Đọc truyện Dư Tình Khả Đãi – Chương 137
Cảnh Tú liếc nhìn Quý Hựu Ngôn, đôi mắt tối sầm, dáng vẻ ngập ngừng cứ muốn nói lại thôi.
Không phải cô không thất vọng.
Phật dạy nhân quả, cô sẽ không lấy làm lạ nếu câu trả lời của Đạo Không là có duyên có nợ.
Tuy cô cũng mong có thể gặp Đạo Không để hỏi cho rõ nguyên nhân từ đâu mà những cơn đau thi thoảng bất chợt kéo đến, nhưng nếu đây đã là chuyện không thể cưỡng cầu thì cô chẳng hề muốn Quý Hựu Ngôn tìm được Đạo Không.
Không thể cưỡng cầu, mà đã cưỡng cầu ắt sẽ phải trả giá, cô hiểu rõ điều ấy hơn ai hết.
Như hiện tại Quý Hựu Ngôn bình an vô sự ở bên cạnh cô đã tốt đẹp hơn hết thảy mọi điều rồi.
Đó vốn là ước nguyện ban đầu của cô, chỉ cần Phật đáp ứng thì muốn lấy của cô thứ gì cô cũng cam tâm tình nguyện hiến dâng.
Song bản thân cô cũng biết vì đâu mà dạo gần đây Quý Hựu Ngôn ủ rũ không vui.
Nếu không để Quý Hựu Ngôn đi chuyến này thì e rằng khúc mắc khó gỡ sẽ khiến cô ấy không thể vượt qua được.
Cảnh Tú bật xi nhan, rẽ vào một con đường nhỏ để có thể tạm thời dừng xe.
“Bây giờ đại sư vẫn còn ở Bhutan ư?” Cảnh Tú dịu mặt hỏi.
Vẻ mặt Quý Hựu Ngôn lại rầu rĩ, cô lắc đầu đáp: “Không biết nữa.
Hình như đại sư đang có ý tránh né, bạn của Trác Lẫm không có cách để giữ ông ấy nán lại, tôi không kịp cho người theo dõi thì ông ấy đã lẳng lặng rời đi.”
Sự chậm trễ lần này khiến Quý Hựu Ngôn bực bội đến mức đấm ngực giậm chân.
Nếu không phải bởi vì đang quay phim điện ảnh nên không thể bỏ đi thì cô đã lập tức chắp cánh bay sang đó rồi.
Cảnh Tú trầm ngâm: “Vậy hiện tại bên đấy không có tin tức gì ư?”
Quý Hựu Ngôn suy sụp: “Không có.
Tuy nhiên dựa theo lịch trình ông ấy tiết lộ trong buổi luận bàn thì có lẽ nửa năm nay ông ấy sẽ ghé thăm hết các chùa miếu to nhỏ ở Bhutan và Nepal.” Cô khơi lên một chút niềm tin, cam đoan nói rằng: “Đã có hướng đi thì chỉ cần kiên trì một chút, nhất định có thể tìm được đại sư.”
Cảnh Tú lại cực kỳ lí trí: “Vậy cậu định bám theo tìm kiếm trong bao lâu?”
Móng tay Quý Hựu Ngôn cắm vào lòng bàn tay.
Cô cắn môi nhìn Cảnh Tú, không lập tức trả lời.
Cảnh Tú rũ mi, quyết định nhìn thẳng vào hiện thực: “Ngôn Ngôn, muốn mò kim đáy biển thì không phải chỉ cần mỗi thành ý và nỗ lực là có thể thành công, đôi khi mọi thứ còn phụ thuộc vào duyên số nữa.”
Mà duyên số lại là thứ dù có cân nhắc cỡ nào cũng không tính được.
Thời gian của Quý Hựu Ngôn không thể uổng phí.
Cô ngước mắt nhìn Quý Hựu Ngôn một cách chăm chú, lòng hạ quyết tâm, thương lượng với Quý Hựu Ngôn: “Cậu bảo ông ấy sẽ ở lại Bhutan và Nepal trong nửa năm nay.
Đợi đến khi bộ phim của chúng ta đóng máy thì cái nửa năm ấy sẽ còn lại khoảng chừng ba, bốn tháng.
Ngôn Ngôn, chúng ta chốt quãng thời gian còn sót lại đó đi, ba tháng, cậu đi tìm ông ấy, tìm được thì tốt, không tìm được cũng chẳng sao, cậu quay về, chúng ta cùng vui sống, đợi thêm một cơ duyên nữa được không?”
Cô thấy Quý Hựu Ngôn do dự bèn nắm lấy tay của Quý Hựu Ngôn, dỗ dành: “Chỉ hơi đau mà thôi, không thành vấn đề.”
