Dư Tình Khả Đãi

Chương 107


Đọc truyện Dư Tình Khả Đãi – Chương 107


Khi Quý Hựu Ngôn mở mắt, thứ duy nhất cô thấy là bóng tối mịt mù đáng sợ.

Cô vẫn chìm đắm chưa thoát khỏi cảnh tượng Cảnh Tú ngã xuống trước khi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nước mắt tuôn trào mãnh liệt chẳng khác nào tràn bờ đê.

Giữa cơn hốt hoảng, cô nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng ngay kế bên.
Quý Hựu Ngôn nghiêng đầu liền trông thấy gương mặt người thương đang đầu ấp tay kề, đối phương hơi cau mày, xem chừng cũng không được yên giấc.
Cảm giác không chân thật dần biến mất, Quý Hựu Ngôn tỉnh táo hơn, cô nhận ra ban nãy mình đã nằm mơ.

Bình thường nếu nói mớ thì hẳn cô đã quấy nhiễu Cảnh Tú rồi, nhưng đêm nay Cảnh Tú thực sự mệt mỏi nên chỉ hơi nhấp nháy mắt chứ không hề tỉnh dậy.
Quý Hựu Ngôn đưa tay vuốt lưng Cảnh Tú, đối phương ghé lại gần cô hơn trong vô thức, giãn mặt mày, yên tâm say giấc.
Quý Hựu Ngôn nhìn gương mặt nhu hòa khi ngủ của Cảnh Tú rồi lại hồi tưởng lại vẻ tiều đầy hoảng loạn của đối phương trong mơ mà ngày nhịp thở ngày càng nặng nề như thể lỗ mũi đang bị ai bóp nghẹt.

Thật sự chỉ là mơ thôi ư? Tại sao cô lại thấy chúng chân thực tới mức kinh hoàng như vậy? Cảnh tượng buổi hôn lễ cũng y chang trong hồi ức.
Cô nhíu mày nặng trĩu suy tư, hình như kể từ khi ngã vỡ đầu thì cô bắt đầu gặp những giấc mơ kỳ quái.

Trùng hợp sao? Hay là…!cô đã nhớ lại được những ký ức bị lãng quên từ đời trước một cách ngoài ý muốn nhờ cú va chạm?
Cô luôn ý thức được rằng cô đã đánh mất một phần kí ức trong quãng thời gian tồn tại dưới dạng linh hồn sau khi từ trần ở đời trước, ngoài việc Cảnh Tú bỏ ngang đám cưới để chạy đến đưa tiễn cô, ở bên cạnh cô khóc lóc đau khổ ra thì những kí ức khác cực kỳ mơ hồ, rời rạc nên thời điểm mới sống lại, cô gặp khó khăn trong việc phân rõ mộng tưởng và hiện thực.

Cho đến khi xuất hiện những sự việc tiến triển giống ấn tượng của cô y như đúc thì cô mới dám khẳng định mình được hồi sinh sau khi đã chết đi một lần.
Vậy nếu như những gì mình thấy trong giấc mộng không phải chỉ là mộng mà là những gì thực tế đã diễn ra ở đời trước thì chuyện A Tú đề nghị không hỏa táng mà đợi cô ấy thêm mấy ngày là sao?
Cô ấy dự tính làm gì?
Trái tim Quý Hựu Ngôn đột ngột co cứng.

Liệu việc mình sống lại có liên quan gì tới A Tú hay không?!
Nhưng nghĩ sao cũng không tài nào hiểu thấu, Cảnh Tú lớn lên ở phương Tây, bên đó từ nhỏ đã giáo dục về tôn giáo triết học, bản thân Cảnh Tú cũng là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật thì sao lại tin mấy thứ bàng môn tà đạo được.


Người chết chẳng khác nào ngọn đèn tắt, A Tú có thể thay đổi được gì chứ? Tuy nhiên nếu không phải vì A Tú thì tại sao mình lại được hồi sinh và biết phải giải thích thế nào về yêu cầu quái đản của A Tú trong giấc mơ đây?
Song cũng có thể mơ chỉ là mơ mà thôi.
Tâm trí tràn ngập suy đoán khiến nhất thời Quý Hựu Ngôn không thể sáng tỏ mọi chuyện.

