựu Ngôn, nhoẻn miệng cười chống cằm nhìn cô, bỗng nhiên nửa đùa nửa nũng nịu gõ bát kêu, “Chị Quý à, tôi cũng chưa tráng qua bát nè.” Hai hôm vừa rồi anh ta tiếp xúc với Quý Hựu Ngôn cảm thấy rất có hảo cảm, đánh giá cô điềm đạm hòa đồng, rất lạc quan nhưng vẫn giữ chừng mực.
Vì thế nên có những lúc anh chàng rất thích cùng cô trêu chọc, đùa giỡn.
Quý Hựu Ngôn nhìn lướt anh ta, làm bộ nghe không hiểu hỏi ngược lại, “Cho nên ý thầy Tô là?”
Tô Lập Hàng không nói lời nào, đôi mắt đào hoa chơm chớp hướng về phía Quý Hựu Ngôn phóng điện, những người khác đồng loạt quan sát bọn họ diễn ám muội.
Bất thình lình Cảnh Tú duỗi tay cầm bát Tô Lập Hàng lên, tráng qua nước nóng sau đó đưa trả anh chàng, điềm nhiên nói, “Cô Quý giúp tôi rồi nên giờ để tôi giúp thầy Tô đi.” Cô nhìn chằm chằm Tô Lập Hàng, nhíu mày cười giỡn, “Lòng tốt là phải lan tỏa mà phải không?”
Tô Lập Hàng nhìn cô, da đầu tê rần, nhận bát bèn cười đáp, “Ha ha ha, đấy là tôi đùa thôi, có điều vẫn phải cảm ơn lòng tốt của cô Cảnh.” Anh ta giành lấy bát Lương Trần, cười hì hì, “Nào nào nào, đã đến lúc tôi lan truyền lòng tốt cho anh.”
Lương Trấn đoạt lại bát, toàn thân nổi da gà cười mắng, “Ai cần lòng tốt của cậu chứ, cậu cứ giữ lấy cho riêng mình đi.”
Tất cả mọi người bật cười.
Quý Hựu Ngôn cũng nở nụ cười, lòng dạ âm thầm nhấm nháp vị ngọt.
Cô để ý tới Cảnh Tú ngồi bên, nhận thấy sắc mặt Cảnh Tú vẫn thản nhiên như thường, không có bất kỳ bằng chứng xác thực cho ngọt ngào mình chất chứa trong lồng ngực.
Quý Hựu Ngôn lại thấy buồn bã.
Món cá nướng và rau dưa được bưng lên trước, mọi người bắt đầu động đũa, vừa ăn vừa bàn về chương trình hay chút chuyện lặt vặt sinh hoạt đời sống rồi cả mấy tin đồn linh tinh giới giải trí.
Cửa phòng mở ra, một nữ phục vụ trẻ tuổi bê canh nóng chầm chậm bước vào.
Quý Hựu Ngôn đang rút xương cá, nhận thấy phản quang trên đũa có dấu hiệu lung lay liền thắc mắc ngẩng đầu, chưa gì đã nghe được nhà sản xuất ngồi đối diện ngước lên hoảng hốt la toáng, “Cẩn thận kìa! Cẩn thận!”
Theo bản năng cô cũng nhìn lên, đập vào mắt là cảnh tượng đèn chùm thủy tinh treo trần lung lay sắp đổ.
Cô còn chẳng kịp suy nghĩ, cơ thể nhanh hơn trí óc, trong nháy mắt đã ôm chầm lấy Cảnh Tú ngồi bên.
Cảnh Tú bị Quý Hựu Ngôn ôm vào lòng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng động rầm rầm vang lên bên tai, kèm theo đó là âm thanh rơi vỡ của bát đũa, rồi tiếng đẩy ghế, tiếng la hét, tiếng chửi rủa lẫn tiếng xin lỗi rối rít.