Sao có thể nói là chỉ hơi đau cơ chứ? Dáng vẻ giả bộ thoải mái của cô khiến lồng ngực Quý Hựu Ngôn đau đớn.
Cô nắm ngược lại tay Cảnh Tú, mãi không thể thốt lên câu chấp nhận.
Thanh âm Cảnh Tú ngày càng mềm: “Vả lại thực ra thì tôi cũng từng suy tính rồi, có lẽ là do chúng mình gấp quá.
Đợi sang năm khi thời gian dư dả hơn, chúng mình tới nơi đời trước tôi từng tìm ra đại sư để gặp ông ấy là được mà.”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu rõ rằng: sống lại kèm theo hiệu ứng cánh bướm, chẳng ai dám chắc Đạo Không có còn đi tới những nơi như trước kia hay không.
Quý Hựu Ngôn sợ hai năm sẽ dẫn tới nhiều biến số, cô sợ Cảnh Tú không thể chờ được hai năm, sợ Cảnh Tú lại phải chịu đựng những cơn đau, những tai họa nguy hiểm.
Song Cảnh Tú lại thở dài: “Ngôn Ngôn à, không phải điều quan trọng nhất là không để lại tiếc nuối ư? Sao chúng mình lại cứ phải phí hoài thời gian cho việc tìm kiếm vậy, thay vào đấy quý trọng từng khoảnh khắc ở bên nhau không được sao?”
Tiếng thở dài đánh xuống cõi lòng Quý Hựu Ngôn khiến mũi cô ê ẩm.
Cô biết Cảnh Tú nói đúng.
Chỉ có điều cô không cam tâm.
Cô cúi đầu, mái tóc đen nhánh che đi đôi mắt cô.
Cô nâng cánh tay mềm mại của Cảnh Tú lên, kề sát bên môi mình lưu luyến cọ xát: “Tôi đồng ý với cậu, ba tháng.”
Như đang an ủi Cảnh Tú mà cũng như đang an ủi chính mình, cô nỉ non thì thầm: “Nhất định sẽ tìm được.”
Ánh mắt Cảnh Tú nhu hòa, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Quý Hựu Ngôn, tán thành: “Ừm, nhất định sẽ tìm được.”
Nhưng nếu phải trả giá để đánh đổi trả giá thì quên đi.
Cô thầm cầu khẩn trong lòng.
Bầu không khí khá là nặng nề, Cảnh Tú muốn làm dịu nó xuống.
Cô như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì bèn trầm giọng nói: “Mà thế thì đồng nghĩa với việc cả Giáng Sinh cậu cũng không trở lại sao?”
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, cô ngẩng đầu lên thấy Cảnh Tú hơi nhíu mày, thấy ánh mắt đối phương không giấu được sự mất mát thì đáy lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Cô vực dậy tinh thần để trêu chọc Cảnh Tú: “Khả năng không chỉ mỗi Giáng Sinh thôi đâu, ồ! Cả sinh nhật cũng không thể ở bên cậu, cuối năm cũng thế luôn.”
Cảnh Tú không vui cau mày, ngữ khí lạnh lùng: “Sao tôi lại cảm giác được cậu đang rất đắc ý nhỉ?”
Quý Hựu Ngôn đánh hơi được nguy hiểm liền vội vã phủ nhận: “Ảo giác đó!” Cô nâng tay Cảnh Tú lên, hôn chùn chụt mấy cái, tình tha ý thiết, nhu tình tựa làn nước: “Đợi tôi quay về thì hiến dâng hết toàn bộ cho cậu.
A Tú muốn gì tôi cũng cho.”
Cảnh Tú bị lấy lòng rồi thì kể cả có cắn môi dưới chặt cỡ nào cũng không giấu nổi ý cười như muốn tràn bờ đê.
Cô hất mặt đi hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, phía cuối con đường, tại giao lộ chữ T xuôi ngược những dòng xe cộ nối liền không dứt.
Trên đời thực sự có rất nhiều người, quay đi quay lại có thể gặp được vô số.
Nhưng “tôi chỉ cần cậu thôi”.
Cô không nhịn được, muốn thổ lộ cõi lòng.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu lên người cô, đường nét gò má sắc nét tạo cảm giác sắc sảo là một nét đặc trưng của con lai, thế nhưng vẻ mặt cô lúc này lại cực kỳ hiền dịu.
Quý Hựu Ngôn không đắm mình trong ánh nắng mà cũng cảm thấy ấm áp toàn thân.
Quý Hựu Ngôn mở miệng định đáp mấy lời xúc động, có điều Cảnh Tú như vừa mới hoàn hồn, có chút thẹn thùng.
