Đọc truyện Dụ Tình Dẫn Ái – Chương 1: Tiết tử
Giang hồ bát quái.
Đương kim võ lâm Minh Chủ, hai mươi ba đi lên Minh Chủ vị, đánh hạ Minh Chủ thế gia bao năm qua, này có thể nói võ nghệ là không người địch nổi, dáng vẻ bên ngoài oai phong lẫm liệt, anh tuấn bất phàm, là tình lang trong mộng của biết bao nữ hiệp giang hồ.
Đáng tiếc, Minh Chủ hai mươi lăm đã thành gia lập thất, càng tiếc hận là, y cưới một nam nhân, một tên đoạn tụ – lại còn là một tiểu sơn tặc không chút tiếng tăm, làm vợ!
Tin tức này không biết đã khiến tâm hồn bao hiệp nữ tan nát, cũng khiến cho bao người tiếc hận thay y, nhưng phần đông lại lấy nó làm đề tài tán gẫu khi trà dư tửu hậu.
Trên Vân Tiên sơn, sơn tặc đầu Ngư Nhược Nhi bị lạc đường, mà tình huống này sớm không dưới mấy lần, nhưng hắn lại không nhớ đường, hoàn toàn không biết.
“Đáng chết! Đường này đi mấy lần rồi, bao giờ mới đến được đỉnh núi chứ!” Chuyện này nếu truyền ra, khẳng định bị người cười thối đầu!
Đường đường là một sơn tặc, thế nhưng lại lạc trên chính địa bàn của mình, này có thể nói ra sao?!
Phiền táo đá hòn đá bên chân, sắc trời dần dần hôn ám, cứ vậy sẽ không tìm được đường, chỉ sợ phải ở trên này một đêm.
Hắn ngừng nổi khùng và tiếp tục đi, vừa đi vừa lưu lại ký hiệu, như vậy hẳn là sẽ không còn đi lại con đường cũ.
Khóe miệng khẽ cong lên, đắc ý với phương pháp cực thông minh của mình, tiếp tục tìm đường.
Bỗng dưng, phía trước không xa truyền tới tiếng nước thu hút sự chú ý của hắn.
Quái, trong rừng núi này sao lại có tiếng nước? Là có ai đang đổ nước sao?
Mang theo lòng hiếu kỳ bước nhanh hơn đi tới nơi phát ra tiếng nước, càng chạy càng gần, từng trận khói trắng phiêu dật khiến hắn thêm nhận thức.
Hắn trát trát một đôi mắt to, sương trắng càng ngày càng đậm, tầm nhìn có chút khó khăn.
Càng đi về phía trước, tiếng nước cũng càng ngày càng rõ, xác định chính là ở trước mắt.
Huy huy sương trắng trước mắt, hắn định nhãn nhìn qua, thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt hù chết.
Nương a! Nơi này cái gì thời điểm lại thêm một nam nhân đang tắm!
Không! Này trong rừng, như thế nào lại có một ôn tuyền thiên nhiên!?
Hắn có điểm muốn đập đầu. Hắn quả thực dễ quên đông quên tây, nên sẽ không cũng đem việc này quên đi a?
Lại nhìn lại, không biết là vì phủ đầy nhiệt khí hay không, hắn thế nhưng lại nhìn nam tử trước mắt mà thất thần. (bước đầu mê giai =))))
Namtử ngâm mình trong ôn tuyền trần trụi nửa thân trên, tóc dài dính nước phiêu tán sau lưng, cảnh tượng mĩ diễm, nghĩ muốn cho người xem không mơ màng cũng khó!
“Vương bát cao tử (rùa nhỏ dê con = câu chửi thui)! Tưởng loạn cái gì!” Thầm mắng mình một trận, đập tan tà niệm, đi tới bên cạnh dục trì.
“Uy! Ngươi là ai? Sao lại loạn chạy tới nơi này tắm rửa……….. Không đúng, đến nơi này loạn ngâm mình? Chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của ta?”
Trong dục trì, nam tử nâng lên đôi mắt đẹp, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn cực có tinh thần, khóe miệng không tự giác giương lên.
“Ngươi ……… Không nhớ ta?”