Cô trượt người xuống, đặt tai mình kề sát bên lồng ngực Cảnh Tú để lắng nghe nhịp đập con tim đối phương, một nhịp, hai nhịp, nhịp đập ấy dịu dàng và uyển chuyển như một điệu nhảy vậy.
Lòng cô từ từ an tĩnh.
Quý Hựu Ngôn hít một hơi thật sâu, thầm nhắc nhở bản thân rằng hãy kiên nhẫn một chút, giao phó mọi sự cho thời gian.

Nếu quả thật đúng là kí ức bị lãng quên thì ắt sẽ có lúc cô nhớ ra tất cả.
Rồi sẽ có đáp án.

Cô rúc vào lòng Cảnh Tú như một hình thức trấn an bản thân, có điều kết quả là cô vẫn thao thức đến tận rạng đông mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, điện thoại Cảnh Tú đặt trên đầu giường rung lên bần bật, Quý Hựu Ngôn tưởng báo thức bèn ngồi dậy với tay cầm lấy chiếc điện thoại định tắt báo thức đi, ai dè bắt gặp hai chữ Văn Ngạn hiển thị trên màn hình.
“Sao vậy?” Cảnh Tú cũng bị đánh thức, giọng cô khàn đặc biếng nhác.
“Điện thoại của cậu.” Quý Hựu Ngôn đưa nó cho Cảnh Tú, nở một nụ cười gượng gạo.
Cảnh Tú nhẹ xoa mi tâm, chống tay ngồi dậy.

Cô nhận lấy điện thoại, khi trông thấy màn hình thì tựa hồ lại nhíu mày chặt hơn.
Có điều cô không tránh Quý Hựu Ngôn mà tiếp nhận cuộc gọi ngay trước mặt đối phương: “Sao thế, vẫn còn sớm mà?”
Quý Hựu Ngôn lẳng lặng quan sát gương mặt Cảnh Tú.

Vẻ mặt Cảnh Tú thản nhiên, lúc đầu ngữ khí còn mang theo sự không vui khi mới tỉnh dậy nhưng nối tiếp đó là sự khách khí xa cách dành cho người ngoài.
Tựa như cả hai cũng không hề thân thiết.


Quý Hựu Ngôn tự dưng không tài nào hiểu được rốt cuộc đời trước Tống Văn Ngạn đã làm gì để đổi lại được cái gật đầu của Cảnh Tú.
Song chỉ nghĩ thôi đã khiến trái tim cô khó chịu.

Cô siết chặt nắm đấm, buộc bản thân phải tỉnh táo.

Trước khác, bây giờ khác, hiện tại Tống Văn Ngạn đã không còn phải người trong cuộc nữa.
Cảnh Tú mới trao đổi dăm ba câu đã cúp máy.

Quý Hựu Ngôn chấn chỉnh tâm trạng, vờ như không biết: “Còn sớm mà ai đã gọi thế, có việc gì quan trọng à?”
Cảnh Tú xoa bóp phần cổ nhức mỏi, bực bội đáp: “Sớm gì nữa, sắp mười hai giờ trưa rồi.” Ban nãy cô cũng trách cứ Tống Văn Ngạn còn sớm đã gọi y như thế, kết quả là Tống Văn Ngạn đáp trả khiến cô á khẩu không biết phải trả lời sao.
“Là một người bạn thôi, hôm qua mới trở về Bắc Thành nên muốn mời tôi bữa cơm coi như chúc mừng cho vở kịch.

Tôi từ chối rồi.” Cảnh Tú giải thích, không chút cảm xúc dư thừa.
“Tôi có quen biết không? Là trai hay gái thế?” Quý Hựu Ngôn nhíu mày, nửa thật nửa đùa trêu ghẹo: “Liệu có phải tình địch không đấy? Hồi chuông cảnh báo của tôi đang reo đây, tôi sẽ ghen đấy.”
Cảnh Tú hơi sửng sốt, đáy lòng như dậy sống nhưng mặt lại không hề biến sắc.

Cô điều chỉnh tâm trạng, hỏi ngược lại Quý Hựu Ngôn với ý dò xét cũng nửa thật nửa đùa: “Nếu đã cảm thấy nguy hiểm thì có phải cậu sẽ cố gắng thể hiện càng tốt không?”
Quý Hựu Ngôn không nắm bắt được gì từ nét mặt đối phương.