Tai cô ửng đỏ, cô khởi động xe, lảng sang chuyện khác: “Tôi với Tưởng Thuận chuẩn bị năm sau sẽ kết hợp với Tân Hỗ cho ra mắt hai bộ phim chiếu mạng với tư cách nhà đầu tư, Tưởng Thuần gửi mấy bộ cho tôi, cậu là người có kinh nghiệm trong mảng truyền hình, tối nay có thể giúp tôi tham khảo một chút không?”
Quý Hựu Ngôn cười cong mặt mày, tiếp lời đáp: “Được chứ.” Dứt lời cô lại chọc ghẹo: “Thế giúp xong có được thưởng gì không?”
Cảnh Tú bật cười giễu cợt, cố ý không hiểu lãng mạn: “Cho cậu lọ thuốc nhỏ mắt nhé?”
Quý Hựu Ngôn: “…”
Khóe môi Cảnh Tú cong lên, cô trầm ngâm nói: “Nếu cậu thấy có vai nào hợp với tân binh bên cậu thì báo tôi một tiếng.”
Phòng làm việc của Quý Hựu Ngôn cũng đã ký kết với nghệ sĩ, nhưng chủ yếu là do Ngụy Di Chân quản lý, Quý Hựu Ngôn cũng là người có tiếng trong giới truyền hình, có rất nhiều tài nguyên có thể tiếp nhận ở ngoài nên phương hướng của cô với văn phòng đang khác nhau.
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, cũng không khách khí mà chỉ trêu rằng: “Họ tốt số thật đó.”
“Hmm?”
Quý Hựu Ngôn ranh ma đáp: “Ký với tôi, thế là có ngay một bà chủ hào phóng thế này.”
Cảnh Tú lườm cô, nhưng lại phì cười.
Bầu không khí dịu lại, Cảnh Tú thoáng do dự, cuối cùng vẫn tranh thủ hỏi: “Gần đây đóng phim có chút ngột ngạt, bây giờ đang dịp được về, mai tôi muốn hẹn gặp một chuyên viên tư vấn mà tôi quen để trò chuyện một chút, cậu có muốn đi cùng không?”
Giọng điệu thản nhiên, song bàn tay đang cầm tay lái của cô thì siết chặt đến mức trắng bệch như muốn để lộ sự căng thẳng trong lòng.
Lòng Quý Hựu Ngôn mềm nhũn, cô không định tỏ ra kiên cường: “Được, cho tôi theo với.
Dạo gần đây tôi cũng thấy mình cần phải tâm sự vài điều.” Ngữ khí nhẹ nhàng, không chứa chút miễn cưỡng nào.
Cảnh Tú hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn Quý Hựu Ngôn mang theo mừng rỡ xen lẫn bất ngờ.
Sóng mắt Quý Hựu Ngôn dập dềnh, thoải mái để cô quan sát.
Nếu sự yếu đuối có thể được thấu hiểu thì tỏ ra yếu thế cũng chẳng còn gì đáng hổ thẹn.
Cảnh Tú luôn nghĩ cho cô đã là một niềm hạnh phúc lớn lao lắm rồi.
Có rất nhiều chuyện không cần phải nói trắng ra, giữa bọn họ có sự ăn ý ngầm.
Ý cười xuất hiện trên môi Cảnh Tú một cách rõ ràng chẳng chút che đậy.
Trung tuần tháng mười, đóng máy tại Ánh Châu.
Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn giải sầu ba hôm tại Ánh Châu, sau đó để tránh rắc rối, bọn họ chia tay nhau tại sân bay.
Cảnh Tú về Bắc Thành xử lí chút việc vặt còn Quý Hựu Ngôn về Duyên Châu thăm bố mẹ.
Hai ngày sau Quý Hựu Ngôn xuất phát từ Duyên Châu, tới Nepal rồi lên máy bay bay tới Bhutan.
Đây là hành trình cá nhân mà vẫn có kẻ bên tin tức đào ra được.
Vì bộ phim điện ảnh nên Quý Hựu Ngôn đã im lặng một thời gian, tất cả mọi người đều đang đợi cô tái xuất, ai ngờ cô lại tiếp tục lặn, không những vậy còn tới Phật quốc Bhutan một chuyến mà kéo dài đã hơn hai tháng.
Thật sự rất khiến người ta hoang mang không hiểu vì sao.
Lúc hay tin từ bên truyền thông, đã có nhiều hoa đán bởi năm vừa qua địa vị của Quý Hựu Ngôn thăng hoa dẫn đến xung đột lợi ích bắt đầu rục rịch đục nước béo cò, xuất chiêu bôi đen Quý Hựu Ngôn, tung ra một đống tin đồn nhảm.