“Mẹ nó! Chuyện quái quỷ gì vậy.” Trần Đức Sinh không kịp tránh, toàn thân bị rượu vang hắt lên.
Những người khác giờ mới phản ứng, họ dạt hết sang hai bên chứng kiến chùm đèn thủy tinh treo trần rơi xuống vỡ tan tành ngay chính giữa bàn, mảnh vỡ ngổn ngang lẫn vào thức ăn, sợ hãi khôn tả.
“Cậu không sao chứ?” Quý Hựu Ngôn thấy khắp nơi lộn xộn, chắc chắn an toàn rồi mới buông lỏng Cảnh Tú, ân cần hỏi thăm.
Cảnh Tú dường như bị giật mình, còn hơi sững sờ.
Cô đưa mắt nhìn Quý Hựu Ngôn thật kỹ lưỡng, cuống họng đặc quánh một hồi mới khó khăn đáp, “Tôi không sao.”
Quý Hựu Ngôn an tâm mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Phó đạo diễn Chu Khang Thành nghe được câu hỏi của Quý Hựu Ngôn liền vội vàng hỏi những người khác, “Không sao chứ? Mọi người ổn hết cả chứ?”
“Chết tiệt!”, “XX!” Liên tiếp là những tràng chửi thề, sau đó mới có người báo bình an, “Không sao, không sao cả, tôi bị hoảng thôi.”
“Xin lỗi, rất xin lỗi ạ!” Cảnh Tú lại nghe thấy tiếng khóc lóc nức nở của nữ giới.
Cô cúi đầu, trông thấy một cô gái nửa ngồi nửa quỳ đang khiếp đảm dùng tay áo mình lau đùi Quý Hựu Ngôn, trên mặt đất là những mảnh vỡ của bát đĩa.
Sắc mặt Cảnh Tú biến đổi.
Cô nhớ trước khi đèn rơi vài giây, nữ nhân viên phục vụ này đứng ngay bên Quý Hựu Ngôn, trên tay bưng bê bát canh nóng.
Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới dần dà cảm nhận được cơn đau.
Cô đẩy bàn tay luống cuống của nữ phục vụ ra, kéo quần một cái, hít sâu một hơi.
Những người khác cũng đã phát hiện tình hình ở đây của bọn họ, mọi người rối rít hỏi han, “Cô Quý sao thế? Có ổn không?”
Tô Lập Hàng ngồi ngay bên cạnh cô nên vỡ lẽ chuyện đã xảy ra, thay cô trả lời, “Canh nóng nhân viên bưng lên đổ vào người cô Quý rồi.”
Gương mặt Cảnh Tú trầm xuống, đưa tay sờ lên đùi ướt của Quý Hựu Ngôn, thử kiểm tra nhiệt độ.
Quý Hựu Ngôn đắp tay mình lên mu bàn tay cô, vỗ nhẹ hai lần, mặt tái nhợt động viên an ủi, “Tôi không sao đâu.”
Cảnh Tú nhìn nụ cười giả vờ thản nhiên của cô, môi mỏng càng thêm kéo căng.
Nữ nhân viên phục vụ lúng túng không biết phải làm sao, chỉ đành bật khóc, “Xin lỗi, xin lỗi, em thật sự không cố ý.”
Chu Khang Thành đi gọi điện tìm người quản lý khách sạn truy hỏi sự việc đèn treo trần rơi xuống.
Trần Đức Sinh nổi giận lôi đình, lửa nóng không biết phải thổi đi đâu.
Ông ta rảo bước tiến lại gần, đẩy nữ nhân viên, giận dữ lớn tiếng trách móc, “Có làm được việc không vậy hả, mau đi gọi giám đốc các người tới đây.”
Ông ta không tiện xem xét kĩ lưỡng vết bỏng của Quý Hựu Ngôn, chỉ đành nhỏ giọng nói với cô, “Cô Quý à, giờ tôi gọi ngay người đưa cô đi bệnh viện.