Đột nhiên kéo lên một nụ cười khiến Ngư Nhược Nhi thoáng thất thần, nhưng hắn rất nhanh kéo suy nghĩ của mình trở về, dựng thẳng mi cả giận: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Lão tử thế nào phải nhận thức ngươi?”
“Không nhớ sao?” Hạ mắt, nhẹ giọng thì thào, dấu đi phức tạp dưới đáy lòng.
Ngư Nhược Nhi thấy y lâm vào trầm mặc, lên tiếng thét lên lần nữa: “Uy! Ta mặc kệ ngươi là ai, đây là địa bàn của ta, ngươi tốt nhất mau cút đi!” Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người đi mất.
Hắn không có hứng thú xem người khác tắm rửa, cũng không muốn cho mắt nhìn thấy gì đó kỳ quái, cho nên, tùy tiện nói gì đó đuổi người đi là được rồi.
Lộ phí ……… Có cơ hội tái thu.
Hắn rời đi, lại khiến nam tử có động tác.
Y nhặt lên một hòn đá nhỏ bên bờ dục trì, vận khí bắn ra, đánh trúng mắt cá chân Ngư Nhược Nhi, tiếp theo, là âm thanh kêu rên.
“Ai u!” Thân mật tiếp xúc với mặt đất, tiếng hô đau tự nhiên lớn hơn nhiều.
Nương a! Đang êm đẹp tự nhiên ngã là sao?
Bò dậy ngồi trên đất, đau đớn nơi mắt cá chân khiến hắn chú ý.
“Quái, trên mặt đất không có gì a? Vấp phải cái gì chứ?” Hai mắt híp lại, thống khổ quét xung quanh, muốn tìm ra đầu sỏ khiến hắn té ngã.
Không ngờ lúc này, nam tử trong ôn tuyền đã đi ra, tùy ý cầm quần áo che khuất hạ thể, tiến lại gần hắn.
“Ngươi không sao chứ?”
Đi tới bên cạnh, loan hạ thắt lưng, hướng hắn vươn tay.
Ngư Nhược Nhi nhíu mày ngẩng đầu, hai mắt bỗng dưng mở to.
Oa! Lõa nam!
Bất chấp đau đớn trên chân, hắn vụt đứng lên, bất chấp chênh lệch chiều cao, liều mạng ngẩng đầu, không dám loạn ngắm. (phí của giời, sớm muộn gì em cũng phải nghía, dưỡng mắt trc cũng đc a =3=)
“Vương bát đản! Ngươi sao không mặc quần áo?”
“Ta thấy ngươi té ngã mới tới quan tâm.” – Nói được đến vô tội. “Còn có, ta có che khuất một ít bộ phận, không tính là không có mặc gì.”
Ngư Nhược Nhi căm giận trừng mắt, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn hạ thân hắn.
Nương a! Thật đúng là có che!
Thầm mắng chính mình sắc tâm, nói: “Ta không cần ngươi quan tâm! Ngươi mau cút khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Ác độc bỏ lại những lời này, lại rời đi.
“Thực không cần quan tâm?” Nam nhân hỏi lại
Ngư Nhược Nhi trưng ra khuôn mặt giận dữ, chưa kịp mắng lại nghe nam nhân nói: “Ngươi chảy máu mũi.”
Hắn ngẩn ra, “Chảy máu?” – Tay quẹt qua mũi, cảm giác dính nhớp khiến hắn kinh hãi, đưa tay ra chỉ thấy một màu đỏ.
“Oa! Thực chảy máu!”
Nương a! Sẽ không phải là nhìn thấy cái không nên nhìn đi?!
Hắn sợ nhất là máu, dù cho là máu chính mình cũng không ngoại lệ. Hắn đưa tay bịt mũi, thân thể lại cảm thấy một trận hư nhuyễn.
“Xong rồi xong rồi! Ta sắp chết!”
Nhắm mắt lại, thân thể xụi lơ trên mặt đất, nam nhân mau mắt vươn tay đỡ lấy.
“Nhược Nhi!?”
“Ta sắp chết …… Ta sắp chết ……” Ngư Nhược Nhi thì thào nói cho tới khi mất đi ý thức.