Thật ra cô vẫn còn ấp ủ rất nhiều thắc mắc về Tống Văn Ngạn nhưng bây giờ đề tài đã bị thay đổi, cô mà lục lại nó lên thì lộ liễu quá.
“Ý cậu là hiện tại tôi thể hiện chưa đủ tốt ư?” Quý Hựu Ngôn quỳ ngồi, chen chân vào giữa hai chân Cảnh Tú, đầu ngón tay lướt qua đùi Cảnh Tú để hướng lên trên, ánh mắt mập mờ.
Ký ức đêm qua bỗng chốc ùa về tâm trí Cảnh Tú, cô vừa nghĩ về việc mình đã mặc Quý Hựu Ngôn muốn làm gì thì làm, mặt tức khắc đỏ tới tận mang tai.


Như bị động đúng dây thần kinh nào đó, cô gạt tay Quý Hựu Ngôn, xốc chăn rời giường giả vờ lạnh nhạt: “Có triển vọng, có thể tiến bộ hơn.”
Làm gì có chuyện Quý Hựu Ngôn không nhận ra Cảnh Tú thẹn thùng, cô xuống giường bám theo đối phương, cười hì hì truy hỏi: “Em xin quan lớn chỉ bảo cho ạ, em có thể tiến bộ hơn như thế nào vậy? Có phải…”
Cô còn chưa dứt lời thì Cảnh Tú đã vào trong phòng tắm, xoay người bình tĩnh đáp: “Cậu không cần phải biết rõ ràng.” Cô nhìn chằm chằm vai Quý Hựu Ngôn, ghé sát bên tai Quý Hựu Ngôn, giọng khàn khàn: “Đợi đến khi cái tay của cậu có thể siết drap giường thì tôi sẽ cho cậu biết.”
Nói xong cô lùi lại, lạnh lùng đóng cửa phòng tắm.
Quý Hựu Ngôn hoàn hồn bèn dựa trán lên cửa, cúi đầu cười thành tiếng.

Thú thực cô cũng không để ý chuyện ai trên ai dưới, vui là được rồi.

Nhưng lần nào cô cũng thích trêu chọc Cảnh Tú vì gương mặt Cảnh Tú khi không được thỏa mãn lại chẳng tài nào thắng nổi cô quá đỗi đáng yêu, thành thử việc tranh giành này luôn được coi là một loại tình thú.
Cảnh Tú tắm, Quý Hựu Ngôn rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị ngũ cốc hoa quả kèm sữa đậu nành, ốp trứng kẹp sandwich, thêm một bát salad hoa quả xà lách, đợi đến khi Cảnh Tú bước ra thì hai người giải quyết nhanh bữa sáng muộn đơn giản.
Sắp một rưỡi chiều, Quý Hựu Ngôn dành thời gian để tắm rửa sạch sẽ sau đó trang điểm, thay quần áo chuẩn bị xuất phát đi dự tiệc.
Vì Quý Hựu Ngôn giờ chỉ dùng được một tay nên nhiều cái bất tiện, Quý Hựu Ngôn đành phải giao trách nhiệm make-up cho Cảnh Tú.

Trước đây họ cũng từng giúp nhau trang điểm nên Quý Hựu Ngôn cực kỳ tin tưởng tay nghề Cảnh Tú.
Trước khi trang điểm, cô đề xuất nguyện vọng cá nhân với Cảnh – thợ trang điểm – Tú, “Hôm nay tôi muốn diện sơ mi trông cho nó soái, thế nên cậu trang điểm cho tôi ngầu ngầu tí đi.”
Cảnh Tú cong môi, đồng ý không chút do dự: “Được.”
Kết quả trang điểm sấy tóc xong xuôi, Quý Hựu Ngôn vừa quay đầu nhìn gương thì mặt lập tức dại ra – cô nàng với diện mạo hiền lương thục đức với vẻ mặt hệt như tiểu thư con nhà đài các đang bị kẻ khác sỉ nhục trong kia là ai?!
“A Tú này, có phải make kiểu này không hợp phối với sơ mi lắm không?” Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cảnh Tú lấy một chiếc váy lụa màu trắng ra khỏi tủ quần áo, miệng nở nụ cười nhạt: “Ừm, không hợp lắm nhủ.” rồi đưa Quý Hựu Ngôn chiếc váy trên tay, bình tĩnh nói tiếp: “Vậy nên cậu mặc bộ này đi.”
Quý Hựu Ngôn: “? ? !” Cô lấy tay xoa chất vải dễ chịu của chiếc váy, lên tiếng với vẻ khó nhọc: “Hay là mình sửa lại lớp make một tí?”
“Không còn đủ thời gian đâu.” Cảnh Tú lập tức khước từ.
Quý Hựu Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Cảnh Tú, khi thấy rõ vẻ ranh ma của đối phương thì cô cũng nhận ra rằng mình bị Cảnh Tú chơi một vố rồi!
“Cậu tính toán từ trước đúng không?” Quý Hựu Ngôn vừa bực lại vừa buồn cười.