Cô có đứng lên được không?”
Quý Hựu Ngôn kéo ống quần đã ướt sũng nước nóng lên hòng vơi bớt cơn đau, lắc đầu đáp, “Không sao, không nghiêm trọng lắm mà.
Bát canh cũng không quá nóng.” Vẫn chịu được đau đớn cho nên cô đoán có lẽ cũng không nghiêm trọng.
Cô nhìn sang nữ nhân viên đang khóc như mưa, ngây người chẳng dám động đậy ở bên, có hơi mềm lòng.
Cùng lắm người ta cũng mới hai mươi thôi.
Quý Hựu Ngôn mỉm cười, trấn an Trần Đức Sinh, “Đạo diễn Trần này, thả cho cô bé rời đi đi, ban nãy có khi do đèn rơi nên cô bé mới hoảng sợ trượt tay.
Tôi không sao rồi, không thành vấn đề.”
Trần Đức Sinh còn nổi nóng hơn, ông ta không cam tâm, trợn mắt dữ tợn nhìn nữ nhân viên, nhượng bộ, “Để lại họ tên số điện thoại đi.”
Quý Hựu Ngôn đứng dậy thả ống quần, tiếp tục nói với Trần Đức Sinh, “Thôi bỏ qua đi, đạo diễn Trần.” Cô vỗ vai nữ nhân viên còn thút thít, ôn hòa an ủi, “Lần sau chú ý một chút, giờ thì không sao rồi, em đi đi.”
Người trong cuộc không ý kiến, Trần Đức Sinh cũng không tiện truy cứu.
Quý Hựu Ngôn cầm túi xách, nói với mọi người, “Chuyện ở đây đành nhờ mọi người vậy, tôi về phòng thay y phục trước.”
Trần Đức Sinh vẫn không yên tâm, “Hay là cô Quý đến bệnh viện kiểm tra một chuyến xem.” Tất cả mọi người phụ họa theo.
Quý Hựu Ngôn cười đáp, “Đợi tôi lên phòng xem qua vết thương đã, nếu nặng thì tôi sẽ đi bệnh viện.
Đừng lo lắng.” Cô chỉ chân mình, có chút đùa giỡn, “Tôi vẫn còn muốn mặc váy nên sẽ tự biết liệu mà.”
Rời khỏi phòng, cô gọi điện cho Lâm Duyệt, hỏi lúc đến đây Lâm Duyệt có mang theo thuốc bôi trị bỏng không.
Lâm Duyệt đang dùng bữa tại gian sát vách đáp là không, Quý Hựu Ngôn liền bảo Lâm Duyệt tìm tổ y tế chương trình hỏi xem, nếu người ta cũng không có thì ra ngoài mua.
Cô kéo quần cho tránh dính vào da, vừa về tới phòng đã cởi ra kiểm tra vết thương.
Quả nhiên đùi ửng đỏ hết cả, may không phồng rộp, có lẽ cũng không quá nghiêm trọng.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa phòng, theo sau đó tiếng giày cao gót tiến tới gần, nối tiếp là tiếng gõ cửa.
Quý Hựu Ngôn không nghĩ nhiều, cô cho rằng Lâm Duyệt mang thuốc lên.
Cô cứ thế để đôi chân trần đi mở cửa, hỏi, “Sao nhanh vậy?”
Kết quả bình tĩnh trông ra mới phát hiện người đứng ngoài cửa không phải Lâm Duyệt mà lại là Cảnh Tú với vẻ mặt trầm lắng như nước.
Quý Hựu Ngôn trợn tròn hai mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Cô Cảnh: Mỹ nhân kế ư?
Chị Quý: Không phải! Không phải đâu! Tôi khô héo cả rồi!
Được rồi, nếu cậu muốn xem thì cũng được…. (*/ω*)
Có phải hôm nay có tí tẹo ngọt không (*/ω*)