Có một bài suy đoán trong quá trình quay phim Quý Hựu Ngôn gặp phải đả kích mạnh mẽ dẫn tới thấu hiểu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo nên tìm Phật chữa lành.
Suy đoán này không chỉ rõ đả kích ấy là gì, sau những lượt chia sẻ thì càng ngày càng lan rộng, càng ngày càng biến chất.
Cảnh Tú giận tới mức cười nhạt, cô mang theo sấm rền gió cuốn ăn miếng trả miếng trừng trị đám người đứng sau lưng bài viết.
Gia tộc họ Lâm không còn như xưa nhưng Cảnh Tú, Tưởng Thuần và Ngụy Di Chân vẫn là dân lão làng trong giới giải trí, cũng có những mối quan hệ và cửa ngõ ở khắp nơi.
Có những bài viết không ép xuống được thì mình dùng bài viết khác để thu hút sự chú ý, phân tán tâm điểm bàn luận của mọi người.
Cách hành xử của cô vẫn cẩn thận như trước, nhưng cô cũng không sợ đắc tội ai.
Kẻ đứng đằng sau thấy Cảnh Tú phản ứng mãnh liệt để che chở Quý Hựu Ngôn liền không dám tiếp tục nhắm tới Quý Hựu Ngôn nữa.
Cảnh Tú để Tưởng Thuần và Ngụy Di Chân dẫn dắt dư luận, chốt là do Quý Hựu Ngôn chịu ảnh hưởng quá lớn từ bộ phim, diễn quá nhập vai nên cần thời gian để thoát khỏi vai diễn, từ đó mới đến Bhutan giải sầu, tìm kiếm không gian yên tĩnh.
Sau khi hướng giải thích này được đăng tải, người hâm mộ lập tức ủng hộ, hình tượng chuyên nghiệp của Quý Hựu Ngôn được củng cố, khán giả cũng càng thêm tò mò với bộ phim.
Phim chưa chiếu mà đã nổi rần rần, tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền rất lớn, thành thử Cố Linh Phong hẳn là người sung sướng nhất.
Bên ngoài thì mưa gió sấm chớp là thế, nhưng thực ra cũng không tác động gì lớn đối với hai người họ.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng tin tức liên quan tới Đạo Không xuất hiện khiến người ta nhiệt huyết tiến lên, mất hứng quay về ra thì mọi việc đều ổn.
Cảnh Tú ở lại Bắc Thành vừa theo học Cố Linh Phong xử lý hậu kỳ cho phim điện ảnh, vừa xã giao thay văn phòng làm việc.
Quý Hựu Ngôn thì tìm người ở Bhutan, Nepal, sau khi rời xa chốn ồn ào thì tâm cũng dần lắng xuống, những chuyện liên quan tới album, đóng phim, thậm chí cả những kịch bản Cảnh Tú cho cô xem đều có thể mang tới cảm hứng và cảm nhận mới mẻ.
Hai người ngày nào cũng liên hệ, có lúc hứng thú dạt dào thì có thể tán gẫu tới lúc điện thoại hết pin, có lúc mệt mỏi thì trò chuyện đôi ba câu rồi thiếp ngủ.
Giống như quay về quãng thời gian hồi mới ra mắt, cả hai đều mang theo tấm lòng thành tuyệt đối, vừa quý trọng sự nghiệp, lại vừa phấn đấu vì tương lai đẹp đẽ sánh bước mai này.
Tuy cách xa muôn trùng vạn dặm, trái tim như vẫn kề bên ôm lấy nhau trong từng giấc ngủ ngày qua ngày.
Mãi đến tận buổi chạng vạng của một hôm tháng giêng, một cuộc gọi từ Duyên Châu đã phá vỡ chuỗi ngày êm đềm đấy.
Chung Thanh Ngọc cùng giọng điệu bất lực gọi tới hỏi: “Tiểu thư Cảnh này, cô là mẹ Ngôn Ngôn đây.
Cháu có liên lạc được với Ngôn Ngôn không? Bố Ngôn Ngôn hôm nay đang ăn cơm thì tự dưng thấy tức ngực, tay và môi đều run, cô lập tức gọi xe đưa ông ấy đến bệnh viện, vừa mới vào cấp cứu mà ông ấy đã bất tỉnh rồi.
Bác sĩ nói là do nhồi máu cơ tim, kiến nghị giải phẫu tim không thể kéo dài thêm nữa.
Cô muốn bàn bạc trước với Ngôn Ngôn nhưng làm sao cũng không liên lạc được với nó.
Rốt cuộc hiện tại con bé đang ở đâu vậy?”
Trái tim Cảnh Tú đập thình thịch, tay chân lạnh buốt.