Ấu trĩ! Nhưng mà là ấu trĩ kiểu đáng yêu.
Cô chấp nhận ôm váy đứng dậy, Cảnh Tú ngồi xuống tự trang điểm cho bản thân, chỉ cười không nói.
Quả nhiên Cảnh Tú tự trang điểm cho mình theo phong cách cực kỳ sang ngầu.

Mặt thì xinh, khí chất lại trong trẻo lạnh lùng, lúc cô phối chiếc sơ mi bò màu xanh lam khoác ngoài tấm áo ba lỗ đen với quần bò bó thì trông cô vừa đẹp vừa soái tới mức không ai có thể rời mắt cho cam.

Cảnh Tú nhìn một bản thân công khí mười phần và một Quý Hựu Ngôn trăm phần trăm thụ trong gương mà hài lòng khôn nguôi, vuốt tóc nói: “Đi thôi.”
Được rồi, cô ấy thích là được.

Quý Hựu Ngôn yêu chiều đáp “Ừm” xong cùng Cảnh Tú mười ngón đan xe hướng về phía cửa.

Dọc đường cô không ngừng liếc mắt nhìn góc nghiêng đặc biệt khí khái của Cảnh Tú, cuối cùng nhịn không được phải phì cười.
Cảnh Tú quay đầu lại hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Quý Hựu Ngôn phát nghẹn: “Không có gì.”
Cảnh Tú dừng bước, nhíu mày nhìn chằm chằm Quý Hựu Ngôn, dáng vẻ rõ ràng khăng khăng muốn có được đáp án.
Quý Hựu Ngôn kéo cô tiến ra ngoài cửa, vừa đi vừa trả lời: “Cậu diện vậy cũng vô dụng.” Dứt lời, cô đóng cửa lại, giở giọng bắt chước Cảnh Tú nức nở thút thít: “Cậu vừa mở miệng đã lộ hết rồi.”
Cảnh Tú mím môi, vẻ mặt bình tĩnh như làn nước.
Một lúc lâu sau cô xoay người lại, nhập mật mã kêu tích tích tích.
Quý Hựu Ngôn bật cười thành tiếng, cô ôm ngang lấy Cảnh Tú, luôn mồm nhận lỗi: “Không phải, không phải, tôi trêu A Tú thôi.

Không đến mức vậy đâu, thật đó.”
Thật ra Cảnh Tú chỉ thấy có chút lúng túng – nhất định sẽ bị bạn bè trêu chọc.

Nhưng khi thấy Quý Hựu Ngôn sốt sắng thì lòng cô ngọt ngào vô cùng, vậy nên cô mới cố tình giả bộ tức tối để lừa Quý Hựu Ngôn dỗ dành, sau đó mới trưng ra vẻ mặt như nể lắm mới theo Quý Hựu Ngôn xuống lầu chuẩn bị xuất phát.
Bữa tiệc được tổ chức trên chiếc du thuyền thuộc quyền sở hữu cá nhân của Bộc Già – bạn Cảnh Tú, để thuận tiện nên Cảnh Tú đích thân lái xe tới thay vì dân theo tài xế.
Dọc đường Quý Hựu Ngôn nghe nhạc hóng gió, cực kỳ thích chí.

Cô lướt điện thoại, vào đọc bài trong các nhóm hóng chuyện thiên hạ, thỉnh thoáng lại chia sẻ cho Cảnh Tú nghe đôi ba bài đăng thú vị.
Trong lúc vô tình cô bắt gặp một topic thảo luận với chủ đề “Đã ai thử biện pháp thôi miên ghi âm để nhìn thấu chuyện kiếp trước kiếp này hay chưa?”, lòng hiếu kỳ trỗi dậy thành thử cô đã nhấn vào.
Có rất nhiều người xác nhận độ chân thực của câu chuyện ấy dưới phần bình luận.
Quý Hựu Ngôn lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua của mình.
Cô khóa màn hình, bàn tay cầm điện thoại siết chặt không tự chủ.

Im lăng hồi lâu cô đột nhiên nghiêng mặt sang thử thăm dò hỏi Cảnh Tú: “A Tú này, cậu có tin con người có kiếp trước hay không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.